“Mai Tỷ, đệ làm phiền tỷ quá. .. ” Trần Ninh có chút áy náy lên tiếng.
Đã một năm trôi qua kể từ ngày phụ thân rời đi, Trần Ninh hôm nay tròn 15 tuổi, đủ điều kiện để khảo nghiệm thiên phú, từ đó trở thành một Y Sư thật thụ.
Quốc gia nhân loại mà Trần Ninh đang sống được xưng là Định Nam Quốc, nằm ở phía nam lãnh thổ toàn nhân loại, giáp với một phần biên giới Ma Tộc, trấn thủ ở phía Nam.
Ngoại trừ Định Nam Quốc, lãnh thổ nhân loại vẫn còn bốn quốc gia khác, gọi chung là Liên Minh Ngũ Quốc.
Liên Minh Ngũ Quốc đã sáng lập nên những căn cứ vĩnh đại như Y Thần Cung, Kỵ Sĩ Giáo Đình, Sát Ma Điện. .. để bồi dưỡng người tài trên mọi lĩnh vực, từ đó cống hiến cho nhân loại, chống lại Ma Tộc.
Y Viện là các bệnh viện trực thuộc Y Thần Cung, có đến hàng ngàn Y Viện toạ lạc khắp lãnh thổ Định Nam Quốc, mỗi một Y Viện ngoại trừ vai trò trị thương, cứu mạng người, còn có nhiệm vụ thu nhận, đào tạo và bồi dưỡng những Y Sư ưu tú. ..
Cũng chỉ có Y Viện mới đủ điều kiện khảo nghiệm thiên phú của một người xem y có đủ tư cách trở thành Y Sư hay không mà thôi.
Chỉ bất quá Làng Tiểu Viên của Trần Ninh quá nhỏ, các Y Viện thì chỉ ở tại những thị trấn, thành trì lớn, mà Trần Ninh lại bị liệt hai chân, không tiện đi lại. .. Y Viện ở phạm vi gần nhất cũng nằm tại Linh Lung Trấn cách Làng Tiểu Viên mấy trăm dặm đường, cho nên hắn mới nhờ vả Mai Tỷ hỗ trợ đưa mình đến nơi đó.
Lúc này hai người đang ngồi trên xe ngựa, đã đi được hơn nửa ngày đường.
Nghe lời nói của Trần Ninh, Mai Tỷ dịu dàng mỉm cười:
“Phiền toái gì chứ? Ta xem đệ như đệ đệ ruột thịt trong nhà, huống hồ ta cũng hiếm có cơ hội rời làng, thỉnh thoảng nghỉ buôn bán một ngày, đi đó đi đây cũng tốt. ”
“Tỷ, chờ đệ trở thành một Y Sư. .. lúc đó kiếm được Linh Thạch rồi, chắc chắn sẽ cho tỷ cuộc sống tốt, không cần thức khuya dậy sớm làm bánh bao vất vả nữa. ” Trần Ninh nắm chặt tay nàng:
“Đệ cũng xem tỷ như tỷ tỷ của mình vậy. ”
Mai Tỷ mỉm cười ôn nhu, kể từ khi nhận tin sét đánh ca ca đã hy sinh nơi tiền tuyến, nàng cũng đã không còn lại bất cứ người thân nào, phụ mẫu của nàng chết trong loạn lạc vì Ma Tộc xâm lấn khi nàng còn rất nhỏ, nàng cũng là cô nhi, vì vậy vô cùng thông cảm cho hoàn cảnh của Trần Ninh.
Chỉ tiếc nàng thiên phú không đủ, đời này đã định trước chỉ có thể làm một người bình thường, hy vọng có thể nhìn thấy Trần Ninh trở thành một Y Sư ưu tú, hoàn thành tâm nguyện của phụ mẫu hắn.
“Tiểu tử, ngươi muốn trở thành một Y Sư sao?”
Có thanh âm ồm ồm bên ngoài vọng vào, thì ra là lão già đánh xe ngựa vừa mở miệng hỏi.
“Đúng vậy thưa cụ. ” Trần Ninh hồi đáp.
“Hừ, ngươi là đấng nam nhi tuổi đời còn trẻ. .. tại sao không trở thành Kỵ Sĩ, Đấu Sĩ, Pháp Sư. .. đường đường chính chính chém giết Ma Tộc, lại muốn trở thành một Y Sư vậy hả?” Lão già đánh xe bất mãn nói:
“Dù chân ngươi có què, chỉ cần ngươi có thiên phú cao trong bất cứ lĩnh vực nào. .. quốc gia đều sẽ cho Y Sư cao cấp chữa lành thương tật của ngươi. ”
Trần Ninh siết chặt nắm tay, lời của lão già tuy khó nghe nhưng lại là sự thật.
Tại Định Nam Quốc, đại đa số Y Sư hầu hết đầu do nữ nhân đảm nhiệm, phần lớn nam nhân đều lựa chọn những chức nghiệp có thể xông pha chiến trường, cùng Ma Tộc chém giết, dùng máu tươi và nhiệt huyết bảo vệ lãnh thổ nhân loại.
Chỉ có những nam nhân thật sự không có thiên phú trong các lĩnh vực khác mới phải trở thành Y Sư mà thôi.
Cho nên việc Trần Ninh là thanh niên nhưng muốn làm Y Sư khó tránh khỏi khiến lão già đánh xe xem thường.
“Vị đại bá này, đó là chuyện riêng của chúng ta, không cần lão quan tâm. ” Mai Tỷ giận dữ nói:
“Bất cứ lĩnh vực nào cũng đều mang đến cống hiến to lớn, sao lại xem nhẹ Y Sư như thế?”
“Haha, nhi tử của lão phu là một tên Đấu Sĩ, hắn chết ở trên chiến trường, trước khi bị chặt đầu vẫn cố giết vài chục tên Ma Tộc, tại sao không thấy đám Y Sư phát huy tác dụng cứu hắn vậy?” Lão già cười đắng chát, lòng đầy oán niệm.
Trần Ninh và Mai Tỷ trầm mặc, Y Sư cũng không phải vạn năng. .. số lượng Y Sư lại quá ít so với người chết trên chiến trường, làm sao có thể quán xuyến tất cả?
“Đại bá, người nhà của các anh hùng hy sinh sẽ được quốc gia hỗ trợ không ít tài sản, cuộc sống chắc chắn ấm no, tại sao ngươi vẫn đi làm phu xe cho vất vả vậy hả?” Trần Ninh nhịn không được hỏi.
“Mấy lão già gần đất xa trời như chúng ta cần gì tài sản chứ?” Lão già cười ha hả:
“Đúng là được quốc gia hỗ trợ một mớ của cải đủ để lão phu an nhàn hết phần đời còn lại. .. nhưng nghĩ đến cảnh mỗi ngày nơi chiến trường có biết bao nhiêu người ngã xuống, lão phu liền quyên góp sạch sẽ cho vào trong quân hết rồi. ”
“Một miếng thịt sẽ giúp một binh sĩ của chúng ta no bụng, một khối Linh Thạch có thể giúp một tu sĩ cầm cự lâu hơn vài hơi, giết thêm vài tên Ma Tộc. ”
“Lão phu sống đến từng tuổi này đã quá may mắn so với bọn họ rồi. ”
Trần Ninh và Mai Tỷ nhịn không được kính nể, chút bất mãn ban đầu với lão già cũng tan thành mây khói. ..
Người già mà, phải trải qua viễn cảnh kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, trong lòng khó tránh khỏi có chút oán niệm.
HÚ. ..
Vô cùng đột ngột, bên trong rừng cây ven đường vang lên tiếng sói tru.
“Không xong, có chó sói. ” Lão già đánh xe biến sắc.
Vội vàng vung roi thúc ngựa chạy thục mạng.
Nhưng lão già cũng không phải dạng khá giả gì, hai con ngựa kéo xe thuộc loại già nua ốm yếu, tốc độ không thể nhanh bằng đám sói hoang được.
Chỉ trong vài phút, bốn con sói to lớn nặng hơn trăm cân từ trong rừng cây phóng ra, chúng nó hai trước hai sau cản mọi đường lui của xe ngựa.
“HÍ. .. ”
Hai con ngựa già sợ hãi ngửa đầu hí dài, đã bị hai con chó sói lao lên gặm cắn, máu tươi phun trào, chết thảm tại chỗ.
“Dám giết ngựa của lão. ” Lão già phẫn nộ rống to một tiếng, từ trong lồng ngực móc ra một con dao thủ sẳn để phòng thân, vậy mà không sợ hãi muốn cùng bốn con sói liều mạng.
Trần Ninh từ nhỏ đến lớn đều sống bên trong Làng Tiểu Viên, lần đầu rơi vào cảnh này, nhất thời toàn thân lạnh lẽo, đầu đầy mồ hôi.
Mai Tỷ bất lực cười thảm: “Chẳng lẽ chúng ta xui xẻo đến vậy sao? Phải bỏ mạng ở nơi này rồi. .. ”
Thời đại loạn lạc, nhân tộc khó khăn, ngày đêm phải chiến đấu và phòng thủ Ma Tộc cho nên đối với đám thú hoang bên trong quốc nội cũng không có quá nhiều tâm sức lưu ý.
Thỉnh thoảng lại có dân chúng bị dã thú phanh thây ăn thịt là chuyện vô cùng bình thường.
Tuy nhiên trong thời đại chiến loạn này, mạng người như cỏ rác, cái cần quan tâm là cố thủ lãnh thổ của nhân loại, bảo vệ biên cương bờ cõi quốc gia, nào ai quan tâm đến một vài dân chúng bình thường chết trong miệng dã thú?
Trần Ninh trong đầu hiện ra khuôn mặt cương nghị và vết sẹo dữ tợn của phụ thân, hắn dù chết cũng phải chết dưới tay Ma Tộc, tuyệt không thể chết vào mồm đám súc sinh hoang dại này.
Cố gắng lấy lại bình tĩnh, Trần Ninh vén rèm cửa quan sát khung cảnh bên ngoài, nhìn thấy bốn con sói đang ăn thịt hai con ngựa, lão già đã bị chúng nó vồ cho máu me đầm đìa nằm ở bên đường, không rõ sống chết.
Chợt ánh mắt hắn loé lên, nắm chặt tay Mai Tỷ chỉ ra bên ngoài ra hiệu nói:
“Tỷ cố gắng chạy thật nhanh giúp đệ làm chuyện này. .. ”
“Có. .. có ổn không?” Mai Tỷ hít sâu một hơi.
“Lúc này chỉ còn cách liều mạng, bằng không đợi hai con ngựa bị ăn sạch sẽ đến lượt chúng ta. ” Trần Ninh kiên quyết nói.
“Tốt, tỷ tin đệ. ” Mai Tỷ lấy hết can đảm, lén lút lao khỏi xe ngựa, chạy thật nhanh đến bên bìa rừng.
HÚ. ..
Hai con sói nhìn thấy nàng, lập tức truy đuổi.
Mai Tỷ cắm đầu chạy thục mạng đến hai bụi cây trước đó Trần Ninh chỉ dẫn, từ trên bụi cây hái được hai loại quả dại có hình thù khác biệt, một quả có màu đỏ rực, một quả có màu trắng vô cùng lạ mắt.
Mắt thấy hai con sói đã đến ngay trước mặt mình, Mai Tỷ hai chân ngã quỵ xuống, vẫn cố gắng dùng sức đem hai loại quả dại hung hăng đập vào nhau, sau đó ném về phía trước.
BÙM!
Hai loại quả dại vừa tiếp xúc lập tức phát nổ, từ trong đó bắn ra một đám lửa nóng đỏ rực khiến hai con sói hoảng sợ lùi bước.
Mai Tỷ thấy vậy càng thêm tự tin, tiếp tục hái hai loại quả dại lập đi lập lại nhiều lần, ném về đám sói.
Bốn con sói trong mắt loé lên vẻ sợ hãi, nhao nhao hướng vào rừng bỏ chạy.
“Phù. .. phù. .. phù. .. ” Mai Tỷ thở hổn hển, toàn thân ướt nhẹp, vừa có cảm giác như chết đi sống lại.
Chỉ với mấy con sói hoang đã khốn đốn như vậy, gặp phải Ma Tộc chẳng biết sẽ là cảnh tượng gì.
“Tỷ. .. có sao không?” Trần Ninh đẩy xe lăn tiến ra.
“May mà có đệ. .. ” Mai Tỷ chật vật phủi bụi trên y phục, hưng phấn chạy đến:
“Đây là loại quả gì? Vậy mà có thể phát nổ doạ lui đám sói?”
Trần Ninh cũng thở phào nhẹ nhõm: “Cũng may dọc theo bìa rừng có hai loại quả dại này, bằng không dữ nhiều lành ít. ”
“Quả màu đỏ kia là Hoả Tạp Quả, một loại quả dại cấp thấp nhất ẩn chứa lượng nhỏ Hoả Thuộc Tính, chứa đầy tạp chất, còn không đủ kẻ răng để tu sĩ Hoả Hệ bình thường hấp thụ. ”
“Còn quả màu trắng là Linh Tạp Quả, cũng là quả cấp thấp nhất cung cấp số ít Linh Khí. .. ít hơn cả Linh Khí trong Linh Thạch sơ cấp. ”
“Nhưng khi hai loại quả đập vào nhau, Linh Khí bên trong Linh Tạp Quả sẽ khiến Hoả Thuộc Tính của Hoả Tạp Quả tăng mạnh trong thời gian ngắn, tạo ra một đám lửa. .. nhờ vậy doạ được mấy con sói kia. ”
Mai Tỷ hai mắt sáng rực lên, nhịn không được xoa xoa đầu hắn khen ngợi: “Đệ quá lợi hại, vậy mà hiểu biết nhiều như thế. ”
“Những kiến thức này ta đều đọc được trong sách. ” Trần Ninh vuốt vuốt mũi:
“Đám sói kia cũng thật nhát gan, ngọn lửa vừa rồi căn bản không đủ nhiệt độ làm bị thương chúng nó, nếu như vẫn tiếp tục hung hãn, kẻ chết là chúng ta. ”
“Thảo nào tỷ ở gần cũng không bị bỏng, thì ra chỉ là có tiếng mà không có miếng. ” Mai Tỷ lắc đầu, chẳng trách hai loại quả này mọc lung tung mà chẳng ai thèm ngó.
HÚ!
Đúng lúc này, lại có tiếng sói vang lên.
Trần Ninh sắc mặt nghiêm nghị, đây không phải thanh âm săn mồi. .. mà là tiếng gầm thét đầy đau đớn.
ẦM ẦM ẦM ẦM.
Quả nhiên chỉ thấy bốn thi thể sói hoang vừa chạy đi bị đánh ngược trở về, chết thảm rơi trên mặt đất, nát bấy từ đầu đến chân.
Một thân ảnh theo đó xuất hiện. ..