Nghiệt Ma

Chương 33: Đến Yên Sơn (2)



Chương 33: Đến Yên Sơn (2)

Bà lão nhìn hai người rời đi trên khuôn mặt thầm nở nụ cười đầy ẩn ý, dù sao bà cũng đã chú ý đến cái túi trên hông thiếu niên.

Đi theo lời bà lão nói, quả nhiên con ngõ dưới cùng của khu chợ có một thuốc đề mấy chữ “Thầy lang Bách”. Nơi này cũng không phải quá đổ nát nhưng sự tinh tế vẫn ánh lên qua từng đường vân gỗ. Thỉnh thoảng vẫn có người đến khám bệnh, họ bước ra trên tay họ cầm túi thuốc bọc trong túi lớp lá chuối khô.

Hắn bước vào trong, nơi này khá bé khi chỉ có hai cái giường bệnh, không gian còn lại gần như bị c·hiếm đ·óng bởi những tủ thuốc nam. Chúng làm bằng gỗ lim lâu năm, được chia thành nhiều ô vuông chứa thuốc, trên mỗi ô đều gắn một núm gỗ nhỏ để thuận cho việc cất ra lấy vào. Hắn nhìn kỹ còn thấy mấy chữ viết bên trên: Kim Ngân thảo, Bách Hoa Lư,…

Ở nơi bắt mạch, y nhìn thấy một lão thầy râu tóc lấm chấm sợi đen, đôi mắt thâm quầng do phải thức đêm nhiều. Vẻ mặt người này khá lớn tuổi, từng nếp nhăn hiện lên da thịt một cách rõ nét. Có lẽ vì “lương y như từ mẫu” mà hắn cảm thấy ông rất gần gũi quen thuộc, dù chưa gặp lần nào.

Ông đang bắt mạch cho một thai phụ tầm 6 tháng tuổi, bên cạnh là lang quân của người này. Lang phu nhắm nghiền mắt lại để cảm nhận nhịp tâm, xong ông khẽ vuốt râu cười hiền hậu. Vị lang phu nói:

“Các ngươi, cứ an tâm a. Đứa trẻ rất khoẻ mạnh, chỉ là động thai thường tình thôi.”

Người lang quân cúi đầu cảm tạ, vẻ mặt họ rất kính trọng vị lão bối thầy lang này:

“Đa tạ, thầy Bách ạ!Đạ tạ. Hôm nay hết bao nhiêu tiền ạ?!”

Thầy lang xua tay:

“Về đi, về đi! Không lấy tiền.”

Họ lại cúi đầu cảm tạ ông lão nhiều hơn nữa, hắn cũng hiểu đôi phần vì sao họ lại cung kính ông đến như vậy. Hai người dân thường rời đi, dáng người họ vẫn cúi cúi như một cách cảm tạ.

Hắn thấy quán đã vắng liền bước vào, chắp tay hành lễ:

“Thầy lang, thầy có thể chữa sơ qua mấy v·ết t·hương cho tiểu muội này được không?!”

Thầy lang bấy giờ mới nheo mắt nhìn về hai người đang đứng bái kiến ở cửa, từ ban nãy ông đã phát giác chỉ là bây giờ mới nhìn xem. Vị thầy lang nhìn lướt qua hắn một lượt nhưng cũng đủ để cho ông nhìn thấu điều gì đó.

Ông đứng dậy đi về phía tủ thuốc hỏi:

“Ngươi không phải là người nơi này. Theo lẽ thường, dù là ai ta cũng sẽ không cứu hay giúp, nhưng người chỉ ngươi đến đây là lão bà bán bánh nên ta sẽ phá lệ.”

Hắn kinh ngạc lại pha đôi vẻ sững sờ sau nghi nghe lời ông ta nói, y nhận ra vị thầy lang trước mặt không phải người thường. Hắn giọng thành kính nói:

“Tiền bối, quả là như vậy. Xin hãy giúp tiểu muội này.”

Ông lão nhăn mặt:

“Có gì cũng phải xem trước sau, người không thấy tiểu nữ tử này rất hôi hám sao?!”

Hắn nghe thế rơi vào bất động, lần này thực sữ sững sờ. Hoá ra không chỉ mình hắn mẫn cảm với mùi hôi. Hắn lẩm bẩm hỏi lại:



“Thế…”

Ông lão gõ cái chuông nhỏ trên bàn, tiếng chuông vang vọng tới đằng sau. Tiếng của một thiếu nữ vọng đến:

“Gia gia, người cho gọi con ạ?!”

Tiếng nói vọng đến gần, một thiếu nữ tầm 15,16 tuổi bước vào. Hắn liếc nhìn cô một lượt…

Người thiếu nữ mặc trong mình bộ quần áo bình dân tầm thường hết mức có thể, nhưng điều đó không làm mất đi vẻ xinh đẹp, tươi mới trên khuôn mặt người thiếu nữ. Dáng người cô nhỏ nhắn, dễ thương, làn da trắng trẻo hồng hào, trên tay còn đeo một cái vòng bạc đính vòng kim.

Từ người thiếu nữ, hắn thấy cô thoát ra một loại khí tức mờ nhạt nhưng chắc chắn đây là khí nén. Hắn nghĩ thầm cũng thấy phải, cháu của đại tiền bối thì sao có thể là người phàm.

Người thiếu nữ cũng nhìn liếc qua hắn, dường như nàng ta cũng chẳng để ý nhiều đến hắn. Thiếu nữ cất giọng nói trong trẻo:

“Gia gia, ông có việc phân phó ạ!”

Vị thầy lang nói:

“Bây giờ… con đưa cô nhóc này đi tắm rửa sạch sẽ giúp ta.”

“Vâng ạ!”

Thiếu tiến đến nói chuyện với cô bé, giọng nói giống như đang dỗ dành:

“Tiểu muội muội, bây giờ để ta đưa muội đi tắm thật sạch sẽ nha?!”

Quỳnh Chi làm điệu, vẻ mặt hờn dỗi ôm tay trước ngực:

“Gia gia muội nói là không được để người lạ động vào thân thể, cái gì mà “nam nam nữ nữ thụ thụ bất phân” ”

“Nhưng ta với muội là nữ nhân mà! Nên không sao đâu.”

“Cũng phải ha...”

Hai người họ dẫn nhau đi vào bên trong, hắn chỉ thấy kỳ lạ khi nữ nhân kia là không có phản với mùi hôi, tự dưng cảm thấy nữ nhân có nhiều điểm kỳ lạ.

Vị lang thầy cầm một cuốn sách rồi tự tay ghi chép điều gì đó, ông vừa viết vừa lắc đầu tỏ vẻ chán chường, chính xác hơn đó là biểu cảm rối trí khi nghiên cứu điều gì đó. Y nhìn thầy lang như vậy cũng chẳng dám hỏi, cũng chẳng muốn hỏi, chỉ vẩn vơ những suy về thầy lang kia.

Nửa nén hương trôi qua trong im lặng, thỉnh thoảng chỉ có hai ánh mắt soi xét vô tình lạc vào nhau.

Người thiếu nữ dẫn cô bé đi ra trong bộ trang phục mới, tuy rất đời thường nhưng cái màu lục nhạt rất hợp với cô bé. Mái tóc dài đã bó gọn lại, khi ấy hắn mới nhìn thấy được khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn ấy, lúc lem luốc đã đẹp rồi thì nay lại càng xin xắn hơn. Khác xa với lúc hắn mới gặp.

Thiếu nữ đưa cô bé đến trước mặt vị thầy lang, ông xoay cô bé một vài vòng để xem toàn bộ thân thể. Một hồi ông nhìn kỹ vào những v·ết t·hương bởi đòn roi, sau lại nhắm nghiền mắt lại như đã hiểu.



Chỉ thấy ông mang ra từ trong vạt áo một ống tre nhỏ, bên trong đựng thứ gì đó màu trắng dạng sệt. Lang thầy phết nó lên v·ết t·hương của Quỳnh Chi, cô bé khẽ reo lên một tiếng “ái” tỏ vẻ rất đau. Nhưng nhìn kỹ lại đã thấy v·ết t·hương lành lại hoàn toàn, ngay cả sẹo cũng không có giống như thuốc tiên.

Quỳnh Chi đưa hai tay lên vui sướng nói:

“Aaaa! Vết thương lành lại thật rồi, cũng không cảm thấy đau nữa.”

Trong lúc cô reo lên vì vui sướng thì vị thầy lang lấy cái gậy bốc thuốc nhỏ gõ vào sau lưng hắn. Ông nói:

“Chi phí chữa trị là 100 kim tệ. Mau trả tiền, đừng để lão phu đây nhắc lại.”

Thiếu nữ thấy vậy liền bất bình, nàng ta tiến đến trước vị thầy lang chỉ trỏ:

“Gia gia, thế này là sao chứ?! Nhiêu đây thôi không đáng lấy tiền mới đúng chứ?!”

Vị thầy lang gằn giọng:

“Thế thì sao chứ?! Lấy hay không lấy là quyền của ta, con quyết được à?!”

“Gia…”

Hắn lúc ấy thấy khó xử, liền ngăn cản họ lại:

“Cô nương, ta có đủ tiền. Cô không cần quản nhiều đến vậy.”

Hắn rút từ trong túi ra mười đồng kim quan nói:

“Lão lang, một đồng kim quan bằng 10 đồng kim tệ. Nhiêu đây chắc đủ rồi chứ?!”

Thầy lang nhìn cháu gái ra hiệu cho cô mau đi, tay còn khua khoắng kiểu kiểu xua đuổi. Thiếu nữ thấy vậy cũng chán nản, chẳng bận quản nữa mà đi vào bên trong.

Hắn thấy lọ trúc nhỏ kia khá hay bèn hỏi:

“Tiền bối, loại thuốc này ngài còn nữa không? Không biết có thể bán cho tiểu bối?!”

Lão lang làm bộ mặt khó chịu, tay ra hiệu:

“Thuốc?! Còn rất nhiều! Ít nhất cũng là 10 kim quan một lọ thuốc! Giá không phải mặc cả, mua được thì mua, không mua được thì thôi!”

Hạo Dương thấy hơi đắt, nhưng công dụng thần kỳ cỡ này cũng buộc hắn có thể cắn răng mà trao đi 190 kim quan còn lại để mua về. Được tất cả 19 lọ, y cất nó vào trong túi trữ vật của mình.



Quay lại nhìn, hắn thấy Quỳnh Chi đang chạy nhăng nhạo khắp nơi nghịch ngợm những món đồ trên bàn. Bất chợt cô bé làm rơi một cái đĩa đựng thuốc trên bàn…

“Choang!!!” (tiếng vỡ bát nghe rất chói tai)

Hạo Dương sững sờ nhìn kỹ cái đĩa rơi trên bàn, rồi y quay ra nhìn về phía thầy lang. Ông ra hiệu trên ngón tay, nói:

“Năm mươi đồng kim quan, miễn bàn!”



Hắn bước ra bên ngoài, tay trái cầm mấy mảnh đĩa vỡ kia, tay phải siết chặt túi tiền. Vẻ mặt chua sót nhìn về túi tiền, ai hắn cũng chẳng sót nhưng lại đặc biệt sót tiền.

Hắn nén lại nỗi chua xót, nhìn về phía tiểu muội hỏi:

“Quỳnh Chi, muội nhớ nhà mình ở Yên Sơn thật à?!”

Cô bé ngay lập tức gật đầu, ánh mắt thoát đến chứng tỏ đó là sự thật. Hắn chỉ đành mua thêm bánh bao, rồi nói với cô bé:

“Tiểu muội muội, bây giờ ta cũng đang trên đường đến Yên Sơn. Nếu muội tin tưởng, ta có thể đưa muội về nhà. Thế nào?!”

Cô bé gật đầu:

“Nhất định, nhất định!”

Trong suy nghĩ non nớt ấy là những niềm vui mà tự tơ tưởng: “Ta sắp được về nhà rồi!” “Ta sắp được gặp lại gia gia.” “Vui quá, vui quá!”… . Cô bé nhìn lại:

“Ca ca, mà chúng ta về Yên Sơn bằng gì thế?!”

“Bằng thuyền.”

Làng Thổ Hà, gốc cây đa.

Hai lão tiền bối vẫn như thường tình ngồi ung dung đánh cờ, bất chợt lão tiền nhân gửi lời qua thần thức:

“Các ngươi có thể giúp hắn, nhưng không được can dự đến con đường hắn đi sau này quá nhiều. Nhớ kỹ, nhớ kỹ a!!!”

Hai vị lão bối cung kính:

“Chúng ta rõ rồi, đa tạ tiền bối đã nhắc nhở!”

Lão tiền nhân rút đi thần thức chìm vào hư không. Bấy giờ lão Lý mới hỏi lão Lục:

“Ông giúp hắn có phải quá nhiều không?”

Lão Lục ung dung đưa quân tiến lên trước:

“Yên tâm đi, chúng ta chỉ giúp hắn tới Xuyên Hồng miền động thiên một cách thuận lợi nhất thôi. Còn sau này vẫn phải do hắn bước tiếp, ông nhẹ lòng đi.”

“Vậy được… !”

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.