Khi Cỏ Cây Giận Dữ - Minh Lung

Chương 30: Chương 30



Sau khi về tới phòng ngủ của mình, ta mở ra thứ cuối cùng giao dịch với Hồng Nương.

“Chu Dịch - Tham Đồng Khế (Bản khuyết)”

Mượn dùng Càn, Khôn, Khảm, Ly để tu thành đạo pháp nội đan, chia làm ba bản “Thái Dịch” “Hoàng Lão” “Hoả Lô”

Đây là bản khuyết của “Chu Dịch”, dành cho phàm nhân tu luyện.

Lúc mới nhận được thứ này, ta lưỡng lự cho nên đi hỏi Tự Diệu.

Tự Diệu nói, bản “Tham Đồng Khế” này đúng là thích hợp để ta tu hành, chỉ là có hai khuyết điểm

Đầu tiên là “Tham Đồng Khế” là pháp môn nội đan, muốn tu hành nhất định phải dùng đan đạo làm phụ trợ, mà cho dù là lò luyện đan hay dược liệu, giá cả đều không rẻ.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Thứ hai là phàm nhân nếu muốn đi theo đường tu hành, tất cả ân oán trong hồng trần thế tục đều phải dứt bỏ.

“Tuy tỉ tì quyết tâm g.i.ế.c đích huynh rồi, nhưng phụ thân và phu quân vẫn còn.”

Tự Diệu đã chỉ.

Tưởng Cửu Tư thì dễ giải quyết, khi hắn uống hoa tửu xong nhất định sẽ đi qua một con đường, chỉ cần chặn đường, g.i.ế.c rồi ném cho Hồng Nương và Thôi Oanh Oanh, không biết chừng còn có thể đổi được cái gì tốt từ trên người hoạ yêu.

Nhưng phụ thân ta Lý An Thận chính là thủ phụ nội các, chính là quan lớn nhất phẩm thật sự của bổn triều.

Giết hắn rồi khó có thể thu xếp cục diện phía sau, rất phiền toái.

Tạm thời không tìm ra cách để g.i.ế.c cha, cho nên bản khuyết “Tam Đồng Khế” này chỉ có thể để đó.

Sau khi thu bản khuyết vào “Đỗ Thập Nương Bách Bảo Tương” Ta lấy ra lễ gặp mặt mà Mô đã đưa cho ta.

“Nhập Mộng Châu (Tiêu hao phẩm)”

Hiệu quả: Chỉ định một người, mạnh mẽ kéo người này vào trong mộng, nội dung của mộng cảnh đều do người sử dụng biên soạn, dùng cho phàm nhân.

Hai viên châu lạnh lẽo đen nhánh, nằm an tĩnh trong lòng bàn tay của ta.

Vừa rồi còn nói đến chuyện g.i.ế.c cha, trong chốc lát còn chưa tìm ra cách.

Hiện giờ tốt rồi, đã có cách.

Ta không có phát hiện mà nôn ra một ngụm trọc khí, trong lòng chậm rãi hiện ra một ý tưởng.

Dựa theo luật pháp bổn triều, g.i.ế.c cha là một trong thập ác.

Tội lỗi này, một khi đã làm, chuyện sau này cho dù là đại xá thiên hạ cũng sẽ không được đặc xá.

Ta nắm thần thuật đao bên người, bấm tay b.ắ.n vào thân đao màu tím nhạt.

Thân đao vù vù, dường như có tiếng bất bình vang lên.

Nhưng mà…

Luật pháp không có cho trưởng tỉ một cái công bằng, không cho nhị tỉ một cái công bằng.

Cho nên đến phiên Lý Cẩn ta, không cần để luật pháp bỏ đi trói buộc.

Tội ác tày trời ư?

Vậy thì tội ác tày trời!

21.

Kinh thành, chợ phía Tây, Phong Nhạc Lâu.

Dưới mái hành lang thấp thoáng, các gian nhà nhỏ xếp thành hàng, cửa sổ trúc treo rèm, rèm châu thêu hạt phía trước, đèn và nến đang chiếu sáng.

Lòng dê muối mù tạt, vốn là nước cốt xương dê, sủi cảo thịt dê thuỷ tinh…

Bày đầy một bàn, dưới ánh sáng chiếu rọi ấm áp lại càng thêm sáng bóng, mùi thơm nức mũi.

“Sư muội, món thịt dê xào nổi tiếng của Phong Nhạt Lâu, muội nếm thử đi!”

Nam tử đang mời món ăn khoảng hai mươi tuổi, đầu đội mũ hoa sen màu vàng, thân khoác áo bào thêu mây tía, sắc mặt trắng nõn, trông thật tuấn tú văn nhã, khiến cho người ta vừa nhìn đã không tự chủ được mà có hảo cảm.

Nữ tử được hắn gọi là sư muội, thật sự có thể xứng với tám chữ “Diễm nhược đào lý, lãnh nhược băng sương” (15)

Tóc dài cùa nàng như mây, đội một mũ ngọc trắng tinh, mặt mày xinh đẹp quá mức, trong phút chốc dường như có thái độ hùng hổ doạ người.

Tương phản với mặt mày của nàng, là thần sắc lãnh đạm, có loại xa cách như tuyết mỏng trên ngói mùa đông.

Nghe thấy nam tử khuyên ăn đồ ăn, ánh mắt của nữ tử loé lên, nhưng vẫn nể tình mà cầm lấy chiếc đũa sừng tê giác nạm vàng, bình đạm mà nếm mấy miếng.

“Sư huynh, chúng ta xuống núi là theo lệnh trừ yêu, xa hoa lãng phí như vậy, truyền tới trên núi, các sư huynh sư muội sẽ nghĩ chúng ta thế nào?”

“Kinh thành cách Long Hổ Sơn hơn bốn ngàn dặm đường, truyền không tới.”

Sau khi nam tử trấn an xong, giọng nói lại thay đổi.

“Hiện giờ thế tử và phu nhân thế tử của phủ Định Quốc Công tự nhiên mất tích ở phòng ngủ, hiện trường có để lại yêu khí, nhưng lại bị mùi m.á.u tươi cùng huân hương che lấp, ngay cả bùa chú cũng không có cách nào nhìn thấy nguyên hình của yêu quái kia.”

“Cung Khanh, dưới tình huống hoàn toàn không có chút manh mối gì, chẳng bằng chúng ta ăn no uống nó trước đã, sau đó lại tìm manh mối.”

Câu xưng hô mang theo một chút ý tưởng ái muội, nữ tử nghe thế, quyết đoán mở miệng sửa cho đúng: “Sư huynh, huynh vẫn gọi ta là sư muội, hoặc là tên đầy đủ của ta là Yến Cung Khanh, như vậy mới thích hợp.

Nam tử nhìn sư muội của mình dầu muối không ăn, khoé miệng cong lên cười khổ, không mở miệng nữa.

__________

(15) Diễm nhược đào lý, lãnh nhược băng sương: Đẹp như hoa đào, lạnh như băng sương


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.