Chuyện này nằm trong dự đoán của Diệp Phỉ Nhiên, Tô Dư Tịch đương nhiên sẽ không mắc mưu.
Nhưng y rất tò mò, muốn biết Diệp Kỳ Sâm thực sự muốn làm gì, bèn giả vờ đồng ý: “Được, vật phẩm cá nhân của Tứ hoàng tử, ta tất nhiên sẽ quản lý. Ngươi hầu hạ ngài ấy đọc sách viết chữ, những chuyện khác không cần nhúng tay. Nếu xảy ra việc gì ngoài ý muốn, hoàng thượng và quý phi nương nương trách tội, ngươi sẽ không gánh nổi.”
Tô Dư Tịch cũng không muốn dùng thân phận áp đặt người khác, nhưng ai bảo Diệp Kỳ Sâm quá đáng như vậy, ỷ vào bản thân có ký ức sống lại mà khắp nơi phá hỏng cơ duyên của Tô Gia.
Qua dự đoán của biểu đệ có thể thấy được, người này đã phá hủy bốn, năm cơ duyên của Tô Gia, Tô Gia từng bước bị nó chiếm đoạt, nói không đáng hận là nói dối!
Diệp Kỳ Sâm rất để ý đến thân phận con thứ này, lúc này nghe thấy lời của Tô Dư Tịch, hắn hơi nhíu mày.
Nhưng động tác này lại nhỏ đến mức khó phát hiện, được hắn nhanh chóng đè lại, chỉ nói: “Vậy Tô nhị công tử mau đi đi! Đừng để Tứ hoàng tử chờ lâu”
Tô Dư Tịch hừ lạnh, quay người đi về phía doanh địa. Sau khi thấy đã vào sâu trong rừng thì rẽ bước, nhẹ nhàng nhảy lên rừng tùng thấp thoáng dưới đỉnh núi, lặng lẽ quan sát tình hình phía trên.
Từ xa nhìn lại, Tứ hoàng tử tựa hồ rất hứng thú với đôi giày băng đao mới làm của mình, người dạy hắn trượt băng cũng đang cùng nghiên cứu.
Đôi giày băng đao hắn làm không phải đơn đao, mà là song đao, tốc độ nhanh đồng thời không dễ bị trượt chân, đảm bảo có sự an toàn.
Từ góc độ của Tô Dư Tịch, toàn bộ Đông Hồ đều thu hết vào mắt, Diệp Kỳ Sâm đứng xa xa bên bờ, không đi xuống, nhưng lại cách Tứ hoàng tử khoảng mười mét, như thể đang chuẩn bị cho việc gì đó.
Chuyện này thật ra rất dễ giải quyết, chỉ cần y thi triển khinh công là có thể đến hồ băng ngay, nhưng y biết là Đông Hồ vừa đến mùa đông đã bị băng bao trùm, chỗ dày nhất có thể dày hơn một hai mét.
Đừng nói có người rơi vào, cho dù dắt thêm một con voi lớn tới cũng không thể giẫm nứt băng, Tứ hoàng tử làm sao có thể ngã vào nước băng được?
Cuối cùng, Tô Dư Tịch từ xa đã thấy rõ chân tướng sự việc.
Ở biên giới rừng tùng, phía tây Đông Hồ, có vài người đang đục băng, sau khi đã đục xong, một người quen thuộc với nước lập tức chui xuống hồ băng.
Tô Dư Tịch thầm than "không ổn", lập tức phi người lên, nhưng đã muộn, mặt băng răng rắc vỡ ra một khe hở lớn.
Khi y phi tới trước mặt Tứ hoàng tử, khe hở đã nuốt chửng Tứ hoàng tử, cách đó không xa Diệp Kỳ Sâm cũng nhảy xuống nước, chuẩn bị cứu Tứ hoàng tử.
Đã có Tô Dư Tịch ở đây, Diệp Kỳ Sâm nhảy xuống cũng chỉ như một trò hề.
Nó mới bảy tuổi, công phu không có, nghịch băng cũng không biết, làm sao có thể cứu được Tứ hoàng tử mười ba tuổi.
Trong nguyên tác, tính cả y cùng với mấy tên thái giám mới có thể kéo Tứ hoàng tử lên, cũng hợp lực mang hắn đến miếu thờ, dùng nhiệt độ cơ thể ấm áp để sưởi ấm thân thể lạnh băng của Tứ hoàng tử.
Hiện tại Tô Dư Tịch cũng làm y chang vậy. Nhưng ngay cả như thế, Diệp Kỳ Sâm lúc đó chỉ mới bảy tuổi, thiếu niên mười ba tuổi sẽ không động tình với tiểu tử mới bảy tuổi.
Những hạt giống hoài nghi này chôn sâu trong lòng Tô Dư Tịch, nhưng y cũng chỉ kịp phi xuống hồ nước, không nói hai lời lập tức kéo Tứ hoàng tử vào lòng.
Nhưng dưới nước lại có một bàn tay, mạnh mẽ kéo lấy cổ chân y, hết cách, y đành phải rút dao găm cắt đứt bàn tay kia, kéo Tứ hoàng tử lên bờ, ra lệnh cho thủ vệ xung quanh: “Dưới hồ có thích khách! Mau bắt lấy! Ta hộ tống Tứ hoàng tử đi trước!”
Nói xong, y cõng Tứ hoàng tử lên chạy về phía miếu thờ gần đó.
Diệp Kỳ Sâm bị ngã xuống hồ băng, ngâm mình nửa ngày trong nước lạnh. Các thái giám đều chạy tới chăm sóc Tứ hoàng tử, không ai kéo nó lên.
Nó chật vật vùng vẫy một lúc lâu mới leo lên được từ hồ nước, gió lạnh thổi qua khiến nó run cầm cập vì lạnh.
Dù doanh trại chỉ cách đó vài trăm mét, nhưng nó lảo đảo chạy mất hơn mười phút mới về tới, lúc này toàn thân đã lạnh cứng, miệng không thốt nổi một lời.
Nó cởi bộ quần áo ướt đẫm ra, đắp thêm chăn bông, nằm một lúc lâu mới dần ấm lại.
Nó tức giận ném gối xuống đất, hét lớn: “Tô Dư Tịch! Ta sẽ khiến ngươi phải trả giá đắt!”
Tô Dư Tịch lúc này suy nghĩ rất đơn giản, y không thể để Diệp Kỳ Sâm cướp đi cơ duyên của Tô gia. Là người của Tô gia, y có trách nhiệm lớn trong việc tranh công cho Tô gia.
Hơn nữa, Tứ hoàng tử vốn là bằng hữu thân thiết với y từ nhỏ, dù đã nghe thấy những lời biểu đệ nói về tương lai, y vẫn phải làm rõ sự thật trước khi thay đổi thái độ với Tứ hoàng tử.
Y cõng Tứ hoàng tử vào miếu thờ, tìm trụ trì xin một chậu than để sưởi ấm. Sau đó cởi bộ quần áo ấm ướt của Tứ hoàng tử ra, đắp lên hai lớp chăn bông dày.
Nhưng vẫn vô dụng, Tứ hoàng tử từ nhỏ đã yếu ớt, đừng nói đến rơi xuống hồ băng, ngay cả một cơn gió nhẹ thổi qua cũng không chịu nổi.
Tô Dư Tịch không còn cách nào khác, chỉ có thể cởi bộ quần áo của mình rồi chui vào chăn ôm chặt lấy thân hình mảnh khảnh của thiếu niên, giúp hắn sưởi ấm.
Có lẽ cảm nhận được sự ấm áp bên cạnh, Tứ hoàng tử Tiêu Hằng rúc rúc vào ngực Tô Dư Tịch, hai tay ôm chặt lấy eo y.
Tô Dư Tịch lập tức cứng đờ, hai thiếu niên đều người trần như nhộng, ôm chặt lấy nhau, lần đầu tiên trong đời y cảm nhận được nhịp tim điên cuồng đập loạn.
Người cổ đại trưởng thành sớm, mười ba mười bốn tuổi đã nghị thân kết hôn là chuyện thường.
Tô Dư Tịch và Tứ hoàng tử đều mười ba tuổi, đúng thời điểm mầm tình chớm nở. Y nhìn Tiêu Hằng yếu ớt trong lòng, nghĩ đến lời của biểu đệ, cũng không thể dập tắt những cảm xúc rối loạn trong lòng, đành để mặc Tiêu Hằng ôm lấy mình.
Hiện tại, y quyết định không để tình cảm của mình đối với Tứ hoàng tử tiến thêm một bước trước khi làm rõ sự thật.
Y tin rằng việc bị phạt thiến nhất định có nguyên nhân, giống như việc Tiêu Hằng rơi xuống hồ băng cũng không phải việc ngoài ý muốn. Như vậy xem ra, việc y bị ban phạt nhất định có nguyên nhân sâu xa nào đó.
Một đêm này, Tô Dư Tịch nghĩ rất nhiều, để mặc Tứ hoàng tử rúc trong ngực mình, cho đến khi nhiệt độ cơ thể của Tiêu Hằng ổn định lại. Thẳng đến khi trời tờ mờ sáng, Tứ hoàng tử mới tỉnh giấc, mở mắt ra đã thấy Tô Dư Tịch vẫn còn ngủ say bên cạnh.
Tô Dư Tịch cảm nhận được động tĩnh của người trong ngực, rũ mắt nhìn xuống, hỏi khẽ: “Tứ điện hạ? Ngài đã tỉnh?”
Tiêu Hằng giọng hơi khàn khàn, cảm nhận nhiệt độ dưới tay, tai đỏ lên, hỏi: “Dư Tịch? Ngươi đã cứu ta?”
Tô Dư Tịch gật gật đầu: “Tứ điện hạ đừng trách, trong miếu này vật dụng có hạn, ta chỉ có thể dùng cách này giúp ngài sưởi ấm. Ta sợ ngài bị cảm lạnh, nếu ngài sinh bệnh, ta cũng khó mà thoát tội.”
Hai thiếu niên đều đang trong thời kỳ vỡ giọng, giọng nói hơi trầm lại có chút khàn khàn, cảm nhận được sự rung nhẹ từ lồng ng.ực đôi bên, trong chốc lát cả hai đều im lặng.
Đột nhiên, Tiêu Hằng lên tiếng: “Gần đây ta cố ý xa cách ngươi, ngươi có giận ta không?”
Tô Dư Tịch ngạc nhiên trước sự thẳng thắn thành khẩn của Tiêu Hằng, y cũng không trả lời, chỉ phát ra tiếng cười nhẹ.
Tiêu Hằng thắc mắc: “Ngươi cười gì?”
Tô Dư Tịch đáp: “Điện hạ, người chịu thừa nhận đã cố ý xa lánh ta?”
Tiêu Hằng thanh tú nhã nhặn, trên người toát lên vài phần khí chất thư sinh, nghe vậy thở dài, lại có chút nghi hoặc: “Ta không cố ý, thật ra ta cũng không hiểu… Luôn có một giọng nói trong đầu bảo ta không nên chú ý đến ngươi. Mẫu phi cũng bảo ta loại ngươi khỏi danh sách thư đồng, thân cận với tiểu thiếu gia của Diệp gia. Ta thừa nhận tiểu thiếu gia của Diệp gia rất giỏi, nhưng ta không muốn tiếp xúc nhiều với nó. Ta sẽ bị nó thuyết phục mà không rõ lý do. Ta thích ngươi ở bên ta hơn, muốn ngươi làm thư đồng và hộ vệ cho ta. Ta biết ngươi muốn vào quân doanh, Kính Quốc Công phủ cản trở con đường của ngươi. Nhưng nếu ta không giữ ngươi bên cạnh, họ sẽ càng cản trở ngươi. Dư Tịch, ngươi có hiểu ý ta không?”
Tô Dư Tịch đương nhiên hiểu rõ, y biết Tứ hoàng tử thiện lương muốn giúp mình.
Vì vậy, y sẵn sàng kiên nhẫn tìm hiểu nguyên nhân sự việc.
Y suy nghĩ một lát, gật đầu nói: “Chỉ cần điện hạ cần ta, ta sẽ ở bên cạnh ngài. Chúng ta từ nhỏ đã luôn bên cạnh nhau, bầu bạn với điện hạ đã thành thói quen của ta. Dù lời này có hơi thừa, nhưng sự thật là đảng phái đã ép chúng ta xa cách. Nhưng ta thề, chỉ cần điện hạ vẫn là điện hạ, ta sẽ luôn bên cạnh ngài.”
Tứ hoàng tử dịu dàng nhìn Tô Dư Tịch, trên mặt hiếm thấy hiện lên sự mong đợi: “Thật sao?”
Tô Dư Tịch đáp: “Đương nhiên, dù tương lai ta vào quân doanh, dù cách xa ngàn dặm ta vẫn sẽ luôn viết thư hỏi thăm ngài.”
Tứ hoàng rũ mắt giấu đi sự thất vọng, quả nhiên chí hướng của Tô Dư Tịch luôn là quân doanh.
Theo lời của Tô Dư Tịch, Diệp Phỉ Nhiên nhận được thông báo: [Ting, Bỏ Tuyến Cũ Về Tuyến Chính nhắc nhở. Tiến độ Bỏ Tuyến Cũ Về Tuyến Chính đã được năm phần trăm, thưởng ba trăm đồng dưa Có kiểm tra điểm Bỏ Cũ Về Chính không?]
Diệp Phỉ Nhiên đang ê a tập nói, bỗng đôi mắt sáng lên nghĩ thầm, tiến độ ăn dưa về tuyến chính là gì?
Lúc này cậu đang khá đau đầu, vì sao đã xuyên sách còn phải học nói lại lần nữa?
Hết thảy đều cần tuân theo quy luật phát triển của tự nhiên, không thể một bước nhanh chóng đạt được. Ba tháng biết lẫy, bốn tháng chỉ có thể nằm sấp, phải chờ năm tháng mới có thể ngồi!
Việc học nói cũng cần thời gian, hôm nay cậu chỉ phát ra được vài âm thanh không rõ ràng, làm con nít thực sự rất khó khăn QAQ~!
Nghe đến điểm dưa về tuyến chính, cậu mở TV nhỏ, thấy Tô Dư Tịch đang ôm Tứ hoàng tử, hai người nằm trên giường nhỏ tâm sự với nhau.
Diệp Phỉ Nhiên đọc lại cuộc đối thoại của họ, ngay lập tức phát hiện ra điều kỳ lạ. Cậu nhận thấy ánh mắt Tứ hoàng tử nhìn Nhị biểu ca có gì đó không đúng.
Nhìn thái độ của Nhị biểu ca, có lẽ vẫn coi Tứ hoàng tử là bạn bè tri kỷ. Nhưng thái độ của Tứ hoàng tử dường như đã có chút động tâm rồi. Tuy nhiên, lòng Nhị biểu ca vẫn luôn hướng về quân doanh. Chẳng qua vì sự kiêng kị của Kính Quốc Công phủ đối với Tô Gia mà không thể không vào cung làm thư đồng, hộ vệ. Tứ hoàng tử tự biết mình không có tài năng làm Hoàng đế, nhưng trong toàn bộ hậu cung, chỉ có mình hắn có thể đảm nhận trách nhiệm này. Nhị biểu ca dù có võ công tuyệt thế, nhưng y biết, nếu mình gia nhập quân Tô Gia, Tô Gia chỉ càng bị nghi ngờ thêm. Vì Tô Gia và vì tri kỷ, y chỉ có thể lựa chọn ở lại trong cung... Xem ra, Nhị biểu ca cuối cùng cũng muốn theo đuổi chí hướng của mình. Nhưng Tứ hoàng tử lại động lòng, con đường này sẽ rất khó khăn đây.
Hai người họ gặp phải tình huống quá phức tạp, gia tộc đối lập khiến việc đến với nhau khó khăn, trừ khi có một bên từ bỏ tất cả. Nhưng nói thì dễ, làm thì khó.
Bên cạnh, Lục hoàng tử nghe Diệp Phỉ Nhiên suy nghĩ linh tinh, nghĩ thầm nhóc con lắm lời lại bắt đầu, nhưng cũng chỉ nghe xong một chút rồi lại nhắm mắt, tập trung vào việc phá vỡ dòng khí cản trở.
Lục hoàng tử không quan tâm đến những chuyện đàm tiếu này, mục tiêu của hắn ta chỉ có một: phá vỡ cấm chế, bảo vệ quốc gia và bảo vệ người mà hắn muốn bảo vệ.
Diệp Phỉ Nhiên ngồi bên cạnh tiếp tục hóng chuyện, cảm thấy chuyện của Nhị biểu ca và Tứ hoàng tử quá đau lòng, nên đổi sang một chủ đề khác để tìm niềm vui. Cậu reo lên vui vẻ: [A, hậu trạch của lão cha khốn nạn lại náo loạn, nhanh lên, có đánh nhau rồi! Ha ha ha!]
Lục hoàng tử bó tay, nghĩ lần sau khi mình muốn phá cấm chế tuyệt đối không thể để Diệp Phỉ Nhiên ở trước mặt, nếu không sẽ bị phân tâm mất.
Thật ra hắn ta cũng chẳng thấy những chuyện kia có gì vui, chủ yếu là muốn nghe cậu nói chuyện, muốn nghe cậu nói linh tinh.
Năm đó, khi thuộc hạ cũ của Tô Gia cứu hắn ta, mỗi khi hắn ta bày tỏ lòng cảm kích, họ đều cười nói: "Muốn cảm ơn thì cảm ơn tín ngưỡng của quân Tô Gia, chúng ta đã gia nhập quân Tô Gia với lòng trung thành này. Chỉ cần còn một người của Tô Gia, lòng tin của chúng ta sẽ không bao giờ tàn phai."
Lúc đó, Tô Gia Nhị công tử Tô Dư Tịch vẫn còn sống, ngẫu nhiên cũng giúp đỡ quân Tô Gia còn lại.
Sau đó, Lục hoàng tử dốc hết sức phá cấm chế, lực lượng phong ấn như thác nước tràn vào đan điền. Do cơ thể suy nhược vì bị phong ấn lâu năm, hắn ta bị tổn thương cơ thể và không thể điều khiển hoàn toàn sức mạnh đó.
Dù vậy, hắn ta vẫn trở thành huyền thoại nhất chiến thành danh.
Khi Bắc Liêu xâm lấn Trung Nguyên, từ dân lưu tán vô danh đến ngăn cản thiên quân vạn mã.
Nhưng binh mã Bắc Liêu lên đến hai mươi vạn, bọn chúng đã chuẩn bị vẹn toàn để xâm lấn Trung Nguyên, bằng sức mạnh của hắn ta chỉ có thể chống lại một phần, sao có thể ngăn được cơn sóng dữ?
Nhưng chiến thắng của nô tài xấu xí đã nổi danh khắp nơi, trở thành thần trong lòng người Trung Nguyên.
Bây giờ, hắn ta tái sinh và có cơ duyên gặp hậu nhân của Tô Gia, được cho thời gian để phá cấm chế. Với kinh nghiệm lần trước, hắn ta không dám tùy tiện mà chỉ dám từng chút một thúc đẩy.
Lần trước, sau khi giải phóng một chút chân khí, hắn ta đã hồi phục lại khí lực, thính lực và thị lực. Đồng thời, nhờ phương pháp giải độc mà Diệp Phỉ Nhiên cung cấp, hắn ta không còn bị ảnh hưởng bởi độc phong thần.
Chỉ là...
Hắn ta thử mở miệng gọi Diệp Phỉ Nhiên: "Phỉ... Phỉ Nhi..."
Mẹ nó...
Cái tật cà lăm này không phải bẩm sinh, tại sao lại nói không trôi chảy?
Diệp Phỉ Nhiên nghe Lục hoàng tử gọi mình, ngước lên nhìn.
Lục hoàng tử lấy ra từ trong ngực một con thỏ nhỏ bằng gỗ, tinh xảo và sống động như thật. Hắn ta nhấn cơ quan, con thỏ đứng lên rồi nhảy bật.
Diệp Phỉ Nhiên reo lên, vui vẻ vỗ tay, cười tươi như hoa: [Oa, thật kỳ diệu! Thật đáng yêu! Tiểu mỹ nhân tự tay khắc con thỏ cho ta, là vì biểu tỷ cho ta đèn lồng thỏ nên hắn cũng không chịu thua mà tặng ta cơ quan hình thỏ sao? Ngươi thật có lòng! Cơ quan hình thỏ này thật tinh xảo, ta sẽ trân trọng nó cả đời, coi như là tín vật đính ước của chúng ta. Ha ha, đùa thôi, ta vẫn chỉ là một đứa trẻ bốn tháng tuổi.]
Lục hoàng tử lập tức đỏ mặt, nghĩ thầm Diệp Phỉ Nhiên nói linh tinh đủ thứ, may mà bây giờ cậu còn nhỏ, nếu sau này biết nói chuyện thì sao đây?
Thực tế chứng minh, khi Diệp Phỉ Nhiên biết nói chuyện, quả thực rất ghê gớm, miệng cậu như có mật đường, khiến Lục hoàng tử chống đỡ không nổi.
Diệp Phỉ Nhiên nhận lấy con thỏ trên tay Lục hoàng tử, ôm vào lòng bắt đầu gặm, cũng may Lục hoàng tử đã chần nước sôi, nếu không thói quen gặm đồ này thật sự rất nguy hiểm.
Cùng lúc đó, phía Diệp gia, Diệp Kỳ Sâm đã được đưa về nhà đang bị sốt cao do rơi xuống nước lạnh.
Diệp Thừa Trạch lo lắng cho con trai, mời lão thái y trong cung đến chẩn trị. Thực ra chỉ bị cảm lạnh do ngâm nước lâu, không có vấn đề gì lớn.
Sau khi lão thái y đi, Diệp Kỳ Sâm trầm mặt hỏi cha mình: "Phụ thân, người cũng thật liều lĩnh, việc cưới công chúa quan trọng như vậy, tại sao không nói trước với con một tiếng?"
Diệp Thừa Trạch cũng hơi chột dạ, đáp: "Ta định gặp con rồi nói sau..."
Diệp Kỳ Sâm phất tay: "Không sao, cưới cũng cưới rồi, con còn nói gì được? Nhưng phụ thân, việc mật thám Bắc Liêu, ngài phải chú ý thời gian. Nếu không nắm chắc thời gian, việc thăng tiến sẽ khó khăn."
Diệp Thừa Trạch biết rõ, nhưng mật thám Bắc Liêu rất xảo quyệt, ông ta đã cố gắng hết sức cũng chỉ tìm được hai nơi, bèn nói: "Nếu không được thì trước hết đưa hai nơi này cho bệ hạ. Bản đồ phòng thành của Tô Gia đã trong tay ta, chỉ cần có nó, Tô Gia lần này khó mà thoát tai kiếp!"