Giả A Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 55: Omega gì cơ



Khi Ngu Dật Hàm đến, Chuột đã được băng bó xong, cúi đầu đứng ở cửa phòng khám, còn Quý Tiêu đang đứng bên cạnh, đang quở trách cậu ta không ngừng.

Ngu Dật Hàm thấy tóc Quý Tiêu hơi rối, mặt và áo cũng bị phủ một chút bụi, nhưng hắn không bị thương gì nặng nên cũng hơi yên tâm.

.

"Mày dám cúp máy của tao à! Nếu ông đây không đến nhà mày thì mày định giấu tao đến bao giờ?" Quý Tiêu rống lên.

"Anh, lần sau tao không dám nữa, mày đừng giận." Chuột nhỏ giọng nói.

"Mày mà còn dám giấu ông đây lần nữa thử xem." Quý Tiêu nói. “Chu Tử Hào, cái vẻ khoe khoang kéo tao đi khắp nơi ngày xưa của mày đâu rồi?"

Chuột cười gượng. “Tình hình của mày thế này, làm sao tao có thể nói cho mày biết được! Mà thật sự cũng chẳng có chuyện gì lớn cả."

"Không phải chuyện lớn thì chuyện gì là lớn?" Quý Tiêu nghĩ lại dáng vẻ ngạo mạn của ba Chuột, lại nổi giận. “Tên khốn con mẹ nó nạn đó! Nếu không phải ông đây vì tình huống đặc biệt hiện tại, tao đã có thể tẩn gã một trận rồi!"

"Quý Tiêu." Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía bên.

Quý Tiêu quay đầu nhìn qua, thấy Ngu Dật Hàm đang đứng đó, khuôn mặt nghiêm nghị.

Kể từ khi Quý Tiêu và Ngu Dật Hàm đến với nhau, Quý Tiêu đã lâu không thấy Ngu Dật Hàm lộ ra vẻ mặt như vậy.

Không biết Ngu Dật Hàm đã đến từ lúc nào, Quý Tiêu vì đang tức giận nên cũng không để ý.

.

Trước đây Quý Tiêu không nghĩ gì nhiều, nhưng sáng nay vừa qua một buổi huấn luyện, hắn biết rằng Alpha thường thích Omega dịu dàng, đáng yêu. Bây giờ nghĩ lại, bản thân mình là một Omega, lại vừa mới buông ra toàn những lời lẽ thô tục, còn đánh nhau nữa, khiến hắn có chút xấu hổ.

Hơn nữa, hắn còn đang mang thai, Ngu Dật Hàm chắc chắn sẽ không vui.

"Sao anh lại đến đây?" Quý Tiêu thấp giọng hỏi Ngu Dật Hàm.

Chuột lên tiếng: "Tao lo lắng quá nên gọi điện cho anh Ngu, mày bận đánh nhau nên không nghe thấy."

"Mày tìm anh ấy..." Quý Tiêu cảm thấy khá bực, muốn tiếp tục mắng Chuột, nhưng nhìn thấy Ngu Dật Hàm ở đây, hắn đành nín lại.

Ngu Dật Hàm lạnh lùng nói với Quý Tiêu: "Không phải có Chuột, em còn định giấu anh đến khi nào?"

Lần này Quý Tiêu cảm thấy hơi lúng túng, hắn ho khan một tiếng, thấp giọng nói: "Tìm anh, anh ở xa như vậy làm sao đến đây được."

"Không phải anh đã đến rồi sao." Trên trán Ngu Dật Hàm có vài giọt mồ hôi lấp lánh, không biết là vì nóng hay vì vội vã, tiến lên nắm tay Quý Tiêu, giọng trầm xuống: "Đi với anh."

Chuột nhìn thấy Quý Tiêu vừa mới tức giận đùng đùng, giờ lại cúi đầu, ngoan ngoãn đi theo Ngu Dật Hàm, trong lòng thầm thở dài.

Trước đây Chuột nghĩ rằng anh Ngu bị anh Quý quản lý nghiêm ngặt, nhưng giờ mới nhận ra, hóa ra ngược lại cũng giống như vậy thôi.

.

Sau khi Ngu Dật Hàm đưa Quý Tiêu lên xe, anh lại tiếp tục dạy dỗ Chuột: "Sau này có chuyện, nếu không tiện tìm anh Quý của cậu, có thể tìm tôi, đừng có giấu giếm nữa."

Chuột liên tục gật đầu nhận lỗi.

Cậu ta gãi đầu. “Anh Ngu, lần này thực sự là tôi suy nghĩ không chu đáo. Nói thật, trước đây tôi đã nghĩ đến việc nhờ cậu giúp, nhưng cuối cùng lại cảm thấy chúng ta không đủ thân. Có một câu này, tôi cũng yên tâm rồi. Sau này cậu và anh Quý đều là anh trai tôi! Cậu mau đưa anh Quý đi khám đi."

Ngu Dật Hàm chỉ "ừ" một tiếng.

.

Ngu Dật Hàm đưa Quý Tiêu đi kiểm tra một cách cẩn thận, khi xác định không có vấn đề gì, anh mới thở phào nhẹ nhõm, đưa Quý Tiêu trở lại xe ngồi.

Quý Tiêu hoàn toàn phối hợp với Ngu Dật Hàm.

Lên xe, Quý Tiêu vô tình nhìn vào gương chiếu hậu, thấy tóc mình rối bù như tổ chim, mặt còn dính một chút bụi, cảm thấy ngượng ngùng, vội quay đầu đi, không muốn Ngu Dật Hàm nhìn thấy.

Không trách được bác sĩ vừa rồi nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ, ai mà tin được người như thế này lại là Omega?

.

Ngu Dật Hàm thấy Quý Tiêu quay mặt đi không nhìn mình, tưởng mình vừa rồi đã nói quá nghiêm túc khiến hắn giận, anh cố gắng làm dịu giọng, nói: "Quý Tiêu, em biết tình hình của mình là gì không? Sao lại đi đánh nhau với người khác?"

"Em có chuyện gì đâu mà.” Quý Tiêu có chút chột dạ, giải thích. “Anh không biết đó thôi, Chuột ấy, cha dượng của cậu ấy giỏi bắt nạt người lắm."

"Anh đã nói rồi, nếu em muốn đánh anh có thể giúp em đánh.” Ngu Dật Hàm nói.

Quý Tiêu nghe vậy, cười nhạo một tiếng. “Gã là kẻ lông bông, cả người mềm yếu, em cần gì phải tìm người giúp đỡ?"

"Nhỡ đâu thì sao? Nhỡ gã làm em bị thương thì em đã nghĩ đến hậu quả chưa?" Ngu Dật Hàm vừa nghĩ đến khả năng đó lại nghiêm mặt.

"Quý Tiêu, anh cứ nghĩ, em chỉ là nhìn có vẻ không nghiêm túc thôi, nhưng thực ra ngoài đời rất điềm tĩnh, là người có thể khiến người khác yên tâm. Sao giờ em lại dễ dàng ra tay đánh nhau như thế?"

Quý Tiêu không còn cười nữa.

Thật ra hắn nhìn có vẻ hay gây sự, nhưng hắn không phải là kiểu người dễ dàng đánh nhau.

Hôm nay hắn vốn đã khó chịu vì việc Ngu Dật Hàm dẫn Omega khác về nhà, lại gặp phải tình huống như vậy, nên hoàn toàn không thể giữ được bình tĩnh.

.

*Đổi xưng hô QT một xí vì ẻm giận vãi cả ò rồi :>

Giọng Quý Tiêu trầm xuống, nói: "Tôi nhìn có vẻ không nghiêm túc à? Tôi vốn chẳng phải là đứng đắn gì."

Ngu Dật Hàm dừng lại, biết mình vô tình đã đụng phải nỗi đau của Quý Tiêu, vội vàng nói: "Quý Tiêu, anh không phải là ý đó."

"Vậy ý anh là gì?" Giọng nói Quý Tiêu có chút kích động.

"Tôi con mẹ nó đã sớm nói rồi, tôi chỉ là một tên du côn A không phải A, O cũng không phải O, chỉ là thôi. Còn anh, là học sinh ba tốt, đại thiếu gia, ai gặp chẳng khen là Alpha cực phẩm chứ?"

Quý Tiêu nói càng lúc càng kích động, khóe mắt cũng ửng đỏ.

"Anh có bao nhiêu Omega xinh đẹp vây quanh, sao không đi tìm người khác đi? Sao lúc trước lại hạ thấp bản thân để dây dưa với tôi làm gì?"

Ngu Dật Hàm không ngờ Quý Tiêu lại phản ứng mạnh như vậy, anh ôm Quý Tiêu vào lòng, an ủi: "Thật sự không phải, Quý Tiêu, anh chưa bao giờ nghĩ vậy. Xin lỗi, anh không nên vì lo lắng mà nói lung tung, em đừng khó chịu."

Lúc này Quý Tiêu mới dịu lại một chút.

Thực ra hắn vẫn tin tưởng Ngu Dật Hàm, hắn cũng biết Ngu Dật Hàm chỉ lo lắng cho mình, chỉ là nghĩ đến chuyện mình giống như những Omega nhỏ khác, sợ hãi, khó chịu vì Ngu Dật Hàm có quan hệ với Omega khác suốt đêm, lại tự ép mình học những thứ mình không thể học được, cảm giác khó chịu không thể tả nổi.

Mặc dù trước đây xuất thân thấp kém, nhưng hắn luôn không để ý đến những thứ đã định sẵn từ khi sinh ra, chỉ cần sống ngay thẳng, không làm gì sai là được.

Từ trước đến nay, hắn vẫn luôn không kiêu ngạo không siểm nịnh, thậm chí trong xương vẫn luôn giấu sự kiêu ngạo bất khuất của riêng mình, chưa bao giờ cảm thấy tự ti và lo lắng như lúc này.

Quý Tiêu vùi đầu vào vai Ngu Dật Hàm, khẽ nói: "Ngu Dật Hàm, nếu không phải anh, ông đây đâu có rảnh rỗi để suy nghĩ vớ vẩn, rồi khiến mình thành Omega nhỏ như vậy."

Ngu Dật Hàm nghe xong, đôi mắt đen tuyền của anh trở nên mờ đi.

Hóa ra Quý Tiêu đang kích động vì chuyện này sao?

Nghĩ lại thì cũng phải, Quý Tiêu trước đây là Alpha đánh nhau giỏi nhất ở khu hẻm Ô Nê, mỗi khi động tay động chân với người khác có bao giờ sợ hãi đâu. Nếu không phải vì chính mình làm hắn có thai, thay đổi hoàn toàn quỹ đạo cuộc đời hắn...

Anh có tư cách gì mà trách Quý Tiêu chứ?

Hít một hơi thật sâu, anh ôm chặt người trong tay.

.

"Anh qua đây, mẹ anh không nói gì chứ?" Quý Tiêu bình tĩnh hơn một chút, lại hỏi Ngu Dật Hàm.

"Không sao đâu, bà ấy hiểu mà." Ngu Dật Hàm trả lời.

Quý Tiêu "Ừ" một tiếng. “Vậy tối nay ở lại ăn cơm rồi về nhé."

.

Quý Tiêu đánh cho ba của Chuột một trận, cuối cùng người kia cũng tỉnh ra, không còn quấy rối Chuột nữa, tối đó cho Chuột qua ăn cơm.

Sau khi bà ngoại về phòng, Quý Tiêu lại dặn dò Chuột. “Mẹ mày muốn tìm ba mới, tao không can thiệp vào chuyện của bà ấy, nhưng nợ của ba mày cứ để ông ta tự trả, nếu ông ta dám để mày chùi đít cho ông ta, xem tao làm sao dạy dỗ ông ta."

"Ài, biết rồi, anh." Chuột cười nói.

Ăn xong cơm, Chuột và Quý Tiêu đưa Ngu Dật Hàm về, Chuột nhỏ giọng hỏi Quý Tiêu. “Anh Quý, mày với anh Ngu không có chuyện gì chứ? Sao tao thấy cậu ấy nhìn mày hơi lạ vậy?"

Quý Tiêu nghĩ một lúc, rồi nói: "Không có gì đâu, chỉ là có chút hiểu lầm thôi, giờ ổn rồi."

"Vậy thì tốt. Mày về nhớ để ý chút nữa."

"Được rồi."

.

Quý Tiêu về nhà kiểm tra, Ngu Dật Hàm vẫn đối xử với hắn như bình thường, không có gì thay đổi.

Ngoại trừ tối đó, khi ôm hắn ngủ, anh không còn làm phiền hắn nữa.

Nhưng đúng lúc kỳ thi cuối kỳ sắp tới, cả hai đều bận rộn nên không quản thêm việc đó.

.

Tam Viện là nơi cá lớn nuốt cá bé, muốn giành học bổng không dễ, nhưng chứng chỉ tốt nghiệp thì khá dễ kiếm, trước kỳ thi có bộ đề mẫu, những môn không có bộ đề mẫu thì lấy đề thi cũ để luyện theo mẫu, điểm qua loa cũng đủ.

Đây cũng là lý do vì sao Quý Tiêu lúc trước vẫn quyết định ở lại trường số ba để học tiếp.

Quý Tiêu chuyên tâm ôn luyện cho kỳ thi vào học viện Quân sự Đệ nhất, chỉ dùng mấy ngày cuối tuần để ôn thi cuối kỳ của Tam Viện, ra khỏi phòng thi với tâm lý vững vàng.

.

Kỳ thi sơ tuyển vào học viện Quân sự Đệ nhất rất khó khăn đối với người khác, nhưng đối với Ngu Dật Hàm, một học sinh ưu tú toàn năng, thì gần như chỉ là chuyện dễ dàng.

Ngu Dật Hàm ra khỏi phòng thi, Quý Tiêu đợi anh ở ngoài đã xác định anh sẽ không gặp vấn đề gì, trực tiếp chúc mừng anh hoàn thành xong các thủ tục rườm rà.

Thực tế, Quý Tiêu không biết rằng mặc dù Ngu Dật Hàm học ở Tam Viện, nhưng tên trong hồ sơ học vẫn còn ở Nhất Viện.

Học sinh ưu tú của Nhất Viện luôn có suất miễn thi vào học viện Quân sự đệ nhất, chỉ có điều Ngu Dật Hàm đã từ bỏ để có thể ở bên hắn lâu hơn, nếu không thì giờ này anh đã không phải lo lắng gì nữa.

.

Mùa hè đến, Ngu Dật Hàm không hề có sự lo lắng như các thí sinh khác, vừa đợi điểm vừa chuẩn bị cho kỳ thi phỏng vấn, mà mỗi tối đều giúp Quý Tiêu học thêm.

.

Vào buổi tối, sau khi học xong, Quý Tiêu liếc nhìn Ngu Dật Hàm, nhớ lại những chiến thuật đã học trên mạng trước đó, tim hắn đập thình thịch.

Không biết có phải vì trước đây bận rộn quá không, mà Ngu Dật Hàm đã lâu không đụng đến hắn, hắn cũng không dám làm bừa, nhưng bây giờ...

Hắn hắng giọng một cái, cố gắng làm giọng nói nhẹ nhàng, hỏi Ngu Dật Hàm: "Học xong rồi à?"

Ngu Dật Hàm "Ừm" một tiếng.

"Vậy....” Quý Tiêu nghiêng người lại gần Ngu Dật Hàm. “Anh có muốn dạy em thêm những thứ khác không?"

Ngu Dật Hàm liếc nhìn Quý Tiêu, liệu có phải là ảo giác của anh không?

Quý Tiêu đang dụ dỗ anh sao?

Không, chắc chắn là anh nghĩ quá nhiều rồi.

Ngu Dật Hàm cố gắng ổn định tâm trạng, đẩy gọng kính, rồi nói với Quý Tiêu: "Được, vậy anh sẽ giúp em xem thêm một bài nữa."

Quý Tiêu ngây người nhìn Ngu Dật Hàm khi hắn ấy cầm một tờ giấy.

"Em nói không phải học cái này." Quý Tiêu giữ tờ giấy lại nói.

"Vậy em muốn học gì?"

Mặt Quý Tiêu hơi đỏ, cố gắng kiềm chế sự xấu hổ, mở miệng nói: "Em, em muốn học... học những thứ mà cần anh thực hành bằng thể chất."

Ngu Dật Hàm nghiêm túc nói: "Tình trạng sức khỏe của em hiện tại chưa thể tập luyện những thứ về thể thuật, em chỉ có thể học trước một số kiến thức văn hóa."

Quý Tiêu: "..."

.

Khi tắm, Quý Tiêu nhìn thấy Ngu Dật Hàm không giống như mọi khi, không muốn chen vào cùng hắn tắm chung nữa, hắn cảm thấy càng khó chịu hơn.

Lẽ nào thực sự là hắn không đủ hấp dẫn?

Quý Tiêu quyết định chủ động lần nữa, hắn nhớ là Ngu Dật Hàm đã khen hắn nhiều lần là lưng hắn đẹp, cất giọng nói: "Ngu Dật Hàm."

"Sao vậy?" Ngu Dật Hàm đáp từ ngoài.

Quý Tiêu vẫn cảm thấy hơi xấu hổ, hắn cố gắng tỏ ra tự nhiên: "Lại đây, giúp em chà lưng."

Ngu Dật Hàm im lặng một lát, rồi mới nói: "Được."

.

Ngu Dật Hàm bước vào cửa, nhìn thấy trong làn sương mờ ảo là một cảnh tượng mê hoặc, khiến máu dồn lên.

Tai Quý Tiêu đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Đứng đực ra đó làm gì, mau lại đây chà giúp em đi."

Ngu Dật Hàm bước lại gần, chà lưng cho Quý Tiêu, ánh mắt có chút tránh né.

.

"Lưng của em rất trơn trượt, không cần chà đâu." Ngu Dật Hàm nói.

"Vậy thì, giúp em thoa sữa tắm đi."

Yết hầu Ngu Dật Hàm giật một cái, rồi đáp: "Được."

Quý Tiêu tưởng rằng lần này chắc chắn sẽ được thực hiện, vừa xấu hổ vừa vui mừng trong lòng, kết quả là Ngu Dật Hàm vội vàng thoa xong rồi rửa tay đi ra ngoài.

Quý Tiêu: "..."

.

Ngu Dật Hàm ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, cầm một cuốn sách cố gắng tập trung đọc, nhưng vẫn không thể nào chú ý được.

Cảnh tượng trong phòng tắm thực sự đã gây ấn tượng mạnh mẽ với anh, lẽ nào Quý Tiêu thực sự đang dụ dỗ anh sao?

Nhưng, Quý Tiêu chắc chắn sẽ rất phản cảm với những chuyện như vậy mà?

Trước đây, cảnh tượng Quý Tiêu vì là Omega mà cảm thấy khó chịu vẫn còn rõ ràng trong đầu, vì vậy trong khoảng thời gian này, anh cũng rất bối rối, chưa dám lại gần Quý Tiêu.

Đang nghĩ linh tinh, thì thấy Quý Tiêu từ phòng tắm bước ra, kỳ lạ là không mặc đồ ngủ như mọi khi, mà chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng của anh, đôi chân dài lộ ra ngoài, tóc cũng ướt sũng.

"Vì sao không lau khô tóc? Tóc ướt như vậy..." Ngu Dật Hàm hỏi.

Quý Tiêu không nói gì, bước đến và trực tiếp ngồi lên đùi Ngu Dật Hàm.

Cảnh tượng quyến rũ phóng đại ngay trước mắt, một làn hương sữa tắm nhẹ nhàng phả vào mặt, kèm theo mùi pheromone dễ chịu của Omega.

Lần này Ngu Dật Hàm không thể kịp che giấu, trực tiếp...

.

“Ngu Dật Hàm, sao anh đi nhanh vậy? Sữa tắm còn chưa xoa hết mà.” Quý Tiêu hỏi với giọng dịu dàng.

“Anh... anh nhớ ra là phải xem sách.” Ngu Dật Hàm không dám nhìn vào mắt hắn, cố gắng tìm lý do.

“Ồ.” Quý Tiêu cảm nhận được Ngu Dật Hàm đã có phản ứng, lòng thỏa mãn, cười xấu xa, tiến gần hơn, nhướng mày hỏi. “Xem sách gì thế? Sách có đẹp hơn em không?”

Ngu Dật Hàm không thể tin nổi, nhìn thấy đôi mắt sắc sảo dưới mái tóc ướt rối của Quý Tiêu, nhìn cặp lông mày màu vàng nâu tinh xảo đầy quyến rũ hơi nhướng lên, cuối cùng xác nhận hắn đang quyến rũ mình.

Anh đặt sách xuống bên cạnh, ôm lấy Quý Tiêu, giọng khàn khàn nói: “Làm sao có thể?”

Ngu Dật Hàm ôm chặt vòng eo săn chắc của Quý Tiêu, rồi hôn hắn.

Quý Tiêu cuối cùng cũng như ý nguyện, thả lỏng một chút, nhưng nghĩ đến việc vẫn còn ở phòng khách, lại là mình chủ động, cảm thấy xấu hổ vô cùng, toàn thân lại căng cứng, bản năng lại có chút chống cự nhưng cũng không hoàn toàn từ chối.

Ngu Dật Hàm cảm nhận được bàn tay của Quý Tiêu đặt lên vai mình, lại càng lúng túng.

Quý Tiêu đang nghĩ gì vậy, không phải hắn luôn ghét việc trở thành Omega sao?

.

Ngu Dật Hàm ôm Quý Tiêu ra sofa.

Cả người Quý Tiêu đỏ rực như một con tôm chín, nhắm mắt lại, nhưng lại nghe thấy Ngu Dật Hàm cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Để anh sấy khô tóc cho em, nếu không sẽ cảm lạnh.”

Nói xong, anh đi lấy máy sấy tóc để sấy tóc cho Quý Tiêu.

Quý Tiêu: "..."

Quý Tiêu hoàn toàn nổi giận.

.

“Sấy cái gì mà sấy, đừng con mẹ nó sấy nữa!”

Quý Tiêu mắng xối xả, túm lấy cổ áo của Ngu Dật Hàm rồi đè mạnh anh xuống sofa, nhìn như một Alpha bá đạo đang cố cưỡng ép một Omega hiền lành.

Hắn nghĩ rằng, đúng là hình ảnh này mới hợp với mình...

Quý Tiêu kéo kéo cổ áo, cười xấu xa: “Làm sao vậy? Trước đây còn cầm thú với ông đây, giờ lại giả vờ là quân tử à? Hay là chán ông đây rồi, có mới nơi cũ rồi đúng không? Hử?”

Ngu Dật Hàm có chút mơ màng, nhìn Quý Tiêu: “Quý Tiêu, em đang nói gì vậy?”

“Cái gì mà em đang nói cái gì? Lần trước em về nhà, Omega tối đó là ai?” Quý Tiêu nheo mắt lại.

“Omega gì cơ?”

 

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.