“Mai Tỷ, nhờ tỷ mang đệ đến Bang Hội gần nhất với làng chúng ta được không?”
Trần Ninh vẫn chưa nguyện ý bỏ cuộc, hắn đẩy xe lăn sang nhà Mai Tỷ mở lời nhờ vả.
Đã suy nghĩ rất kỹ càng, nếu ở các Y Viện và những nơi khảo nghiệm ở thị trấn nhỏ chỉ có Thiên Phú Bia cấp thấp không nhận ra được thiên phú của mình, vậy thì hắn muốn nhắm vào Bang Hội để thay đổi vận mệnh.
Giống như Chiến Kim Bang của Sư Khả Phụng, nếu như Trần Ninh ở tại Bang Hội có thể chứng minh được linh lực cơ bản của hắn vượt xa người thường gấp mười lần, hắn tin tưởng Bang Hội sẽ đồng ý tiêu hao chi phí chữa trị hai chân cho mình, đồng thời dốc tài nguyên bồi dưỡng mình trở thành cường giả.
Dù Trần Ninh hiểu thể lực của mình chắc chắn chỉ là số 0 tròn chỉnh, nhưng hắn muốn đánh cược một lần, đánh cược với số điểm Linh Lực đạt đến 80, những Bang Hội sẽ bỏ qua những khuyết điểm mà thu nhận hắn.
“Tiểu Ninh à, ta đã nghe Mai Tỷ nhắc về tình huống của cháu, cũng đừng quá buồn rầu, thiên phú là thứ trời định, bản thân mình không thể cứ muốn là được, đừng có cố chấp nữa. ”
Một vị lão bá ghé mua bánh bao thương hại nhìn Trần Ninh mở miệng, việc Trần Ninh đi khảo hạch thất bại trở về người trong làng đều đã biết, dù Mai Tỷ không nói. .. thì việc hắn quay về làng thay vì ở Y Viện học tập đã chứng minh tất cả.
“Đa tạ lão bá nhắc nhở, bất quá ta hiểu mình có thể làm gì. ” Trần Ninh quật cường nói.
“Haizz, đứa trẻ đáng thương. .. ” Lão bá thương hại thở dài một tiếng, nhận bánh bao rồi quay người rời đi.
Mai Tỷ nhìn lấy Trần Ninh, ngồi xuống bên cạnh nắm lấy tay hắn, dịu dàng nói: “Đệ vẫn chưa từ bỏ?”
“Ừm. ” Trần Ninh gật mạnh đầu:
“Một lời khó giải thích hết, tỷ xem. ”
Hắn lấy ra khối Thiên Phú Thạch, kiểm tra Linh Lực của mình ở trước mặt Mai Tỷ.
“80 điểm? Làm sao có thể như vậy?” Mai Tỷ hoảng hốt dùng tay che miệng.
Trần Ninh đã chuẩn bị kỹ càng, hắn đương nhiên sẽ không tiết lộ chuyện về cái bóng thần bí, chỉ nói khối Thiên Phú Thạch này là do phụ thân Trần Mãnh trước khi đi lưu lại cho mình, vừa mới lục lọi tìm thấy nó.
“Tỷ thấy đó, Thiên Phú Bia ở Y Viện tại thị trấn quá kém, không thể xác định được thiên phú chân chính của đệ. ” Trần Ninh tự tin nói:
“Chỉ cần đến Bang Hội, chúng ta sẽ có cơ hội trở mình. .. đệ sẽ cố gắng mang đến cho tỷ cuộc sống sung túc nhất dù là ở bất cứ lĩnh vực nào. ”
Mai Tỷ có thể nói là người thân nhất trong nhận thức của Trần Ninh, từ nhỏ hắn đã được nàng chiếu cố cho đến hiện tại, ngay cả phụ thân Trần Mãnh cũng chỉ gặp được mấy ngày, vậy nên hắn không hề do dự đem thiên phú của mình chia sẽ với nàng.
“Tiểu Ninh, việc này quá khó tin, hơn nữa suy nghĩ của đệ quá đơn giản. ” Mai Tỷ nghiêm túc nhìn hắn:
“Giả sử thiên phú của đệ thật sự siêu việt người thường nhiều đến như thế, vậy đệ làm sao dám đảm bảo những Bang Hội kia sẽ không sinh ra ý đồ xấu với đệ? Chẳng hạn như có kẻ nào ghen ghét, tìm cách hãm hại đệ thì sao?”
Trần Ninh giật mình, lúc này mới nhớ đến các Bang Hội là những thế lực tự trị, bọn hắn không nằm trong hệ thống quản lý của quốc gia nên khá vô pháp vô thiên, chỉ tôn sùng thực lực nên việc gì cũng dám làm.
Nếu đúng như lời Mai Tỷ nói thì thật sự nguy hiểm, dù sao thì hắn chỉ có được thiên phú mà thôi, thực lực không có, bối cảnh không có, người trong Bang Hội muốn bóp chết hắn quá dễ dàng.
“Vậy tỷ nói đệ phải làm sao?” Trần Ninh cắn chặt răng:
“Đệ không muốn làm một phế vật a. ”
“Chúng ta sẽ tìm đến thành trì, ở các toà thành lớn sẽ có những Y Viện và cơ sở của các lĩnh vực khác lớn hơn nhiều so với thị trấn, bọn họ có đủ khả năng nhìn nhận và đánh giá thiên phú của đệ, khi đó nếu điểm linh lực của đệ thật sự là 80, tin rằng bọn họ sẽ bằng mọi giá thu nhận đệ. ” Mai Tỷ nắm chặt tay hắn động viên, ánh mắt của nàng cũng tràn ngập tự hào.
Nàng cũng không tin một thiếu niên đạt điểm tuyệt đối trong phần thi kiến thức lại là phế vật.
Trần Ninh lại là biểu lộ buồn rầu, hắn đã từng nghĩ đến vấn đề đến các thành trì, nhưng Làng Tiểu Viên cách toà thành gần nhất cũng mấy ngàn dặm đường, mà hắn thì nghèo rớt mồng tơi, làm sao có đủ chi phí để tìm đến nơi đó?
Ở thời đại này, việc đi lại khoảng cách xa cũng tiêu hao rất lớn a. ..
Như nhận ra suy nghĩ của hắn, Mai Tỷ ôn nhu vuốt má Trần Ninh nói:
“Đừng lo lắng về vấn đề này, tỷ được hưởng đãi ngộ khi ca ca hy sinh, đem bán đi cùng với căn nhà nhỏ này là đủ lộ phí cho chúng ta rồi. ”
Trần Ninh nghe lời nói chân thành của nàng mà trong lòng tê rần, ngắm nhìn dung nhan dịu dàng gần gũi trước mặt, hắn muốn mở miệng nói vài câu khách khí lại không thốt nên lời.
Bởi hắn biết rằng mình thật sự cần lộ phí của Mai Tỷ, hắn cần thay đổi vận mệnh của bản thân mình.
Hắn càng không phải kẻ lắm lời, muốn là muốn, sẽ không từ chối.
Hắn chỉ có thể âm thầm thề với lòng mình, sẽ đem đến cuộc sống hạnh phúc cho nữ nhân trước mặt cả một đời.
Nữ nhân này không phải ruột thịt của hắn nhưng nàng lại chăm sóc đỡ đần hắn từ nhỏ đến lớn.
Nữ nhân này không thân không thích lại sẳn sàng bán đi tát cả của cải và nhà của nàng để vun vén cho tiền đồ mờ mịt của hắn.
Nhịp tim của Trần Ninh vô thức đập rộn lên.
“Cứ quyết định như thế đi!” Mai Tỷ nhoẻn môi như ánh nắng ấm áp.
Có khách hàng tìm mua bánh bao, Trần Ninh vội vàng phụ nàng buôn bán.
Xế chiều, Mai Tỷ chuẩn bị đóng sập cửa hàng, Trần Ninh cũng bận bịu muốn trở về nhà mình.
Nhưng chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, nhìn bóng dáng lẻ loi một mình dưới ánh chiều tà của nàng, hắn lại mở miệng nói:
“Đêm nay đệ ngủ ở nhà tỷ được không?”
Mai Tỷ hơi bất ngờ trước đề nghị của hắn, gò má trắng nõn của nàng ửng đỏ lên, nhỏ giọng nói:
“Được rồi, dù sao nhà cũng sắp bán nó. .. lưu lại chút kỷ niệm cũng tốt. ”
. ..
Đêm đến. ..
Trần Ninh vật lộn bên trong phòng tắm của Mai Tỷ, đối với người không thể hoạt động hai chân một cách bình thường, mỗi lần tự mình tắm rửa cũng vô cùng chật vật.
Bất quá phụ nàng buôn bán cả ngày người đầy mồ hôi khó chịu, không thể không tắm được.
Chẳng biết vì sao, hắn phát hiện cơ thể của mình có phần cứng cáp hơn ngày thường rất khó mô tả, dường như có liên quan đến sự tác động kỳ lạ của cái bóng kia đối với cơ thể hắn.
Trần Ninh dùng sức đôi tay, mượn đôi chân bị liệt tựa vào dưới đất để leo lên xe lăn sau khi tắm, sau đó mới khoác vào y phục.
Nào ngờ gạch lót nền nhà Mai Tỷ bóng loáng nên trơn trượt, hắn không quen nên lập tức ngã nhào xuống, phần đầu đập mạnh vào góc tường muốn choáng váng phát ra thanh âm trầm đục.
“Tiểu Ninh đệ sao thế?”
Mai Tỷ bên ngoài nghe thấy thanh âm vội vàng đi vào hỗ trợ, nhìn thấy Trần Ninh nằm ngửa trên đất, phần đầu có chút máu rỉ ra, ánh mắt lại vô thức quét đến vị trí giữa hai chân hắn.
“Xì. .. sao lại to đến như vậy?”
Mai Tỷ trong lòng khẽ giật mình, phải biết rằng nàng chiếu cố Trần Ninh từ nhỏ, ngày trước cũng thường hay tắm rửa cho hắn, tuy nhiên về sau Trần Ninh lớn lên nên đã có vài năm rồi nàng mới lại nhìn thấy chỗ đó của hắn, không ngờ đã to lên gấp mấy lần so với trí nhớ ban đầu của nàng.
Trần Ninh chỉ mới mười lăm tuổi, hắn vẫn còn phát triển thêm mấy năm, đến lúc đó nữ nhân nào chịu nổi?
Lấy lại tinh thần, lúc này không phải thời điểm chú ý những chuyện đỏ, Mai Tỷ vội vàng đem Trần Ninh đỡ dậy mang ra giường.
Hắn choáng váng cả đầu óc mơ mơ màng màng nửa tỉnh nửa mê, Mai Tỷ một người xử lý vết thương và băng bó cẩn thận phần đầu cho hắn, sau đó đem Trần Ninh đặt lên giường của nàng.
Còn nàng thì sang một bên ghế vừa ngồi vừa ngủ trông nom hắn, chờ sáng sẽ mang hắn đi tìm thầy lang trong làng hốt thuốc để mau khôi phục.
HÚ. ..
Thời gian dần trôi, cơn đau đã dần lắng xuống, có thanh âm kỳ quái rợn người vang vọng bên tai khiến Trần Ninh tờ mờ mở mắt.
“Ưm. .. ”
Chưa kịp mở miệng, một bàn tay trắng ngần như phấn đã phủ lên miệng hắn.
Trần Ninh ú ớ nhìn sang, phát hiện Mai Tỷ ngồi sát bên mình, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập lo lắng sợ hãi, còn đôi mắt của nàng lại chảy xuống hai hàng thanh lệ.
“Suỵt. .. ” Mai Tỷ ra hiệu cho hắn im lặng, mắt lại gắt gao thông qua cửa sổ nơi đầu giường hướng ra bên ngoài.
Trần Ninh nhìn theo hướng mắt của nàng, chợt toàn thân lạnh lẽo.
Chỉ thấy nơi đầu làng đang bóc lên ánh lửa ngút trời, lửa cháy nhuộm đỏ cả một vùng đêm tối, từng tiếng gào thét, hoảng sợ và tiếng cười dữ tợn đan xen vào nhau, những cái bóng màu xanh to lớn hơn người thường gấp vài lần đang điên cuồng tàn phá các căn nhà và chém giết người bên trong.
Linh hồn Trần Ninh như chết lặng, một ý nghĩ hoang đường bóc lên đỉnh đầu khiến nội tâm hắn run rẩy:
“Ma Tộc đột kích?”