Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Được Cả Gia Đình Đoàn Sủng

Chương 40: Chương 40



Diệp Kỳ Sâm nghĩ đi nghĩ lại, chỉ đành gật gật đầu: "Cũng được, bây giờ phụ thân để công chúa từ bỏ phong hào mà gả vào Diệp gia, trong lòng hoàng thượng chắc chắn một bụng lửa giận, phụ thân nhất định phải lập được công để bảo vệ bản thân. Không bằng định vào ngày mười lăm tháng sau, đúng lúc thi toàn học viện, con nhất định sẽ lấy được đầu bảng mang về."

Diệp Thừa Trạch nghe xong vui mừng, đón lấy chén thuốc từ tay nha hoàn, vừa đút thuốc vừa nói: "Con trai ngoan, từ khi có con, đường làm quan của ta thuận lợi hơn nhiều. Hơn nữa, vi phụ đã nghe ngóng kỹ, công chúa Vinh An cũng đã tiết lộ ám hiệu của mật thám Bắc Liêu cho ta. Dựa vào ám hiệu, ta tra được hai nơi cọc ngầm kia."

Diệp Kỳ Sâm uống thuốc, người đổ mồ hôi, cuối cùng cũng cảm thấy đỡ hơn, đôi mắt hắn chứa đầy thù hận: “Hừ, Tô gia, ta sẽ khiến các ngươi chết không yên ổn!”

Kế hoạch hiện tại mới chỉ là bước đầu, sau này ta sẽ từng bước đưa các ngươi lên đoạn đầu đài.

Nhưng lại kỳ lạ một điều là, đời trước Kính Quốc Công xử lý Tô Gia, lúc này hẳn là đã bắt đầu có hành động nhỏ, ví dụ như việc Tô Dư Lan thi trượt, nhưng tại sao kiếp này lại không xảy ra?

Nghĩ kỹ lại thì thấy có nhiều đều khác biệt so với kiếp trước, ví dụ như Tô thị không chết. Ở đời trước, Tô thị đã chết sau khi sinh ra đứa con bất tài.

Tiếp đó là Tô Dư Lan thi trượt, cuối cùng là vị Tô Lão thái phi đang nghỉ ngơi dưỡng thọ kia.

Nhưng cả hai việc đều chưa phát sinh, phải chăng là do năng lực của Kính Quốc Công quá kém?

Diệp Kỳ Sâm cũng chỉ nghi ngờ, chuyện sống lại đối với hắn mà nói, đã là điều không thể tưởng tượng được. Hơn nữa hắn còn được cao nhân chỉ điểm. 

Cao nhân kia nói, chuyến này có thể giúp hắn đạt được địa vị cao, thậm chí một người trên vạn người, chỉ cần sau khi lên ngôi thì giúp ông ta một việc nhỏ.

Nếu đã là việc nhỏ, chắc cũng chẳng có gì ghê gớm, hơn nữa nếu đã muốn đạt được vinh quang, tất nhiên phải trả cái giá lớn. 

Đừng nói là một việc nhỏ, dù có bảo hắn liều mạng đi chết, hắn cũng bằng lòng. 

Con người sống một đời, không phải là để tìm kiếm vinh quang sao?

Bên kia Diệp Kỳ Sâm được đưa về phủ dưỡng bệnh, còn bên này Tô Dư Tịch cũng đã chăm sóc tốt Tứ hoàng tử Tiêu Hằng, chuẩn bị trở về doanh trại.

Tiêu Hằng dặn dò: “Chuyện này tuyệt đối không thể để mẫu phi biết, nếu không bà sẽ làm to chuyện rồi cấm ta đến hồ băng.”

Tô Dư Tịch nói: “Điện hạ yên tâm, ta đã phong tỏa tin tức. Nhưng có một tin xấu, thích khách đã uống thuốc độc tự tử, là tử sĩ. Ta đã tăng cường đề phòng quanh hồ băng, chắc chắn không ai dám xâm phạm nữa.”

Tiêu Hằng hỏi: “Có thể tra ra là ai không?”

Tô Dư Tịch đáp: “Dưới lòng bàn chân có hình xăm Bắc Liêu, nhưng mà...”

Tiêu Hằng hỏi: “Nhưng mà cái gì?”

Tô Dư Tịch đáp: “Nhưng mà mới được xăm lên. Tử sĩ Bắc Liêu được bồi dưỡng từ nhỏ, hình xăm ở lòng bàn chân khi trưởng thành sẽ mờ dần. Nhưng những kẻ này hình xăm còn sưng đỏ, rõ ràng không phải tử sĩ Bắc Liêu.”

Tiêu Hằng gật đầu: “Chắc có người giả danh tử sĩ Bắc Liêu để ám sát ta, nhưng sẽ là ai đây?”

Tô Dư Tịch lo lắng: “Điện hạ, họ biết ngài hàng năm đều đến hồ băng, mới dám ám sát. Ta thấy nơi này không an toàn, ngài nên sớm hồi cung.”

Tiêu Hằng cười lạnh: “Hồi cung thật sự sẽ an toàn hơn? Từ nhỏ đến giờ ta đã trải qua bao nhiêu lần ám sát? Có ngươi ở đây, ta không sợ.”

Nhìn ánh mắt dịu dàng của Tiêu Hằng, Tô Dư Tịch nhớ lại lời của biểu đệ, y nói: “Điện hạ, tối qua ngài nói... không cố ý cách xa ta, mà có một giọng nói liên tục dẫn dắt ngài không để ý ta?”

Tiêu Hằng gật đầu: “Đúng, hơn nữa... Ta cũng không thích gặp Diệp Kỳ Sâm. Quả thật nó có tài, là một môn khách tốt. Tiên sinh thường khen nó, thông minh tài hoa sâu không thấy đáy. Nhưng ngươi biết rõ, dù có tài học nhưng ta không có hứng thú với nó. Ngược lại, ta vừa thấy ngươi luyện kiếm đã sinh lòng mến mộ, muốn ngươi vào cung làm thư đồng. Nghe ngươi kể về hiệp khách giang hồ, về những anh hùng... Nhưng ta vừa nhìn vào mắt Diệp Kỳ Sâm, liền bị dẫn dắt. Đầu ta đau muốn nứt, nhưng lại không thể không nghe theo nó... Có lẽ, là ảo giác của ta đi!”

Ánh mắt Tô Dư Tịch sắc bén, y giữ chặt tay Tiêu Hằng, hỏi: “Điện hạ thật sự có ảo giác như thế?”

Tiêu Hằng gật gật đầu rồi lắc đầu: “Ta không biết, ta... Thật sự không biết. Dư Tịch, có phải ta bị bệnh không? Bị chứng mất hồn giống như Lục đệ ấy?”

Nói rồi hắn giữ chặt Tô Dư Tịch, ánh mắt toát ra vài phần lo lắng.

Tô Dư Tịch ngẫm nghĩ, nói: “Điện hạ, ta sẽ dẫn ngài đi gặp một người, gặp đệ ấy rồi ngài chỉ cần nghe, không cần nói. Đương nhiên, ngài muốn nói cũng không thể nói nên lời.”

Diệp Phỉ Nhiên đã hóng xong chuyện của Diệp gia, Tần Uyển Hề lại gây sự, có Diệp Kỳ Sâm làm hậu thuẫn, ả ta càng ương ngạnh cứng rắn.

Mặt ngoài vẫn mỗi ngày đi thỉnh an Tiêu Dung, nhưng thái độ lại càng ngày càng bất kính.

Tiêu Dung tính tình vốn đã nóng nảy làm sao có thể chịu được?

Thế là nàng để Xuân Nhi và Đông Nhi vả miệng ả ta.

Trước kia Tiêu Dung là công chúa, Tần Uyển Hề còn kiêng dè thân phận nàng.

Giờ nàng là thứ dân, chỉ được phong thục nhân cáo mệnh, ả ta lập tức không cần cố kỵ.

Bị vả miệng, ả liền náo loạn, đến khóc sướt mướt trước mặt Diệp Thừa Trạch. Nháo loạn đến mức làm cho nơi này của ông ta sôi động vô cùng.

 

Diệp Thừa Trạch đau đầu, nói vài câu với Tiêu Dung: “Nàng ấy là mẫu thân của Sâm Nhi, trước mặt con trẻ không nên khiến nàng ấy khó xử, nàng như vậy có phải hơi quá rồi không?”

Tiêu Dung nghe vậy, tức giận: “Cho nên, phu quân đang quở trách ta vì một thiếp thất sao?”

Diệp Thừa Trạch không biết nói sao, cẩn thận dỗ dành: “Không phải vậy, chỉ là nhà chúng ta nên dĩ hòa vi quý.”

Tiêu Dung cười lạnh: “Dĩ hòa vi quý? Nàng ta là tiện thiếp, có nghĩa vụ phải vấn an hàng ngày. Một tiện thiếp còn muốn leo lên đầu ta sao? Còn nữa, phu quân, có phải vì nàng ta sinh được con, nên ngươi mới coi trọng nàng hơn ta? Là do ta không sinh được con sao?”

Diệp Thừa Trạch bất lực, trước kia sao ông ta không nhận ra tiểu công chúa này lại không nói lý lẽ như vậy chứ, nhưng lại e ngại thân phận của nàng, vẫn dỗ dành: “Dung Nhi nghĩ nhiều rồi, thiếp thất luôn là thiếp thất, con thứ là con thứ. Nàng là chính thê, luôn ở vị trí quan trọng. Chúng ta còn nhiều thời gian, sao có thể không sinh được con?”

Lúc này sắc mặt Tiêu Dung mới dễ nhìn hơn chút: “Vậy phu quân phải cố gắng, mấy ngày này đừng đến chỗ Tần thị, cho đến lúc ta mang thai mới thôi”

Diệp Thừa Trạch không còn cách nào khác, đành phải đồng ý trước, dỗ dành tiểu công chúa vui vẻ mới thôi.

Cảnh náo nhiệt này khiến Diệp Phỉ Nhiên cười không ngừng, trong hậu cung này không có người phụ nữ nào dễ đối phó, đây mới chỉ là bước khởi đầu.

Không biết nếu tiểu công chúa biết mình sau này không thể có con thì sẽ phản ứng ra sao?

Lục hoàng tử nhìn cậu cười không ngừng, lại vận hành chân khí trong cơ thể một vòng. 

Đời trước hắn ta bị chân khí đả thương, đời này cuối cùng có thể từ từ hồi phục, không đến một tháng, hắn ta đã vận hành chân khí thông suốt, có thể phóng thích ra một chút chân khí. 

Hắn ta sinh ra đã mang theo một sức mạnh kì lạ, chuyện này mẫu phi luôn giấu diếm, âm thầm mời sư phụ ở núi Minh Ngộ đến dạy.

Sư phụ nói hắn ta hiện tại còn quá nhỏ, sức mạnh này ngược lại sẽ làm tổn thương hắn ta, phải để hắn ta từ từ tiêu hóa, rồi ông cho một bộ công pháp, luyện được một năm quả nhiên hiệu quả rất tốt. 

Kết quả đến năm thứ hai, hắn ta bị trúng độc phong thần, cũng mất liên lạc với sư phụ ở núi Minh Ngộ.

Hắn ta cố gắng hai năm, cuối cùng cũng thực hiện được bước đầu tiên trong kế hoạch, nhưng nếu không có đứa bé này, có lẽ cũng không có bước tiếp theo. 

Vì vậy, Lục hoàng tử mở mắt, tiến tới ôm Diệp Phỉ Nhiên vào lòng, hỏi: “Phỉ Nhi... Ngươi có muốn… ra… ngoài đi dạo không?”

Diệp Phỉ Nhiên gật đầu, miệng ô ô a a, tiếng lòng bên trong lại nói: [Đương nhiên là muốn, ngột ngạt muốn chết, ca ca mau ôm ta ra ngoài chơi! Khi nào ta mới biết đi, biết chạy, biết nhảy đây? Thậm chí là bò cũng được! Đến lúc đó ta nhất định sẽ là con khỉ đẹp nhất Tô gia~!]

Lục hoàng tử lại hỏi: “Cái kia…Phỉ Nhi đói… bụng không?”

Diệp Phỉ Nhiên lắc đầu, tiếng lòng vang lên: [Không đói, sáng nay ta ăn một bát nho em bé rồi! Nhưng ta lại thích ăn dâu hơn, tiếc là không được tự chọn, cái hệ thống này thật là khó chịu!]

Lục hoàng tử: “...”

Được rồi, ta không hỏi nữa, hỏi một câu ngươi trả lời mười câu.

Khóe môi hắn ta nhếch lên, nghĩ thầm đứa nhỏ này thật đáng yêu.

Khi Lục hoàng tử ôm Diệp Phỉ Nhiên đặt vào chiếc xe nôi, chuẩn bị đẩy cậu ra ngoài, hệ thống của Diệp Phỉ Nhiên đột nhiên nhắc nhở: [Chế độ hóng chuyện mới mở ra, tuyến chuyện hoàng cung được mở, mở một vật phẩm mới.]

Diệp Phỉ Nhiên mở hệ thống, quả nhiên thấy trên tuyến truyện hoàng cung có một chỗ sáng lên, trên kệ hàng cũng có một vật phẩm mới.

Chỉ là vật phẩm được mở bán này cậu không có hứng thú, đó là một viên thuốc, tên là: [Phá uế đan? Dùng để làm gì?]

Cậu chuyển ánh sáng về phía phá uế đan, lúc này mới thấy được dòng ghi chú: 

[Phế uế đan, có thể bài trừ tất cả công kích tinh thần hoặc mê hoặc, dùng một lần có thể miễn dịch loại công kích tinh thần này.]

Diệp Phỉ Nhiên buồn bực: [Công kích tinh thần là gì? Ta xuyên không đến một thế giới cổ đại bình thường mà, sao lại pha cả huyền ảo vào đây?]

 

Lục hoàng tử vẫn đang đẩy xe đột nhiên cau mày, hắn ta biết đó là thứ gì. 

Nếu hắn ta đoán không lầm, đó là cổ đồng tử. 

Độc phong thần, cổ đồng tử, cả hai đều đến từ vùng ngoại vực, ngoài ra còn có một vật, được xưng là báu vật của vùng ngoại vực đó.

Nhưng vật đó chưa từng được công khai, không ai biết đó là thứ gì, nhưng từ hai vật kia, chắc chắn nó cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì.

Độc phong thần đã phong bế Tiêu Tông, công kích tinh thần sẽ nhằm vào ai đây? 

Tiêu Tông càng ngày càng cảm thấy, triều Đại Ninh đang bị thao túng trên một bàn cờ lớn.

Nhưng bây giờ hắn ta lại vô cùng nhỏ yếu, không thể làm gì được, chẳng lẽ lại giống như kiếp trước, trơ mắt nhìn dân chúng rơi vào cảnh khốn khổ sao?

So với lo lắng của Lục hoàng tử, Diệp Phỉ Nhiên lại thích thú, vô ưu vô lự, chỉ muốn ăn dưa mà sống.

Cậu không biết, vì vài câu suy nghĩ vẩn vơ của mình, mà người nhà Tô Gia đã bận rộn đến mức xoay mòng mòng.

Mùng sáu tháng giêng là đại thọ thứ sáu mươi của Tô Lão thái phi, vì là đại thọ sáu mươi, nên hoàng đế rất coi trọng, cố ý phái quan viên Lễ bộ đến chúc thọ.

Ban đầu hoàng đế đã định từ hai tháng trước, nhưng Tô Lão thái phi không phải người thích phô trương, dù là thọ yến cũng không đặt nặng trong lòng.

Ngược lại còn can ngăn hoàng đế nhiều lần: “Giao cho Đường Nhi là được rồi, hoàng đệ ngươi suốt ngày ăn không ngồi rồi, giao cho nó chút chuyện cũng tốt. Nếu không cả ngày không uống rượu thưởng hoa thì cũng là đến thanh lâu, còn đâu dáng vẻ vương gia nên có?”

Hoàng đế bất đắc dĩ cười: “Hoàng đệ luôn hiếu thuận, cũng tốt, chuyện này cứ giao cho đệ ấy vậy!”

Vì vậy Lạc thân vương Tiêu Cẩm Đường chuẩn bị thọ yến của Lão thái phi ở doanh diễn võ Ngũ cô nương, còn tổ chức một đại hội đấu võ.

Chẳng mấy chốc đã đến mùng sáu đầu năm, ngay cả Tô Hạo Vân và Tô Hạo Thanh cũng tham gia chuẩn bị võ trường, chỉ để lại hai đứa nhỏ ở nhà chơi đùa.

Lục hoàng tử đẩy Diệp Phỉ Nhiên tới hậu viện, trong hậu viện có một mảnh đất trống rộng lớn. Bình thường Diệp Phỉ Nhiên sẽ ngồi trên xe nhìn, còn Lục hoàng tử sẽ luyện thể thuật trên đất trống. 

Lúc này cậu ôm một cơ quan hình con thỏ nhỏ, gặm lấy hai cái tai của nó.

Đành chịu thôi, lợi ngứa, không biết có phải sắp mọc răng không. 

Lục hoàng tử thấy vậy, liền bước tới xem thử, quả nhiên thấy một chiếc răng nhỏ đầu hơi nhọn nhô ra từ giữa hàm lợi bên dưới. 

Lục hoàng tử kinh ngạc: “A, dài... răng dài rồi.”

Mắt Diệp Phỉ Nhiên sáng lên, âm thanh trong lòng theo đó vang lên: [Thật sự mọc răng rồi? Bảo sao lợi suốt ngày ngứa ngáy, chỉ muốn gặm đồ. Cái tai thỏ này không tệ, cắn vừa miệng. Việc này có nghĩa là sau này ta sẽ được ăn nhiều đồ cứng? Hàng ngày phải ăn đồ lỏng, miệng ta đã quá nhạt nhẽo rồi.]

Lục hoàng tử:... Nói nhiều thật!

Trong khi Diệp Phỉ Nhiên đang nghĩ linh tinh, Tô Dư Tịch mang theo Tứ hoàng tử vào hậu viện. 

Thấy Tứ hoàng tử, Lục hoàng tử lập tức bày ra bộ dáng xác không hồn.

Tứ hoàng tử nhìn đệ đệ mình, lòng đầy đau xót, lại có chút vui mừng nói: “Lục đệ đã cao lớn, lại trông còn sáng sủa hơn lúc trong cung. Xem ra Tô phu nhân chăm sóc đệ rất tốt, Tô Gia vất vả rồi.”

Tô Dư Tịch nói: “Chăm sóc Lục hoàng tử là trách nhiệm của cô mẫu, hơn nữa cô mẫu cũng rất thích Lục hoàng tử, Tứ hoàng tử không cần khách sáo như vậy.”

Tứ hoàng tử nhìn quanh hậu viện Tô Gia, hỏi: “Dư Tịch, ngươi dẫn ta tới đây làm gì? Gặp Lục đệ sao?”

Tô Dư Tịch lắc đầu, chỉ vào biểu đệ mình: “Tứ hoàng tử, giới thiệu với ngài, đây là biểu đệ của ta, Diệp Phỉ Nhiên. Có phải đệ ấy rất đáng yêu không?”

Tứ hoàng tử nhìn Diệp Phỉ Nhiên, Diệp Phỉ Nhiên cũng nhìn Tứ hoàng tử, cậu lập tức ý thức được, hoá ra tuyến truyện hoàng cung mà mình mở ra có liên quan đến Tứ hoàng tử.

Cậu không vội hóng chuyện của Tứ hoàng tử, mà cảm thán một câu: [Tứ hoàng tử lớn lên thật tuấn tú, có thể trở thành nam chính thụ, ngoại hình quả thực khác hẳn người thường.]

Tứ hoàng tử ngơ ngác, nhìn về phía Tô Dư Tịch, Tô Dư Tịch ra hiệu cho hắn nghe tiếp. 

Tiếng lòng của Diệp Phi không ngừng: [A a a, quá tốt rồi, lần này Diệp Kỳ Sâm không cướp được công lao của nhị biểu ca, Tứ hoàng tử lại tín nhiệm nhị biểu ca hơn. Đây mới đúng, Diệp Kỳ Sâm không có ý tốt. Một bên khiến Tứ hoàng tử vì hắn mà cam tâm chịu đựng, một bên lại ở bên ngoài vụng trộm nuôi ngoại thất rồi sinh con dạy cái, để hắn ta hưởng tất cả ích lợi trên đời.]

Ánh mắt Tứ hoàng tử kinh hãi, vô thức lùi lại một bước, lại lui đến lồng ng.ực Tô Dư Tịch, được Tô Dư Tịch đỡ lấy, nhẹ giọng nói: “Điện hạ, đừng hoảng sợ.” 

Tứ hoàng tử tiếp tục bình tĩnh nghe tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên: [Tứ hoàng tử cũng đáng thương, ban đầu mẫu thân của hắn là Dư quý phi đã định ra hôn ước. Nhưng Hoàng hậu chỉ sinh được hai con gái, lo lắng hoàng trưởng tử suy yếu không thể giữ vững địa vị của gia tộc mới ép gả Dư quý phi vào cung. Dư quý phi cũng không chịu thua kém, vừa có thai đã sinh con trai, hạ sinh Tứ hoàng tử. Hoàng hậu lo lắng quả thật không sai, sau đó nàng lại liên tục sinh thêm hai cô công chúa, lần sinh thứ tư còn làm tổn hại đến thân thể không thể sinh thêm. Bây giờ chỉ có thể dốc lòng bồi dưỡng Tứ hoàng tử, hắn là hi vọng duy nhất của cả gia tộc. Chỉ là sinh ra đã mang gánh nặng như vậy, Tứ hoàng tử dường như cũng không cam lòng? Có đôi khi con người chính là như vậy, mong muốn không chiếm được, không muốn lại mạnh mẽ ... Chờ một chút, Tứ hoàng tử gặp chuyện... Kẻ đầu têu lại là... Hoàng hậu!?]

 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.