“Mặc Nhai vậy mà chết rồi. .. ”
Từ trong Pháp Trận, năm thân ảnh cùng lúc bước ra, sắc mặt không hề dễ nhìn.
Thiên Niên Đội bọn hắn từ trước đến giờ đánh khắp cảnh nội Định Nam Quốc không có Ma Tộc là đối thủ, mặc dù nguyên nhân chủ yếu là do Ma Tộc lén lút tiến vào cảnh nội đều khá yếu, nhưng bọn hắn cũng là thiên tài tuổi còn trẻ. .. vậy mà hôm nay chết mất một thành viên.
Điều này không thể nghi ngờ là sỉ nhục của toàn đội.
Đặc biệt Dương Lâm thân là đội trưởng, hắn càng phải chịu trách nhiệm về cái chết của Mặc Nhai với Phong Ảnh Học Viện, một trong những Sát Thủ Học Viện lớn nhất Định Nam Quốc.
Mặc Nhai là thiên tài do Phong Ảnh Học Viện cất công bồi dưỡng ra, cái chết của hắn chắc chắn sẽ khiến Phong Ảnh Học Viện nổi trận lôi đình.
“Khốn kiếp!” Dương Lâm phẫn nộ đấm xuống mặt đất, lập tức trăm dặm chấn động, vô số khe nứt cấp tốc lan tràn, vẫn cho thấy bản lĩnh của một đội trưởng, trầm giọng nói:
“Ta sẽ là người gánh trách nhiệm vì đã chủ quan phân công Mặc Nhai đuổi theo hiện tượng lạ, nếu như tất cả chúng ta cùng đuổi theo, kết cục có lẽ đã khác. ”
Nữ Pháp Sư trong đội nhíu mày, u thanh nói: “Dựa theo tình báo chúng ta nhận được, lần này có hơn trăm Ma Tộc thông qua một khe nứt lớn dưới lòng đất lẻn vào được ngôi làng nhỏ này, bất quá trong số bọn chúng thực lực mạnh nhất là một con Tứ Thủ Ma chỉ có đẳng cấp Đại Ma Viên Mãn, làm sao có thể giết chết Mặc Nhai là Sát Tướng?”
“Tử Thủ Ma? Vì sao ta kiểm tra khắp ngôi làng không thấy bóng dáng con Tứ Thủ Ma nào?” Vị Đấu Sĩ trầm giọng hỏi.
“Thật sự không có con Tứ Thủ Ma nào sao?” Dương Lâm hỏi lại.
“Đúng vậy, kỹ năng Ưng Nhãn của ta đã quan sát phạm vi toàn bộ ngôi làng, không hề phát hiện bóng dáng Tứ Thủ Ma. ” Đấu Sĩ nghiêm túc khẳng định.
“Chẳng lẽ tình báo có sai lầm?” Dương Lâm nhíu chặt chân mày.
Lúc này, vị Nữ Y Sư trong đội đã lặng lẽ bước đến kiểm tra thi thể, nàng nhẹ gật đầu đáp:
“Đúng là tình báo đã sai lầm, bởi vì Mặc Nhai đã chết vì bị một tên Ma Tướng sử dụng Lôi Điện tấn công. ”
Từ thi thể của Mặc Nhai, nàng phát hiện không ít vết thương do Lôi Điện tạo thành, đây không phải Lôi Điện bình thường, mà là Lôi Điện do Ma Lực tạo ra.
Nhân loại sử dụng Linh Lực, Ma Tộc sử dụng Ma Lực. .. không khó kết luận kẻ chiến đấu với Mặc Nhai là một Ma Tộc.
Bên trong cơ thể vẫn còn dòng điện tồn đọng, hơn nữa dựa vào cường độ của Lôi Điện, nàng có thể khẳng định được tu vi của hung thủ là Ma Tướng, không hề thua kém Mặc Nhai.
“Lôi Điện là một trong những nguyên tố với sức sát thương cực mạnh, hơn nữa còn không gặp ngũ hành tương khắc, tốc độ và sức mạnh đều vượt xa cuồng phong của Mặc Nhai, chẳng trách hắn sẽ bại. ” Nữ Pháp Sư cau mày nói:
“Ma Tộc có quá nhiều chủng tộc, trong đó không ít tộc sử dụng Lôi thuộc tính, chúng ta rất khó xác định thủ phạm đến từ tộc nào. ”
“Là Bạch Ma Lôi. .. đẳng cấp Lôi Điện yếu nhất. ” Nữ Y Sư sau khi tại chỗ giải phẫu thi thể Mặc Nhai kiểm tra, liền đưa ra kết luận:
“Nếu gặp phải Lôi Điện đẳng cấp cao hơn, thi thể của Mặc Nhai đã sớm tan thành tro bụi, bởi vì hắn là sát thủ không có tu luyện nhục thân. ”
“Thế đầu hắn bị đá nện nát bét là chuyện gì xảy ra?” Dương Lâm nâng lên hòn đá còn kẹt trong đống tóc, óc bầy nhầy be bét của Mặc Nhai hỏi.
“Khả năng là Mặc Nhai đã gần như cá chết lưới rách với tên Ma Tướng sử dụng Lôi Điện, sau đó bị một con Ma Tộc cấp thấp đánh lén, dùng đá nện nát đầu. ” Nữ Pháp Sư vuốt tóc nhẹ nói:
“Ta ngửi thấy mùi vị Hoả Pháp Phù của mình được sử dụng, nếu không rơi vào bước đường cùng. .. với sự kiêu ngạo của Mặc Nhai, hắn chắc chắn không dùng đến thủ đoạn phòng thân mà ta cho hắn. ”
Ánh mắt Dương Lâm lấp loé, hắn thử tưởng tượng ra trận chiến giữa Mặc Nhai và Ma Tướng, sau khi bị Ma Tướng ép vào đường cùng phải trọng thương nặng nề, Mặc Nhai đã sử dụng Hoả Pháp Phù tấn công Ma Tướng, nào ngờ vẫn còn một con Ma Tộc cấp thấp nhân cơ hội nhảy ra nện nát đầu hắn.
“Các ngươi mau khoanh tròn những Ma Tộc sử dụng Bạch Ma Lôi, thu hẹp phạm vi điều tra. ” Dương Lâm phân phó.
“Haizz, đáng tiếc đội ngũ chúng ta không có Hồn Sư, bằng không có thể tạm thời Gọi Hồn của Mặc Nhai hỏi thăm để biết được hung thủ. ” Nữ Pháp Sư tiếc nuối nói.
“Hồn Sư là chức nghiệp hy hữu, trong hàng triệu người mới có một người thành công thức tỉnh linh hồn và trở thành Hồn Sư, Thiên Niên Đội còn chưa chiêu mộ nổi a. ” Nữ Y Sư cũng thở dài.
“Vừa rồi khi chúng ta vừa đến, Ưng Nhãn của ta cảm giác được có hai cái bóng nhảy xuống thác nước. ” Tên Đấu Sĩ nói:
“Khả năng là con Ma Tộc cấp thấp kia mang theo Ma Tướng trọng thương bỏ trốn. ”
“Dòng thác này dẫn đến nơi nào?” Dương Lâm trầm giọng hỏi.
“Hạ nguồn con thác sẽ dẫn đến một con sông lớn bên ngoài Khai Minh Thành, một trong 36 thành trì lớn nhất Định Nam Quốc. ” Nữ Pháp Sư trả lời.
“Điều động ba nghìn quân tìm kiếm dọc theo dòng chảy cho đến tận đại giang ở Khai Minh Thành, ta muốn tìm kiếm hai con Ma Tộc kia, có chết cũng phải thấy xác. ” Dương Lâm quyết đoán phân phó.
Ma Tướng có thân thể cực kỳ cứng rắn, dù là sóng thần bình thường cũng không thể huỷ hoại cơ thể của nó, loài cá bình thường cũng không thể ăn nổi thịt của Ma Tướng, vậy nên Dương Lâm hoàn toàn có thể hy vọng tìm thấy tên Ma Tướng kia.
Hắn muốn cho Phong Ảnh Học Viện một lời giải thích.
“Rõ!” Mấy người còn lại nghiêm túc gật đầu.
. ..
Từng tia nắng chiếu rọi vào mắt khiến Trần Ninh mơ mơ màng màng.
Mây trắng phiêu bồng, bầu trời trong xanh. .. từng cơn gió nhẹ thổi qua da mặt.
“Đây là thiên đường hay địa ngục. ” Trong đầu Trần Ninh lướt qua một suy nghĩ:
“Ta đã giết người, chắc hẳn phải xuống địa ngục a. ”
“Thanh niên sống rồi a. .. đáng tiếc vợ của hắn. .. ” Một thanh âm già nua thở dài vang lên.
Trần Ninh giật mình, cố gắng đè nén cảm giác toàn thân đau nhứt vội vàng mở mắt ra, không dám tưởng tượng kinh hô thành tiếng:
“Ta vậy mà không chết!”
Hoang đường, quá mức hoang đường. .. chẳng phải những kẻ nuốt vào Ma Tâm đều sẽ bạo thể sao? Mình vậy mà còn sống?
Bất quá tâm trạng kinh ngạc, vui sướng không kéo dài được bao lâu, hắn rất nhanh biến sắc và hãi hùng khi nhìn thấy một nữ nhân nằm bên cạnh mình, toàn thân bầm tím, đầy rẫy các vết máu loang lổ, da dẻ trắng bệch.
“Mai Tỷ. .. nàng. .. ” Trần Ninh cuống cuồng.
“Nàng rất yếu rồi, có thể chết bất cứ lúc nào. .. chẳng biết ý chí vì sao kiên định như vậy nên mới còn sống sót. ” Lại là giọng nói già nua đó vang lên:
“Cảm tình của phu thê các ngươi thật tốt, gặp nạn vẫn vô thức ôm chặt lấy nhau không rời!”
Trần Ninh giật mình, lúc này mới phát hiện thì ra mình và Mai Tỷ đang nằm trên một bè gỗ, mai mắn được một bà cụ giăng lưới đánh cá vớt lên.
“Đa tạ bà bà. .. ” Trần Ninh khô khốc nói.
Ngoại trừ vớt hắn và Mai Tỷ lên, bà bà cũng đem vải cũ quấn quanh cơ thể hai người che đậy những nơi riêng tư, trước đó quần áo của cả hai đều đã bị nghiền nát.
Lúc này Trần Ninh đã trở về trạng thái nhân loại bình thường, tóc đen và mắt đen, chỉ là cơ thể vẫn giữ nguyên sự cường tráng, đôi chân cũng không còn tật nguyền.
Nếu lúc này có người trong làng gặp lại hắn, chắc chắn sẽ khó lòng nhận ra Trần Ninh tật nguyền, ốm yếu ngày thường.
Bất quá Trần Ninh không có tâm tình để ý đến điều đó, hắn gấp gáp kiểm tra tình huống của Mai Tỷ, căn cứ vào kiến thức học được của một Y Sư, dựa vào mức độ tổn thương trên da thịt, Trần Ninh sắc mặt như mếu, hai mắt đỏ ửng.
Bởi vì va đập quá mạnh khi rơi xuống dòng thác lớn, uống vào nhiều nước, nội tạng bên trong cơ thể Mai Tỷ đã sắp nát hết rồi.
May mắn là nàng vẫn còn thở.
Còn nước còn tát, Trần Ninh vốn không phải loại người dễ bỏ cuộc.
Hắn dùng biện pháp sơ cứu cho người bị đuối nước, dùng tay ấn vào vị trí tim nàng, đồng thời kết hợp hô hấp nhân tạo.
Phát hiện Mai Tỷ có dấu hiệu nôn, Trần Ninh liền đặt nàng nằm nghiêng sang một bên để nước bên trong trào ra sạch sẽ.
Tuy nhiên đây chỉ là tạm thời, Trần Ninh vội vàng hướng bà cụ nhờ vả:
“Bà bà, làm ơn giúp ta vào bờ, ta cần đến Y Viện. .. ”
Với tình trạng thương thế của Mai Tỷ, sợ rằng chỉ có Đại Y Sư mới có thể đem nàng từ quỷ môn quan kéo về.
“Biết rồi, bà bà đang chèo đây. ” Cụ bà cố gắng chèo lấy bè gỗ, sự quan tâm thể hiện rõ trên khuôn mặt.
“Để ta làm cho, nhờ bà giữ ấm cho nàng ấy. ” Trần Ninh lật đật tiếp nhận công việc nặng nhọc.
Cũng may thể chất của hắn khoẻ khoắn sau khi xảy ra biến dị, tốc độ chèo bè cực kỳ nhanh chóng, chỉ vài phút đã từ giữa lòng sông tiến vào bên bờ.
Bất quá lúc này, Trần Ninh liền chứng kiến bên bờ có không ít quân nhân đang ra sức tìm kiếm.
Vừa gặp bè của Trần Ninh đến gần, một tên có vẻ là chỉ huy liền quát lên ra lệnh:
“Người dưới bè, mau tiến lên kiểm tra!”