Giả A Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 56: Anh cũng là của em



Quý Tiêu nhìn vào đôi mắt đen có chút mơ hồ của Ngu Dật Hàm, trong khoảnh khắc hắn cũng nghi ngờ liệu mình có hiểu lầm không.

Nhưng cảnh tượng đó thực sự quá chói mắt, phản ứng gần đây của Ngu Dật Hàm cũng quá kỳ lạ, hắn thật sự không thể không nghi ngờ.

"Vẫn chưa nhớ ra à? Lẽ ra không thể nào, anh là hot boy trường rất lạnh lùng mà! Cái con hồ ly tinh ấy dựa vào vai anh bao nhiêu lần mà anh còn không đẩy ra! Người đặc biệt như vậy mà anh cũng quên rồi à?" Quý Tiêu chế giễu.

Ngu Dật Hàm không cần suy nghĩ cũng chắc chắn rằng mình không thể có hành động thân mật như vậy với bất kỳ Omega nào ngoài Quý Tiêu.

Nhưng để tránh hiểu lầm, anh vẫn cố gắng nghĩ xem có vô tình đỡ ai đó không, nhưng thật sự là anh không thể nhớ ra.

Thấy Ngu Dật Hàm trông có vẻ thật sự mơ hồ, Quý Tiêu nhắc nhở: "Được rồi! Nếu không nhớ ra, em nói cho anh biết. Cuối tháng Sáu, hôm em về nhà, trời mưa nhỏ, là một người đàn ông, cao gần bằng em, mặc áo sơ mi đen, tóc dài một chút, trang điểm đậm, đeo khuyên tai, kiểu hồ ly tinh ấy. Anh đỡ hắn vào cửa đấy!"

Ngu Dật Hàm nghe xong gợi ý của Quý Tiêu, suy nghĩ một chút rồi cuối cùng nhớ ra, tóc dài một chút, áo sơ mi đen, đeo khuyên tai, trang điểm đậm... đó chẳng phải là Loya sao?

"Em chắc chắn đó là một Omega nam à?"

"Chắc chắn là Omega, em đã nhìn thấy hắn có miếng dán ngăn mùi trên cổ. Là nam hay nữ thì em không chắc, nhìn có vẻ hơi trung tính, nhưng Omega nam cao trên 1m80 rất hiếm, chắc không phải Omega nữ đâu." Quý Tiêu trả lời.

Ngu Dật Hàm nhớ lại cảnh Loya lúc đó cởi từ cổ ra một thứ gì đó, vò thành cục rồi vứt vào thùng rác, cuối cùng nhận ra đó chính là miếng dán ngăn Omega.

Ngu Dật Hàm sau khi phản ứng lại thì cảm thấy yên tâm hơn một chút, nhìn Quý Tiêu mặt mày giận dữ như con cá nóc lại bị chọc cười, dịu dàng nói: "Em có hiểu lầm gì không?"

Quý Tiêu tức giận nói: "Em hiểu lầm? Em thấy tận mắt hắn ngã vào lòng anh đấy!"

"Không phải cái này.” Ngu Dật Hàm nói rồi nghĩ một lát, tiếp lời. “Em đứng dậy trước đi đi."

Quý Tiêu thấy Ngu Dật Hàm bảo mình đứng dậy càng cảm thấy khó chịu, hắn giữ chặt Ngu Dật Hàm, giọng trầm xuống: "Ông đây không đứng! Anh bảo ông đây đứng thì ông đây phải đứng à? Tại sao phải thế?"

Ngu Dật Hàm hơi bất lực, dịu dàng dỗ: "Được rồi, không dậy thì không dậy."

Ngu Dật Hàm ôm chặt Quý Tiêu để tránh hắn bị ngã, rồi nhờ đôi tay dài, anh khó khăn vươn tay ra lấy chiếc điện thoại trên bàn trà, mở giao diện, dùng ngón cái bấm vào giao diện của acc Loya. “Em xem đi, người mà em nói là cô ấy đúng không?"

Một tay Quý Tiêu vẫn kéo chặt cổ áo Ngu Dật Hàm, tay kia cầm điện thoại, tức giận nhìn vào, ảnh đại diện là một bức ảnh selfie vén tóc lên, chỉ nhìn vào ảnh đại diện cũng nhận ra là người kia, lại càng tức giận hơn. “Anh thậm chí còn thêm số của hắn vào."

Ngu Dật Hàm thở dài: "Em vào xem tường nhà của cô ấy trước đã."

Quý Tiêu nhìn vào bức ảnh với ánh mắt khiêu khích của người kia, trong lòng lạnh lùng cười nhạo một tiếng rồi bắt đầu lướt xuống.

Tên: Tội phạm trái tim mặc áo blouse trắng, ghi chú trong ngoặc phía sau là: Loya, giới tính là một chữ "A" đỏ, chỉ ra rằng cô là một Alpha nữ.

Quý Tiêu hơi ngây người một chút, nhưng nghĩ rằng có người thích tùy tiện ghi nhầm giới tính nên hắn vẫn tiếp tục lướt xuống xem.

Tường nhà của Alpha nữ này có lượng người xem rất cao, số lượt truy cập là cao nhất mà Quý Tiêu từng thấy, toàn là những bức ảnh xinh đẹp với vóc dáng quyến rũ và đường cong cơ thể. Bên dưới phần bình luận là những lời lẳng lơ với các Omega và Beta khác.

Lật qua một vài bức ảnh cô mặc áo blouse trắng trong phòng thí nghiệm, rồi một bức ảnh cô đổ mồ hôi trong phòng tập bắn súng, tiếp theo là một bức ảnh cô mặc áo sơ mi đen với khuyên tai đen, ghi chú: "Hôm nay muốn câu được một Alpha sói đen chơi thử." [Cười xấu hổ.jpg]

Một Omega bình luận dưới bức ảnh: [Chị cong sao?] (Hình ảnh trái tim vỡ.jpg)

Loya trả lời Omega kia: [Không phải đâu, em yêu, hôm nay Alpha này trông hấp dẫn quá thôi, hẹn em lần sau.]

...

"Đó là Loya, con gái của bạn mẹ anh, một Alpha nữ. Cô ấy lớn hơn anh mấy tuổi, bọn anh là bạn từ nhỏ.” Ngu Dật Hàm nói. “Bây giờ anh và em có thể ở bên nhau, cũng nhờ có cô ấy tác hợp nữa đấy."

Quý Tiêu lúng túng.

Hắn buông tay đang nắm chặt cổ áo Ngu Dật Hàm, ngồi thẳng người lên một chút. “Anh... sao anh không nói với em sớm?"

"Em có hỏi đâu, làm sao anh có thể nhớ ra mà giải thích cho em được?"

Quý Tiêu cúi đầu nói: "Lúc đầu em chỉ nghĩ anh chỉ là giúp đỡ một Omega nào đó ngoài đường, không muốn hỏi gì nhiều, nhưng mấy ngày gần đây anh hành động quá lạ, em không nhịn được mà nghĩ có phải anh thật sự thay lòng rồi không."

Ngu Dật Hàm cũng ngồi thẳng lên, nhìn hắn nói: "Em đang nghĩ gì vậy?"

"Vậy sao gần đây anh lại lạ thế?" Quý Tiêu hỏi, hơi xấu hổ, mặt đỏ lên nhìn chỗ khác. “Ngày trước lúc nào anh cũng như bạch tuộc dính lấy em, giờ em chủ động lại gần, anh lại không..."

"Quý Tiêu, làm sao anh có thể không muốn em được?" Ngu Dật Hàm nhìn thấy Quý Tiêu ướt tóc chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng ngồi trên người mình, trong lòng có chút xao động, rồi nói tiếp. “Chỉ là, lần trước em gặp chuyện ở nhà Chuột, anh cứ nghĩ em đang vì mình là Omega mà không vui."

"Thực ra em cũng khá phiền vì chuyện này.” Quý Tiêu không phủ nhận. “Ai mà chẳng phiền chứ? Làm Alpha suốt bao nhiêu năm, lúc nào cũng nghĩ mình giỏi lắm, giờ đột nhiên phát hiện ra mình lại là Omega."

Hắn nhìn vẻ mặt có chút áy náy của Ngu Dật Hàm, rồi lập tức nói: "Nhưng mà! Ngu Dật Hàm, gặp được anh, em mới cảm thấy, làm Omega cũng... ừ, cũng chẳng sao cả."

"Thật không?" Ngu Dật Hàm hỏi.

Quý Tiêu nhìn thấy vẻ mặt mơ hồ lộ ra sự bất an của Ngu Dật Hàm, trong lòng hắn cảm thấy mềm mại.

Hắn luôn nghĩ rằng chỉ mình hắn là người yếu thế trong mối quan hệ này, nhưng giờ mới hiểu ra rằng thực ra Ngu Dật Hàm cũng giống hắn, cũng bất an.

Nhưng Ngu Dật Hàm luôn mang lại cho hắn cảm giác an toàn, còn hắn thì lại quên mất việc phải mang lại cảm giác an toàn cho Ngu Dật Hàm.

“Dĩ nhiên rồi.” Quý Tiêu khẳng định.

Hắn cười, đưa tay nhẹ nhàng véo má Ngu Dật Hàm, như thể muốn xoa dịu sự bất an trên khuôn mặt anh, nhẹ nhàng trêu chọc: “Anh thử nghĩ xem, nếu tôi là một Alpha, thì sao có cơ hội bắt nạt anh được, nhưng bây giờ, em có thể muốn làm gì thì làm với anh.”

Thực ra Quý Tiêu muốn nói rằng nếu là Alpha thì không thể ở bên Ngu Dật Hàm được, nhưng hắn không tiện nói thẳng ra.

Ngu Dật Hàm đương nhiên hiểu ý của Quý Tiêu, cuối cùng cũng yên tâm, khóe miệng anh cong lên.

.

Ngu Dật Hàm lại nhẹ nhàng nắm tay Quý Tiêu, tay hắn đang nghịch ngợm trên mặt anh, ánh mắt đầy sự lưu luyến nhìn anh, anh nghiêm túc nói: “Quý Tiêu, thực ra anh luôn muốn nói với em, nếu em thực sự ghét làm Omega, em có thể tiếp tục làm Alpha sau khi sinh con. Dù em trở thành Alpha, anh vẫn muốn ở bên em. Anh chỉ lo là, đến lúc đó em sẽ không thể chấp nhận ở bên anh nữa.”

Quý Tiêu nhìn biểu cảm nghiêm túc của Ngu Dật Hàm, không thể tưởng tượng nổi anh lại luôn mang suy nghĩ này khi ở bên hắn.

Anh là một học sinh ba tốt, lại vì hắn mà sẵn sàng làm đồng tính A

Quý Tiêu nghĩ lại, bản thân hắn còn chưa làm được gì cho Ngu Dật Hàm, thậm chí còn không dám nói những lời ngọt ngào, trong lòng cảm thấy có chút áy náy.

.

Quý Tiêu hỏi: “Ngu Dật Hàm, có phải anh nhìn thấy em suốt ngày chuẩn bị cho các chuyên ngành liên quan đến Alpha, cộng với những lời em nói khi giúp Chuột, nên mới nghĩ như vậy không?”

Ngu Dật Hàm ngầm thừa nhận.

“Lúc đó em giúp Chuột, nói những lời đó, là vì có người làm em ghen tuông, mất lý trí. Anh chắc vừa mới nhận ra điều này phải không?” Quý Tiêu cảm thấy hơi xấu hổ khi nhắc lại chuyện này.

Hắn lại nghiêm túc nói: “Còn việc em chuẩn bị cho chuyên ngành Alpha, là vì em hiểu rõ mình giỏi cái gì, thích cái gì. Ngành đó chỉ tuyển Alpha, nhưng nếu là Omega đã bị đánh dấu vĩnh viễn, mà có thành tích tốt, thì có cơ hội được xét đặc cách.”

Ngu Dật Hàm không thể không ngây người nhìn Quý Tiêu.

Quý Tiêu nói xong, tai đỏ ửng, nghiêm túc nhìn Ngu Dật Hàm và nói: “Vậy nên, Ngu Dật Hàm, anh đánh dấu vĩnh viễn em đi.”

.

Ngu Dật Hàm nhìn Quý Tiêu một cách nghiêm túc, nói: “Quý Tiêu, em suy nghĩ kỹ chưa? Nếu em bị đánh dấu, em sẽ không bao giờ có thể quay lại làm Alpha được nữa.”

“Em đương nhiên biết.” Quý Tiêu hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại. “Anh... làm đi.”

Ngu Dật Hàm nhìn hắn một lúc, rồi lại hỏi: “Em không hối hận sao?”

Quý Tiêu dĩ nhiên là không hối hận, nhưng hắn hơi lo lắng, cảm giác tim đập nhanh đến mức khó chịu, lầm bầm: “Hối hận thì là chó con! Mau lên, làm nhanh đi.”

.

Ngu Dật Hàm cười, ôm lấy Quý Tiêu.

Quý Tiêu nhắm mắt lại, mi mắt hơi run rẩy.

Thực ra, hắn không giống những Omega bình thường sẽ nghĩ quá nhiều về việc đánh dấu, nhưng không biết có phải do bản năng của Omega hay không, tim hắn lại đập rất mạnh.

Hắn hiểu rõ, mình đang thực hiện một nghi lễ không có đường lui, hắn sẽ mãi mãi thuộc về Alpha trước mắt, trở thành Omega của người ấy.

.

Nhưng ở khu vực tuyến thể lại không có động tĩnh gì.

Ngu Dật Hàm nhìn kỹ hình xăm đôi cánh trên cơ thể Quý Tiêu, biết rõ đó là thứ quý giá nhất mà Quý Tiêu trao tặng, anh nhẹ nhàng hôn lên đó rồi buông tay ra.

Quý Tiêu mở mắt, nhìn Ngu Dật Hàm. “Vậy là... đánh dấu rồi hay chưa?”

Hắn vừa rồi lo lắng quá nên không chú ý.

“Chưa đánh dấu.” Ngu Dật Hàm nói. “Nghi lễ quan trọng như vậy, anh muốn chọn một thời điểm thích hợp hơn.”

Quý Tiêu suýt nữa không thể kìm nén được, tức giận nói: “Đệt! Sao anh cứ chậm chạp như vậy! Không phải là Alpha à! Chưa từng thấy ai như anh!”

Ngu Dật Hàm cười, nhướng mày nhìn hắn. “Omega vội vã muốn bị đánh dấu như em cũng không nhiều đâu.”

Mặt Quý Tiêu đỏ lên, tức giận muốn đứng dậy. “Anh thấy em sốt ruột hả? Được rồi, thế thì đừng đánh dấu em nữa! Thả em xuống!”

Ngu Dật Hàm vội vàng ôm chặt Quý Tiêu, không cho hắn đứng dậy. “Không được, anh đã chọn em rồi. Em đã đồng ý trao bản thân cho anh, sau này em là người của anh.”

.

“Ai là người của anh chứ.” Quý Tiêu đỏ mặt, lẩm bẩm.

Hắn suy nghĩ một chút rồi thở dài. “Ai, em vẫn hơi muốn làm Alpha.”

Ngu Dật Hàm khựng lại, nhìn hắn, ánh mắt đen láy có chút co lại.

Quý Tiêu thấy vậy, vội vàng nói: “Không phải, em không có ý gì khác đâu. Em chỉ là ghen tị với anh, anh có thể đánh dấu em, nếu em cũng có thể đánh dấu anh thì tốt quá.”

Lúc này Ngu Dật Hàm mới thả lỏng, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Quý Tiêu, em cũng có thể đánh dấu anh.”

“Thật không?” Quý Tiêu ngạc nhiên nhìn anh, tiến lại gần kéo áo anh rồi nhìn chằm chằm vào cổ anh. “Alpha làm gì có tuyến thể? Sao em chưa bao giờ nghe nói đến?”

Ngu Dật Hàm thấy Quý Tiêu thật sự tin rồi, buồn cười, nhẹ giọng nói: “Em có thể cắn cổ tôi mỗi ngày, cắn lâu rồi thì cơ thể anh cũng sẽ mang theo pheromone của em, như vậy không phải gần giống như đánh dấu rồi sao?”

Quý Tiêu: “...”

Hắn tức giận đẩy Ngu Dật Hàm ra, ngồi thẳng lại, trách móc: “Đủ rồi nhé! Càng ngày càng xảo trá rồi!”

.

Ngu Dật Hàm cười.

Anh nhìn Quý Tiêu rồi lại nói: “Quý Tiêu.”

“Ừ?” Quý Tiêu quay lại nhìn anh.

“Cái đêm đó, Loya có hỏi anh, nếu một ngày nào đó anh mất em, anh có thể quên em rồi ở bên người khác không. Anh đã suy nghĩ nghiêm túc, trả lời rõ ràng với cô ấy là anh không thể.”

Quý Tiêu cau mày, đôi mắt vàng nâu dao động nhìn Ngu Dật Hàm.

Ngu Dật Hàm nhìn sâu vào đôi mắt của Quý Tiêu, ánh mắt đen láy ngước lên nhìn Quý Tiêu, đôi mắt như đang tuyên thệ: “Quý Tiêu, anh cũng là của em, chỉ là của em, mãi mãi là Alpha của em.”

.

Quý Tiêu cúi đầu, nhìn Ngu Dật Hàm một lúc lâu, không kìm được đưa tay giữ cổ anh rồi hôn lên môi anh.

Đây là lần đầu tiên Quý Tiêu chủ động hôn Ngu Dật Hàm, không phải vì vội vàng hoặc ngượng ngùng, mà là một nụ hôn đầy kiên định, nồng nàn và kéo dài.

Ngu Dật Hàm ôm chặt Quý Tiêu, hôn lại hắn.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.