Sáng hôm sau, khi mặt trời đã lên tới đỉnh núi, nếu không có những tiếng: “Hôm nay bán thế nào?” “Ăn đậm không?” “Hôm nay đồ chợ rẻ lắm”… thì chính hắn cũng chẳng dậy. Lão Hủ bên trong cũng chán mà chẳng thèm nói chuyện với hắn một lời nào.
Hạo Dương mở mắt ra, cảnh đầu tiên mà hắn thấy đây là khu chợ tấp nập ven sông Cầu. Đánh mắt nhìn xung quanh thì lại thấy biển hiệu chợ Vân Hà, nơi đây buôn bán có phần tấp nập hơn phiên chợ ven sông quãng trước mà hắn gặp. Hắn nhìn lại, bản thân vẫn đang nằm sõng soài nơi mạn thuyền, qua lại ánh mắt ra vào thì cũng biết ngại mà bật dậy.
Hắn đội cái nón của Lục lão đầu rồi đứng lên, cũng muốn rời đi nhưng lại hữu duyên mà đến nơi này: “Chẳng rằng thì vào đây làm vài bát bánh đúc cái đã, đi chắc cũng không muộn.”
Y hơi mang máng lại không hiểu vì sao rõ ràng cả dọc đường con thuyền này lại chẳng làm sao, thế mà chỉ đêm qua thôi lại lạc vào nơi này được. Hắn nghĩ qua loa rồi bước vào.
Cạnh bến đò là rất nhiều thương nhân đủ loại, ai cũng có, kiểu loại gì cũng đủ. Hắn nhìn thoáng qua rồi bước đến quán bà bán bánh đúc, ngoại trừ có thêm thuyền buôn bán thì nơi này không khác làng Thổ Hà là bao.
Trên đường đi rất nhiều kẻ để ý hắn vì y phục quái lạ, hơn nữa cái nón có phần rất quý tộc. Hắn cũng cảm nhận được có kẻ khác đang nhìn mình nhưng cũng mặc kệ, dẫu sao hắn cũng đã quen rồi.
Trên đường, hắn nhìn thấy một đám người đang đ·ánh đ·ập một cô bé tầm 6 tuổi rất tàn nhẫn. Xung quanh cũng chẳng ai quản, đơn giản vì chính họ cũng không muốn rước họa vào thân. Hắn cũng vậy, lướt qua rồi lại bước đi tiếp, nhìn cảnh này cũng chẳng mảy may một tí cảm xúc nào.
Hạo Dương tiến đến quán bà bán quà, hắn ngồi phịch xuống, gọi đồ:
“Bà chủ, cho ta hai bát bánh đúc, một cái bánh rán.”
Nhưng không ngờ là hắn lại bị chú ý đến…
Hắn đang ăn cái bánh đúc thứ hai thì cô bé b·ị đ·ánh khi nãy chạy đến ăn xin, cô chìa tay đến mặt hắn, run rẩy. Không chỉ lời nói mà toàn thân đang run lên vì sợ, cái mái tóc bù xù khiến hắn không nhìn thấy mặt cô bé.
Giọng sợ hãi, yếu ớt nói:
“Ca ca, có thể… cho ta một… một ít… ít tiền không?!”
Hắn quay lại nhìn đám người, thì nhận ra chúng đang chờ đợi điều gì đó. Y hiểu ra đây là mấy kẻ này ra lệnh, chỉ có điều là cái mùi h·ôi t·hối thoát ra từ cô bé khiến hắn nhăn mặt. Không thể chấp nhận được.
Y lập tức đứng dậy thoát khỏi cái mùi hôi ấy, ánh mắt đã hiện lên vẻ khó chịu rất lớn . Hắn quát lớn:
“Con bé ăn xin này đâu ra thế ?!! Hôi quá, còn không mau cút!!!”
Nói rồi hắn đẩy nhẹ một cái, nhưng cũng đủ làm cô bé ngã vật ra. Từng dòng nước mắt cứ rơi lã chã xuống đất, hắn nghe thấy giọng nói yếu ớt ấy:
“Cứu cứu ta với, gia gia! Hức! Hức! Hức… gia gia, người ở đâu?!”
Ánh mắt hắn khẽ nhìn qua vòng cổ trên ngực cô bé này, tuy không khác gì vòng rẻ tiền ngoài đường nhưng trên đó lại khắc hoa văn khiến hắn cảm thấy kỳ lạ. Trong thoáng chốc khẽ dao động, liền hiểu ra.
Mấy tên to con này bước đến, chúng nghênh ngang một vẻ hống hách. Đám thợ buôn, dân làng thấy vậy liền sợ hãi mà bỏ đi. Chúng quát lớn:
“Tiểu tử, cháu ta xin ngươi có chút tiền mà lại dám đánh con bé. Cho…”
Xoẹt!!!
Kiếm trên tay hắn dính máu, một vết cắt ngọt trên cổ tên này khiến máu ứa ra. Kẻ này ôm cổ rồi c·hết một cách đau đớn, còn hắn vẻ mặt lạnh lùng vô cảm nhìn lại, tự nhủ:
“Ngươi đáng c·hết! Không cần phải bàn về đạo lý.”
Hai tên còn lại cũng lần lượt ngã xuống, máu lan ra đất thành vũng lớn xung quanh cái xác. Trong phút chốc, tất cả đám người sững sờ một vẻ, nhiều kẻ miệng còn mấp máy điều gì đó không thành lời.
Cô bé thấy vậy ngừng khóc hẳn, thay vào đó là một cảm giác run sợ.
Vẫn có những kẻ bí mật nhìn hắn đầy dã tâm, hắn hiểu nhưng không mấy quan tâm đến nó.
Y đứng đó lau đi v·ết m·áu vương trên thanh kiếm bằng y phục của mấy kẻ này, nói rồi thanh kiếm biến mất. Hắn cúi người…
Lúc hắn cúi xuống, cô bé đã sợ hãi đến cái mức phải nhắm mắt lại. Trái lại, vẻ mặt hắn bình thản đến lạ thường sau đó chìa tay ra trước mặt cô bé nói nhẹ:
“Tiểu muội, đứng dậy để ta xem nào.”
Hắn nói rất nhẹ nhàng, nhưng giọng nói cũng đủ khiến người ta phải run sợ, u mang đến tột cùng. Hắn trên này một tay che mũi vì không chịu được mùi hôi, nhưng không thấy cô nhóc trả lời cũng đành đứng dậy.
Hắn thở phào, nói:
“Ta không phải kẻ xấu, tiểu muội muội cứ yên tâm Nếu không ta đã chẳng g·iết mấy kẻ đó.”
Hắn nói vậy, rồi lại quay vào quán quà ăn nốt mấy cái bánh đã mua.
Lúc ấy cô bé mới kéo vạt áo giao lĩnh ở sát đất của hắn, cô bé ngẩng đầu lên, những sợi tóc theo lực trôi ra đằng sau. Khi ấy hắn mới nhìn rõ bộ mặt lem luốc ấy. Khuôn mặt cô bé này tròn trĩnh, đôi mắt long lanh lóng lánh chỉ là quá nhiều bùn đất với v·ết t·hương nhiều chỗ còn có vỏ trấu dính phải. Cô bé đứng dậy trong tấm áo may bằng mẹt bao rách rưới, thủng lỗ chỗ. Trên tay và chân chi chít những v·ết t·hương, cũ mới đều có cả. Một kẻ như hắn phần nào cũng phải động lòng.
Từ đôi mắt long lanh ấy lại trào ra hai dòng nước mắt xám xịt lăn trên má, cô bé liên tục giật vạt áo hắn cầu xin trong tiếng nấc :
“Ca… hức… ca, ca ca có thể… hức… giúp ta tìm… hức… gia… hức… gia không?! Cầu xin… hức… ca ca… hức!!!”
Hạo Dương nghe cô bé nói vậy, cuối cùng lòng thương người đã bùng cháy trong hắn. Nghe số tiếng nấc thoát ra từ giọng nói trong trẻo mang đầy sự sợ hãi ấy, hắn không hiểu cô bé đã phải trải qua những chuyện gì. Lại thêm tiếng réo của cơn đói bụng…
Hắn nhướng người xuống gần cô bé, trên khoé miệng cố nở một nụ cười thân thiện. Hắn nói:
“Tiểu muội, muội nói chuyện gì cũng phải có trước sau chứ?Bây giờ đang rất đói bụng đúng không?”
Nước mắt rơi trên má cô bé đã ngớt lại, rồi gật đầu lia lịa. Hắn ra hiệu cho bà bán bánh lấy thêm mấy cái bánh rán, hắn không gọi bánh đúc vì nghĩ là trẻ con đương lẽ thích đồ ngọt. Cô bé ăn ngấu, ăn nghiến, ăn như chưa bao giờ được ăn. Nhìn cảnh, ai cũng đoán được là cô nhóc này phải chịu đói đến mức nào.
Hạo Dương hắn thấy cô bé ăn ngon như vậy cũng không mảy may điều gì, y hỏi lại:
“Tiểu muội, ban nãy ta thấy muội nói muốn tìm gia gia của muội. Muội cho ta biết tên đi!!!”
Cô bé vừa ăn vừa nói:
“Muội tên là Quỳnh Chi, bị lạc mất gia gia từ rất lâu rồi, không nhớ là khi nào nữa. Muội chỉ nhớ là đêm đó muội ham chơi rồi bị lạc vào cái thuyền này, tỉnh lại thì thấy bản thân bản thân đã ở nơi này.”
Hắn nói nhẹ trong vô thức: “Ra vậy…! Ta có phải kẻ xấu không?!”
Cô bé lắc đầu, nước mắt trên mặt đã khô lại: “Không, ca ca đây là người tốt, nếu không đã không cứu ta.”
Hắn vẻ mặt cười khổ sau câu nói ấy, bây giờ đã quen với cái mùi hôi thần thánh ấy, trên khuôn mặt cũng không còn biểu lộ gì nhiều. Thấy cô nhóc này ăn như c·hết đói, y cũng không hỏi gì thêm.
Bấy giờ, bà lão bán hàng quà đằng sau mới gọi với:
“Này, cậu trai trẻ a. Cậu là người biết võ đầu tiên dám g·iết mấy tên ác ôn này đấy!”
Hạo Dương hắn gật đầu qua loa lấy lệ như tỏ ý đã nghe, bà lão lắc đầu thở dài buồn bã nói:
“Hừm… (tiếng thở). Tiểu cô nương này hai tháng trước không biết từ đâu đến, lại rây phải mấy tên cầm thú. Chúng ngày nào cũng bắt cô bé đi kiếm chuyện, rồi lại lấy cớ đòi tiền… thật là khổ quá mà. Mà cô bé này luôn miệng nhắc đến gia gia, còn nói gia gia tên là Đức Huỳnh. Mấy tên ác ôn này hôm nay, c·hết cũng đáng!!!”
Hắn gật đầu, vẫn không đáp lại câu nói gì cả. Trong tâm trí đã thấy cái tên này nghe rất quen, chỉ là không nhớ đã đọc ở đâu. Ra ngoài rồi hắn mới nhận rằng ở ngôi làng của mình lại có nhiều cao thủ, trong khi nhiều nơi lại lác đác vài người không đáng nhắc đến. Làm hắn cảm thấy kỳ lạ vô cùng.
Cô bé ăn xong mấy cái bánh rán, lại mút tay. Hắn nhìn thôi mà đã thấy hơi rùng mình, tiến lại nói:
“Muội có nhớ gì ngoài tên mình không?!”
Quỳnh Chi làm bộ mặt suy nghĩ một lượt, cô bé đưa sợi dây chuyền khắc hoa văn ẩn đến trước mặt hắn nói:
“Ca, huynh nhìn xem. Đây là thứ mà gia gia làm cho ta, ông luôn nói đây là một bí bảo. Còn nữa, quê ta là ở Yên Sơn.”
Hạo Dương hắn rất ngạc nhiên, không tin là lại có chuyện trùng hợp đến như vậy. Y muốn nâng thử sợi dây chuyền của cô bé lên xem nhưng một lực vô hình nào đó đẩy bật cánh tay hắn ra, hơn nữa lực này lại rất cường đại.
Thoáng chốc hắn nhận ra đây không phải vật phàm, có lẽ mấy kẻ kia không phải kẻ tu luyện nên không hề biết. Hắn ngẫm lại từ lúc con thuyền vô tình đến nơi này cho đến bây giờ liền hiểu ra.
Hắn thầm hiểu hai vị lão bối kia muốn hắn giúp cô bé này, chỉ là hắn vẫn hơi hoang mang nhưng chắc chắn một điều rằng, sau này chuyện này sẽ có liên quan đến bản thân mình.
Ở một nơi không xa lắm, hai lão đầu vẫn đứng trên cây cầu mỉm cười mà nhìn về phía dòng sông.
Hắn hỏi lại cô bé:
“Quỳnh Chi, đã bao lâu rồi muội chưa tắm gội thế?!”
Quỳnh Chi ngây thơ đáp lại:
“Ta cũng không biết nữa!”
Hạo Dương thở dài, nói thực lòng thì muốn mang cô bé này đi thì cũng phải sạch sẽ hợp với tính hắn, hơn nữa còn rất nhiều v·ết t·hương chưa được xử lý.
Hắn quay ra hỏi bà lão hàng quà:
“Lão bà, bà có biết ở đâu cho tắm rửa với xử lý v·ết t·hương không?!”
Bà ta nói nhẹ nhàng:
“Cậu trai trẻ, cứ đi đến cuối con chợ là sẽ đến nhà lão Bách bốc thuốc của làng. Đến đó chắc là ổn thoả nhất.”
Hắn chắp tay:
“Đa tạ lão bà đã chỉ điểm.”
Bà ta gật đầu nhè nhẹ. Hắn quay ra nói với Quỳnh Chi:
“Bây giờ ta đưa muội đi băng bó v·ết t·hương, được chứ?!”