“Hạo Dương, mau chuẩn bị mà rời đi. Nếu không, khi phản phệ ập tới lần nữa thì hậu quả khó lường.” Lão Hủ nói:
Hắn ngạc nhiên:
“Lão Hủ, sao hôm nay lão lại dám cất tiếng nói thế?!”
Ông ta rơi vào trầm ngâm:
“Còn không phải cơ duyên mà hai đại tiền bối của ngươi ban tặng a?!”
“Thì ra là vậy…”
…
Ngay hôm sau, hắn ăn vận nghiêm chỉnh đi đến gốc cây đa, vẻ mặt rạng rỡ đôi phần. Từ xa xa, ánh mắt hắn đã vướng lại nơi cây cầu qua sông, hơn nữa dưới lòng sông lại cột chặt một con thuyền nhỏ, làm hắn không khỏi tự hỏi.
Hắn còn chưa bước chân đến cây cầu thì hai lão đầu kia đã bước đến. Hạo Dương thấy vậy bèn cúi đầu chào kính:
“Bái kiến hai vị tiền bối.”
Hai người họ gật đầu như chấp thuận lời kính vừa rồi, lão Lục mặt đôn hậu tươi cười nhìn hắn. Vết nhăn trên mặt ông xô lại, hoá ra đây mới là lý do ông trông có vẻ đôn hậu đến vậy. Lục lão đầu tiến đến đặt tay lên vai hắn vỗ nhẹ vài cái, vẻ mặt ông lúc này ánh lên đôi sự tự hào, công nhận.
Còn lão Lý, ông bước đến cúi trước người trước hắn rồi gắn thứ gì đó lên hông trái . Hắn nhìn rõ lại mới thấy đây là một túi vải nhỏ, lão Lý đứng thẳng lại nói với hắn :
“Tiểu tử, lão phu tặng ngươi một “túi trữ vật” nhớ dùng cho tốt đấy!”
Túi trữ vật là thứ quen thuộc cho kẻ tu hành nhưng chúng lại chỉ phổ biến ở mấy gia thế quý tộc, hắn biết đây là vật trân quý bèn cúi đầu cảm tạ hết mực:
“Đa tạ Lý tiền bối ban cho túi trữ vật . Chỉ là thứ này quá quý giá tiểu bối không biết lấy thứ gì có thể đổi lại.”
Lão Lý cười khà :
“Có qua có lại là tốt, nhưng một cái túi trữ vật nhỏ bé chẳng nhẽ lão phu lại không thể cho ngươi a?”
Lục lão kiễng chân lên, rồi đội cho hắn một cái nón đen thêu bằng lụa, trên viền nón có những dải lụa có thể che đi mặt người. Hắn vận hắc y thì cái nón này cũng rất phù hợp, nhìn kỹ lại thì đây vốn không phải cái nón truyền thống của người phương Nam.
Hắn muốn hỏi thì Lục lão đã giải đáp:
“Đây là một cái nón của người phương Nam thêu dệt kết hợp với cái mũ của Cao Ly, ngươi có thể hiểu đơn giản là như thế.”
Lão Lục lại đưa đến trước mặt hắn một túi thóc nhỏ, ông nói:
“Đây trông giống một túi thóc nhưng kỳ lại thực không phải vậy, đây là Bán Thuyền Hạt.”
Hắn cảm thấy khó hiểu, miệng lẩm bẩm lại mấy từ vừa rồi mà không hiểu vì sao. Lục lão thấy vậy cũng chỉ cười lắc đầu chán, ông quay người lấy ra từ trong túi nhỏ một hạt thóc bỏ vào miệng cắn đôi rồi ném xuống mặt nước.
Bỗng chốc từ hai vỏ trấu bỗng hoá ra một con thuyền gỗ chắc chắn, hắn như được khai sáng bèn hiểu ra vì đâu đây được gọi là Bán Thuyền Hạt. Hắn chợt nhận ra rằng “ngoài kia còn nhiều kiến thức thú vị hơn, chỉ mỗi đống sách hắn đọc kia có lẽ vẫn chưa đủ”.
Bấy giờ Lục lão lại đặt tay lên vai hắn, ông tiến đến dúi túi Bán Thuyền Hạt vào tay hắn, dường như không thể chối từ. Ông cất giọng nhẹ nhàng:
“Tiểu tử, đây là món hai món quà mà ta tặng cho ngươi. Sau này vào Nam Bộ miền động thiên có lẽ sẽ cần dùng rất nhiều đấy!”
Hắn nhận lấy túi hạt, định cúi đầu cảm tạ thì ông đã ngăn lại, lắc đầu ra hiệu cho hắn không cần phải làm thế. Ông lại nói nhỏ:
“Trong túi trữ vật cũng đã có ba nhánh rễ đa, đó là vật thứ tư mà chúng ta tặng cho ngươi! Nhớ giữ cẩn thận!”
Hắn chắp tay lại:
“Tiểu bối đã nhớ rõ!”
Lão Lý lúc ấy dựng hắn lên, ông chỉ tay lên chiếc thuyền đã cột sẵn lên trụ cầu. Ông chắp tay sau lưng nói:
“Đây là con thuyền lão phu chuẩn bị cho ngươi, đi ngược lên làng Yên Sơn ở Hiệp Hoà phủ men theo con sông Cầu ắt hẳn nửa tháng là sẽ đến. Ở đó có thứ mà ngươi cần tìm, nhưng đến được Xuyên Hồng miền động thiên hay không là phải xem cơ duyên của ngươi!”
…
Hắn đặt chân xuống thuyền không quên cảm tạ hai vị lão bối:
“Đa tạ hai tiền bối đã tặng cho ta nhiều thứ như vậy, ân này nếu hai người muốn sau này ta tất báo mà không màng.”
“Đi đi!!!”. Lý lão đầu nói
“Bảo trọng!”. Lục lão đầu nói.
Hại vị tiền bối đứng trên cây cầu gỗ nhìn bóng dáng thiếu niên rời đi, trên vẻ mặt họ nở một nụ cười phúc hậu, ánh mắt trìu mến. Trên tay họ là hành động tạm biệt người thiếu niên, khi hắn vừa trèo một đoạn rất ngắn Lục lão đầu mới nói:
“Tiểu tử, lần sau gặp chúng ta ngươi phải gọi là Nho sĩ. Nhớ kỹ! Nhớ kỹ a!!!”
Hắn nghe thấy vậy bèn đứng dậy cúi đầu chào họ một lần nữa…
Họ nhìn bóng thiếu niên chèo thuyền khuất bóng đi.
…
Đợi hắn biến khuất rồi, lão Lý mới quay lại nhìn lão Lục. Ông hỏi nhỏ, giọng thở dài :
“Lão Lý này a… ông nói là vậy nhưng bao giờ mới gặp lại tên nhóc đó chứ?!”
Lục lão đầu vẫn đứng đó ngắm mặt trời lên, trên miệng vẫn mỉm cười tươi:
“Đi một ngày đàng, học một sàng khôn. Tiểu tử đó rời đi, ngày mà hắn quay lại có lẽ là ngày hắn vang danh thiên hạ này. Đến khi gặp lại, sợi dây duyên đó được hay mất thì khi đó mới có thể biết. Nhẹ lòng đi, lão Lý a...”
Hạo Dương chèo thuyền trên con sông Cầu, lần đầu tiên hắn chèo thuyền đi ngược dòng mà lại không thấy sức cản dòng nước. Chỉ thấy càng chèo mạnh lại càng đi nhanh.
Lúc đầu hắn cũng tự trả lời vì đây là những quãng sông chảy nhẹ nhàng, nhưng đến những quãng sông ngoằn ngoèo uốn lượn chảy lại siết thì con thuyền vẫn băng băng trôi đi. Lúc ấy hắn mới hiểu ra đây là đây là nhờ hai lão bối kia.
Vì không tốn sức nên hắn cũng lười, buông ngay tay chèo ra được, đặt lưng xuống mà ngắm cảnh sắc xung quanh.
Từng bãi dâu tằm chạy qua trước mắt hắn, chúng xanh mơn mởn, lại đầy vẻ tươi mới của thiên nhiên. Quãng nào hắn đi qua cũng đều xuất hiện bóng dáng của loài cây này, không một quãng nào vắng mặt chúng.
Thỉnh thoảng hai bên bờ xuất hiện thêm những bãi cỏ xanh tốt, những tên nhóc ngồi trên lưng trâu mà thổi sáo cũng từ đây mà ra. Nhiều đứa còn xuống mép bờ sông tắm cho mát, rất nghịch ngợm…
Nhìn mấy tên nhóc mà hắn nhớ lại một hồi tuổi thơ ban nào, nhưng vẫn chỉ là thoáng qua.
Một đặc điểm nữa để nhận biết của Trung du Bắc Bộ miền động thiên là diều sáo. Khi trên bầu trời nơi nào cũng đều xuất hiện những cánh diều bay với bộ sáo vang tiếng khắp chốn, vang tận chân trời.
Hắn đi mà trên đầu réo xuống tiếng sao không ngừng…
Chẳng biết đã qua bao lâu, cũng không biết đã đi qua bao nhiêu quãng sông ngoặt lên ngoặt xuống. Thứ đọng lại trên trong tiềm thức của hắn vẫn là hình ảnh nương dâu tằm, tiếng sáo diều réo gắt.
Đi đến một quãng, hắn nhìn thấy một ngôi đền hay chùa mà đến chính y cũng không biết, bèn gọi là đền. Chỉ thấy ngôi đền này nằm sát bên con sông Cầu, giữa sân có một cây Phong lớn nghiêng mình đưa tán lá đến tận mặt sông. Trên bờ từ xa, hắn đã nghe thấy thanh âm quen thuộc của điệu hò quan họ thân quen, chưa cần tới gần cũng biết đó là giọng hát của những liền anh liền chị. Họ là những người dân đời thường bình dị hay cho dù là ai đi chăng nữa, chỉ cần cất lên câu hát quan họ đằm thắm muôn đời đó thì đều là bậc vĩ nhân.
Cái câu hát thân quen đã xuất hiện từ đời vua Lý, chúa Trịnh nhà Lê. Không thực ai biết chính xác nguồn gốc của câu hát, nhưng đó vẫn là giá trị tinh thần của những người con vùng Kinh Bắc và cận Kinh Bắc.
Hắn lướt qua, cảm nhận cái giọng hát ấy như thuở buổi ban trước. Chỉ là hắn lại lướt đi quá nhanh…
Đi thêm một quãng nữa, bóng người chèo đò, chèo thuyền trên sông mỗi lúc một nhiều. Họ đánh cá, đưa người qua sông, mọi sự đều rất hài hoà.
Qua một chút nữa thì hắn bắt gặp những ngôi nhà cổ nằm bên cạnh con sông Cầu này. Người dân ở nơi đây an nhiên, họ buôn bán tấp nập trông rất náo nhiệt nhộn nhịp, nhìn cảnh buôn bán trên sông như này mà hắn không tự hỏi khi nhớ về cuốn sách viết về Nam Bộ miền động thiên. Có lẽ cảnh sắc bên sông còn hơn thế nữa…
…
Hắn đi qua quãng khu dân ân cư ấy đã lâu thì cái bóng hoàng hôn cũng dần xuất hiện, trong ký ức hắn từng ngắm hoàng hôn ở nhà, trên cành cây,… nhưng đây là lần đầu sông.
Cái vàng cam chiều tà của nắng như nhuộm kín con sông, mọi vật rọi bóng khiến non nước trở nên hữu tình, hắn nhìn thấy mà cũng phải ngầm cảm thán vì nơi này quá đẹp. Một cái mới lạ len lỏi trong hắn, bất giác hắn đưa tay xuống mặt nước cảm nhận cái ấm dịu. Chẳng để làm gì, mà chính hắn cũng chẳng hiểu làm như thế để làm gì…
Đêm xuống.
Hắn nằm trên mạn thuyền mà ngắm nhìn bầu trời sao, cái sáng xanh lam nhạt của muôn ngàn vì tinh tú cứ nhấp nháy trong con mắt hắn, hắn nhìn lại so từng chòm sao ghi trong sách. Tự cảm thán:
“Bầu trời thật đẹp, hệt như một dải ngân hà thu nhỏ vậy. Sao xưa với sao nay vẫn thế, vẫn giống lúc mà mẫu thân cùng ta đếm từng ngôi… . Thật là hoài... niệm! Mẹ... mẹ nhớ chứ...?!”
Cái đẹp ấy cho hắn chiêm ngưỡng thêm một điều mới mẻ, cảm xúc nảy sinh dâng tràn trong tâm trí, ngộ ra cái đẹp là gì.
“Hoá ra cái đẹp chỉ đơn giản là vậy”
Hạo Dương lấy ra mấy cái bánh bao chay khi ghé lại mua lúc ban chiều, cũng may là có túi trữ vật nếu không chính hắn cũng không biết phải mang hết đồ như nào. Bảy túi quan tệ (5 túi của Nguyệt Như và 2 túi ban đầu) chắc cũng đã đủ dùng, nếu không còn gọi là giàu trong mắt kẻ đời. Hắn thầm hiểu…
Rồi dần chìm vào giấc ngủ khi con thuyền vẫn ngược dòng trôi đi…