Thấy hắn cứ nhìn như vậy một hồi lâu khiến y phải khua tay trước mặt đánh động, lúc ấy hắn mới bất giác tỉnh lại. Y hỏi:
“ mHạo Dương, huynh nhìn thứ gì bên đó vậy?! Có nữ nhân xinh đẹp nào sao?”
Hắn không đáp lại khiến tên này cũng phải liếc nhìn theo nhưng chẳng thấy cái mô nào. Tên gõ mạnh vào sau lưng hắn hỏi:
“Hạo Dương, huynh nhìn thứ gì thế?! Bộ có nữ tử nào hay sao?”
Hắn bây giờ mới đáp lại:
“Ta nghĩ ngợi vài thứ vớ vẩn.”
Tên này mỉm cười, cắn qua lại lọn cỏ trong miệng nói:
“Bây giờ cho dù huynh muốn sang đó cũng phải có giấy thông hành của trưởng làng một bên bờ, nếu không khó lòng sang được.”
“Vậy sao?!”. Hắn nói nhẹ.
Hắn với tiếng gọi:
“Quỳnh Chi tiểu muội muội à! Đến Yên Sơn rồi còn chưa đi ra nữa hay sao?!”
Đức Trí nghe cái tên này bộ mặt biến chuyển, nghi ngờ hiện rõ qua ánh mắt. Cô bé bên trong mới nói vọng ra:
“Muội biết rồi! Muội biết rồi!”
Cô bé chầm chậm bước ra ngoài, cái khoảnh khắc Đức Trí nhìn thấy cô bé thì y liền buông tay ra khỏi người hắn. Y xà xuống túm lấy hai bả vai nhỏ của Quỳnh Chi kích động nói:
“Quỳnh Chi!!! Là Quỳnh Chi!!! Sao muội lại xuất hiện ở đây thế?!”
Nói rồi hắn nheo mắt nhìn về phía Hạo Dương một cách kỳ quái, cô bé bị túm chặt nên hơi đau vai. Vẻ mặt rất khó chịu:
“Buông muội ra, đau quá đi mất!!!”
Nói rồi cô bé mặc kệ mà tiếp tục đan len, Đức Trí hắn tỏ ra mệt mỏi liền hỏi Hạo Dương:
“Hạo Dương, sao huynh lại đi cùng với xá muội nhà ta thế?!”
Hắn mơ hồ, trên mi tâm ánh lên vẻ u mang khó diễn tả. Sau vẫn đáp lại:
“Ta tình cờ gặp cô bé dưới làng Vân Hà, hữu duyên nên mới đưa đến đây.”
Đức Trí không nhìn hắn nữa, y cúi người xuống bên cạnh cô bé nịnh nọt hỏi han:
“Muội muội, hai tháng qua muội đã đi đâu vậy? Có biết chúng ta lo lắng lắm không?!”
Cô bé gạt tay hắn mà sưng sáo lên:
“Các ca ca có ai lo cho muội đâu !!! Lúc nào cũng chỉ lo luyện võ, chỉ có gia gia là thương muội thôi…”
Hắn nghe đến đây thì sững lại, vẻ mặt như bất động, một nỗi buồn len lỏi nơi ánh mắt. Hắn quay sang nhìn Hạo Dương nói:
“Hạo Dương huynh, chuyện gì thì cũng để trước sau. Huynh cứu muội muội ta cũng như cứu ta, bây giờ huynh theo ta đến Phan gia để có đôi lời với gia gia. Còn giấy thông hành đến miền động thiên khác ta sẽ nghĩ cách giúp huynh. Được chứ?!”
Hạo Dương ngẫm nghĩ một hồi rồi mới đồng ý.
Đức Trí cúi người xuống:
“Muội muội, theo ca về gặp gia gia. Người đang rất nhớ muội đó!”
Nghe đến đây thì sắc mặt cô bé lại thay đổi từ cáu kỉnh trở nên vui vẻ. Quỳnh Chi gật đầu đồng ý:
“Được ạ!!!”
…
[Phan gia]
Một con đường nhỏ lát gạch men, hai bên là hai hàng cây cau xanh thẫm cao chót vót dẫn chúng ta đến cổng nhà họ Phan. Quả nhiên là đại hào gia trong làng cùng với Trịnh gia, nơi này trang hoàng tráng lệ cũng không phải quá đặc biệt.
Cổng phủ lớn dựng bằng gỗ Trắc trăm năm, được điêu khắc kỳ công nhiều họa tiết, đường văn độc đáo mang đậm chất kiến trúc vùng quê Kinh Bắc. Trên biển hiệu lớn đề rõ hai chữ “Phan Gia” yếm vàng, phiên bạc.
Phan phủ rộng đến cả trăm thước bao gồm nhiều gian nhà rộng lớn. Chính gian ở trung tâm là lớn nhất, hoành tráng nhất, kiến trúc đẹp nhất.
Nơi sân gạch trước gian chính nhiều kẻ đang luyện võ, Phan gia tọa lạc nơi đây nổi danh với võ cổ truyền Ưng Chí Cổ (đại bàng cổ xưa). Gia chủ Phan phủ là Phan Đức Huỳnh năm nay đã già, vào ngoài tầm năm mươi. Trên mặt ông những nếp nhăn xô lại toát lên một vẻ nghiêm nghị cao ngạo, thân hình to lớn khoác trên mình là bộ Viên Lĩnh thoàng rộng nơi cổ, ngực áo.
Ông ta tu luyện từ năm 16 tuổi, nay đã đạt đến Quyền Tu tứ trọng nhất đại cảnh. Tinh hoa quyền pháp họ Phan kết tụ một tinh thần thượng võ, ông là người biết trên trọng dưới. Có một người con trai tên Phan Đức Nhậm Trung nay tầm ngoài 30, là tướng lĩnh trấn thủ thiên hạ Đại Ngu với yêu tộc Hoa Hán trên Tân Thanh trường thành chốn Cao Bằng khối địa.
Người con nuôi là Triệu Ngọc Thúy Hoan - cũng là nữ tướng trên Tân Thanh trường thành, cũng là người xuất hiện ở làng cổ Thổ Hà khi trước, nay mới chỉ vào đôi mươi. Người con dâu là Trịnh Tố Hiền - tiểu thư họ Trịnh trong làng, hai làng tổ chức hôn lễ như liên hôn vì mục đích riêng. Họ có với nhau bốn người con lần lượt: Phan Đức Nhạc, Phan Đức Lý Thiện, Phan Đức Trí và Phan Quỳnh Chi. (nữ tử duy nhất)
Người con dâu sau lần sinh cuối thì mắc bạo bệnh, q·ua đ·ời từ khi đứa con út mới vừa tròn hai tuổi. Trong nhà này, tuy là huynh muội nhưng rất ít khi họ nói chuyện với nhau. Khác với hai huynh trường của mình thì Đức Trí lại có tính cách phóng khoáng khác biệt.
Hai đại huynh của Phan gia đang chỉ dạy những đứa trẻ trong làng luyện võ, giống như ông nội của họ - hai người này rất nghiêm nghị, khuôn hình, dáng dấp na ná nhau. Đôi mắt có đuôi hơi dài thừa hưởng đặc biệt từ gia gia, sống mũi cao, anh tuấn, thước vai rộng dáng người cao lớn.
Trên sân vẫn là tiếng dạy dỗ nghiêm khắc:
“Thế tấn… phải chắc!!! Thủ… phải dẻo như đại bàng xé mồi!!!”
“Hây… !!! Ha…!!! Ra…!!!” (tmiếng hô võ)
“Hiểu rõ chưa?!!!”
“Rõ!!!”( giọng nói của những thiếu niên mới vào khoảng)
Phan gia dạy võ cho những thiếu niên này vì nhiều yếu tố, họ không coi trọng việc độc quyền truyền dạy mà hướng đến tất cả. Ưng Chí Cổ tiểu thành là khi kẻ tu luyện sở hữu nắm đấm mạnh như chim ưng mổ, thân thể bay nhảy như loài chim trên bầu trời - điều này vốn dĩ khó thực hiện nếu không phải Kiếm Tu, Pháp Tu hay Nho Tu.
Gia chủ Phan Đức Huỳnh không ngày nào là không ngồi trước mái hiên, ông nhìn những thiếu niên luyện võ trên cái ghế gỗ quen thuộc. Vẻ mặt lúc nào cũng rơi vào trầm tư suy lắng, ánh mắt hiện rõ những suy nghĩ sâu sắc nào đó.
Cháu đích tôn trưởng Phan Đức Nhạc tiến đến nói chuyện với gia gia:
“Gia gia, người vẫn lo lắng cho xá muội sao?!”
Ông ta rơi vào trầm ngâm sâu lắng, trên vẻ mặt là phiền muộn qua từng nếp nhăn. Ông khẽ thở dài:
“Trong tất cả mấy đứa, ta là người thương nó nhất, ngươi biết mà Nhạc nhi?!”
“Thưa gia gia, Nhạc nhi hiểu rõ vì sao nhưng…”
“Hai tháng trước a, chúng ta làm loạn cả mảnh đất này để tìm được con bé mà chẳng rõ tung tích. Võ tiên sinh trong làng reo được quẻ đại cát phán rằng: “Phan gia chủ, ngọc nữ lần này há chẳng phải điềm dữ… mà chính hẳn là điềm lành trong phận lộ . Hai tháng… hai tháng sau ngọc nữ của ngài sẽ trở, đi theo còn có một thiếu niên có khí vận thiên mệnh. Nếu ngài có thể kết giao với thiếu niên đó, cho dù có xảy ra chuyện gì ắt cuối cùng cũng được phúc.”. Võ tiên sinh đã nói như vậy… ”
Lúc ấy từ ngoài cổng vang đến tiếng gọi của Quỳnh Chi:
“Gia gia!!! Người có ở đấy không?!!! Gia gia!!!”
Phan gia chủ nghe thế như sực tỉnh, mọi giác quan như kích phát qua tiềm thức. Cuối cùng thì ông cũng được nghe cái giọng nói mà bản thân nhớ thương đã rất lâu, liền chạy vội ra ngay.
Ông giang tay ra đón lấy cô cháu gái đang chạy.
“Gia gia!!!”
Hai ông cháu họ cứ thế ôm nhau thắm thiết. Quỳnh Chi vừa thấy ông mình thì oà khóc nức nở kèm theo tếng nấc:
“Gia…gia!!! Huhuhuhuhu!!! (tiếng khóc)Con nhớ người hức… hức… !”
Cùng lúc ấy thì hắn cũng bước đến phía sau, đi bên cạnh là Đức Trí. Tên này nhìn thấy bèn cúi đầu nói: “Gia gia, Trí nhi trở về rồi!”. Phan gia chủ gật đầu, cũng thấy hắn bên cạnh nhưng bận dỗ dành ngọc nữ của mình hơn.
“Quỳnh Chi ngoan nào, không khóc, không khóc nữa! Để con phải chịu khổ rồi!”
“Con ghét gia gia…! Sao người lại không đi tìm con chứ?!!! Huhuhuhu… hức hức hức…”
“Ngoan nào, ngoan nào. Gia gia có cho người đi tìm con khắp chốn mà nhưng không có tung tích. Con đã ở đâu?! Ai đưa con về thế?! Nhớ hôm ấy lạc mất như nào không?”
Quỳnh Chi vẫn nhõng nhẽo, chưa nguôi:
“Hức… hức… . Con nhớ ở đó mọi người gọi là làng Vân Hà. Với với lại còn bị mấy người xấu đánh, đánh nữa! Họ đánh con lại, lại bắt con đi ăn xin nếu không lại, lại đánh, đánh con tiếp!!! Oa oa oa Huhuhuhu!!!”
Phan gia chủ nghe đến đây thôi thì mặt mày tối sầm lại, ánh mắt chất chứa bao nhiêu oán giận. Xong ông vẫn thở đều nhẹ nhàng dỗ dành:
“Được rồi, Được rồi... ! Mọi chuyện đã qua rồi!”
Cô bé nhẹ đi cảm xúc, nước mắt rơi đã bớt phần, rồi chỉ tay vào hắn nói:
“Gia gia, ca ca này đã cứu con. Rồi lại đưa con về nữa. Lúc đầu huynh ấy chê con hôi rồi đẩy con ra, con cứ nghĩ huynh ấy là kẻ xấu nhưng rồi huynh ấy lại cứu con. Còn g·iết mấy kẻ đánh con nữa, sau đó lại đưa con đi chữa thương rồi đưa con về!”
“Biết đã đành! Đâu cần phải kể chi tiết đến vậy chứ?!”
Phan gia chủ hiểu ra rồi nhìn qua hắn một lượt, xong ông tiếp tục dỗ dành cô cháu gái của mình. Cô bé đưa đến trước mặt ông lão:
“Gia gia, đây là khăn len con đan tặng cho người. Gia gia thấy đẹp không?!”
Phan gia chủ đón lấy nó mà trầm trồ khen ngợi, rồi ông ra hiệu cho tỳ nữ đưa cô bé vào bên trong. Nói rồi lại quay ra nói với hắn:
“Tiểu hữu, ân cứu giúp ngọc nữ này lão phu xin khắc ghi. Hôm nay đến đây cũng xem như hữu duyên, Phan gia chủ như ta sẽ đãi cậu một bữa thật lớn.”
Hắn nhìn kỹ lại ngầm dự đoán nhân cách người này, những nét sắc trên khuôn mặt của người này chứng tỏ ông ta không phải kẻ có dã tâm, điều đó cũng giúp hắn yên tâm phần nào. Nhưng hắn không hề có tâm trạng để ăn uống, chỉ nói:
“Phan gia chủ, mọi chuyện xem như hữu duyên. Tiểu bối cũng không có yêu cầu gì nhiều, nhưng cầu mong tiền bối giúp ta lấy được giấy thông hành đến Xuyên Hồng miền động thiên. Chỉ thế thôi cũng đủ rồi.”
Phan gia chủ không đồng ý ngay vì ông vẫn muốn thăm dò thực lực của hắn, một phần cũng vì lời của Võ tiên sinh trong làng…