Kẻ Phán Quyết

Chương 12: Lần đầu diệt ma



PHỐC!

Một bàn tay đen kịch với đầy rẫy móng vuốt từ phía sau xuyên thủng lồng ngực Trần Ninh.

“Không. .. ”

Mai Tỷ hoảng sợ thì thào, nàng chứng kiến một con Ma Tộc hình thể cao gầy, toàn thân đen kịch với bộ móng vuốt sắc nhọn như mười thanh đao, lúc này nó đã đâm thủng lồng ngực của Trần Ninh rồi.

Hiển nhiên động tĩnh tại nơi này đã gây nên những con Ma Tộc ở lân cận chú ý.

Trần Ninh nhìn xuống, quả thật phát hiện lồng ngực mình bị đâm xuyên.

Nhưng chẳng biết vì sao, thời khắc này hắn không hề cảm thấy đau đớn, ngược lại trong lòng dâng lên một cổ khoái ý.

Ma Tâm vừa vào cơ thể, lập tức hoá thành vô vàn lực lượng lan tràn khắp toàn thân, một cổ khí thế chậm rãi khuếch đại ra xung quanh.

Máu huyết của hắn, gân mạch của hắn, xương cốt của hắn, da thịt của hắn. .. toàn thân đều được cường hoá.

“Mau! Mau đánh nát đầu nó!” Tứ Thủ Ma lớn giọng hạ lệnh, đã cảm giác được vô cùng bất an.

Con Ma Tộc cao gầy nhận lệnh, sử dụng bộ móng cứng như thép hung tợn bóp vào đầu Trần Ninh.

Nhưng cảnh tượng như một quả dưa hấu vỡ vụn không hề phát sinh.

Ngược lại thanh âm “răng rắc” vang lên, móng vuốt đã cong vẹo như bóp phải một thứ cứng cáp không gì tả nổi.

Mái tóc đen cắt ngắn của Trần Ninh bỗng nhiên kéo dài ra, màu đen chuyển đổi thành một màu trắng xoá như ngân hà chiếu rọi.

Giữa màn đêm, vô tận mây đen theo đó kéo về, hội tụ trên bầu trời, có sấm chớp loé lên những luồng ánh sáng chói mắt.

“Là ngươi vừa mới đâm lén ta?” Trần Ninh ngoẹo đầu nhìn con Ma Tộc đứng sau lưng mình.

Nhìn vào đôi mắt của tên thanh niên trước đó vẫn còn vô hại lúc này đã hoá thành một màu trắng yêu dị, bên trong là từng tia từng tia lôi điện lấp loé, một cổ khí tức uy nghiêm đến cực hạn nghiền ép mà ra.

“Không. .. tại sao ta lại hoảng sợ? Tại sao nội tâm ta lại run rẩy!”

Ma Tộc cao gầy toàn thân mềm nhũn, hai chân như mất hết sức lực muốn ngã quỵ xuống.

Trần Ninh đem bàn tay với móng vuốt đang cắm giữa lồng ngực mình kéo ra, hắn nâng lên bàn tay, năm ngón tay của hắn lấp loé lôi điện màu trắng trong suốt.

Theo bản năng, hắn vồ về phía sau một trảo.

Động tác của Trần Ninh rất chậm nhưng con Ma Tộc lại không dâng lên nổi lòng phản kháng, nó chỉ trơ mắt nhìn Lôi Trảo kia chạm đến đầu mình dường như được chết bởi tay người thiếu niên này là một loại vinh quang vô thượng vậy.

XOẸT!

Lôi Đình tàn phá dữ dội từ đỉnh đầu đến chân, con Ma Tộc cao gầy tan xương nát thịt, ngay cả một tia tro bụi cũng không sót lại, chỉ có Ma Tâm của nó là rớt xuống mặt đất.

Chiếc Nhẫn trong tay Trần Ninh loé lên u quang, khối Ma Tâm kia liền biến mất tại chỗ.

Chẳng biết từ bao giờ, đôi chân tàn phế của Trần Ninh hoạt động một cách hoàn hảo, hắn chậm rãi đứng lên, hờ hững nhìn về phía Tứ Thủ Ma.

“Không! Ngươi không được đến đây, bằng không ta sẽ bóp chết nó!” Tứ Thủ Ma đáy lòng run rẩy nâng lên Mai Tổ uy hiếp, bàn tay lực lưỡng của nó nắm chặt cổ nàng, tuỳ thời có thể bóp chặt.

Ở trước mặt tên thiếu niên này, hắn cảm giác như mình đang đối mặt với một vị Ma Tướng.

Điều này khiến hắn hãi hùng khiếp vía, phải biết rằng sau khi nuốt vào Ma Tâm, ngươi chỉ kế thừa được một phần nhỏ lực lượng của chủ nhân Ma Tâm khi còn sống mà thôi.

Chỉ một phần nhỏ lực lượng đã khiến thiếu niên trước mặt có được tu vi Ma Tướng, thử hỏi lai lịch của Ma Tâm kia khủng bố như thế nào?

Không để con Tứ Thủ Ma kịp phản ứng, Trần Ninh chỉ hành động theo bản năng, hắn biết tốc độ lúc này của mình vượt xa động tác của con mồi trước mặt, toàn thân hoá thành tàn ảnh.

Mai Tỷ chỉ kịp thấy một luồng sấm chớp loé lên như thiểm điện, con Tứ Thủ Ma sau lưng nàng nổ mất đầu, bàn tay nó nới lỏng khiến cả người nàng rơi xuống tự do.

Trần Ninh tiếp cận, khoảng cách Mai Tỷ từ trên cao chạm đất chỉ vài mét nhưng lúc này đã nằm gọn trong lòng hắn.

“Tiểu Ninh. .. đệ nuốt vào Ma Tâm, rất nhanh phải chết. .. phải chết. .. ” Mai Tỷ run rẩy hé môi, nước mắt đã lăn dài trên gò má.

Hiện tại Trần Ninh mang đến cảm giác thật sự vượt qua nhận thức của nàng, tóc trắng tung bay, đôi mắt cũng hoá thành màu bạc, bên trong có lôi điện lấp loé, ngay cả thân thể gầy gò cũng trở nên cao lớn và cường tráng hơn.

Vết thương nơi lồng ngực của hắn chẳng biết từ bao giờ đã khép lại, mà đôi chân tật nguyền của hắn đã đi đứng một cách vững vàng.

Khả năng khôi phục của Ma Tộc bình thường sao có thể kinh khủng đến như vậy?

“Dù có chết. .. đệ cũng phải bảo vệ tỷ. ” Trần Ninh ôn nhu nói, hắn với tay lấy một tấm chăn quấn quanh cơ thể nàng che đậy da thịt bại lộ.

Không có thời gian suy nghĩ nhiều, chiếc Nhẫn lại loé lên, thi thể của Tứ Thủ Ma bị thu vào trong đó.

“Cứu dân làng. .. nhân thời gian còn sót lại. .. hãy cứu lấy những người còn sống. ” Mai Tỷ thiện lương thì thầm, trong lòng đã hạ quyết định nếu như Trần Ninh chết đi, nàng sẽ tự vẫn đi cùng với hắn.

Thiếu phụ và thiếu niên nương tượng nhau gần mười năm, lúc này mới nhận ra mình quan trọng với nhau như thế nào.

Nếu một người chết, người còn lại cũng không tha thiết sống tiếp. ..

Nhưng trước khi chết, nên làm một điều gì đó có ý nghĩa cho cuộc đời này, dù dân làng sợ rằng đã chết hơn chín phần với số lượng Ma Tộc đông đảo bên ngoài, nhưng cứu được người nào thì cứ cố gắng cứu.

Trần Ninh nhẹ gật đầu, ôm lấy Mai Tỷ thật chặt. .. dưới chân loé lên hai luồng điện màu trắng lao vọt ra ngoài.

Hắn dự định cứu lấy dân làng theo lời Mai Tỷ.

ONG!

Đột ngột có quang minh chiếu rọi, bên ngoài cổng làng xuất hiện từng luồng từng luồng văn tự lấp lánh như ánh sáng.

Những văn tự sáng rực này dung hợp vào nhau thành một cột sáng hình trụ có đường kính vài chục mét, từ bên trong đó loáng thoáng có từng thân ngạo nghễ hiện ra.

“Đó là Pháp Trận Truyền Tống. ” Trần Ninh nhận ra diễn biến trước mặt.

Pháp Trận là thứ mà chỉ có Pháp Sư mới có thể thi triển, Pháp Trận Truyền Tống chính là loại Pháp Trận cho phép một nhóm người từ nơi khác trực tiếp thông qua đó truyền tống đến nơi được chỉ định.

Mặc dù lần đầu được nhìn thấy hiện tượng này, nhưng Trần Ninh đã không ít lần nghe dân làng truyền tụng về cái gọi là Pháp Trận, hắn không khó đoán ra đã có cường giả thông qua Pháp Trận đến tiêu diệt Ma Tộc rồi.

“Mau chạy!” Mai Tỷ kéo áo hắn nhắc nhở:

“Ở trong mắt đại đa số tu sĩ, việc ăn Ma Tâm và mượn sức mạnh của Ma Tộc chính là điều sỉ nhục, bọn hắn chắc chắn sẽ gây bất lợi cho đệ. ”

“Huống hồ lúc này bọn hắn đã xuất hiện cứu lấy dân làng, đệ không cần mạo hiểm. ”

“Nhưng ta dù sao cũng sắp chết. ” Trần Ninh cười khổ thì thào:

“Còn sợ gì rơi vào tay bọn họ nữa?”

“Còn nước còn tát, tỷ tuyệt không cho phép đệ chết. ” Hai mắt của Mai Tỷ đã đỏ ửng.

“Được rồi!” Trần Ninh hít sâu một hơi, không cam lòng nhìn xuống Làng Tiểu Viên gần như đã hoá thành phế tích, càng không cam lòng nhìn lên toà Pháp Trận vừa hiện ra kia.

Nếu các ngươi đến sớm hơn một chút, làng của ta cũng không rơi vào thảm cảnh như vậy, mà ta cũng không cần sợ hãi Ma Tỷ bị ô nhục mà nuốt vào Ma Tâm liều mạng.

Không dám dừng lại quá lâu, Trần Ninh điên cuồng chạy đi, những nơi đi qua đều để lại hai luồng lôi điện màu trắng lấp loé ánh sáng.

Giữa màn đêm tối đen, những tia lôi điện màu trắng chói mắt vô cùng, hành tung của Trần Ninh cực kỳ gây chú ý.

“Hử? Đó là cái gì?”

Bên trong Pháp Trận bước ra năm người trẻ tuổi, có nam có nữ, diện mạo từng người đều cực kỳ bất phàm, ăn mặc quý giá.

Bọn họ được xưng là Thiên Niên Đội, là một trong các đội ngũ thiên tài hàng đầu Định Nam Quốc ở các lĩnh vực khác nhau tạo thành tổ đội, mỗi một người đều có tu vi Tướng Cấp, cực kỳ nổi danh, chuyên phụ trách săn giết những Ma Tộc xâm nhập cảnh nội, là thần tượng của vô số thanh niên, thiếu nữ.

Một nữ nhân tuyệt mỹ tuổi chừng đôi mươi, thân mặc váy công chúa màu trắng, tóc dài màu đỏ như lửa đang bùng cháy, tay cầm một thanh Pháp Trượng duy trì sự tồn tại của Pháp Trận đứng ở giữa trung tâm năm người, hiển nhiên nàng chính là Pháp Sư trong đội.

Vừa mới từ Pháp Trận bước ra, năm người không hề để tâm đến Làng Tiểu Viên gần như huỷ diệt, ngược lại hứng thú liếc nhìn hai luồng lôi đình màu trắng điên cuồng chạy trốn giữa bóng đêm.

“Mặc Nhai, tốc độ của ngươi nhanh nhất. .. đuổi theo xem đó là thứ gì!” Một tên nam tử thân khoác áo giáp màu xanh, ngũ quan sắc bén, khí chất uy nghiêm mở miệng.

Hắn là một Kỹ Sĩ, tu vi Kỵ Tướng cấp cường giả - Dương Lâm, đồng thời cũng là Đội Trưởng của Thiên Niên Đội, là tình nhân trong mộng của vô số nữ nhân.

“Tuân mệnh đội trưởng!” Một tên thanh niên cao gầy ứng tiếng cười tà, hắn là Sát Thủ trong đội, cũng là người có tốc độ nhanh nhất.

Không nói hai lời, dưới chân Mặc Nhai hiện lên một luồng gió xoáy, nâng đỡ cơ thể hắn lao vọt như tên bắn.

Hướng về phương hướng Trần Ninh và Mai Tỷ đang bỏ chạy điên cuồng truy kích.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.