Kẻ Phán Quyết

Chương 13: Trốn chạy



Trần Ninh ôm lấy Mai Tỷ chạy thục mạng về hướng khu rừng cách Làng Tiểu Viên vài chục cây số.

Nhưng hắn chưa làm chủ được nguồn sức mạnh khổng lồ lúc này trong cơ thể mình, chỉ cảm thấy Lôi Điện vẫn đang cuồng bạo lan tràn khắp toàn thân, chỉ hận không thể tàn phá, huỷ diệt một thứ gì đó để tiêu hao lực lượng.

“Chẳng lẽ ta sắp bạo thể mà chết rồi sao?” Trần Ninh âm thầm tuyệt vọng.

Nhân gian lưu truyền việc nhân loại nuốt vào Ma Tâm, tuy sẽ có được sức mạnh nhất thời của Ma Tộc nhưng sau đó không thể thích ứng vì nhân ma khác biệt mà sẽ phát nổ, đến lúc đó vụ nổ sẽ như một quả bom oanh tạc tàn phá mọi thứ xung quanh, vậy nên Trần Ninh mới cắm đầu chạy vào rừng hoang, hy vọng không gây hại đến bất kỳ người nào vô tội.

“Mai Tỷ, đệ sắp chết rồi. .. chúng ta chia tay ở đây. ” Trần Ninh ôn nhu nhìn nữ nhân trong ngực lẩm bẩm.

“Không. ” Mai Tỷ bật khóc nức nở:

“Mang tỷ theo, có chết thì chết cùng một chỗ. ”

Đáy lòng Trần Ninh ấm áp, có một nữ nhân nguyện ý chết cùng với ngươi đã là điều mà bất cứ người nam nhân nào cũng sẽ tự hào và mãn nguyện.

Nhưng hắn không thể ích kỷ như vậy, hắn không thể để nàng chết cùng mình, nàng là nữ nhân xinh đẹp và thiện lương nhất cuộc đời này, nàng xứng đáng được sống, đáng được trải qua một cuộc đời bình an và hạnh phúc.

Nghĩ đến đây, Trần Ninh cắn chặt hàm răng đến rỉ máu, dự định đặt Mai Tỷ ở ngoài bìa rừng, còn bản thân sẽ lao xuống thác nước tự bạo.

Bất quá lúc này hắn đột ngột cảm giác được có thứ gì đang bám đuôi phía sau.

Khi kế thừa khả năng của Ma Tộc, Trần Ninh có được giác quan vượt xa bình thường.

Hướng mắt về phía sau, chỉ thấy một tên thanh niên gầy gò, sắc mặt lạnh lùng đang đạp trên cuồng phong lao đến.

Trần Ninh liền nhận ra đối phương là một trong đám người thuộc đội ngũ săn ma, hắn vui mừng lớn tiếng nói:

“Vị đại ca này, nhờ ngươi chăm sóc nàng giúp ta!”

Hiển nhiên nếu như có người chiếu cố, Mai Tỷ sẽ an toàn hơn rất nhiều so với bị bỏ tại bìa rừng.

“Không được. .. ” Mai Tỷ điên cuồng lắc đầu, lệ rơi đầy mặt.

Nào ngờ trước lời nói của Trần Ninh, tên thanh niên ánh mắt trở nên lăng lệ, lạnh lẽo quát:

“Ăn vào Ma Tâm, hành vi đáng hổ thẹn, chính là sự sỉ nhục của nhân loại, cần phải diệt trừ cả ngươi và đồng bọn. ”

Tròng mắt Trần Ninh co rút lại, một cảm giác hoang đường và phẫn nộ dâng tràn lên đỉnh đầu.

Nghe giọng điệu của đối phương hình như muốn giết cả mình và Mai Tỷ?

XOẸT!

Không để hắn phản ứng, trong tay tên thanh niên hiện ra một thanh Liêm Đao bén nhọn, xung quanh thân Đao mang theo từng tia gió lốc sắc bén như có thể nghiền nát tất cả lao vọt đến.

“Ngươi muốn chết!” Trần Ninh ngửa đầu thét gào như dã thú phẫn nộ, màu trắng bên trong đôi mắt càng trở nên tinh khiết hơn.

Mình nuốt vào Ma Tâm, sớm muộn gì cũng phải chết. .. đối phương muốn giết mình, Trần Ninh có thể lý giải và thông cảm.

Nhưng Mai Tỷ rõ ràng chỉ là nạn nhân, lại càng là một nhân loại yếu đuối, tại sao thế công của đối phương nhắm vào cả nàng?

Một đao này nếu đâm trúng, cả hắn và Mai Tỷ đều phải chết.

Tu sĩ nhân loại chẳng phải có chức trách cao cả bảo vệ nhân loại sao? Vì sao tên thanh niên Sát Thủ này lại không nghĩ cách đem Mai Tỷ cứu về, ngược lại muốn giết luôn cả nàng?

Trần Ninh nghĩ đến hơn một nghìn vị nam tử của Làng Tiểu Viên ngã xuống nơi chiến trường, nghĩ đến toàn bộ Làng Tiểu Viên chỉ còn những người già, trẻ nhỏ và quả phụ ngày đêm chờ người thân trở về trong vô vọng, nghĩ đến mẫu thân mình cũng hy sinh vì nhiệm vụ, nghĩ đến lão già đánh xe ngựa quyên góp tất cả đãi ngộ có được đến tiền tuyến, nghĩ đến phụ thân mình đã có thể nghỉ hưu vẫn kiên cường tiến tới, nghĩ đến số phận mồ côi của bản thân. ..

Tất cả chỉ để chứng kiến Mai Tỷ bị chính tu sĩ do nhân loại bồi dưỡng ra tàn nhẫn giết chết hay sao?

Lôi điện dưới chân bùng nổ, Trần Ninh như một luồng thiểm địa né tránh nhát đao dữ tợn, điên cuồng lao sâu vào rừng rậm.

Lúc này lý trí của hắn tỉnh táo đến đáng sợ, hắn biết rằng ngoại trừ tên thanh niên đang truy sát mình, nhóm người của đối phương còn có bốn kẻ khác.

Một đấu một, Trần Ninh có thể liều mạng để bảo hộ Mai Tỷ.

Nhưng nếu một đấu cả đội, hai người chắc chắn phải chết.

Vậy nên hắn phải cố gắng kéo dài khoảng cách, ít nhất là tiến vào rừng sâu để bốn người kia không kịp đuổi đến.

Mà ý đồ của Trần Ninh cũng bị tên thanh niên nhìn thấu, hắn thân là thiên tài hàng đầu của Học Viện Sát Thủ, làm sao không nhìn ra Trần Ninh muốn tách mình ra khỏi đồng đội?

“Hừ, ngươi thật tự đánh giá cao chính mình. ”

Tên thanh niên cười gằn, đối với kẻ vừa nuốt vào Ma Tâm, thực lực không ổn định, lại thêm còn phải mang theo một nữ nhân, nếu hắn không tự thân giải quyết được, chẳng phải bị mấy người kia chê cười hay sao?

“Ta ngược lại muốn xem, Ma Tâm ngươi nuốt vào là thứ gì lại khiến ngươi có được tu vi Ma Tướng. ” Thanh niên gia tăng tốc độ, cũng hoá thành một mũi tên xé gió truy kích theo.

Giữa rừng rậm vô tận, hai thân ảnh điên cuồng rượt đuổi, một người di chuyển để lại hai luồng điện quang màu trắng, một kẻ truy phía sau đạp trên gió lốc sắc bén như từng thanh đao uốn lượn.

Xét về tốc độ, lôi điện rõ ràng nhanh hơn cuồng phong một chút, dù Trần Ninh bế theo Mai Tỷ vẫn có thể bảo trì một khoảng cách phía sau với thanh niên.

“Tốc độ rất nhanh, đáng tiếc ngươi đụng phải ta. ” Thanh niên cười nhạt:

“Thân Pháp - Thanh Ảnh Phong Bộ!”

Chỉ thấy gió xoáy dưới chân thanh niên trở nên cuồng bạo hơn gấp mấy lần, cơ thể của hắn hoá thành từng luồng tàn ảnh màu xanh, chỉ vài giây ngắn ngũi đã tiếp cận được Trần Ninh, lưỡi đao xoay tròn dữ dội mang theo từng tia gió xoáy trảm xuống.

Thân Pháp chính là một loại thủ đoạn gia tăng tốc độ, Thân Pháp có rất nhiều loại khác nhau thuộc về các chức nghiệp khác nhau, đặc biệt là Thân Pháp cũng có phân chia đẳng cấp.

Mà Thanh Ảnh Phong Bộ của tên thanh niên thi triển hiển nhiên cực kỳ bất phàm, vừa mới thi triển đã đem tốc độ vốn có đề thăng gấp mấy lần, giá trị liên thành chỉ có con ông cháu cha mới đủ khả năng sở hữu.

Nhưng chẳng biết vì sao, ngay khi tên thanh niên thi triển Thân Pháp, nhịp tim nơi lồng ngực của Trần Ninh cũng theo đó đập nhanh, một luồng tin tức như dòng chảy tiến vào não bộ của hắn.

Không hề do dự, Trần Ninh cũng âm thầm động ý niệm:

“Thân Pháp – Thiểm Ma Dạ Hành!”

Hai chân của hắn thay đổi quỷ tích di chuyển, vốn là cắm đầu chạy thẳng đột ngột lại chủ động bước theo hình dạng zíc zắc xẹt qua xẹt lại, chỉ hai bước đạp ra đã hoà lẫn cùng màn đêm, ngay cả lôi đình đang chớp động cũng chậm rãi tan biến, lại một lần nữa né tránh được công kích trí mạng của địch nhân.

“Làm sao có thể?” Thanh niên không dám tin kinh hô thành tiếng.

Phải biết rằng từ trước đến nay những kẻ nuốt vào Ma Tâm chỉ có thể tận dụng sức mạnh một cách thô bạo và thuần tuý đạt được từ Ma Tộc mà thôi, chưa từng nghe nói lại thi triển được thân pháp của Ma Tộc.

“Thật thú vị, ngươi càng khó lường như vậy ta càng muốn giết ngươi. ” Thanh niên nở nụ cười lãnh khốc, bờ môi lẩm bẩm:

“Sát Thuật – Thanh Âm Của Gió!”

Ở khoảnh khắc này, thanh niên có thể lắng nghe từng cơn gió trong phạm vi một ngàn dặm xung quanh, từ đó cảm ứng được mọi tình huống.

Quả nhiên theo những làn gió nhẹ lướt qua rừng rậm, thanh niên lại lần nữa khoá chặt được con mồi đang lẫn trốn, không hổ danh là thiên tài sát thủ của Thiên Niên Đội.

“Chạy đến thác nước à?”

Thanh niên trong mắt hiện lên sát khí nồng đậm, đạp gió mà theo. ..


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.