Nghiệt Ma

Chương 30: Bất vấn đạo Truy



Chương 30: Bất vấn đạo: Truy

Lão Lục nhìn hắn đáp nói:

“Ta không nhắc ngươi bây giờ mà ta muốn nhắc ngươi cả lộ tường sau này. Dù có gặp chuyện gì cũng phải là tính bản tâm ngươi suy nghĩ, chớ rơi vào tư ý mà đánh mất tâm cảnh.”

Hắn chắp tay:

“Lục tiền bối, tiểu tử đã rõ!!!”

Ông nghe vậy mà lại cười lớn:

“Haha!!! Kẻ khác tu luyện 3 năm nhiều khi cũng chỉ đạt đến nhị trọng ngũ đại cảnh, mà ngươi chỉ ba năm ngắn ngủi đã đạt đến tạm trọng cảnh cả hai phương lộ. Đó cũng đã là nghịch đảo thiên địa trái với lẽ thường.”

Hắn nghe đến đây mà đã muốn phản bác:

“Ba trọng cảnh đầu gần như có thể nói là dễ dàng đột phá nhất, kẻ nào tu luyện chậm hoặc không thể đột phá cũng chứng tỏ kẻ đó không có duyên với tương lai. Một kẻ yếu kém về khả năng, thiên phú… không những thế có kẻ ngu ngốc tu luyện sai phương lộ mà cả đời không thể đột phá…”

Hắn cố ý nhắc đến lão bà Phốc Thị mà mỉa mai, lão Lục đứng dậy quay người bước đi. Trên khoé miệng mỉm cười nói:

“Lời của ngươi nói không sai. Kẻ tu hành dựa vào Ngũ Hành nguyên tố trong cơ thể mà tu luyện. Chọn một nguyên tố ngũ hành đại diện cho phương lộ của bản thân như ngươi là thủy hệ, còn lão bà Phốc là hoả hệ. Lựa chọn nguyên tố đại diện tức là tu luyện theo năm trọng ứng với ngũ hành, khi đã chọn nguyên tố bản mệnh thì trọng cảnh tiếp sẽ tương sinh tương khắc với nguyên tố đó. Chẳng hạn như ngươi là thủy trọng cảnh, thứ hai sẽ là mộc cảnh, sau đó sẽ là hoả cảnh,... . Ngũ trọng cảnh cũng chính là cảnh khởi sinh vì thế mà rất khó đột phá, từ tứ trọng ngũ đỉnh có thể coi mỗi lần đột phá là một lần sinh tử. Một kẻ thường hay có thiên phú để tu luyện đến tam trọng ít nhất cần đến 5 năm, còn ngươi?!!”

Hắn không hiểu ý mà Lục lão đầu nói, ánh có đôi chút dao động mơ hồ khó tả. Chỉ bèn cúi đầu mà nói:

“Tiểu bối, vần không biểu hàm ý mà Lục tiền bối nhắc đến?!!”

Lục lão thở dài, xua tay nói:

“Được rồi, ta cũng chỉ muốn nhắc ngươi đạo lý:

Nước dù mạnh không thể chảy ngược.

Người dù tài không thể khinh người.

Với cả:

Vạn sự tuân lý, hành sự thủ đạo (nghĩa : mọi việc phải tuân theo lẽ phải, thận trọng trong hành động và giữ gìn đạo lý /)

Nhớ kỹ! Nhớ kỹ!”

Hắn khắc cốt ghi tâm câu nói vừa rồi, trên miệng nói:

“Không biết, Lục tiền bối còn lời gì muốn chỉ dạy?”



Lão Lục nghiêm mặt, tay ông chỉ thẳng vào mi tâm hắn. Thoáng chốc trên ấn đường khẽ hiện lên một ấn ký mờ nhạt, giọng ông nghiêm trọng:

“Hạo Dương!!! Hứa với lão phu rằng nếu không phải tình huống nguy cấp thì ngươi không được sử dụng lưỡi kiếm đó! Ý bổn tọa là lưỡi của thanh Thuận Thiên Thánh Kiếm đó. Ngươi hiểu chứ?!!”

Hắn hiểu rõ vị tiền bối trước mặt mình nói gì, nhưng đây cũng là lần đầu hắn biết tên của nó. Nhưng nhìn ánh mắt nghiêm trọng ấy hắn chỉ có thể đồng ý:

“Tiểu bối đã nhớ kỹ lời dạy!”

Lục lão nhắm nghiền mắt thở dài, nói:

“Ba năm trước đó cũng là cơ duyên của ngươi, chỉ là ta không muốn cho ngươi biết tên của nó. Ngươi hiểu vì sao ta làm như vậy chứ?!!!”

Rồi ông ghé vào tai hắn nói nhỏ:

“Nếu lộ ra trên người ngươi có Thuận Thiên Thánh Kiếm thì hoạ thiên hạ một mình ngươi gánh!!!”

Hắn nghe thôi mà cũng thấy run sợ, chỉ có thể gật đầu. Ông đặt lên vai hắn nói:

“Hứa với ta, bao giờ ngươi đột phá được tứ trọng cảnh thì mới được mang Thuận Thiên Thánh Kiếm ra sử dụng! Bây giờ, chuôi kiếm vẫn còn thất lạc, khi chúng hợp nhất thì mới có thể thấy lại lời thề khí phách năm ấy! Ngươi còn nhớ chứ?!”

Hạo Dương hắn luôn nhớ, cành không thể quên được câu nói đầy khí phách vang tận sông núi ấy:

“Thành phật hay thành ma, do ý niệm của ta!!!

Một kiếm đoạn sơn hải!

Một kiếm trảm trời đất!

Một kiếm trảm nhân sinh!

Ra đây cho ta!

Kiếm khởiiiii!!!!

Câu nói ấy vang vọng trong hắn.

Lão Lục nói tiếp:

“Thế nên lần này ngươi rời đi, ta mới nhắc nhở chân thành những câu nói đó! Chỉ cần ngươi nhớ kỹ là được!”

“Tiểu bối đã nghe rõ lời của tiền bối chỉ dạy, ắt sẽ không quên.”

Lão Lục lấy từ trong người một tấm địa đồ của Nam Việt thiên tinh chiếu lớn đến trước mặt hắn. Ông nói:



“Ta quá chủ quan khi chỉ nghĩ rằng ngươi nhờ thánh kiếm mà tu luyện thần tốc, việc ngươi là Pháp Tu đến ta cùng lão Lý cũng chưa thể ngờ đến.”

Lão Lục chỉ tay vào góc dưới phía nam của địa đồ, ông nói:

“Nam Bộ miền động thiên có một loài linh thảo mang hoả tính cực mạnh là Hoả Thủy Nghịch Linh. Đúng như tên gọi của nói, đây là loài phân nhánh với họ sen, nó có màu đỏ rực nhưng chỉ có duy nhất 13 cánh hoa. Đặc biệt đây là loại linh thảo mọc trên mặt nước.”

Nghe vậy hắn cũng đã hiểu vì sao loài linh thảo này lại mang danh là Thủy Hỏa Nghịch Linh . Nhưng từ đây đi đến nơi đó lại khá xa khiến hắn cảm thấy bối rối:

“Tiền bối, từ đây đi tới nơi đó lại khá xa. Không biết người có cách thức gì ạ?!”

Lục lão cười nhạt:

“Cách thì không phải không có. Ngươi, đến Xuyên Hồng miền động thiên qua con đường Hiệp Hoà phủ, sau lại tới Thăng Long thành có lẽ sẽ có cơ duyên xảo hợp cho ngươi!”

“Tiểu bối đã rõ.” Hắn cúi đầu đáp lại.

Trong khoảnh khắc ấy, Lý lão đầu thuấn di vụt đến trước mặt hắn. Hai ngón tay dí thẳng vào mi tâm khiến hắn bất động, hoàn toàn không thể cảm nhận được điều gì…

Trong kiếm hải vô tận của Hạo Dương.

Lão Hủ cảm nhân được điều gì đó liền vội vã trốn đi, chỉ là thần thức của lão Lý quá mạnh thoáng chốc đã khiến ma cầu đen phải quy phục.

Kiếm hải của hắn như bị phong bế, trong không biết ngoài không hay. Thần thức của lão Lý hoá thành hình người, xung quanh là chữ Nho hán cổ bay lượn. Từng sợi xích chữ thoát ra từ người ông lao đến quấn chặt ma cầu đen, ánh mắt lão Lý nghiêm nghị lườm nhìn về phía ma cầu đen chứa đầy ma tính kia.

Lão Lý siết quả cầu đen lại dường như muốn tiêu diệt nó ngay tức khắc, ma cầu tỏ ra cực kỳ đau đớn chỉ biết xin tha:

“Tiền bối, ta là kiếm linh mất dạng hồn trong thanh Tứ Diệt Kiếm. Cớ sao lại muốn tiêu diệt ta?!!”

Lão Lý siết tay chặt hơn, trừng mắt nhìn về phía quả cầu đen này. Giọng vang lớn khắp kiếm hải:

“Láo xược!!! Một tàn hồn ma đầu lại dám trú ngụ trong hắn, không phải ngươi có ý định sau này sẽ chiếm bản nguyên thần thức của hắn sao?!!”

“Tiền bối, ta hoàn toàn không có ý đó!!!”

“Vậy, đây là cái gì?!”

Lão Lý siết chặt tay, từ ma cầu đen xuất hiện những phù văn kỳ lạ đan xen khắp kiếm hải của Hạo Dương. Nếu hôm nay ông không ra tay thì chính hắn cũng không biết được. Quả cầu đen cầu xin:

“Tiền bối, đây chỉ là hành động xuất phát từ tư lợi xin tiền bối tha mạng.”



Lão Lý siết tay mạnh mẽ như bóp nghẹt sự sống của ma cầu đen, từng luồng ma khí tích tụ bị ép thải ra ngoài sau lại bị khí tức của lão Lý gột rửa. Ma cầu đen trở nên mờ hơn, hơi thở cũng yếu ớt dần mà cầu xin:

“Tiền bối, ta là hồn linh đã gắn bó sinh mệnh với Tứ Diệt Kiếm. Nếu hôm nay ngài diệt ta, có lẽ thanh kiếm sẽ vỡ nát mất.”

Lão Lý thả lòng bàn tay, miệng cay nghiệt đầy tức giận:

“Đáng ghét!!!”

Những sợi xích kia lần lượt buông ra, quả cầu đen cũng bớt phần đau đớn. Lão Lý tức giận vì không thể tiếp tục hút đi sinh mệnh của ma đầu này, vì thanh Tứ Diệt Kiếm còn liên quan đến mai sau.

Nhưng cũng không phải hoàn toàn bất lực, ông lấy cây bút lông trong cơ thể khắc họa những chữ: “Chấn - Định - Giam” lên ba phía của ma đầu này, lại hút di khí thạch trời đất mà Hạo Dương cống nạp cho.

Ma đầu gào trong đau đớn tuyệt vọng, lại không ngừng đau đớn, trong suy nghĩ chỉ có nguyền rủa, chửi rủa. Ma cầu ban đầu vốn tụ lại rất nhiều ma khí thì nay trở nên mờ nhạt, cái màu xám nhẹ với chút ánh mắt hồng.

Lão Lý lãi viết những đường xích vô hình quấn quanh ma cầu với kiếm hải xung quanh. Sau ông mới hả nói:

“Bây giờ, ngươi mới đúng thực làm hồn linh. Ma khí sẽ không thể hấp thụ, thậm chí không được nảy sinh ác ý với hắn. Nếu không những sợi xích chữ mà ta bố trí này sẽ khiến ngươi tiêu tán, nhớ lấy!!!”

Ma cầu chỉ có thể chịu đựng cái giam hãm, nhưng lão Lý luôn là người hành sự biết nhân thế, vậy nên ông nói:

“Sau này, nếu ngươi có thể giúp hắn đột phá tứ trọng thì bản toạ sẽ giúp ngươi khôi phục lại nhân hình, trả lại tự do. Thế nào?!”

Ma cầu bấy giờ cảm tạ như gặp được đại ân:

“Ta nhớ rồi, cảm tạ tiền bối. Nhưng hồn thể của ta đã yếu lắm rồi, nếu không có ma khí thì không thể duy trì…”

“Trận thế này giúp ngươi tồn tại ít nhất ngàn năm nữa, yên tâm đi… . Hơn nữa từ giờ ngươi có thể nói chuyện thoải mái trong kiếm hải của hắn mà không sợ ai phát hiện.”



Khi mở mắt lại, hắn đã thấy lão Lý đứng nghiêm chỉnh trước mặt, vẻ mặt ông còn lộ rõ nụ cười. Hắn rất nhạc nhiên bèn hỏi:

“Lý tiền bối, ngài đến đây bao giờ thế?!”

Ông quay người rời đi, chỉ nói… khi ấy trên môi bỗng nở nụ cười hiền hậu:

“Ngươi sắp rời đi rồi, không biết bao giờ có thể gặp lại nên ta nhìn kỹ lại một lát ấy mà. Bao giờ khởi hành thì nhớ gặp chúng ta đấy, lão phu còn quà muốn tặng cho ngươi!!!”

Lão Lục vứt tấm địa đồ lên người hắn, ông cười nói:

“Được rồi, mau về đi. Nhớ khi nào khởi hành đừng quên đến chỗ của ta đấy!”

“Tiểu bối đã rõ, cảm tạ hai vị tiền bối đã nhắc nhở và chỉ dạy!”. Hắn nói.

Về đến nhà.

Hắn mơ hồ cầm tấm địa đồ trên tay mà vô thức nhìn về phía Nam Định địa trấn ấy, trong lòng cũng chẳng hiểu tại sao…

Sau lại vô thức nhớ đến người con gái ấy…

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.