Thấy Kỷ Đình Duệ nói nghiêm túc như vậy, Cố Chân cũng thẳng thắn không nghĩ nhiều nữa, theo phản xạ mà cảm thán: “Không hổ danh là anh Duệ, xe gì cũng lái được, thật lợi hại!”
Kỷ Đình Duệ vẫn điềm nhiên như cũ: “Cũng tạm.”
Cố Chân suy nghĩ một chút, quyết định không vòng vo nữa: “Anh Duệ, hay là em ngồi xe anh về đi, xe này gọi tài xế lái về hộ là được rồi.”
Kỷ Đình Duệ hơi bất ngờ, nhướng nhẹ mày: “Cậu muốn ngồi xe anh?”
Cố Chân không định giải thích rằng mình có bóng ma tâm lý, không cách nào bình tĩnh lái xe được, thế là thuận theo mà gật đầu: “Ừm, em tin tưởng kỹ thuật lái xe của anh hơn.”
“Cậu không muốn tự lái?”
Kỷ Đình Duệ hỏi thêm một câu.
“À… gần đây học hành mệt quá, em cảm giác mình không tập trung lái được.” Cố Chân nói dối mà mặt không đổi sắc.
Kỷ Đình Duệ khẽ cười, hiển nhiên nhìn thấu lời nói dối của cậu, nhưng không vạch trần, chỉ cảm thấy cậu nhóc đàn em này vì muốn được đi chung xe với mình mà vất vả tìm cớ, đáng yêu vô cùng.
“Vậy để anh lái xe của cậu.”
Kỷ Đình Duệ vẫy tay gọi cậu đưa chìa khóa.
Cố Chân ngơ ngẩn đưa chìa khóa ra, rồi mới phản ứng lại: “Thế còn xe của anh?”
Kỷ Đình Duệ thản nhiên đáp: “Không sao, cứ để đây, dù gì gara nhà anh cũng chẳng thiếu xe.”
Cố Chân: “…Ồ.”
Quả nhiên, đúng chuẩn công chính của truyện đam mỹ, kiểu khoe giàu vô hình thế này đúng là chí mạng.
Hơn nữa, theo mô típ quen thuộc mà tác giả hay dùng, chắc chắn trong gara nhà anh ấy có cả bộ sưu tập siêu xe hàng hiếm không trùng mẫu nào.
Chiếc xe anh hay lái đến trường, tám phần là chiếc khiêm tốn nhất trong đám ấy.
Sau đó, hai người cùng ngồi lên chiếc siêu xe thể thao hồng chóe lóa kia.
Không gian trong xe thể thao vốn đã nhỏ hơn hẳn xe thường. Khi trước Bạch Thừa Duẫn lái, Cố Chân đã cảm thấy hai thằng con trai ngồi chung kiểu này hơi chật chội rồi, giờ đổi sang Kỷ Đình Duệ—người cao hơn hẳn—cảm giác lại càng chật hơn.
Huống hồ, Kỷ Đình Duệ dù là ngoại hình, khí chất hay cả thần thái áp đảo Bạch Thừa Duẫn gấp N lần, khiến Cố Chân vô thức căng thẳng. Vừa ngồi vào ghế phụ lái, cậu đã ngay lập tức ngồi nghiêm chỉnh như học sinh chờ thầy giáo phỏng vấn, đến cả hô hấp cũng cẩn thận hơn.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, Kỷ Đình Duệ đột nhiên nghiêng người sát lại, khoảng cách giữa hai người gần như bằng không, hơi thở ấm nóng của anh phả thẳng lên mặt Cố Chân.
Cố Chân hoảng hốt, vội vàng ngả người ra sau, nhưng không gian xe nhỏ đến mức chẳng còn chỗ để lùi, cậu cứ như bị nhốt chặt vào ghế, hoàn toàn không thể dịch chuyển.
Tình cảnh hiện tại giống như Kỷ Đình Duệ ôm trọn cậu trong lòng, không có đường lui.
Khi cậu còn đang khẩn trương tính toán xem nếu trực tiếp đẩy anh ra thì có làm tổn thương lòng tự trọng của nam chính công không, Kỷ Đình Duệ lại vươn tay kéo dây an toàn, giúp cậu thắt lại cẩn thận.
Cố Chân: “…”
Chết tiệt, căng thẳng quá nên quên mất chuyện thắt dây an toàn rồi.
Xấu hổ chết đi được.
May mà Kỷ Đình Duệ không nói thêm gì, sau khi giúp cậu thắt xong thì cũng tự mình ngồi thẳng lại, cài dây an toàn cho mình.
Sau đó, anh liếc nhìn sang bên cạnh, thấy Cố Chân ngồi im re, không nhúc nhích, mà vành tai lại đỏ bừng đến kỳ lạ, khóe miệng không khỏi khẽ cong lên, hỏi: “Sao vậy?”
Cố Chân như giật mình tỉnh khỏi cơn mộng, lập tức lắc đầu nguầy nguậy: “Không… không có gì…”
Trong không gian chật hẹp thế này, cảm giác độ đẹp trai của Kỷ Đình Duệ cứ như tăng lên mấy lần, mà đối với một người mê cái đẹp như cậu, đây quả thực là một thử thách kinh khủng.
Cái nam chính công này, rốt cuộc là tại sao lại phải đẹp chuẩn gu cậu như vậy chứ?
Nhìn được nhưng không chạm được, lại càng chẳng ăn được, nghĩ thôi đã thấy đau lòng muốn nghẹt thở.
Cố Chân ép buộc bản thân bình tĩnh lại, tự cảnh cáo chính mình—tuyệt đối không được suy nghĩ lung tung, đẹp trai này là của nam chính thụ Diệp Thành, không phải của cậu.
Vì thế, cậu quyết định tìm một dịp nào đó học thử “Thanh tâm chú”, có khi sẽ rất hữu ích.
Lúc này, cậu quyết định hồi tưởng lại kiến thức lý thuyết máy tính mà thầy đã giảng hôm nay. Chẳng mấy chốc, cái đầu vốn đang nóng lên của cậu lập tức nguội lạnh, trong lòng cũng không còn chút h.am m.uốn trần tục nào.
Quả nhiên, học tập giúp con người ta tỉnh táo!
“Vậy cậu ngồi vững nhé.”
Kỷ Đình Duệ bình tĩnh nhắc nhở, sau đó khởi động chiếc siêu xe.
Cố Chân ngay lập tức nhìn thấy động tác của anh lưu loát từ đầu đến cuối, từ khởi động xe đến lái ra khỏi bãi đỗ, mọi thứ diễn ra mượt mà như nước chảy mây trôi. Khi xoay vô-lăng, động tác của anh dứt khoát, nhanh nhẹn, không hề có chút dư thừa nào. Nhìn vừa ngầu vừa phong độ, vô cùng thu hút.
Chẳng mấy chốc, Cố Chân đã bị phong thái lái xe của anh mê hoặc, cảm thán từ tận đáy lòng: “Anh Duệ, anh lái xe đỉnh thật đấy.”
Kỷ Đình Duệ lái xe lúc nào cũng vừa nhanh vừa ổn định, nhưng nghe Cố Chân khen như vậy, anh vẫn khiêm tốn: “Cũng bình thường thôi.”
Cố Chân lập tức phản bác: “Bình thường gì chứ? Đây là trình độ của tay lái lụa rồi!”
“Cậu biết trình độ của tay lái lụa thế nào à?”
“Tất nhiên rồi, tay lái lụa giống như anh Duệ vậy đó, lái xe nào cũng vững vàng như núi.”
“Vậy có muốn anh dạy cậu không?”
“Hả?”
Kỷ Đình Duệ bật cười khẽ: “Dạy cậu làm sao để trở thành tay lái lụa.”
Đến lúc này, Cố Chân mới nhận ra hàm ý trong câu nói, mặt lập tức nóng lên, vội ho nhẹ một tiếng để xoa dịu bầu không khí.
Cậu nhớ ra rồi, nguyên tác cũng miêu tả Kỷ Đình Duệ như vậy—bình thường trông rất lạnh lùng cao ngạo, nhưng thỉnh thoảng lại bất thình lình buông ra một câu nói đầy sát thương, giết người không dao.
Chính sự tương phản mạnh mẽ này đã khiến nhân vật trong truyện và cả độc giả mê mẩn không thôi.
Thậm chí, ngay cả nhân vật chính thụ Diệp Thành cũng bị anh thu hút.
Cố Chân cảm thấy đến cả tai mình cũng bắt đầu nóng lên: “Không ngờ một học bá như anh Duệ cũng biết đùa kiểu này đấy?”
Kỷ Đình Duệ đang lái xe, nghe vậy liền khẽ nhướn mày: “Có phải cậu đã dán lên anh rất nhiều cái nhãn ‘không dính khói lửa nhân gian’ không?”
Cố Chân: “…”
Người đàn ông này có đọc được suy nghĩ của người khác không vậy?!
“Anh cũng chỉ là một người bình thường.” Kỷ Đình Duệ nhàn nhạt nói.
“Ồ.”
Bề ngoài, Cố Chân ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ: Anh là nam chính của thế giới này, sao có thể là người bình thường được?
Cứ thế, hai người vừa trò chuyện linh tinh vừa đi trên đường, so với lúc đi cùng Bạch Thừa Duẫn, tâm trạng nhẹ nhõm hơn hẳn, không còn nơm nớp lo sợ vì kỹ năng lái xe của cậu ta.
Hơn nửa tiếng sau, họ đã về đến nhà của Kỷ Đình Duệ.
Căn hộ rộng rãi vẫn sạch sẽ và gọn gàng như mọi khi. Theo yêu cầu của Cố Chân, hai người trực tiếp ngồi xuống phòng khách để ôn bài. Để tiện ghi chép, Cố Chân ngồi luôn xuống sàn, chiếm khoảng trống giữa bàn trà và ghế sofa.
Thấy vậy, Kỷ Đình Duệ chỉ có thể đi lấy một cái đệm đặt xuống cho cậu, tiện tay rót một cốc nước ấm.
Anh ngồi trên ghế sofa ngay bên cạnh, đặt laptop trên đùi, chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy gáy của Cố Chân.
Khi Cố Chân không hỏi bài, Kỷ Đình Duệ lặng lẽ xử lý công việc của mình. Cả phòng khách chìm vào một sự yên tĩnh dễ chịu, chỉ có âm thanh lách cách của bàn phím.
Ngay cả khi Cố Chân đặt câu hỏi, giọng nói trầm thấp của Kỷ Đình Duệ cũng rất ôn hòa, không làm không gian trở nên ồn ào.
Cố Chân không ghét bầu không khí như thế này.
Ngược lại, vì Kỷ Đình Duệ ít nói và yên tĩnh, không tùy tiện làm phiền cậu, nên cậu cảm thấy học ở đây còn thoải mái hơn cả thư viện.
Chìm đắm trong không gian học tập, thời gian cứ thế trôi qua mà không ai nhận ra, mãi đến khi trời chạng vạng.
“Cậu đói chưa?”
Kỷ Đình Duệ bỗng nhiên lên tiếng hỏi.
Lúc này, Cố Chân mới thoát ra khỏi trạng thái học tập: “Ơ… có hơi đói.”
“Muốn ăn gì?” Kỷ Đình Duệ tiếp tục hỏi.
Cố Chân bất ngờ: “Anh Duệ, anh định đích thân xuống bếp à?”
Cậu có chút kinh ngạc—đây là đãi ngộ mà ngay cả nhân vật chính thụ cũng chưa từng có, cậu lại được trải nghiệm trước, liệu có ổn không?!
Nhưng giây tiếp theo, Kỷ Đình Duệ lại vô cùng nghiêm túc nói: “Gọi đồ ăn ngoài.”
Biểu cảm trên mặt Cố Chân lập tức sụp đổ, thất vọng thấy rõ.
Thấy vậy, Kỷ Đình Duệ lại dùng giọng điệu như đang dỗ dành: “Tủ lạnh không có nguyên liệu, lần sau anh mua rồi sẽ nấu cho cậu ăn.”
Cố Chân lập tức sáng mắt: “Anh Duệ, anh thật sự biết nấu ăn à?”
Kỷ Đình Duệ đã mở app đặt đồ ăn, nhưng vẫn trả lời nghiêm túc: “Những món đơn giản thì biết một chút.”
Nghe anh khiêm tốn như vậy, Cố Chân tò mò hỏi: “Món anh giỏi nhất là gì?”
Kỷ Đình Duệ nghiêm túc đáp ngay lập tức: “Mì gói.”
Cố Chân bật cười: “Không ngờ anh Duệ cũng ăn mì gói đấy?”
“Làm dự án thì hay ăn.” Kỷ Đình Duệ nói thật, “Bận quá thì cứ bưng tô mì gõ máy tính luôn.”
Cố Chân tưởng tượng ra cảnh đó, không nhịn được cười: “Mặc dù hơi bất ngờ, nhưng cảm giác ngay cả khi ăn mì, anh Duệ vẫn sẽ trông rất đẹp trai.”
Kỷ Đình Duệ không ngờ cậu sẽ nói vậy, ánh mắt hơi dao động, ngập ngừng một lát mới hỏi: “Cậu thật sự thấy anh đẹp trai?”
“Tất nhiên rồi!” Cố Chân đáp ngay không chút do dự, “Anh là nam thần của trường đấy, chỉ cần không bị mù là ai cũng biết anh đẹp trai rồi.”
Nhìn vẻ mặt đương nhiên của Cố Chân, Kỷ Đình Duệ bỗng thấy câu trả lời này có gì đó không đúng với kỳ vọng của mình, nhất thời có chút mông lung.
Lúc này, Cố Chân liếc thấy màn hình điện thoại của anh, vô thức rướn người tới chỉ vào: “Anh Duệ, quán này ngon lắm! Lần trước Trần Khởi gọi ở đây, món gà hầm nấm rất đỉnh!”
Do ngồi dưới đất dựa vào sofa, khi Cố Chân quay đầu lại nhìn điện thoại của Kỷ Đình Duệ, tay cậu vô thức đặt lên đùi anh. Đồng thời, do chênh lệch chiều cao, khi Kỷ Đình Duệ cúi đầu nhìn xuống, anh có thể thấy rõ gương mặt cậu gần trong gang tấc, cùng với chiếc cổ trắng ngần ẩn hiện trong cổ áo.
Hôm nay Cố Chân mặc một bộ đồ tối màu, làm nổi bật làn da trắng sáng của cậu, trông như ngọc thượng hạng, mịn màng không tì vết.
Kỷ Đình Duệ nhất thời không thể rời mắt.
Cố Chân vừa giới thiệu xong món gà hầm nấm, phát hiện Kỷ Đình Duệ im lặng không nói gì, liền ngước mắt lên, lập tức bắt gặp gương mặt siêu cấp đẹp trai ngay trước mặt mình. Cậu chợt nhận ra khoảng cách giữa hai người quá gần, liền vội vàng xoay người ngồi ngay ngắn lại.
Chỉ là đôi tai đỏ bừng của cậu vẫn không thoát khỏi tầm mắt của Kỷ Đình Duệ.
Cố Chân cảm thấy mình quá bất cẩn, vì Kỷ Đình Duệ luôn giữ phong thái lịch thiệp và khoảng cách hợp lý, nên cậu dần mất cảnh giác, không cẩn thận vượt qua ranh giới tinh tế giữa hai người.
Bây giờ ngẫm lại, thật sự muốn tự vả cho tỉnh!
Dám trêu chọc cả nam chính công, đúng là chán sống rồi mà!
Đúng lúc cậu đang âm thầm cảnh cáo bản thân, một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: “Sao cậu có mùi thơm thế?”
Cố Chân cảm thấy mình như bị trêu chọc, nhưng đối phương là nam chính công, cậu lại nghĩ chắc chắn đây chỉ là ảo giác của mình. Trong cơn hoảng loạn, cậu nhớ lại tình huống sáng nay trên lớp, bèn thật thà đáp: “Vì sáng nay em xịt nước hoa Six God.”
Sáng nay trên lớp, họ có tiết học trong phòng máy. Vì lo lắng trình độ non kém của mình bị giáo viên nhìn thấu, Cố Chân đặc biệt chọn ngồi ở hàng ghế cuối cùng, khuất góc nhất.
Sau đó, cô gái thích cậu lại cố tình ngồi ngay phía trước, hai cô gái khác cũng đi theo.
Kết quả, một trong số họ kêu lên có muỗi.
Cố Chân rất dễ bị muỗi đốt, nghe vậy lập tức căng thẳng, trước tiên hỏi han những người xung quanh xem có ai bị dị ứng với mùi nước hoa không, rồi ngay lập tức lấy chai Six God ra, xịt toàn thân một lượt, sau đó mới an tâm học tiếp.
Kỷ Đình Duệ vốn đang hơi nghiêng người đến gần từ phía sau, nhưng sau khi nghe thấy câu trả lời của cậu, liền ngồi thẳng lại, vẻ mặt vẫn điềm nhiên như cũ. “Hóa ra là mùi nước hoa đó.”
“Đúng vậy.”
Cố Chân vội vàng gật đầu, sau đó không nhịn được mà quay lại nhìn Kỷ Đình Duệ: “Anh Duệ, nếu anh thích mùi này, em có thể tặng anh một chai. Lần trước siêu thị có chương trình mua một tặng một, em vẫn còn một chai chưa mở.”
Giọng nói của Kỷ Đình Duệ trở nên lười biếng hơn một chút: “Vậy cảm ơn cậu trước.”
“Không có gì, mai em mang cho anh.”
Cố Chân hào hứng bày tỏ thành ý.
Kỷ Đình Duệ lại hỏi: “Ngoài gà hầm nấm ra, còn muốn ăn gì nữa không?”
Cố Chân sững lại một chút, mới nhận ra anh vẫn đang gọi đồ ăn, liền không khách sáo, đề xuất thêm một món ngon khác của quán đó: “Sườn xào chua ngọt nữa.”
“Được, còn gì nữa?”
Kỷ Đình Duệ vẫn chờ cậu nói tiếp.
Cố Chân vội nhắc nhở: “Anh, chỉ hai người mình ăn thôi, chắc không cần gọi nhiều quá đâu. Anh gọi thêm hai món anh thích là được rồi.”
Kỷ Đình Duệ nghe vậy, liền hỏi: “Thịt kho tàu thì sao?”
Cố Chân không kén ăn: “Cũng được.”
“Bò kho?”
“Cũng được.”
“Cánh gà kho?”
“Được luôn.”
Nhìn thấy Kỷ Đình Duệ vẫn đang lướt ứng dụng đặt món, Cố Chân vội vàng ngăn lại: “Anh không định gọi hết mấy món vừa nói đấy chứ?”
“Ừm.”
“Vậy là đủ rồi, đừng gọi thêm nữa, không ăn hết thì lãng phí lắm.”
“Được, nghe cậu.”
Kỷ Đình Duệ lúc này mới thanh toán đơn hàng.
Trong lúc chờ đồ ăn, bệnh viện gọi đến cho Kỷ Đình Duệ, báo cáo tình trạng sức khỏe của bà Trương, đồng thời nói bà đã tỉnh lại.
Cuộc gọi nhanh chóng kết thúc. Cố Chân dựa vào mấy câu trao đổi ngắn ngủi mà đoán ra bên kia là bệnh viện, liền lo lắng hỏi: “Có phải dì tỉnh lại tìm anh không?”
“Không phải, đừng nghĩ linh tinh.”
Kỷ Đình Duệ xoa đầu cậu như đang an ủi.
Cố Chân không phản cảm với sự tiếp xúc này, cũng không nghĩ nhiều. Dù gì Trần Khởi cũng hay khoác vai bá cổ, con trai với nhau có chút đụng chạm là chuyện bình thường.
“À đúng rồi, anh Duệ, anh có uống trà sữa không?”
Cố Chân bỗng thèm đồ ngọt nên hỏi.
“Sáng nay anh uống một cốc rồi.”
Nghe vậy, Cố Chân mới nhớ ra buổi sáng mình có mua trà sữa cho anh, bèn bật cười: “Có ngon không?”
“Ừ, ngon.”
Cố Chân vẫn cười: “Vậy có muốn uống nữa không?”
Kỷ Đình Duệ thản nhiên đáp: “Anh thấy cậu mới là người muốn uống thì đúng hơn.”
Cố Chân không phủ nhận: “Ừm, em muốn uống.”
“Vậy thì gọi đi.”
Kỷ Đình Duệ nói rồi lại mở điện thoại.
“Để em gọi cho.”
Cố Chân vội ngăn cản: “Lúc đầu định là em mời anh ăn, vậy mà trưa nay anh trả tiền, giờ gọi đồ ăn cũng là anh thanh toán, em ngại lắm.”
“Không cần ngại.”
Kỷ Đình Duệ vẫn mở ứng dụng: “Giữa chúng ta không cần tính toán chi li như vậy.”
Cố Chân có chút ngẩn người: “Thật, thật sao?”
Mối quan hệ giữa cậu và Kỷ Đình Duệ đã thân thiết đến mức này rồi ư?
“Muốn uống gì?” Kỷ Đình Duệ không trả lời thắc mắc của cậu, chỉ đưa điện thoại tới trước mặt cậu, để cậu chọn trà sữa.
Cố Chân nhìn trang đặt hàng, đành nói: “Trà sữa khoai môn siêu lớn.”
“Siêu lớn?”
“Ừ, khoai môn ngon lắm.”
Nghe vậy, Kỷ Đình Duệ chỉ hỏi: “Một cốc đủ không?”
“Đủ rồi đủ rồi.”
Cố Chân gật đầu lia lịa, sau đó thấy anh chỉ đặt một cốc rồi thanh toán, bèn tò mò hỏi: “Anh không uống à?”
“Tạm thời không muốn.”
“Ồ.”
Cố Chân không hỏi thêm.
Đồ ăn và trà sữa đến gần như cùng lúc. Cố Chân vừa ăn ngon lành vừa uống trà sữa, cảm giác như cả linh hồn đều được thăng hoa, ăn vô cùng thỏa mãn.
Sau khi ăn uống no nê, Kỷ Đình Duệ không giữ Cố Chân lại để học tiếp mà bảo cậu về ký túc xá nghỉ ngơi cho tốt.
Cố Chân cũng biết học hành cần phải kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi, hơn nữa ở nhà người khác quá muộn cũng không hay, vì vậy cậu thu dọn đồ đạc rồi đứng dậy chào tạm biệt.
Nhưng Kỷ Đình Duệ lại cầm áo khoác lên, có vẻ muốn ra ngoài cùng cậu.
“Anh Duệ, anh cũng ra ngoài à?”
“Tiễn cậu.”
Cố Chân giật mình: “Em đâu phải con gái, không cần đặc biệt đưa về đâu.”
Kỷ Đình Duệ thản nhiên hỏi: “Vậy cậu tự lái xe về trường?”
Lúc này, Cố Chân mới sực nhớ ra chiếc siêu xe của mình vẫn đang đậu ở bãi đỗ xe công cộng dưới nhà Kỷ Đình Duệ, lập tức ngoan ngoãn nhận thua: “Thôi, anh cứ đưa em về đi.”
Thấy cậu diễn rất có tâm, Kỷ Đình Duệ không nhịn được khẽ bật cười: “Được.”
Sau khi tự nguyện làm tài xế, giúp Cố Chân lái chiếc siêu xe về bãi đỗ của trường, Kỷ Đình Duệ còn tiện thể đưa cậu về tận ký túc xá.
Ban đầu, Cố Chân tưởng anh cũng sẽ về ký túc, ai ngờ Kỷ Đình Duệ nói có việc cần giải quyết ở nhà, tối nay không ở lại đây. Cố Chân ngẩn người hỏi: “Vậy anh về kiểu gì?”
“Đi xe buýt.”
Nhà anh gần trường nhưng cũng cách ít nhất vài trạm.
“Không phải hơi phiền sao?”
Chờ xe rồi còn mất thời gian di chuyển nữa, đối với một người bận rộn như Kỷ Đình Duệ, đúng là lãng phí thời gian.
“Không sao.” Kỷ Đình Duệ lại không nhịn được mà đưa tay xoa đầu cậu: “Lên đi.”
Cố Chân không muốn làm mất thời gian của anh, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy em lên trước đây, anh Duệ ngủ ngon.”
“Ừ, ngủ ngon.”
Kỷ Đình Duệ đứng dưới ký túc xá nhìn theo bóng lưng Cố Chân cho đến khi cậu khuất khỏi tầm mắt, lúc này mới xoay người rời đi.
—
Về đến phòng, Cố Chân thấy Bạch Thừa Duẫn đang chơi game với Trần Khởi, bèn hỏi: “Anh Duẫn, sao hôm nay lại có thời gian ghé phòng bọn em thế?”
“Còn không phải vì an ủi bạn cùng phòng của em à?”
Bạch Thừa Duẫn nói đầy tùy ý, nhưng tay vẫn không ngừng săn mạng trong game một cách điêu luyện.
“Gì cơ?” Cố Chân vừa đặt ba lô xuống đã thấy Trần Khởi đang cầm điện thoại chơi game, mặt đầy vẻ ấm ức: “Tôi thất tình rồi.”
Cố Chân kinh ngạc: “Cậu có tình à? Sao tôi không biết cậu có người yêu nhỉ?”
“Tôi từng kể với cậu mà? Tôi thầm mến một chị khóa trên bên học viện thương mại.”
Trận đấu vừa kết thúc, Trần Khởi cũng lười ghép trận mới, tiện tay ném điện thoại lên giường.
Cố Chân nhanh chóng lục lại trí nhớ, xác định Trần Khởi chưa từng kể chuyện này với mình, chắc là nói với nguyên chủ rồi. Cậu lười so đo mấy chuyện này, chỉ hỏi thẳng: “Chẳng lẽ cậu đi tỏ tình rồi thất bại?”
“Cô ấy còn không cho tớ cơ hội tỏ tình.” Trần Khởi trông như thể trái tim vừa vỡ tan tành: “Chiều nay tôi mới biết chị ấy đã có bạn trai rồi…”
Bạch Thừa Duẫn lập tức vỗ vai cậu ta, an ủi: “Anh em à, trời rộng bao la, hoa thơm không thiếu, không được thì đổi đối tượng thôi.”