Kẻ Phán Quyết

Chương 9: 80 Điểm linh lực



“Nhất định không phải là mơ. .. ”

Cơn đau thấu tận trời xanh, toàn thân mềm nhũn không còn chút khí lực nào khiến Trần Ninh dù vừa tỉnh lại từ cơn hôn mê cũng dám khẳng định vừa rồi chắc chắn không phải chỉ là giấc mộng.

Chưa kể đặt bên cạnh hắn còn có một chiếc nhẫn đen tuyền bóng loáng, hộp gỗ do mẫu thân để lại thì đã rơi xuống đất.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời đã dần nhô lên, Trần Ninh thì thào:

“Vậy mà đã qua một đêm rồi. ”

Hắn không biết cái bóng màu đen kia đã làm gì với cơ thể mình, nhưng sau khi cơn đau đi qua, hắn phát hiện toàn thân mình tràn trề năng lượng, chỉ muốn ngửa đầu lên trời gào thét một tiếng.

Trần Ninh có thói quen cởi trần khi ngủ, lúc này hắn lại phát hiện thân thể vốn gầy gò ốm yếu của mình lại có thêm chút cơ bắp.

“Tại sao lại như thế? Hắn ta là ai? Lời của hắn có đáng tin cậy?”

Vô vàn câu hỏi hiện lên trong đầu, Trần Ninh với người nhặt lấy khối Thiên Phú Thạch, đặt tay lên đó một lần nữa để xác nhận.

Con số trên Thiên Phú Thạch bắt đầu nhảy nhót, sau đó dừng lại ở một con số khác hẳn lúc trước.

80.

“Trời ạ. .. 80 điểm Linh Lực cơ bản?” Trần Ninh vô thức co rụt tay lại, dụi dụi hai mắt.

Trước đó rõ ràng chỉ là 49, tại sao lúc này lên tận 80? Khối đá này thật sự đáng tin cậy hay không?

Hắn hoài nghi khối đá này chỉ là hàng bịp bợm, liền đem tay đặt lên vài lần nữa.

Kết quả số lượng Linh Lực cơ bản của hắn đều đạt đến con số 80.

“Chẳng lẽ là do cơn đau mà kẻ kia mang đến?” Trần Ninh ánh mắt loé lên, hắn cũng là người nhanh trí và thông minh, bằng không cũng chẳng thể đạt điểm tuyệt đối bên trong khảo hạch kiến thức của Y Sư được.

Dù sao cũng không còn gì để mất, lại thêm Trần Ninh không muốn làm trái lời dặn dò của mẫu thân khi có cơ hội khác.

Hắn cúi xuống đất nhặt lấy hộp gỗ lên cẩn thận đặt nơi đầu giường, lúc này mới tập trung vào chiếc nhẫn đen tuyền thần bí.

“Nhẫn Trữ Vật là thứ gì?” Trần Ninh thì thầm, lời nói trước đó của người thần bí quá mức thần kỳ, một chiếc nhẫn nhỏ như thế này chẳng lẽ có thể chứa đựng huyền cơ?

Mang theo tâm tình bán tính bán nghi, Trần Ninh cắn nhẹ đầu ngón tay, trích ra một giọt máu lên trên chiếc nhẫn.

Khoảnh khắc đó chiếc nhẫn màu đen bỗng nhiên sáng lên u quang, sau đó chủ động đeo vào ngón tay của hắn.

Trong lòng Trần Ninh sinh ra cảm giác vi diệu, hắn phát hiện mình chỉ cần hơi suy nghĩ một chút, liền có thể quan sát đến một không gian lạ lẫm.

Không gian này chỉ to bằng một căn phòng khoảng 30 mét vuông, bên trong đó có mấy loại đồ vật kỳ lạ đang trôi nổi lơ lửng.

“Thật sự. .. hắn vậy mà không lừa gạt ta, đó là không gian của căn phòng bên trong nhẫn. ”

Trần Ninh kích động đến toàn thân phát run.

Bên trong Nhẫn Trữ Vật có chứa 5 loại vật phẩm, Trần Ninh từ tốn quan sát.

Thứ đầu tiên là một quả trứng kỳ lạ to hơn trái dưa hấu, vỏ trứng lóng lánh kim quang, lại có tầng tầng lớp lớp vảy giáp như vàng khối đúc thành, với kiến thức ít ỏi của Trần Ninh, hắn vô pháp xác định được đây là trứng của loài động vật nào.

Vật phẩm thứ hai là một quyển sách cũ kỹ, bên ngoài bìa sách có ghi lại bốn chữ “Ngự Long Chân Kinh”, mang đậm khí tức tang thương bụi bặm.

Vật phẩm thứ ba là một khối Lệnh Bài hình đầu rồng, toàn bộ lệnh bài được đúc từ Hoàng Kim chói lọi, mang đến cảm giác cực kỳ nặng nề, bên trên lệnh bài điêu khắc ba chữ: “Kim Long Đế”.

Vật phẩm thứ tư là một bức hoạ, Trần Ninh nhịn không được động suy nghĩ, Nhẫn Trữ Vật liền phóng thích bức hoạ đó ra bên ngoài cho hắn quan sát.

Bên trong vẽ lấy một nam tử trung niên và một mỹ phụ trung niên biểu lộ hạnh phúc, trong lòng mỹ phụ trung niên còn ôm một đứa trẻ sơ sinh bụ bẫm và kháo khỉnh.

Mặc dù nhìn vào y phục cũ nát trên thân, có thể thấy cuộc sống của gia đình này không hề khá giả gì, nhưng đôi mắt của họ lại sáng ngời như sao trời, tràn đầy niềm tin vào tương lai phía trước.

“Phụ thân. .. mẫu thân. .. ”

Nước mắt khẽ lăn xuống, Trần Ninh nghẹn ngào ôm chặt bức hoạ vào trong lòng.

Đôi nam nữ trong ảnh rõ ràng chính là phụ thân Trần Mãnh và mẫu thân Tuệ Lan của hắn, đứa nhỏ mà mẫu thân ôm trong lòng chẳng phải là hắn thì còn có thể là ai?

Không cần phải nói, đối với Trần Ninh. .. bức hoạ này chính là vật có giá trị nhất trong số năm loại vật phẩm.

Hắn tỉ mỉ lau lấy vài vết bụi trên bức hoạ, ủi thẳng nó sau đó đặt cẩn thận trở lại Nhẫn Trữ Vật.

Cuối cùng, ánh mắt của Trần Ninh mới nhìn đến vật phẩm thứ năm, cũng là vật duy nhất còn sót lại.

Một quả tim.

Không sai, một quả tim màu đen hết sức sống động, thậm chí từng cơ thịt bên trên nó vẫn còn nhút nhít.

Đây cũng là thứ duy nhất mà Trần Ninh đoán ra là gì, bởi vì trong kiến thức của Y Sư mà hắn từng xem qua có đề cập đến.

Tim của nhân loại sẽ có màu đỏ, còn tim của Ma Tộc sẽ có màu đen.

Quả tim màu đen này chắc chắn là trái tim của một Ma Tộc, hay còn được gọi là Ma Tâm.

Trần Ninh nhịn không được mỉm cười, xem ra phụ thân của hắn muốn khoe khoang chiến tích nên mới gửi một khoả Ma Tâm về cho hắn.

Mặc dù có chút quái đản và ghê rợn, nhưng so với gửi một cái đầu của Ma Tộc, một bộ phận nào khác trên cơ thể của chúng. .. thì việc gửi một trái tim về cũng không hề tệ chút nào.

“Bất quá Ma Tâm này sẽ là của một tên Ma Tộc vô danh tiểu tốt hay là một tên Đại Ma, Ma Tướng?” Trần Ninh tự ngẫm.

Nếu chỉ là đám Ma Tộc vô danh tiểu tốt được dùng làm pháo hôi trên chiến trường, vậy thì bất kỳ tu sĩ nhân loại nào cũng có khả năng giết chết, chẳng có gì gọi là thành tựu cả.

Tạm gác Ma Tâm sang một bên, Trần Ninh thử lấy mấy đồ vật khác ra nghiên cứu.

Thứ dễ dàng tiếp xúc đến không thể nghi ngờ chính là quyển sách mục nát với tên gọi Ngự Long Chân Kinh rồi.

Động suy nghĩ, Ngự Long Chân Kinh liền hiện ra trước mặt hắn.

Trần Ninh chăm chú quan sát, chỉ thấy ngay ở trang đầu tiên, Ngự Long Chân Kinh liền có viết rằng:

“Đây là công pháp độc môn của Kỵ Sĩ, đạt đến cấp độ Đại Kỵ Sĩ mới đủ tư cách tu luyện, từ đó làm nền tảng thu phục Yêu Long làm toạ kỵ khi bước vào Kỵ Tướng. ”

“Đại Kỵ Sĩ?” Biểu lộ trên mặt Trần Ninh trở nên cực kỳ đặc sắc.

Phải biết rằng Kỵ Sĩ cũng phân chia thành chín cấp bậc lớn tương tự như Y Sư.

Kỵ Sĩ Học Đồ, Tiểu Kỵ Sĩ, Đại Kỵ Sĩ, Kỵ Tướng, Kỵ Vương, Kỵ Hoàng, Kỵ Đế, Kỵ Thánh và Kỵ Thần.

Trong đó Kỵ Sĩ Học Đồ là những đứa trẻ Linh Lực cơ bản đủ điều kiện từ 7 điểm trở lên có nguyện vọng trở thành Kỵ Sĩ, khi đó sẽ được gia nhập các Học Viện Quân Sự hoặc những Bang Hội trải rộng khắp ngũ đại quốc gia, rèn luyện và học tập những nền tảng cơ bản và phẩm chất của một Kỵ Sĩ, sau một thời gian học tập sẽ phải thông qua bài kiểm tra, ngươi sẽ được thăng cấp lên Tiểu Kỵ Sĩ.

Tiểu Kỵ Sĩ sẽ được Học Viện Quân Sự hoặc Bang Hội cấp cho một con Hắc Mã nhằm làm quen với việc học tập và tu luyện cùng toạ kỵ.

Loại Hắc Mã này chỉ là Toạ Kỵ bình thường và phổ thông nhất, được nuôi dưỡng với quy mô lớn vì chi phí thấp và dễ dàng thuần phục.

Đại Kỵ Sĩ là cấp bậc có thể một người một ngựa gia nhập chiến trường, sau khi thành công giết được mười Ma Tộc cùng cấp sẽ đủ thực lực tấn thăng lên Kỵ Tướng.

Đạt đến Kỵ Tướng, ngươi mới được quyền lựa chọn và thu phục toạ kỵ của riêng mình, những toạ kỵ này đẳng cấp cao hơn Hắc Mã rất nhiều, giống như vị Sư Khả Phụng và toạ kỵ Hoàng Kim Sư Tử của nàng ta vậy.

Đối với một kẻ bị liệt cả hai chân như Trần Ninh hiện tại, đừng nói là trở thành Đại Kỵ Sĩ để đủ điều kiện tu luyện Ngự Long Chân Kinh, ngay cả tư cách trở thành Kỵ Sĩ Học Đồ cũng không có.

Nếu Y Sư cần khảo hạch kiến thức và thiên phú, thì khảo hạch Kỵ Sĩ còn hà khắc hơn, đó là buộc phải khảo hạch về kiến thức, thể lực và thiên phú.

Với một kẻ bị liệt mất hai chân và đã bỏ qua giai đoạn rèn luyện tốt nhất để trở thành Kỵ Sĩ như Trần Ninh, sợ rằng vừa đến cửa đã bị các Bang Hội hoặc Học Viện Quân Sự đuổi ra ngoài vì không đủ thể lực.

Chưa kể ngay cả kiến thức cơ bản của một Kỵ Sĩ hắn cũng chẳng có. .. bởi vì phần lớn thời gian hắn đều dành cho lĩnh vực Y Sư cả rồi.

Sắc mặt Trần Ninh trở nên tái nhợt. ..

Như thế. .. Ngự Long Chân Kinh cũng vô dụng sao?


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.