Mạc Mộc Trung hắn nhận ra được ánh mắt của đại hoàng tử, y hiểu rằng nếu cứ ở đây sẽ bất lợi cho bản thân. Cho dù là điều gì cũng sẽ lấy cái chúng lên trước, hắn tuy trong trong đang cực kỳ tức giận nhưng vẫn nói:
“Đại hoàng tử, ta còn có việc khác nên xin phép cáo lui!”
Quang Liêm hiểu tên này đang muốn rời đi, y cũng chẳng dễ dàng mà để tên này rời đi:
“Mạc huynh, vạn thời hữu duyên. Sao hôm nay, mọi người mới gặp mặt mà đã vội rời đi thế?”
Nguyệt Như không muốn mất thời gian, nàng ta nói:
“Mạc sư huynh với Hồ sư huynh, cứ thong thả. Chúng ta bây giờ ra miếu cầu phúc?”
Quang Liêm hắn mỉm cười, dường như không thể níu lại:
“Vậy sư muội với huynh trường đây đi thong thả, sắp tới là hội đình làng mong sẽ gặp lại!”
Họ ngầm đồng ý.
Chỉ có Hạo Dương là rất kiệm lời, suốt từ đầu chỉ nói mỗi một câu duy nhất còn lại là quan sát thái độ của những kẻ này. Trong tâm trí hắn cũng ngầm suy đoán vài điều nhưng không tiện nói ra…
Hắn bị Nguyệt Như kéo tay đi đến ngôi miếu, ánh mắt cuối cùng dành cho tên họ Mạc như thay lời cảnh cáo.
Tại ngôi miếu.
Nguyệt Như nàng thắp đủ ba nén hương, sau cúi đầu cầu khấn, hắn bên cạnh chỉ đứng xem cũng chẳng hề có biểu hiện gì.
Đợi một lát, khi nàng ta đã vái xong hắn mới nói:
“Kẻ khác đến nơi này đều dăm thứ đồ lễ, cầu thần phật. Còn Trần đại tiểu thư đây có vẻ hơi keo kiệt…”
Hắn chưa nói hết câu, Nguyệt Như phản bác lại ngay:
“Kính thần linh chỉ cần thành tâm, cho dù cả một núi đồ lễ thì ngài cũng đâu thể cảm nhận được ! Với lại ta đến đây là xin cầu phúc, còn Sơn thần có linh ứng không thì là ý niệm của ngài ấy!”
Hắn nghe đến đây vẻ mặt u tối, vô cảm bỗng để lộ một nụ cười cay nghiệt. Trên khoé miệng nhếch nhếch, lẩm bẩm lại mấy chữ “thành tâm” “linh ứng”…
Hắn nói:
“Vậy ta dẫn cô đến gặp hai vị lão bối này, biết đâu lại có cơ duyên dành cho tiểu thư.”
Nguyệt Như nàng ta rất ngạc nhiên, ánh mắt động tâm một vẻ nghi hoặc đan xen một ý niệm mơ hồ.
Hắn bước vòng ra đằng sau cây đa cổ thụ nghìn năm tuổi, nàng ta thấy vậy cũng bèn lững thững đi theo.
Hai vị lão tiền nhân thường xuyên đánh cờ ở nơi này, mà ít ai nhìn thấy có lẽ vì cây đa cổ thụ này quá lớn. Rễ chỉ rơi xuống cũng rất nhiều, thân cây chắc phải chục tốp người mới ôm xuể, cây đa lớn lại có những rễ lớn đâm sâu mà che khuất đi, thân nó hình bán nguyệt vùng sau có một khoảng rộng.
Hắn dẫn Nguyệt Như đi đến trước mặt lão Lý với lão Lục, hắn cúi đầu đến bái kiến:
“Hai vị tiền bối, nay tiểu bối có một người bạn đến xin cơ duyên luận đạo tâm không biết các ngài có thể chỉ giáo?”
Hai lão đầu nghi ngờ nhìn về phía hắn, họ âm thầm hiểu ra tiểu tử trước mặt đã đoán ra thân phận của họ. Nhưng để chắc chắn, lão Lý vẫn nói:
“Chúng ta chỉ là hai lão già đầu ngày đêm canh miếu, làm sao hiểu thấu lý đời mà luận bàn nhân sinh.”
Nguyệt Như cũng nhìn kỹ lại hai lão bối này, trong ánh mắt của nàng khi ấy có ấn tượng rất lớn. Cả hai người có bộ râu dài, lại khoác trên mình bộ Nho phục thanh nhẹ, vẻ mặt lại hiền hậu phúc đức. Chỉ nhìn thôi, cũng biết họ không phải người bình phàm.
Nàng ta cúi đầu bái kiến:
“Tiểu nữ tử, tên là Trần Ngọc Nguyệt Như, mới đến nơi này không lâu. Nay đến ngôi miếu này cầu phúc, lại được Trần huynh hỏi là muốn có cơ duyên hay không nên mới tới đây. Xin ra mắt hai vị tiền lão.”
Lão Lục nheo mắt nhìn kỹ nữ tử này, một cảm giác kỳ quái đan xen trong lòng ông. Khiến chính ông phải giấu đi bàn tay mà tính toán, nhận ra trên người nữ tử có một sợi dây tơ mờ mờ gắn kết với tiểu tử bí ẩn đây.
Lão Lục ngầm truyền âm cho lão Lý:
“ Lão Lý, tiếp hai đứa nhóc này đi ta vừa cảm nhận được nhân duyên tiền định.”
Lão Lý cũng rất ngạc nhiên, lông mày nhíu sâu lại nhưng vẫn làm theo. Ông vuốt râu mỉm cười, nói:
“Lão đầu đây, quả thực cũng có đôi chút đạo hạnh. Nếu tiểu nữ tử nhà ngươi có thể hoá giải nước cờ trên này, thì ta sẽ tặng cho một cơ duyên lớn. Nếu không có thì cũng sẽ đôi lời chỉ điểm.”
Nguyệt Như nàng ta đồng ý, lão Lục theo thế mà đứng dậy nhường chỗ cho nàng.
Không phải là ông không thể họa hình một cái ghế, chỉ là không muốn lộ ra thần thông của chính mình.
Lão Lục bước ra ngoài, khoảnh khắc đi ngang qua trước mặt hắn liền truyền một lời trong gió:
“Tiểu tử, ra ngoài gặp ta. Lão phu có rất nhiều điều muốn hỏi ngươi.”
Hạo Dương hắn không vội khước từ, chầm chậm theo bước lão đầu này đi ra đến bên ngoài. Chỉ là hắn không ngờ đến, ở ngoài này từ bao giờ mà đã xuất hiện một bàn trà, trên bàn đã bày sẵn trà. Lão Lục cũng đã ngồi thong thả trên đó, hắn hơi hiếu kỳ nhưng chỉ lấy ông ra hiệu cho hắn ngồi trên đó.
Ấm trà nóng nhẹ nhàng nâng lên, dòng trà nóng đổ dần ra chén, sau lại đưa đến trước mặt hắn. Lục lão đầu nói với hắn:
“Uống đi, miếng trầu đi đầu câu chuyện theo lý của ta, không có trầu thì ta uống tạm trà.”
Hạo Dương hắn nhận lấy ấm trà nóng bỏng, thổi qua vài hơi lạnh mới đưa lên miệng thưởng thức. Trà vào miệng, cái tinh túy ngàn năm ấy như bộc phát trong hắn: trí, tâm, dục, cảm như thức tỉnh. Khí linh trong hắn dâng tràn, chảy như sông siết nơi kinh mạch đi vào nội tức.
Hắn sặc ngay, vội điều chỉnh lại nội tức. Chỉ là một chén trà thôi, cũng đủ để giúp hắn sắp đột phá Phù Tu nhị trọng thập đại cảnh tấn cấp lên Phù Tu tam trọng nhất đại cảnh. Hắn ngầm cảm thán:
“Quả nhiên vật của Sơn thần chẳng phải hạng tầm thường, một chén trà thôi mà đã chứa khí linh lớn đến vậy.”
Hắn cúi đầu cảm tạ:
“Tạ ân tiền bối đã thưởng trà!”
Lục lão đầu không đáp lại, ông mỉm cười nói:
“Chuyện cũ của ngươi ta cũng không hỏi, nhưng sao ngươi biết ta là Sơn thần ở nơi này?”
Hạo Dương hắn rơi vào trầm mặc, cố tìm cách lý do để giải thích.
Lão Lục thấy hắn động tâm sâu sắc đến như vậy, chỉ cười trừ nói:
“Ai cũng có cơ duyên của chính mình, ta hỏi câu này là khó cho ngươi rồi ! Không sao, ngươi có thể không trả lời.”
Hắn khi ấy mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn hỏi lại:
“Tiền bối, rốt cuộc là hẹn ta ra đây có việc gì ạ?”
Lão Lục điềm nhiên, bình tĩnh luận lời:
“Ta hôm nay, cũng chỉ muốn gặp mặt tiểu bối nhà ngươi thôi. Nhưng vẫn phải nhắc nhở… ngươi với nữ tử kia có phận duyên rất lớn đấy!”
Hắn không hiểu ý nghĩa lời vừa rồi, nửa trên khuôn mặt tối lại, ánh mắt cùng tâm trí như ngàn câu hỏi rối bời:
“Tiền bối có thể nói rõ hơn không?”
“Bây giờ, ngươi không hiểu cũng tốt. Mai này hiểu, cũng chẳng sao!”. Lục lão nói.
Ông nói tiếp:
“Ta thấy trong ngươi là hỗn loạn, hỗn loạn bởi mọi thứ, hỗn loạn bởi chính ngươi. Từ dòng ký ức, nội tâm, tâm can ngươi đều hỗn loạn... . Có phải ngươi từng tự hỏi những câu như: “Ta sống rốt cuộc làm gì?” “Ta sống để làm gì?”… . Ngươi luôn nghĩ bản thân mình là mơ hồ, nhưng thực chất là hỗn loạn.”
Hạo Dương nghe đến đây, từng câu từng chữ đều trúng tim đen trong hắn, giống như việc bị người khác soi thấu toàn bộ bản chất và tâm tính. Một cảm giác ớn lạnh trong hắn, mồ hôi ướt lạnh sống lưng, nhịp thở mỗi lần rất chậm.
Hắn cố lấy lại bình tĩnh, một lòng cầu xin:
“Tiền bối, ngài đã biết nhiều đến vậy xin hãy chỉ điểm cho tiểu bối!!!”
Lão Lục cười nhạt đáp lại:
“Không phải, chính nữ tử kia đã chỉ cho ngươi rồi sao?”
Lúc này, trên mi tâm hắn không còn vẻ mơ hồ hay nghi hoặc nữa thay vào đó là sự u mang cả tâm trí lẫn tinh thần. Hắn cố nhớ lại, lẩm bẩm rất nhiều điều sau lại tự ngỡ ngàng. Chỉ là chưa chắc chắn nên muốn hỏi lại :
“Lục tiền bối, ý ngài là hội đình làng Thổ Hà… hay chính là Mộc Bản Độc Tự Kinh kia?”
Lão Lục nhắm mắt gật đầu, ông còn nói:
“Được rồi! Uống trà đi!”
…
Trước lúc ấy một khoảng, trên bàn cờ Nguyệt Như nàng ta ngồi đối diện với lão Lý. Trước mặt nàng là thế cờ khó, khi cả pháo, mã, xe của đối thủ đều đang ở bên phần sân của mình.Tướng của nàng luôn trong thế bị động, lúc nào cũng bị pháo kìm kẹp, muốn đưa sĩ về lại sợ xe ập xuống. Tình thế tiến thoái lưỡng nan, rất khó quyết định.
Nàng ta từ khi sinh ra đến năm 8 tuổi, còn chưa bao giờ động đến quân cờ, phải mãi đến khi về Trần tộc thì nàng mới biết sơ qua một chút. Nhưng thật không phải, cái trình độ gà mờ của nàng lại phải đối đầu với một đại lão kỳ nghệ. Gần như không có cửa thắng.
Rất nhanh, nước thủ cũng chính là nước tử, màn cờ hạ nhanh chóng. Giọt mồ hôi lăn trên má nàng, cũng đủ cho thấy tâm trí phải hoạt động đến mức nào.
Ban đầu, lão Lý rất tự hào với kỳ nghệ của bản thân. Ông dự đoán, chỉ nửa nén hương thì bàn cờ này hạ màn nhưng thực tế lại đến hơn nửa nén hương. Khiến cho ông cũng cảm thấy khoái sảng, trong lòng khoan yên.
Còn về phía Nguyệt Như, nàng ta có vẻ đôi phần thất vọng, ánh mắt là vẻ tiếc nuối. Bấy giờ, chính nàng cũng mới hiểu vì sao khi chơi cờ lại khiến con người ta hứng thú đến vậy.
Lão Lý vẻ mặt đôn hậu, đưa đến trước mặt nữ tử một nhánh rễ đa. Miệng cười nói:
“Đây là quà gặp mặt của ta, tiểu nữ tử ngươi cứ nhận lấy nó!”
Nguyệt Như sáng mắt, cầm nó trên tay mà cứ như không tin. Nàng hỏi thêm:
“Tiền bối, vừa rồi là tiểu nữ đã thua. Theo lời dạy thì đâu phải thứ này!”
Lão Lý cười nhẹ, tay quen lối mà vuốt bộ râu dài trắng. Vẻ mặt rất hài lòng, giọng nhẹ nhàng, trầm ấm:
“Không sai! Nhưng đây là quà tặng mà ta nữ tử ngươi. Còn câu chỉ điểm vẫn có chứ…”
Nguyệt Như cảm tạ quà của Lý lão đầu, sau lại cẩn thận cất nhánh rễ đa vào ngực áo.