Kẻ Phán Quyết

Chương 2: Sự ích kỷ duy nhất



Trần Ninh tỉnh lại từ trong giấc ngủ, căn nhà nhỏ của hắn hôm nay lại nồng nặc hương thơm.

“Đây là. .. đây là mùi thịt. .. ”

Trần Ninh hưng phấn xém chút cắm đầu xuống giường, cũng may có một bàn tay to lớn đỡ lấy hắn, đem hắn đặt lên xe lăn.

Mơ mơ màng màng mở ra hai mắt, đập vào tầm quan sát của Trần Ninh là một thân thể cao lớn, oai vệ. ..

Hình tượng của người nam tử này dường như đang cùng thân ảnh bên trong trí nhớ mơ hồ của hắn dần dần dung hợp.

“Phụ thân. .. ” Trần Ninh gọi một tiếng, vẫn có cảm giác không chân thật.

Hơn một nghìn người rời khỏi Làng Tiểu Viên, sống sót chưa đến hai mươi người. .. lại có phụ thân của hắn bên trong đó.

Chỉ là lúc này đây, tóc của phụ thân đã bạc trắng nửa đầu, trên khuôn mặt kiên nghị ngày trước có thêm một vết sẹo vô cùng dữ tợn.

“Cẩn thận một chút. ” Trần Mãnh nhếch mép cười.

Ông đẩy xe lăn đưa Trần Ninh đến bàn ăn, nơi đó đã có hai đĩa cơm sườn bày sẳn.

“Ực. ” Trần Ninh vô thức nuốt nước miếng.

“Ăn đi, đây là thịt lợn rừng lão tử và chiến hữu săn giết được, cũng đừng khách khí. ” Trần Mãnh cười haha, gấp miếng thịt trong đĩa của mình đặt sang đĩa Trần Ninh.

Đã bao nhiêu năm rồi không được ăn thịt, ngay cả bánh bao thơm ngon của Mai Tỷ thường cho cũng chỉ là nhân đậu, nhân ngũ cốc. .. Trần Ninh lập tức ngấu nghiến như quỷ đói đầu thai.

Nhìn hắn ăn như gió cuốn mây tan, Trần Mãnh đến bàn thờ thắp nén hương cho vợ, lúc này mới trầm thấp hỏi:

“Tiểu Ninh, những quyển sách mẫu thân để lại cho ngươi. .. ngươi đọc đến đâu rồi?”

“Thưa phụ thân, ta đã đọc hết. ” Trần Ninh tự tin đáp:

“Hơn nữa đều thuộc lòng tất cả tri thức bên trong. ”

Trần Mãnh vuốt cằm hỏi: “Y Sư có tất cả bao nhiêu cấp bậc?”

Trần Ninh như chờ cơ hội này để thể hiện từ lâu, không hề do dự hồi đáp:

“Y Sư Học Đồ, Y Sư Nhập Môn, Đại Y Sư, Y Sư Tướng Cấp, Y Sư Vương Cấp, Y Sư Hoàng Cấp, Y Sư Đế Cấp, Y Sư Thánh Cấp, Y Sư Thần Cấp. ”

“Tổng cộng chín cấp bậc lớn, mỗi cấp bậc lớn chia thành các tầng nhỏ là Sơ Kỳ, Trung Kỳ, Hậu Kỳ và Viên Mãn. ”

“Không tệ. ” Trần Mãnh hỏi tiếp:

“Y Sư có thể làm được gì?”

Trần Ninh thành thạo mở miệng: “Y Sư chính là sinh mệnh của một đoàn thể, Y Sư có thể trị liệu cho tất cả các thành viên khác bên trong chiến đấu, Y Sư có thể luyện đan gia tăng sức mạnh cho mọi người. .. tuy nhiên vì chiến lực của Y Sư không cao nên luôn cần có đoàn viên bảo vệ, bên trong chiến đấu, địch nhân cũng sẽ ưu tiên tiêu diệt Y Sư của đối thủ. ”

“Quỳnh Linh Thảo có tác dụng gì?” Trần Mãnh lại hỏi.

“Quỳnh Linh Thảo có hai tác dụng, sử dụng trực tiếp sẽ hồi phục một phần mười Linh Lực cho tu sĩ từ cấp ba trở xuống, nếu luyện chế thành Phục Linh Đan sẽ có thể phục hồi ba phần Linh Lực cho tu sĩ từ cấp bốn trở xuống. ” Trần Ninh nhanh nhạy nói mà không chút nghĩ ngợi.

Trần Mãnh hài lòng, lại liên tục hỏi các vấn đề liên quan.

Trần Ninh hỏi gì đáp đó, thậm chí còn có kiến giải của riêng mình.

“Tốt, không để chúng ta thất vọng. ” Trần Mãnh nhịn không được khen ngợi:

“Ngươi đã có được tất cả kiến thức cần thiết của một Đại Y Sư. ”

“Đại Y Sư?” Trần Ninh hít sâu một hơi:

“Thật vậy sao phụ thân?”

Nhiều năm qua trong nhà của hắn chẳng có thứ gì, thể chất kém cõi, lại bị liệt mất đôi chân nên không thể vận động hay rèn luyện giống với những người khác, vậy nên phần lớn thời gian sống Trần Ninh đều dùng để học tập, nghiên cứu những quyển sách mà mẫu thân của hắn để lại.

Nhưng hắn không ngờ những kiến thức mà mình học được lại bao hàm đến tận cấp bậc Đại Y Sư.

Phải biết rằng trong phạm vi vài chục ngôi làng, thị trấn lân cận Làng Tiểu Viên, Y Sư đẳng cấp cao nhất chỉ là Y Sư Nhập Môn mà thôi.

Trần Mãnh gật đầu: “Ngươi chờ ta một chút. ”

Nói xong, ông ta tiến về phía sau nhà lục lọi, một lát đã mang đến trước mặt Trần Ninh một chiếc hộp gỗ đóng chặt.

Trần Ninh âm thầm kỳ quái, vì sao ta thường hay dọn dẹp trong nhà lại không phát hiện chiếc hộp này?

Nhìn con trai, Trần Mãnh liên tiếng: “Kiến thức tuy rằng rất quan trọng. .. nhưng ngoài kiến thức còn cần phải có thực hành đi kèm. ”

“Một năm sau ngươi đến Y Viện gần nhất tham gia khảo hạch, đăng ký trở thành Y Sư. .. sau khi trở thành một Đại Y Sư chân chính, có thể trị thương cho tu sĩ Cấp Ba, đến lúc đó hãy mở hộp này ra. ”

Trần Ninh nghiêm nghị gật đầu tiếp nhận chiếc hộp, nhịn không được hỏi:

“Phụ thân, ngay từ ban đầu. .. ngươi và mẫu thân vẫn muốn ta trở thành Y Sư phải không?”

Để lại những quyển sách với kiến thức về Y Thuật cho hắn học tập từ nhỏ, rõ ràng không khó đoán ra ý đồ của phụ thân và mẫu thân hắn.

Những đứa trẻ ở phiến đại lục này, sau khi đến 15 tuổi sẽ đủ tiêu chuẩn kiểm tra thiên phú, lựa chọn chức nghiệp thuộc về mình.

Kỵ Sĩ, Đấu Sĩ, Sát Thủ, Pháp Sư, Hồn Sư, Y Sư. ..

Mà tất cả những lĩnh vực này được gọi chung là Tu Sĩ.

Thiên phú cao ở mảng nào thường sẽ theo đuổi và tu luyện ở lĩnh vực đó.

Giống như mẫu thân Tuệ Lan của hắn là một Y Sư, phụ thân Trần Mãnh lại là một Kỵ Sĩ.

Trần Ninh thắc mắc, tại sao mình được chỉ định trở thành Y Sư mà không phải những lĩnh vực khác?

Trần Mãnh trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nhìn ra cửa sổ, thở dài một tiếng:

“Đây là sự ích kỷ duy nhất trong đời của ta và mẫu thân ngươi, chúng ta muốn ngươi sống một cuộc đời có ích cho thế giới này, lại không cần thấy máu nơi chiến trường, phải trải qua sự tàn khốc đến tận linh hồn đó. .. ”

“Sau khi trở thành Y Sư chân chính, ngươi hãy xin vào một Y Viện bất kỳ nào đó công tác, cần cù chữa thương cho những người cần đến ngươi, cưới một thê tử, sinh con. .. sống một cuộc đời bình an yên ổn. ”

“Phụ thân. .. ” Giọng điệu Trần Ninh run rẩy, ngón tay run run chỉ lên di ảnh mẫu thân trên bàn thờ, thất thần hỏi:

“Mẫu thân cũng là Y Sư, người cũng tử trận trên chiến trường rồi đó thôi?”

Trần Mãnh nhắm hai mắt lại, thanh âm khàn khàn giáo dục hắn:

“Mẫu thân của ngươi khác biệt, nàng chính là Y Sư thiên tài, 10 tuổi đã đủ tiêu chuẩn khảo hạch trở thành Đại Y Sư, sau đó một đường phát triển vượt bậc, có thừa tư cách tham chiến trực diện tại chiến trường. ”

“Mà ngươi. .. 15 tuổi mới chập chững nhập môn, thiên phú bình thường, khi đó sẽ không ai gọi ngươi lên chiến trường chịu chết, lặng lẽ cống hiến ở các Y Viện là đủ rồi. ”

Trần Ninh nghe đến đây lặng người hồi lâu, thì ra mẫu thân của hắn là một người tuyệt vời đến như vậy.

“Mẫu thân lợi hại như thế, vì sao chân của ta. .. ” Trần Ninh nắm chặt xuống đôi chân tàn phế của mình.

Với Y Thuật của mẫu thân, không có lẽ nào không thể trị được đôi chân của hắn.

“Chân của ngươi là do ta đánh phế. ” Trần Mãnh quyết tuyệt nói.

XOẢNG.

Trần Ninh toàn thân chấn động, làm rơi cả đĩa cơm xuống bàn, hoài nghi mình nghe lầm.

“Đó là cách duy nhất để hạn chế thiên phú của ngươi, hạn chế tiềm lực của ngươi, trói buộc tư chất của ngươi, để ngươi có thể sống một cuộc đời bình thường. ” Trần Mãnh nhìn nhi tử, thanh âm lại dứt khoát kiên định nhưng vẫn ẩn chứa vài phần hổ thẹn:

“Chờ ngươi đạt đến Đại Y Sư, ngươi sẽ có khả năng tự chữa lành đôi chân của mình. ”

“Đến thời điểm đó, ngươi đã quá độ tuổi để làm quen với chiến trường rồi. .. ”

“Mà chỉ cần không ra chiến trường. .. ngươi sẽ không trải qua những thống khổ của ta và mẫu thân ngươi đã từng chịu. ”

Trần Ninh nghe xong, chỉ cảm thấy lồng ngực mình đè nén chưa từng có.

“Đây là sự ích kỷ duy nhất trong đời Trần Mãnh ta. ” Phụ thân hắn thở dài.

PHỐC!

Trần Ninh phun ra một ngụm máu tươi, bất tỉnh nhân sự.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.