“Hahaha, tiểu tử đó từ nhỏ đã bị liệt hai chân, hắn không thể như chúng ta rèn luyện được đâu. ”
“Hắn thật đáng thương hại. ”
“Chúng ta nhất định phải rèn luyện thể lực từ nhỏ để có thể trở thành những tu sĩ ưu tú, bảo vệ nhân loại. ”
“Không sai, chỉ cần chăm chỉ khổ luyện từ bây giờ, đến năm 15 tuổi ta chắc chắn sẽ đủ tư cách trở thành Đấu Sĩ. ”
“Ta sẽ làm Kỵ Sĩ. ”
“Ta muốn thành Pháp Sư. ”
“Phải thi vào các Học Viện. ”
“Chúng ta phải bảo vệ những kẻ tàn tật như Trần Ninh. ”
“Không sai, bảo vệ kẻ tàn tật như hắn. .. ”
Nhìn thấy một đám trẻ cùng tuổi trong làng cố gắng luyện tập khi còn rất nhỏ, nghe thấy những thanh âm đầy tính thương hại của bọn họ, Trần Ninh đang đẩy xe lăn chỉ cảm thấy đầu mình đau như búa bổ.
Không cam tâm, biệt khuất, nhục nhã, nghẹn ngào. .. đủ mọi loại cảm xúc tiêu cực dần lấn át lý trí, Trần Ninh ngửa đầu nộ hống:
“Ta không cần bất kỳ ai bảo vệ, ta mới là kẻ phải bảo vệ các ngươi!”
“AAAAAAAAAAAA”
Thanh âm vang dội khắp không gian, thân ảnh Trần Ninh ngồi trên xe lăn từ từ thu nhỏ, thu nhỏ. .. còn những tiểu hài tử cùng trang lứa với hắn đang cố gắng khổ luyện kia ngày một lớn lên, lớn lên. ..
Khoảng cách giữa bọn hắn ngày càng xa, ngày càng xa. ..
“TA KHÔNG CAM TÂM!”
Trần Ninh thở hổn hển, lồng ngực phập phồng kịch liệt, mồ hôi lạnh ướt đẫm sống lưng.
Hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra, giấc mộng nhiều năm đeo bám hắn vẫn không thể dứt ra được.
Đưa mắt nhìn sang, hắn thấy một bộ quân phục, vũ khí, chiến giáp, hành lý chỉnh tề được đặt sẳn trên bàn.
“Phụ thân. .. ” Trần Ninh thì thào gọi:
“Ngươi lại muốn lên chiến trường? Chỉ mới hai ngày trở về thôi mà?”
Trần Mãnh bê đĩa cơm sườn nướng đặt lên bàn, hướng thằng con yếu ớt của mình gật đầu dứt khoát:
“Hai ngày này đã là khoảng thời gian vô giá, nghe giọng điệu của ngươi. .. hình như không muốn ta đi?”
Trần Ninh đưa mắt nhìn lên trần nhà, thở hổn hển: “Làng chúng ta đi hơn nghìn người, kết quả chỉ còn 18 vị thương binh, lần sau liệu đến lượt của ngươi?”
“Ta đã mồ côi mẫu, lại không muốn mồ côi phụ. .. ta có đọc qua sách, biết rằng với tuổi tác của ngươi, đã có thể xin nghỉ hưu, xuất ngũ được rồi. ”
“Câm miệng cho lão tử!” Trần Mãnh đột ngột phẫn nộ vỗ bàn, bước đến bên giường túm cổ Trần Ninh nâng lên, cái trán nổi gân xanh cuồn cuộn, nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ một:
“Nghỉ hưu cái rắm, xuất ngũ cái chó, lão tử chỉ hận không thể ở trong quân lâu hơn một chút, sống lâu hơn một chút, giết càng nhiều súc sinh kia càng tốt. ”
“Đã có biết bao nhiêu chiến hữu, đồng đội ngã xuống trước mặt ta, đã có bao nhiêu người đổ máu, bao nhiêu thi thể không nguyên vẹn?”
“Đã có bao nhiêu binh già sớm vượt qua tuổi tác, không còn sức chiến đấu vẫn cố gắng xách lên lưỡi kiếm trong tay, một phần vì muốn tận dụng hơi tàn giết địch, một phần vì không muốn lãng phí lương thực của nhân loại, không muốn người ở hậu phương phí công chăm sóc?”
“Một ngày làm binh, cả đời làm binh. .. chỉ có chết trên chiến trường, không có khái niệm chết già nơi quê nhà. ”
“Ngươi lại muốn lão tử phải nghỉ hưu?”
Trần Ninh nhìn chằm chằm phụ thân, hắn phát hiện mí mắt ông ta đã ửng đỏ, cố gắng mở miệng, thanh âm có chút nghẹn ngào:
“Phụ thân, chẳng lẽ ngươi không muốn sống sót nhìn ta trở thành Y Sư theo di nguyện của mẫu thân, chẳng lẽ ngươi không muốn nhìn ta lập gia đình, sinh cháu cho ngươi bế bồng hay sao?”
“Muốn, lão tử đương nhiên muốn. .. ” Trần Mãnh nở nụ cười tự giễu:
“Nhưng nếu ai cũng muốn được như lão tử, ai sẽ thủ nơi tiền tuyến? Ai sẽ bảo vệ từng tấc đất của nhân loại? Ai sẽ vì những người đã nằm xuống lấy lại công bằng?”
“Lão tử có thể trở về, có thể nhìn thấy ngươi lần này đã phải đánh đổi biết bao nhiêu xương máu của huynh đệ, chiến hữu. ”
“Đánh tàn phế chân ngươi, không cho ngươi tham chiến chính là sự ích kỷ duy nhất trong cuộc đời của lão tử và mẫu thân ngươi. ”
“Hiểu chưa hả?”
Trần Ninh thẩn thờ, cổ họng đắng chát không nói nên lời.
“Ăn cơm đi!” Trần Mãnh đem hắn đặt lên ghế:
“Đây là bữa cơm cuối cùng lão tử nấu cho ngươi, ngươi đã quen sống một mình. .. đã có thể tự chăm sóc bản thân rồi. ”
Trần Ninh nhìn đĩa cơm nóng hổi, miếng thịt sườn thơm phức mà hắn nằm mộng cũng thèm muốn lúc này trở nên nhạt nhẽo vô vị.
Trần Mãnh gọn gàng mặc quân phục lên thân, bên ngoài khoác chiến giáp, lưng cõng hành lý rời khỏi cửa.
“Nếu như kỳ tích phát sinh, lão tử sẽ trở về khi đám chó má bị tru diệt sạch sẽ. ”
Để lại một thanh âm ngạo nghễ hùng hồn, thân ảnh cao lớn ấy dần dần khuất xa. .. khuất xa. ..
Trần Ninh vô lực ngăn cản, cũng không muốn ngăn cản nữa.
Nếu đây là con đường do phụ thân lựa chọn, hắn tôn trọng quyết định của ông
Như đã nói. .. nếu không ai nguyện ý hy sinh, vậy ai sẽ đứng ra bảo vệ tiền tuyến đây?
“Ma Tộc khốn kiếp!” Trần Ninh siết chặt tay đến trắng bệch.
Hắn giận dữ muốn hất đổ mọi thứ trên bàn, lại vô thức nhớ đến đĩa cơm sườn do tự tay ông già vào bếp, vội vàng dừng lại.
Không được lãng phí lương thực quý giá.
Đây có lẽ là đĩa cơm ngon nhất đời này mà hắn được ăn. ..
Chậm rãi, từng li từng tí thưởng thức. ..
Nhưng tại vì sao cắn vào miếng thịt, vừa mặn vừa ướt?
Trần Ninh đưa tay lên mặt mình, nước mắt đã chảy xuống tự bao giờ. ..
. ..
Trần Mãnh rời khỏi Làng Tiểu Viên, tốc độ của hắn không nhanh cũng không chậm, lại kỳ lạ ở chỗ người hai bên đường không một ai phản ứng lại hắn, dường như bọn hắn ngay cả cái bóng của Trần Mãnh cũng không thấy.
Tốc độ của Trần Mãnh càng ngày càng nhanh, thậm chí khi vừa bước chân ra khỏi làng, thoát một cái đã xuất hiện trên đỉnh núi cách xa ngàn dặm.
Bộ chiến giáp cũ nát tầm thường trên cơ thể chẳng biết từ bao giờ đã biến hoá nghiêng trời lệch đất, trở thành một bộ Hoàng Kim Giáp, hai bên bả vai có đầu của hai con Kim Long, giữa bụng có ấn ký tối cao là một ngôi sao bảy cánh.
Ngôi sao này được xưng là Thất Dực Tinh Quân, đây là tiêu chí gần như tối cao của Kỵ Sĩ, đại diện cho cường giả cấp bảy, theo cách gọi của Kỵ Sĩ chính là Kỵ Đế cấp cường giả.
Mà ngay cả diện mạo và khí chất của y cũng biến hoá nghiêng trời lệch đất, mái tóc bạc chuyển sang màu hoàng kim cao quý chói lọi, vết sẹo dữ tợn trên mặt cũng biến mất, thay vào đó là một khuôn mặt cương nghị, không giận tự uy, vô cùng khí phách.
Bóng tối dưới chân núi bỗng nhiên lay động, một cái bóng chậm rãi trồi lên, chỉ vài hơi thở đã hoá thành một hắc y nhân cao gầy ẩn mình trong áo choàng đen kịch.
“Dạ Liệt tham kiến Trần Mãnh Long tướng quân. ”
Vừa mới hiện thân, hắc y nhân hướng Trần Mãnh chắp tay khom lưng, cung kính xưng tên.
Trần Mãnh khí sắc lúc này đã thay đổi hoàn toàn, đôi mắt có ánh kim lưu động, sau lưng như có hư ảnh Kim Long đang giương nanh múa vuốt.
Ông ta đứng chắp tay, như có thể nhìn xuyên ngàn dặm khoảng cách chứng kiến nhi tử của mình đang vừa ăn vừa khóc.
Thở dài một tiếng, Trần Mãnh thoải mái hỏi:
“Dạ Liệt, nhiều năm theo ta như vậy. .. có cảm tưởng gì?”
Hắc y nhân rùng mình, thanh âm nghe thì băng lãnh, lại chứa đựng cảm xúc khó tả:
“Ta từ một phế vật bị vứt bỏ ở Sát Ma Điện, được đại tướng quân nâng đỡ thu làm tuỳ tùng nên mới có ngày hôm nay, ân tình này vĩnh viễn ghi khắc. ”
Trần Mãnh nở nụ cười: “Cuộc vui nào cũng đến lúc tàn, những năm qua ngươi cũng như cánh tay đắc lực giúp ta vượt qua biết bao thời khắc sinh tử, ngày hôm nay liền giao cho ngươi một nhiệm vụ cuối cùng, sau khi hoàn thành có thể tự do rồi. .. ”
“Sau khi ta chết đi, hãy mang những thứ ta đạt được từ trận chiến cuối cùng đưa cho Trần Ninh, xem như kỷ vật mà phụ thân hắn để lại. ”
Dạ Liệt toàn thân chấn động, lập tức quỳ rạp xuống đất: “Xin tướng quân rút lại lời vừa rồi. ”
“Hừ. ” Trần Mãnh nghiêm khắc quát:
“Quân lệnh như sơn, ngươi dám cãi chính là tội phản quốc!”
“Nhưng tướng quân thực lực như thần, khả năng phòng ngự của Kim Long Hộ Thể gần như bất khả xâm phạm, sao có thể bi quan như vậy?” Dạ Liệt lắc đầu điên cuồng.
Trần Mãnh hai tay chắp phía sau lưng, ánh mắt loé lên như tinh tú chiếu rọi nhìn thấu thị thời không, thanh âm nặng nề:
“Đối tượng ta phải tiêu diệt lần này chính là một vị Ma Tộc Thái Tử, hắn vừa thức tỉnh đã có được chiến lực của một Ma Đế, hơn nữa còn có quyền năng khó lường, nếu để tiếp tục trưởng thành. .. kém nhất cũng đạt đến Ma Thánh Cao Cấp, đây không thể nghi ngờ là đại hoạ của toàn nhân loại. ”
“Với khả năng của ta, nếu có thể cùng hắn đồng quy vu tận là tốt nhất. ”
Dạ Liệt như bị sét đánh, đầu dập mạnh xuống đất:
“Xin tướng quân cho phép tiểu nhân làm cái bóng của ngài ở trận chiến cuối cùng này, dù tan xương nát thịt cũng không hề tiếc nuối. ”
“Làm càn!” Trần Mãnh gầm lên, Kim Long hư ảnh gào thét.
PHỐC!
Dạ Liệt toàn thân như diều đứt dây bay ngược, điên cuồng thổ huyết.
“Ngươi chỉ cần chấp hành mệnh lệnh cuối cùng của bổn tướng. ” Trần Mãnh ánh mắt uy nghiêm.
Dạ Liệt cắn chặt răng, cúi thấp đầu, một tay chắp trước ngực: “Tuân mệnh!”
“Thân phận của ta, không cần cho Tiểu Ninh biết. ” Trần Mãnh phân phó một câu, bàn tay nhẹ phất.
Từ bên trên chiến giáp, hư ảnh một tôn Kim Long bay ra hạ xuống dưới chân hắn.
NGAO!
Kim Long ngửa đầu rít gào, giương nanh múa vuốt, kim quang toả khắp thế gian, sáng rực một góc trời.
Trần Mãnh đứng trên đỉnh đầu Kim Long, xé toang thiên không, biến mất ở phía chân trời. ..
Dạ Liệt nghiêm trang đứng trên đỉnh núi, thực hiện tư thế đưa tiễn cao cấp nhất trong quân đội, thanh âm như gió nhẹ bay:
“Cung tiễn tướng quân. ”