Nghiệt Ma

Chương 14: Cơ duyên (2)



Chương 14: Cơ duyên (2)

Lão Lý nhìn Nguyệt Như một hồi, ông nheo mắt nhíu mày một hồi lâu. Ông đưa một ngón tay ra trước mặt, khua khua nhẹ nhẹ tạo nên một cơn gió, nó thổi đến mang theo một cái lá bàng khô lớn. Chẳng biết cái lá bay tới từ nơi nào, nó vàng óng màu hâm nắng, nhìn qua cứ ngỡ là tình cờ nhưng đây cũng là một sự chuẩn bị.

Lý tiền bối giật lấy cái lá đang bay trong gió, ông đặt cái lá bàng lên mặt bàn. Mỉm cười hỏi:

“Tiểu nữ tử, bây giờ ta hỏi ngươi. Một cái lá từ khi sinh ra đến khi già cỗi thì được gọi là gì?”

Nguyệt Như khó hiểu, nghe vậy nàng cảm nhận được một điều mơ màng trào dâng trong tâm trí. Theo thời gian thì nhắm nghiền mắt lại, trong thâm tâm suy nghĩ rất nhiều ý nghĩ. Nhưng nàng ta nhận ra rằng, đối với những câu hỏi triết lý thế này thì việc tỏ ra là mình không biết, có lẽ sẽ đúng đắn hơn.

Nàng ta nhu mì đáp lại:

“Câu hỏi xuất phát từ lòng người vẫn nên để lòng người đặt câu hỏi trả lời. Tiểu nữ tử quả thực vô nghĩ, xin tiền bối chỉ dạy.”

Lý lão đầu, nâng cái lá bàng khô trên bàn đến giữa vùng không bàn đá. Một luồng khí nén xanh lục thoát ra từ lòng bàn tay đến cái lá, thoáng chốc từ một cái lá già cỗi biến hoá thành một cái lá xanh tươi như vừa hái trên cành. Nguyệt Như ngỡ ngàng, vì đây là thuật pháp cao siêu đảo ngược lại tuần hoàn vạn vật.

Nàng bấy giờ mới hiểu ra, lời mà Hạo Dương nói không hề sai khi trước mặt nàng là một lão tiền nhân thậm chí cao nhân.

Lão Lý trầm mặc nói:

“Đó không chỉ là câu chuyện của một cái lá, đó là cảm ngộ của nhân sinh

Từ khi sinh ra đến khi già đi, đó gọi là “tuần hồi”

Quãng thời gian phát triển và trưởng thành, đó là “quãng đời”

Khi sinh ra đó gọi là “khởi nguồn”

Khi c·hết đi ai cũng sẽ nói là nói là “sự biến mất”

Nhưng không phải, c·hết đi cũng là một sự “khởi nguồn” “khởi nguồn” tuần hồi, “khởi nguồn” của một kiếp sống mới.

Giống như cái lá này… ”

Lão Lý vừa nói vừa biến hoá, từ một chồi non phát triển thành một cái cành lá lớn, một cành lá lại giúp chồi mầm đơm hoa kết trái, khi đơm hoa kết trái rồi cái lá tự héo đi, theo gió mà trở về với mặt đất, từ một cái lá vàng lại mục nát theo thời gian cho một sức sống mới.

Lão Lý tự cảm khái:



“Sẽ có người phản bác rằng: “Đó chỉ là cái lá, không thể chứng minh cho kiếp phận một đời người...”

Không sai… ! Điều đó cũng đúng, nhân sinh kiếp người không phải đạo lý, lời văn ghi trên sách thánh hiền, mà là qua con mắt của từng số phận cảm ngộ kiếp nhân sinh.

Một kiếp phận, nhân sinh chuyển thế như nào thì họ sẽ nói như vậy.

Chí lý cho câu:

Duy chỉ tại tâm

Ngã lộ duy tâm

Tính đức chí tâm.”

Nguyệt Như nàng ta chăm chú lắng nghe lời của vị tiền bối này, mơ hồ cảm ngộ được vài điều trong lời nói.

Lý lão đầu, trên tay biến hoá ra một cây bút lông, ông vén ống tay áo rồi chấm khay mực bên cạnh. Viết lên một chữ Nôm: “Tâm!” lên chiếc lá bàng, ông đưa nó đến trước mặt Nguyệt Như. Dặn dò nàng ta:

“Tiểu nữ tử, đây là điều mà lão hủ muốn đưa cho cháu. Nhớ đây, một chữ “tâm” cũng đủ dùng rồi, nhớ thêm cả câu thơ mà ta tặng.”

Nguyệt Như nàng ta, cất chiếc lá vào trong ngực áo. Dù trong tâm trí vẫn có nhiều điều mơ hồ khó tả, nhưng vẫn thành tâm cảm tạ:

“Đa tạ, tiền bối đã chỉ điểm. Tiểu nữ tử đã ghi khắc rõ trong lòng.”

Lão Lý gật đầu, đón nhận lời nói vừa rồi. Rồi ra hiệu cho nàng ta mau rời đi. Lúc đi ra đến bên ngoài, vừa hay cũng là lúc lão Lục bước vào. Nguyệt Như mỉm cười, cúi đầu hành lễ kính chào vị tiền bối này, lúc ra ngoài Hạo Dương hắn đã đứng đợi sẵn.

Hắn nheo mắt nhìn nàng, Nguyệt Như cảm thấy cái ánh mắt đó rất lạ, lạ đến mức mà chính nàng cảm thấy lạ lẫm, hơi sởn gai ốc. Cái ánh mắt của hắn nghi hoặc nhìn đến như muốn nhìn thấu bản thân nàng, cái ánh mắt như chứa bao nhiêu câu hỏi…

Mà chính hắn nhìn nàng cũng nghi hoặc như vậy, trong tâm trí là bao nhiêu suy nghĩ… đặc biệt là sau câu nói của Lục tiền bối thì hắn luôn tự hỏi:

“Nhân duyên đó là gì kia chứ?”

Có lẽ hắn cũng tự trả lời một phần, trước kia hắn đối xử với nữ nhân vốn không lạnh nhạt đến vậy. Cũng chỉ là biến cố kia xảy đến…



Nguyệt Như không chịu được cái ánh mắt ấy, nàng chất vấn hắn:

“Trần huynh… cái ánh mắt đó là gì kia chứ? Ta đã để ý rồi, từ ban nãy đến giờ huynh cứ nhìn ta chằm chằm. Rốt cuộc là muốn điều gì?”

Hắn nghe vậy cũng chợt tỉnh, cất đi ánh mắt đó, sau nhắm nghiền lại, quay người ra trước. Vẻ mặt thờ ơ như chưa có chuyện gì nói:

“Không điều gì cả!”

Rồi hắn cứ thế mà bước đi, kệ Nguyệt Như đang khó hiểu đằng sau. Thấy cô vẫn chưa đi, hắn nói thêm:

“Bây giờ, ta ra chợ đầu chiều.Trần đại tiểu thư cứ về lại Trần phủ thoải mái, cửa cũng không khoá.”

Nguyệt Như nghe vậy cũng tỉnh lại ngay tức khắc, vẻ mặt nàng ta trở nên hiếu kỳ thích thú, dường như rất hào cảm với những nơi đông người. Nàng ta gọi với lại:

“Hạo Dương, huynh đợi ta với!!!”

Hắn nghe vậy cũng bước chậm lại, thái độ đối với cô cũng không còn vẻ xa lạ như lần đầu nữa.

Lão Lý với lão Lục trầm mặc đứng nhìn hai người rời đi, vẻ mặt họ rất hài lòng, trong ánh mắt cũng vơi bớt suy tư. Lão Lý cảm thán:

“Lão Lục này, lần này ta nghe ông nối tơ duyên cho hai đứa trẻ này nên cũng hơi lo vài phần.”

Lão Lục mỉm cười:

“Ông cứ khéo lo, giữa chúng đã có một sợi tơ duyên nhỏ nhoi rồi. Chúng ta chỉ giúp hiện rõ hơn thôi, cứ cũng chẳng can dự gì đến nhân duyên kiếp người nhiều lắm.”

Lão Lý thở dài.



Trên con đường đầu làng.

Nắng đã ngả vàng nghiêng nghiêng trên những mái chợ rơm, tạo thành những vệt sáng dài trên nền đất. Không còn cảnh tấp nập như buổi sáng, chợ chiều mang một vẻ trầm mặc, thong thả riêng.

Các bà các chị đang dọn hàng, gom những rau củ còn sót lại. Tiếng trò chuyện nhỏ nhẹ hơn, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng cười của trẻ con đang nhặt nhạnh những hạt đậu rơi vãi. Mùi khói bếp từ các nhà lân cận bắt đầu tỏa ra, quyện với mùi rơm rạ ẩm, tạo nên hương vị đặc trưng của chiều quê.

Góc chợ, cụ bán thuốc nam vẫn ngồi đó, nhưng giờ cụ đang chậm rãi gói những thang thuốc cuối cùng trong ngày. Ánh hoàng hôn phản chiếu trên những lọ thủy tinh đựng thuốc, tạo những tia sáng lấp lánh kỳ ảo. Đôi khi, người ta thấy cụ khẽ niệm những câu gì đó không ai hiểu, và những thang thuốc ấy dường như thoang thoảng một mùi hương thanh khiết lạ thường.



Cô gái bán hoa đã ra về, để lại vài cánh hoa rơi. Kỳ lạ thay, những cánh hoa xanh biếc kia vẫn tươi như mới, và trong ánh chiều tà, chúng như phát ra thứ ánh sáng nhè nhẹ, mờ ảo như đom đóm.

Bỗng đâu đó vọng lại tiếng sáo trúc từ góc chợ. Một người khách lỡ đường đang thổi sáo, điệu nhạc có gì đó không giống nhạc trần gian. Vài con chim lạ đậu xuống nghe, đôi mắt chúng long lanh như những hạt ngọc.

Xa xa, một đoàn thương nhân đang thu xếp hàng hóa lên những cỗ xe trâu. Trong số họ, có một người mặc áo vải thô đã bạc màu, nhưng bước đi nhẹ như không chạm đất. Thỉnh thoảng, gió chiều thổi qua, làm tung vạt áo, để lộ một thoáng ánh kim loại của một thanh kiếm cổ được giấu bên trong.

Mấy đứa trẻ đang nô đùa bỗng dừng lại, chỉ trỏ lên bầu trời. Một đàn hạc trắng đang bay về phía núi xa, trong đó có một con to bất thường, lông trắng ánh bạc, như được dệt từ tơ trời. Có người nói rằng đó là điềm lành, có cao nhân vừa ghé qua phiên chợ này.

Hoàng hôn dần buông, những bóng người thưa dần. Chỉ còn lại vài ngọn đèn dầu leo lét trong những gian hàng cuối cùng, tạo thành những hình bóng lung linh trên mặt đất. Và trong không khí tĩnh lặng của buổi chiều tà, dường như có thể nghe thấy tiếng thở của đất trời, của những linh khí đang len lỏi trong từng ngóc ngách của phiên chợ già nua này…

Thấy cái không khí ảm đạm của chợ chiều này, Nguyệt Như buồn đi thấy rõ. Trong suy nghĩ của nàng là những hình ảnh tươi mới, nhưng thực tế thật phũ phàng, chỉ có thể tự an ủi.

Hắn thì không để ý đến tâm trạng của nàng cứ tiếp tục bước đi, mấy bà lão bán rau đi đến mời chào:

“Trần tiểu hữu, mua rau của lão nương không?

Hắn liếc nhìn qua mớ rau héo quắt ấy liền lắc đầu, từ chối xua tay mà rời đi.

Nguyệt Như thấy một bà bán kẹo mật bèn chạy đến, nàng hớn hở vui như một đứa trẻ:

“Lão bá, lấy cho ta năm đồng kim tiền kẹo mật”

Ông lão bán kẹo mạch nha cũng rất vui vẻ, liền lấy hai que tre trong trõ đựng gảy gảy kẹo mật lên. Lúc trong nồi là màu vàng nâu cánh gián, thì qua mấy lần quánh đũa tre thì nó nở ra thành màu trắng sữa vàng nâu.

Nguyệt Như đưa tiền cho ông lão, nàng nhận lấy que kẹo mật. Hắn đứng đằng sau đợi, vẻ mặt dù không biểu lộ cũng có đôi chút buồn cười.

Hắn lại quay lưng đi về phía cuối chợ, vì nơi này ở trong góc nên khách đi chợ thường xuyên không vào đến. Nên muốn mua đồ tươi thì phải đến nơi này.

Hôm nay, có một lão bà bán rau cần trông rất tươi. Hắn đi đến mua vài bó về nấu ăn, vừa hay bên cạnh lại có hàng thịt bò. Rất hợp tình hợp lý, Hạo Dương đã nghĩ xong món hôm nay.

Hắn nhìn lại về phía Nguyệt Như, nàng ta lúc ở hàng lụa, lúc lại ở mấy hàng quà bánh, lúc lại ở hàng lược,... tóm lại là thích cái gì là sẽ đến nơi đó.

Hạo Dương hắn mặc kệ, lại lười quản mà đi về nhà trước. Khi ấy nàng ta cũng không chú ý đến hắn, tiếp tục thong dong thư thả.

Hắn về đến Trần phủ, chuẩn bị mọi thứ xong xuôi. Sau lại lên phòng sách ngồi chăm chú, nghĩ lại về lời mà Lục tiền bối nói đầy mơ hồ…

Đến khi chợ tan rồi, Nguyệt Như nàng ta mới trở về. Hắn liếc nhìn qua rồi thôi…

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.