Bên trong nhà nhỏ, Trần Ninh như người mất hồn cuộn mình ở trên giường. ..
Đã có ba đêm rồi hắn chưa chợp mắt, trong đầu vẫn là vô vàn suy nghĩ tiêu cực ngổn ngang.
Mai Tỷ an ủi hắn cả một ngày vẫn thấy hắn không động đậy, chỉ có thể thờ dài rời đi lưu cho hắn không gian yên tĩnh một mình.
Phụ thân hắn cố ý làm phế hai chân hắn, để hắn không nuôi ý định trở thành Kỵ Sĩ, Đấu Sĩ, Sát Thủ, Phát Sư. .. muốn hắn kế thừa mẫu thân, trở thành một vị Y Sư có cuộc sống an bình, cưới vợ sinh con đến hết một đời trọn vẹn.
Nhưng chắc có lẽ ngay cả phụ thân và mẫu thân hắn cũng không ngờ, đường đường là nhi tử của một Y Sư như mẫu thân lại là một tên phế vật, ngay cả linh lực cơ bản thấp nhất cũng không đáp ứng nổi.
Ở thế giới này, chỉ cần là một đứa trẻ có thể trạng và trí óc bình thường, đại đa số đều sẽ có được 7 điểm linh lực, đủ tư cách trở thành tu sĩ ở bất kỳ lĩnh vực nào.
Linh lực một phần quyết định ở dinh dưỡng và rèn luyện khi còn nhỏ, nhưng phần lớn phụ thuộc vào di truyền.
Nếu phụ thân và mẫu thân là người bình thường không có thương tật gì, ngươi chắc chắn cũng sẽ có được đủ điểm linh lực cơ bản.
Vậy mà Trần Ninh chỉ có 4 điểm linh lực, điều này rõ ràng là kém hơn một đứa trẻ bình thường rất nhiều.
Nói dễ nghe một chút là thiên phú kém, nói khó nghe hơn chính là một tên phế vật.
“Ta là một tên phế vật sao. .. ” Trần Ninh siết chặt nắm tay.
Hắn không thể quên thái độ khi đó của Điềm Hoa Bà Bà, không chấp nhận tiêu hao linh lực để chữa trị cho một tên phế vật, mặc dù đạt đến cấp độ Đại Y Sư như bà ta. .. linh lực là thứ có thể khôi phục rất đơn giản.
Trần Ninh không trách Điềm Hoa Bà Bà, cũng không có tư cách gì để oán giận. .. nhưng rõ ràng hành động đó của bà thật sự khiến hắn tổn thương.
Cảm giác như một người rơi xuống vực sâu cố gắng leo lên, dốc hết sức lực leo đến miệng vực, vẫn không ai nguyện ý giang bàn tay kéo hắn thêm một chút.
Tuy nhiên thất vọng và đau đớn, Trần Ninh vốn không phải người dễ dàng buông bỏ tất cả, hắn vẫn muốn sống thật có ích.
Hắn đã quen với cuộc sống tật nguyền từ nhỏ, bất cứ hành động nào cũng khó khăn hơn người bình thường nhưng chưa từng có ý nghĩ buông xuôi.
Lần này cũng giống như thế. .. hắn đã suy nghĩ thông suốt trong ba ngày qua.
Trước mặt Trần Ninh lúc này là một chiếc hộp gỗ.
Trước khi rời đi, phụ thân có nói hộp gỗ này là do mẫu thân lưu lại cho hắn, khi nào đạt đến Đại Y Sư mới được phép mở ra.
Tuy nhiên hiện tại đã không thể trở thành Y Sư, hắn cũng quyết định không chờ đợi nữa.
Trần Ninh vẫn ôm hy vọng hộp gỗ mà mẫu thân lưu lại cho mình sẽ có thứ gì đó trợ giúp cho bản thân, dù sao thì bà cũng từng là một Y Sư mà.
Nếu như cả hộp gỗ này cũng chẳng có thứ gì giúp hắn, Trần Ninh đã sẳn sàng cho tương lai sắp tới.
Đó là trở thành một người dạy học, dạy chữ viết và những kiến thức về Y Học mà mình biết được cho các đứa trẻ có nguyện vọng trở thành Y Sư trong làng, đồng thời phụ giúp Mai Tỷ buôn bán bánh bao.
Hắn phải sống một đời có ích cho thế giới này.
Trần Ninh hai mắt cháy lên sự quyết tâm, đặt tay lên hộp gỗ, lẩm bẩm nói:
“Ta Trần Ninh, không nguyện làm phế vật. ”
“Khụ khụ. .. không sai, ngươi chắc chắn không thể là phế vật được. ” Một thanh âm trầm đục bỗng nhiên vang lên.
“Là ai?” Trần Ninh rùng mình, vô thức làm rơi cả hộp gỗ xuống đất.
Nhà của hắn rất nhỏ, chỉ có một giường ngủ bên cạnh phòng bếp, gốc tường chính là bàn thờ của mẫu thân, phía sau thì là nơi vệ sinh tắm rửa, hoàn toàn không có khái niệm phòng riêng.
Vậy nên chỉ cần đảo mắt là có thể thấy tất cả mọi thứ trong nhà, nhưng tại sao không phát hiện ai vừa lên tiếng?
Đúng lúc này, một cảnh tượng khiến lồng ngực Trần Ninh phập phồng, hai mắt mở lớn.
Từ trong góc nhà, một cái bóng màu đen chậm rãi bước ra, hoàn toàn không có chút mặt mũi hay hơi thở nào cả.
“Ma Tộc. .. ” Trần Ninh thanh âm run rẩy.
“Ta không phải Ma Tộc, ta là Ảnh Phân Thân của một Sát Thủ. ” Cái bóng màu đen trầm giọng đính chính.
“Sát Thủ?” Trần Ninh rùng mình, hắn từng nghe nói Sát Thủ là những tồn tại gắn liền với bóng đêm, bọn hắn nhanh, chuẩn xác và cực kỳ sát phạt.
Nhưng tại sao sát thủ lại đến tìm mình?
Cái bóng màu đen mặc kệ biểu hiện nghi sợ của Trần Ninh, chỉ gọn gàng dứt khoát lên tiếng:
“Chân thân của ta đã chết, thời gian của ta không còn nhiều, rất nhanh cái bóng này sẽ tiêu tán, vậy nên ngươi hãy im lặng và lắng nghe, tuyệt đối không được cắt lời. ”
Trần Ninh mặc dù chưa hiểu ra sao, nhưng hắn làm sao dám phản kháng trong tình cảnh này? Liền gật mạnh đầu.
Cái bóng lấy ra một khối đá, bên trên đá có những con số liên tục chuyển động.
Trần Ninh đồng tử hơi co lại, hắn nhận ra khối đá này chính là Thiên Phú Thạch, loại nguyên liệu để làm thành Thiên Phú Bia, cũng chính là thứ dùng để khảo hạch Linh Lực của hắn ở Y Viện.
Bất quá khối Thiên Phú Bia ở Y Viện dao động con số nhảy nhót từ 1 – 9, trong khi khối Thiên Phú Thạch trong tay cái bóng lại nhảy nhót từ 1 – 100.
“Thế gian này có một số tồn tại có điểm linh lực bẩm sinh vượt xa người khác, mà đối với những kẻ như vậy, chỉ có Thiên Phú Thạch Cao Cấp mới đủ tiêu chuẩn đánh giá chuẩn xác. ” Cái bóng trầm giọng nói:
“Đặt tay của ngươi lên!”
“Không lẽ ta. .. ” Trần Ninh ngay cả thở mạnh cũng không dám, đem bàn tay đặt lên khối Thiên Phú Thạch.
Một dòng lực lượng truyền khắp toàn thân hắn, sau đó một lần nữa tiến trở về bên trong Thiên Phú Thạch.
Những con số bên trên dao động kịch liệt, cuối cùng dừng lại.
Trần Ninh trợn mắt há hốc mồm, một trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
49 điểm Linh Lực.
“Quả nhiên. .. nhi tử của chủ ta làm sao có thể là phế vật, ngươi chính là thiên tài vạn người có một. ” Cái bóng lẩm bẩm thanh âm chỉ có mình hắn nghe được.
Trần Ninh ngơ ngác chưa lấy lại tinh thần, hắn thật sự là 49 điểm Linh Lực bẩm sinh?
Vậy Thiên Phú Thạch ở Y Viện chỉ thể hiện được con số 4 vì công năng hạn chế?
Trời ạ, hoang đường. .. điều này vượt khỏi tầm hiểu biết của Trần Ninh rồi.
“Đây là do bị đánh tàn hai chân, bằng không Linh Lực của ngươi chắc chắn còn cao hơn. ” Cái bóng thì thào:
“Ta an tâm giao phó mọi thứ cho ngươi rồi. ”
Thanh âm vừa dứt, cái bóng lấy ra một chiếc nhẫn màu đen tuyền trơn bóng, nhìn qua không có gì đặc biệt nhưng lại lấp loé u quang giữa bóng đêm.
“Vị Sát Thủ đại nhân à. .. đây là. .. ” Trần Ninh không dám nhận đồ vật của kẻ lạ mặt.
“Yên tâm, những thứ này là do phụ thân ngươi lưu lại. ” Cái bóng nghiêm nghị nói:
“Vốn dĩ ngài ấy chỉ dặn ta để lại đồ vật lấy được từ vị Ma Tộc Thái Tử kia cho ngươi làm kỷ vật, tất cả những thứ khác sẽ giao cho Kỵ Sĩ Giáo Đình. ”
“Nhưng Kỵ Sĩ Giáo Đình không xứng, thật sự không xứng với sự cao thượng và vĩ đại của ngài. .. ta đành phải làm trái lời ngài ấy một lần duy nhất vậy. ”
“Đây gọi là Nhẫn Trữ Vật, một loại Pháp Bảo cực hiếm, chỉ cần ngươi nhỏ máu vào liền có thể lấy được đồ vật bên trong nó. ”
Trần Ninh mơ mơ hồ hồ như lạc vào sương mù.
Vị sát thủ đại nhân này có bị lầm lẫn gì không? Phụ thân của hắn chỉ là một bộ binh phụ trách khuân vác trong quân đội, từ khi nhập ngũ đến giờ cũng chẳng có đồng xu dính túi, ném hắn ở Làng Tiểu Viên cũng chẳng để lại chút phí sinh hoạt nào cả.
Tại sao qua miệng sát thủ đại nhân này lại trở thành nhân vật thần bí khó lường như vậy?
“Nhớ kỹ, chuyện hôm nay như một giấc mộng, ngươi phải tuyệt đối giữ bí mật nếu không muốn chuốc lấy hoạ sát thân. ”
Cái bóng thì thào những lời cuối cùng: “Nhớ kỹ lời này của ta, địch nhân của nhân loại. .. không chỉ có Ma Tộc. ”
“Tại sao?” Trần Ninh toàn thân chấn động.
Hắn chưa kịp phản ứng, cái bóng đã hung hăng chụp lấy cổ tay hắn, một cổ lực lượng cuồng bạo hung tợn tiến vào cơ thể Trần Ninh.
Lực lượng tiến vào càng nhiều, màu đen của cái bóng ngày càng ảm đạm, có dấu hiệu tiêu tán.
“AAAAAAAAAAAAA” Trần Ninh đau đớn như bị vô số con kiến cắn xé trong cơ thể, xương cốt toàn thân như bị nát ra.
Cơn đau khiến Trần Ninh hôn mê bất tỉnh, toàn thân co giật không ngừng.
“Vận dụng tất cả lực lượng còn sót lại này, ta giúp thiếu chủ tẩy lễ một lần đi!” Cái bóng thì thào tự nhũ:
“Cái giá phải trả là hồn phi phách tán, như vậy không sợ ngài ấy sẽ trách tội ta dưới suối vàng. .. ”
“Thiếu chủ, ngươi không thể sống một đời bình thường được, nhân loại cần có ngươi. .. ”
Thanh âm vừa dứt, cái bóng cũng như hư vô tan rã, mọi thứ chậm rãi biến mất. ..
Căn nhà nhỏ trở về tĩnh lặng.