Nam Phụ Trà Xanh Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 38: Chương 38



Lúc nãy mải chơi game còn tạm quên đi nỗi buồn, nhưng nghe câu này, Trần Khởi lại càng đau lòng hơn: “Rõ ràng tôi nghe nói chị ấy lạnh lùng, không dễ dàng nhận lời ai theo đuổi, sao tự nhiên lại có bạn trai rồi chứ…”

Cố Chân cũng an ủi theo: “Nhìn thoáng ra đi.”

Bạch Thừa Duẫn tiếp tục vỗ vai khuyên nhủ: “Người ta đã có bạn trai rồi thì đừng nghĩ nhiều nữa, chuyển sang mục tiêu khác thôi. Mà đừng tưởng người lạnh lùng thì khó theo đuổi, sợ không dám tỏ tình. Em còn non lắm, anh nói cho mà biết, càng là người lạnh lùng, một khi động lòng rồi thì lại càng dễ bị cưa đổ.”

Trần Khởi ngơ ngác: “Thật không?”

“Tất nhiên là thật.” Bạch Thừa Duẫn nói đầy tự tin: “Em nhìn lão Kỷ xem, không phải lạnh lùng à? Chẳng qua là do chưa động lòng thôi. Đợi đến khi anh ta tìm được người mình thích rồi yêu thật lòng đi, xem anh ta còn lạnh nổi không, chắc chắn là kiểu người chủ động săn đuổi.”

“Nghe anh nói cứ như anh hiểu anh ta lắm ấy.” Trần Khởi nửa tin nửa ngờ.

“Trong cái trường này, ngoài anh ra thì không ai hiểu anh ta hơn đâu.” Bạch Thừa Duẫn nói với vẻ tự hào.

Cố Chân nghe vậy cũng hơi nghi ngờ, bởi vì theo nội dung nguyên tác, dù Kỷ Đình Duệ chưa chính thức quen Diệp Thành nhưng cũng có chút mập mờ. Mà hồi đó, Kỷ Đình Duệ đâu có chủ động gì, toàn là thăm dò Diệp Thành thôi.

“Em không tưởng tượng nổi cảnh anh Duệ chủ động.” Trần Khởi thành thật nói, “Lúc nào trông anh ấy cũng lạnh nhạt, như thể chẳng có hứng thú với bất kỳ ai.”

“Đó là vì anh ấy không có hứng thú với em.” Bạch Thừa Duẫn bắn phát súng chí mạng, thở dài bất lực: “Anh ấy cũng đối xử với anh y hệt, quen nhau bốn năm rồi mà nói chuyện cứ nhạt như nước ốc, nhắn tin thì chỉ toàn ?, 1, ừm… Anh không biết bao nhiêu lần hoài nghi anh ấy có ghét anh không, nhưng rồi anh ấy lại luôn kéo anh làm dự án, còn hay mang đồ ăn khuya cho anh.”

“Anh Duẫn, anh đang khoe khoang đấy à? Anh Duệ hot như thế, xung quanh toàn fan nam fan nữ vây kín, ai anh ấy cũng chẳng buồn để mắt, mà lại hay kéo anh làm dự án, đến ký túc còn mua đồ ăn khuya cho anh, anh còn muốn gì nữa?”

Trần Khởi tỏ vẻ chịu không nổi.

Bạch Thừa Duẫn cười hì hì: “Đừng ghen tị, ai bảo em không phải bạn cùng phòng của anh ấy.”

“Em biết ngay là anh đang khoe mà!” Trần Khởi chỉ tay tố cáo, mặt càng lộ rõ vẻ tổn thương: “Em đã thất tình rồi mà anh còn k.ích th.ích em như vậy, anh Duẫn, anh quá đáng lắm luôn!”

“Em chỉ mới thầm mến thôi, còn chưa yêu đương thật sự, tính cái gì mà thất tình?”

Bạch Thừa Duẫn không diễn nữa, nói thẳng luôn.

Trần Khởi bị chọc đúng chỗ đau, nghĩ lại thấy cũng đúng: “Nghe cũng hợp lý ha, em còn chưa được yêu mà.”

“Thế nên đừng buồn nữa, tìm người khác mà crush, em sẽ thấy cuộc đời lại tươi đẹp ngay.” Bạch Thừa Duẫn vỗ vai cậu ta lần nữa: “Tin anh đi, nếu anh gạt cậu thì cả đời này lão Kỷ không có nổi một mảnh tình vắt vai.”

Nghe thấy anh ta lấy Kỷ Đình Duệ ra thề độc, Cố Chân và Trần Khởi đồng loạt lộ vẻ chán ghét.

“Anh Duẫn, anh thật là nham hiểm.”

“Đâu có.”

Bạch Thừa Duẫn ung dung như không.

Thực ra, chuyện sinh viên đại học “hiến tế” bạn bè như thế này không phải hiếm, đặc biệt là khi mở hộp mù trong game. Trần Khởi cũng từng nói mấy câu kiểu như “Dùng năm mươi năm độc thân của bạn cùng phòng đổi lấy thẻ SSRR” chẳng hạn, nên ai nấy đều chỉ đùa giỡn xong rồi quên luôn, không ai để bụng cả.

Nhưng ngay sau đó, Cố Chân bỗng lóe lên ý tưởng. Nghĩ kỹ lại, cậu cảm thấy Bạch Thừa Duẫn cũng không hẳn là đang lấy Kỷ Đình Duệ ra thề độc. Dù gì thì đối tượng định mệnh của Kỷ Đình Duệ là Diệp Thành, mà Diệp Thành là con trai, đúng là không phải bạn gái thật.

Trần Khởi cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh sau cú thất tình, mới hỏi:

“Chân Tử, sao giờ cậu mới về? Ăn tối chưa?”

“Về nhà anh Duệ học bù đến giờ, ăn rồi.”

Cố Chân thật thà đáp.

Giây tiếp theo, cậu liền thấy Bạch Thừa Duẫn và Trần Khởi lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.

“Sao thế?” Cố Chân khó hiểu.

Bạch Thừa Duẫn là người lên tiếng trước:

“Thật hay giả vậy? Lão Kỷ đưa em về nhà học bù á?”

Cố Chân gật đầu: “Ừ.”

Bạch Thừa Duẫn lập tức ngửa mặt than trời:

“Sao em dễ dàng được đến nhà cậu ta vậy? Anh muốn qua đó phải cầu trời khấn đất nó mới chịu đồng ý! Lần trước đến làm dự án là do gấp quá, nó mới cho anh tới đấy!”

Trần Khởi cũng tỏ ra bất mãn:

“Rõ ràng cả hai chúng ta đều là đàn em ở phòng bên cạnh, mà tôi còn quen anh Duệ trước! Vậy mà tôi còn chưa từng được đến nhà anh ấy!”

Bạch Thừa Duẫn nhanh chóng phụ họa:

“Đúng vậy! Lão Kỷ này dựa vào cái gì mà đối xử khác biệt thế hả? Cho dù Chân Tử có đáng yêu thật đi nữa thì cũng không thể thiên vị vậy chứ? Anh mới là bạn cùng phòng thân yêu của nó cơ mà!”

Trần Khởi cũng gào lên:

“Em mới là đàn em thân yêu của anh ấy đây này!”

Cố Chân lười phối hợp với màn diễn lố của hai người, chỉ bình tĩnh hỏi:

“Trần Khởi, cậu còn nhớ chai nước hoa Six God lần trước tôi mua không? Tôi còn một chai chưa mở, để đâu rồi nhỉ?”

Trần Khởi lập tức trở nên nghiêm túc, hỏi ngược lại:

“Làm gì? Cậu dùng hết rồi à?”

Cố Chân lắc đầu:

“Không phải, là anh Duệ nói nước hoa này thơm lắm, nên tôi định tặng anh ấy một chai.”

Lời vừa dứt, Bạch Thừa Duẫn và Trần Khởi đều hóa đá.

Đường đường là hot boy số một trường đại học mà không dùng nước hoa cao cấp, lại đi thích nước hoa Six God á?

Hơn nữa, còn cần Cố Chân tặng sao?

Bạch Thừa Duẫn cuối cùng không nhịn được, cảm thán một câu:

“Người thành phố các cậu đúng là biết chơi.”

Cố Chân: “…”


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.