Khi Cỏ Cây Giận Dữ - Minh Lung

Chương 29: Chương 29



19.

Mô Giả, vòi voi mắt tê giác, đuôi trâu chân hổ, sinh tại sơn cốc ở phương nam, theo Sơn Hải Kinh, con thú này ăn sắt và đồng, không ăn các loài khác.

(“Mô Bình Tán” - Bạch Cư Dị)

20.

Tuy bề ngoài nhìn Mô có vẻ trẻ tuổi, nhưng làm việc vô cùng nhanh nhẹn dứt khoát.

Nàng nói mình chỉ có phân thân, mượn mộng mà đến, trong nửa canh giờ sẽ tiêu tán.

Vì thế, không nói mấy việc không liên quan, chỉ duỗi tay bày ra kết giới với ta và Tự Diệu, nói chuyện đơn độc với Khương Thục vài câu.

Tuy ta không nghe thấy hai người nói gì, nhưng chỉ đơn giản nhìn biểu cảm của Mô, có lẽ là rất vừa lòng với Khương Thục.

Một lát sau, kết giới tan đi, Khương Thục đi tới trước mắt ta, gọi ta một tiếng: “Cẩn muội.”

Xem ra, Khương Thục đã hạ quyết tâm rồi.

Ta biết, ta biết.

Thiên hạ không có bữa tiệc không bao giờ tan.

Nhưng mà ta cùng với Khương Thục quen biết từ thời niên thiếu, coi như thanh mai, lại cùng nhau trải qua cái c.h.ế.t của Hàn Duy Trung, cũng coi như đồng mưu. Ngũ muội muội của Khương Viện lại gả cho nhị tỉ của ta, cũng coi như là chị em dâu; trốn tránh ở phủ Xương Bình Hầu mấy ngày nay, lại cùng nàng cắm hoa pha trà, trò chuyện với nhau rất vui vẻ, cũng coi như tri kỷ…

Hiện giờ Khương Thục sắp rời đi với Mô, kể từ giờ không biết khi nào mới có thể gặp lại một lần nữa.

Trong lòng ta sao có thể không lưu luyến chứ?

“Công phủ thế tử cùng với thế tử phu nhân tự nhiên biến mất, phòng ngủ chỉ còn lại một mảnh hỗn loạn cùng với mấy vết máu, cho dù phủ Định Quốc Công có lòng che giấu, nhất định vẫn đầy trời những đồn đại vớ vẩn,” Khương Thục chậm rãi hành lễ thật sau với ta, “Cẩn muội, những ngày ở bên cạnh muội đều là những tháng ngày thoải mái nhất của ta kể từ khi sinh ra. Nhưng ta cũng không thể luôn ẩn thân với phủ Xương Bình Hầu, kinh thành có không ít quý phụ nhân đã từng gặp ta, nửa tháng một tháng có thể lừa gạt, nhưng năm rộng tháng dài, chỉ sợ sẽ mang loại phiền toái cho muội. Mấy ngày hôm nay, ta vẫn luôn suy nghĩ đến chuyện này, Tự cô nương đã nhìn ra, cho nên ta mới có một cơ hội được đến tiên duyên.”

Ta vội vàng đè nén sự lưu luyến, duỗi tay đỡ Khương Thục.

“Khương tỉ tỉ đừng khách khí, kể từ niên thiếu chúng ta đã quen biết, lại đều là nữ tử, nên hỗ trợ lẫn nhau.”

“Trên đời làm gì có cái gì gọi là nên hay không nên đâu.”

Khương Thục nỗ lực nở một nụ cười điềm đạm, nước mắt lại cứ thế tuôn ra, chảy xuống khuôn mặt trắng tinh không tì vết, “Ta có thể sống sót là nhờ có muội, ơn cứu mạng và thu lưu, kết cỏ ngậm vành cũng khó có thể hồi báo…”

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Mô bắt tay lên miệng che giấu, không nhẹ không nặng mà ho khan một tiếng.

“Thời gian không còn nhiều,” Tự Diệu thấy thế cười nói, “Khương cô nương không đi thu thập vài món xiêm y trang sức hàng ngày ư?”

Kể từ khi ta lấy được “Đỗ Thập Nương Bách Bảo Tương”, đã nhét tất cả của hồi môn mang tới từ Lý gia vào đó.

Nghe thấy lời nhắc nhở của Tự Diệu, vội vàng lấy ra mấy chiếc vòng tay quý báu, cùng với một đống vải dệt, không phân vân mà đưa cho Khương Thục.

Khương Thục ôm lấy đống lễ vật này, khó khăn mà ló đầu ra từ sau đống vải đó, định nói gì đó.

Mô phất phất tay.

Một mảnh vực sâu đen sặc lan tràn đến dưới chân Khương Thục, dễ như trở bàn tay mà nuốt sống nàng.

“Người ta mang đi!”

Mô chắp tay với Tự Diệu, động tác này nếu đặt ở nữ tử thành niên thì tất nhiên là bình thường, nhưng với vóc người của nàng, làm ra động tác ấy lại có vẻ rất không bình thường.

Tự Diệu trịnh trọng mà thi lễ với Mô: “Chuyện cửa Khương cô nương nhờ ngài giúp đỡ.”

Mô gật gật đầu, lại tiến lên đưa cho ta hai viên châu lạnh lẽo: “Lần đầu gặp mặt, có chút lễ vật, một chút thành ý.”

Ta vội vàng nhận lấy hạt châu.

Ta còn chưa kịp nói lời cảm ơn, bóng dáng của Mô giống như tuyết đọng dưới tia nắng mùa xuân chiếu rọi, dần dần tan rã ở trong viện.

Tự Diệu nhẹ nhàng thở ra, “Đã tìm được nơi đi phù hợp cho Khương tỉ tỉ, ta cũng coi như yên tâm rồi.”

“Đúng rồi, tỉ tỉ, muốn làm phiền tỉ một chút, đánh thức tất cả mọi người đi.”

Ta nghe xong lời nói của Tự Diệu, đi vòng quanh sân một vòng mới phát hiện, cho dù là tì nữ cận thân, hay là tì nữ phụ trách vẩy nước quét nhà, hay là tì nữ ở phòng bếp nhỏ, tất cả đều ngã tại chỗ, đi vào giấc mộng.

Đây chính là sức mạnh của Mộng Mô…

Đầu tiên là ta kinh ngạc cảm thán, sau đó là bất đắc dĩ mà gọi bọn tì nữ dậy, nhẹ nhàng hỏi có phải là bọn họ quá mệt mỏi hay không, sau đó lại cho mỗi người một đồng tiền, coi như là để chuyện này qua đi.

Vào mùa đông, trái cây tươi không có nhiều lắm, ta thuận tay lấy về ít quả hạnh khô của phòng bếp nhỏ, đưa cho Tự Diệu.

Quả nhiên Tự Diệu rất vui vẻ, chớp mắt cười với ta, “Tỉ tỉ, đêm nay làm phiền tỉ tỉ mang theo tranh cuộn, đi tới nhà của Trương Sinh.”

“Được, để ta đi chuẩn bị.”


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.