Điểm Đến Là Nơi Tận Cùng Góc Biển

Chương 4: Chương 4



Edit: Mỳ.

Chương 4: Gặp lại Ngang Thấm tại dòng sông Yimin – Thế nhưng, cô càng cố gắng tranh giành, Ngang Thấm lại càng phớt lờ cô. Điều đó đã khiến cho Thời Ngạo cảm thấy khó chịu vô cùng, trái tim cứ như thể bị mèo cào cho mấy nhát. 

Khi Thời Ngạo quay trở lại nhà của Đức Bố, Tha Á đang dùng dao xắt nhỏ hành tây. Bên cạnh thớt gỗ còn đặt 4,5 quả trứng gà.

Vừa nhìn thấy Thời Ngạo, Tha Á liền hỏi: “Sao con đi lâu thế? Bộ Ngang Thấm không có ở nhà à?”

Thời Ngạo nhớ đến thái độ thù địch khi nãy của Ngang Thấm đối với mình, không khỏi tức giận, nhưng chỉ gật đầu cái nhẹ: “Dạ, con ở trong sân đợi một lúc lâu mới thấy anh ấy cưỡi ngựa về tới.”

Nghe thấy Ngang Thấm cưỡi ngựa, Tha Á mỉm cười, vẻ mặt đầy tự hào: “Ngang Thấm nhà dì không chỉ giỏi mỗi việc sửa xe thôi đâu, nó còn cưỡi ngựa rất giỏi nữa đó. Trong lễ hội Naadam(1) năm nay, thằng nhỏ còn đoạt được giải nhất trong bộ môn đua ngựa đấy!”

Thì ra là anh ấy mạnh đến vậy sao? Thời Ngạo nhíu mày, ngồi xuống chiếc ghế gỗ gần đó.

Khi Tha Á nhắc tới Ngang Thấm, cô ấy tựa như bật trúng đài: “Ngang Thấm nhà dì biết nhiều lắm con ạ! Từ vắt sữa, nấu trà sữa, nấu thịt tay cầm, sửa ô tô đến cả đua ngựa, không gì là nó không biết làm! Ai mà cưới được nó, thật sự có phước lắm!”

Thời Ngạo lại không cho là vậy. Cái tên Ngang Thấm kia chẳng khác gì khúc gỗ cả, cô thấy chẳng có chút hứng thú nào. Nếu cô gái nào mà chịu ở bên anh ta, nói không chừng sẽ chết vì quá chán ấy chứ! Chán kinh khủng khiếp!

Dường như Tha Á lúc nào cũng bận bịu với công việc. Bà ấy đắm chìm trong công việc nhà, coi điều đó như niềm vui mà tận hưởng nó. Thời Ngạo ngồi trên ghế một lúc thì thấy chán, hỏi: “Con có thể giúp gì cho dì được không ạ?” Tha Á không khách sáo, mỉm cười cầm lấy nắm tỏi sống đưa sang, nhờ cô lột vỏ hộ.

Đầu tiên, Thời Ngạo bẻ đầu tỏi thành từng miếng nhỏ. Kế đến, cô dùng móng tay bóc lớp vỏ cứng nhất ở gần phần rễ. Sau đó, lột tiếp đến lớp vỏ mỏng bên ngoài. Một vài vỏ tỏi khá là mỏng manh, không thể bong ra, cứ bám dính vào phần thịt tỏi, do đó cô phải tốn nhiều thời gian hơn, từng chút một gỡ xuống.

Vì chăm chú lột tỏi, Thời Ngạo không để ý đến Ngang Thấm đang đứng bên ngoài cửa lộng gió. Lúc Tha Á nhìn thấy anh, bà ấy vội bỏ hết việc mình đang làm sang một bên, gọi lớn: “Ngang Thấm, con đến rồi! Mau vào trong đi! Vào đi!”

Khi Ngang Thấm đi ngang qua Thời Ngạo, một cơn gió lạnh bất chợt ập đến. Tóc và vai anh vẫn còn dính những lớp bông tuyết chưa kịp tan, đuôi tóc ướt đẫm nước tuyết, vài sợi tóc dài và mịn đinh vào bên mang tai.

Anh lấy một cái xô nhựa trong suốt từ phía sau ra, món này là do anh đi vào thị trấn mới mua về. Trước đây Tha Á có nói là muốn một cái, nên anh đã ghi nhớ và mua nó về.

Vừa nhìn thấy xô nhựa, ánh mắt của Tha Á đã sáng lên. Bà vui vẻ vung tay: “Con mua cho dì à? Trời ơi, dì thích nó lắm! Con không biết đâu, dì đã nhắc đi nhắc lại với chú con là dì cực kì thích cái xô này luôn! Cái thằng bé Ngang Thấm ngoan ngoãn này!” Tha Á cầm chiếc xô nhựa lên xem xét thật kĩ. Càng nhìn bà càng thích, càng nhìn bà lại càng thấy vui.

Khi thấy Tha Á nhảy cẫng lên vì thấy xô nhựa, vẻ mặt của Thời Ngạo cũng trở nên dịu lại.

Niềm vui của phụ nữ trên thảo nguyên chỉ có thế, luôn đơn giản và mộc mạc. Bọn họ có thể bởi vì một cái thùng nhựa mà vui cả ngày, họ cũng sẽ nhảy lên vui sướng vì đàn bò hay cừu của gia đình lại sản xuất nhiều thêm một thùng sữa.

Loại hành phúc này là thứ mà Thời Ngạo, một người sống ở phố thị đông đúc phức tạp, không thể nào có được.

Tha Á đặt món quà xuống. Bà kéo lấy cánh tay của Ngang Thấm, hỏi han: “Con ăn gì chưa? Bánh mì Buryatia vừa rồi có ngon không?”

Tha Á vừa nói vừa nhìn sang phía Thời Ngạo: “Đây là khách từ thành phố tới đó, hồi nãy dì có nhờ con bé đem bánh mì cho con! Lâu rồi con không đến đây, hôm nay ở lại ăn chung với mọi người đi!”

Thời Ngạo đột nhiên bị điểm danh, chỉ liếc nhìn Ngang Thấm một cái, sau đó lại cúi đầu bóc vỏ tỏi. Vẻ mặt của cô nghiêm túc cực kì, tựa như bác sĩ thực tập vừa được cho phép lên bàn mổ vậy.

Ngang Thấm lắc đầu: “Không được dì ạ. Công nhân sửa đường cần giúp đỡ, con chỉ về nhà lấy ít đồ rồi lại đi qua đó đây.”

Biết Ngang Thấm không thể ở lại ăn cơm, Tha Á bĩu môi lộ vẻ thất vọng, nhưng vẫn không quên đáp: “Vậy hôm khác con nhất định phải đến ăn đấy nhé! Có dì, chú với con bé không thì vắng vẻ quá.”

Tha Á dúi mấy ổ bánh mì Buryatia vào tay Ngang Thấm, đồng thời bà cũng lấy thêm vài món ăn nhẹ mà bà thường dùng để đãi khách đưa cho anh: “Con cầm lấy cho chú và cả mấy người khác nữa. Mọi người cùng nhau ăn hết đi nhé!”

Dù cho Ngang Thấm có tay to hay ngực có vạm vỡ đến đâu cũng chẳng thể ôm hết được những món bà dúi vào. Song anh lại không thể từ chối Tha Á, chỉ đành gật đầu, nói: “Dạ.”

Vẻ mặt bất lực của anh đã khiến cho Thời Ngạo bật cười ngay vào lúc không thích hợp nhất.

Ngang Thấm và Tha Á nghe thấy tiếng cười thì đồng thời nhìn sang. Thời Ngạo nhận ra được tiếng cười của mình có hơi đột ngột, vội vã ngưng bặt. Cô nghiêm túc nhìn từp tỏi, cười khổ: “Củ tỏi này làm cho con nhớ tới giáo viên ngữ văn hồi con còn học tiểu học. Nó bé tí nhưng lại dũng mãnh, trắng và béo mập, hahaa.”

Ngang Thấm lặng lẽ nhìn Thời Ngạo. Khuôn mặt trắng nõn của cô trông có phần buồn cười xen lẫn trong đó là chút ngốc nghếch, thế nhưng anh lại không còn cảm thấy khó chịu như trước nữa. Chỉ là, cô khiến anh nhớ đến tên mất trí mà anh đã từng thấy ở Hailar(2). Cái anh chàng đó bận áo tay ngắn dưới thời tiết âm 20°C. Anh ta cứ liên tục đuổi theo anh, miệng thì không ngừng than: “Trời nóng quá, nóng dữ dằn luôn.”

Dáng vẻ ngốc nghếch đó, rất giống với Thời Ngạo lúc này.

Ấy thế mà, Tha Á nghe xong lại cười đến mức, thiếu chút nữa mà ngã sõng soài.

Bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên nóng bức.

Sau khi Thời Ngạo nói những lời vô nghĩa đó, cô nghiến răng bực bội và ước gì mình có thể tìm thấy vết nứt nào đó trên mặt đất để chui vào. Đặc biệt là trước mặt Ngang Thấm, người lúc nào cũng phớt lờ cô, do đó khiến cho khát khao chiến thắng của cô càng thêm phần mạnh mẽ.

Tè trước đến nay, Ngang Thấm không giỏi về mảng giao tiếp với phụ nữ cho lắm. Anh ôm thùng đồ ăn nhẹ, chào tạm biệt Tha Á: “Bánh mì buryatia dì làm ngon lắm đó. Con đi trước nha dì.”

Nhìn thấy Ngang Thấm sắp đi qua, Thời Ngạo nhân cơ hội mà hừ lên một tiếng. Nhất định, cô phải cứu lấy thể diện cho mình vì tiếng cười vô nghĩa của bản thân khi nãy.

Tuy nhiên, cô càng phân cao thấp, Ngang Thấm lại càng không để ý gì đến cô. Điều này đã khiến cho Thời Ngạo cảm thấy khó chịu vô cùng, trái tim giống như bị mèo cào lên từng vết.

Sau khi bóc xong tép tỏi cuối cùng, Thời Ngạo xoa cái cổ đau nhức của mình, nghe thấy Tha Á đứng bên cửa thở dài: “Ngang Thấm nhà dì cô đơn quá con ạ.”

Hầu hết đàn ông trong trấn, dù già hay trẻ đều đến để trợ giúp cho việc cứu hộ. Trong khi phụ nữ thì chỉ việc ở nhà nấu ăn, làm việc này việc kia trong gia đình. Thời Ngạo không giúp được gì, vừa dùng cơm xong thì trở về phòng mình. Cô lấy tất cả các đồ dùng từ trong balo leo núi ra, thay một cái mũ chắn gió.

Cô lấy máy ảnh ra để xem lại những tấm hình mà mình đã ghi lại những ngày qua, nụ cười dần hiện rõ trên khuôn mặt.

Ở lại trên vùng thảo nguyên này được vào ngày, tâm trạng của cô cũng bị ảnh hưởng mà cởi mở hơn một chút. Có điều, khi nhìn thấy bức ảnh của Ngang Thấm trong máy, cô đã quay lại trạng thái khó chịu của mình. Thời Ngạo dùng ngón tay ấn vào hình ảnh mờ ảo của Ngang Thấm: “Cho anh chết này! Đồ khó ưa!”

Sau khi đến nơi này, Thời Ngạo gần như rất ít đăng nhập vào mạng xã hội. Hôm nay có chút thời gian rảnh, do đó cô đã chọn vài bức ảnh chụp cảnh từ trong máy của mình rồi đăng lên.

Tài khoản của cô có hàng trăm người theo dõi, nghĩ đến việc Thời Việt có lẽ cũng sẽ nhìn thấy, Thời Ngạo lại do dự, không biết rằng mình có nên xoá đi hay khỏi. Cuối cùng, cô chán chường ném điện thoại sang một bên, cầm lấy máy ảnh rồi đi ra ngoài.

Sau một trận tuyết rơi, thảo nguyên vốn có nhuộm màu vàng kim nay lại như được đắp lên một tấm chăn mùa đông màu bạc, cả đồng cỏ bỗng biến thành một cánh đồng tuyết trắng. Trải qua một đêm dài, tuyết dường như đã thêm phần dày hơn, thậm chí còn cao hơn cả bắp chân cô.

Vừa ra ngoài không bao lâu, Thời Ngạo lạnh đến mức cả cơ mặt đều không còn chút cảm giác gì. Ngay cả nước mũi cũng muốn biến thành đá vụn. Bàn tay cầm máy chụp ảnh cứng lại như khúc gỗ, cứng đến mức chẳng thể cử động khớp tay mà ấn nút chụp. Cô há miệng, một luồng khí trắng phả ra từ miệng và mũi, nhanh chóng hoà vào bầu trời trắng xoá trước mặt.

Thời Ngạo chụp xong vài cảnh tuyết, cô vội vã đậy nắp ống kính lại rồi cất đi vì lo rằng máy ảnh sẽ bị đóng băng mất.

Hôm qua dòng sông Yimin vẫn còn chảy chậm, nay lại bị kết thành từng mảng băng nhỏ. Sự sống của dòng sông lúc này đã bị tạm dừng.

Thời Ngạo lặng lẽ đứng bên bờ sông. Không biết đã trôi qua bao lâu, ngay cả đôi ủng đi tuyết của cô cũng đã bị phủ một tầng tuyết mỏng. Cô run rẩy, đi từng bước khó nhọc về phía dòng sông Yimin. Nếu chỉ cần bước thêm một bước nữa thôi là sẽ giẫm lên mặt băng ngay.

Lớp băng vừa mới được hình thành nên không được chắc chắn cho lắm. Thời Ngạo nhẹ nhàng đặt chân lên đó như muốn kiểm tra thử.

“Gâu! Gâu!”

Đột nhiên phía sau vang lên tiếng chó sủa, cô hoảng hồn đến mức lùi lại, suýt chút nữa thì ngã hẳn lên nền tuyết.

Sau khi ổn định cả người, cô quay đầu nhìn sang. Thứ đầu tiên mà cô chú ý tới là đôi bốt da bò mà cô đã từng thấy ở đâu đó, kế đến cô nhìn thấy một con chó săn trắng như tuyết. 

Ô….Như Mục?

Để chắc chắn, Thời Ngạo ngẩng đầu lên nhìn, vô tình lại thấy vẻ mặt khó chịu của Ngang Thấm.

Không phải anh ấy đã nói với Tha Á rằng sẽ đi cứu ai đó hả? Thời Ngạo không khỏi bối rối. Chẳng lẽ là do anh lười nên mới phải nói dối Tha Á chăng?

Thời Ngạo tự cho là suy nghĩ này của mình là đúng, trong mắt cô càng thêm phần khinh thường. Vì một lý do nào đó, mỗi lần nhìn thấy Ngang Thấm, cô đều cảm thấy khó chịu vô cùng. Anh càng tỏ ra bình tĩnh, phớt lờ cô thì lại càng khiến cô vò đầu bứt tai.

Ô Như Mục vẫy đuôi nhìn Thời Ngạo sủa một tiếng. Cô không vui nhìn về phía Ngang Thấm: “Sao mà chó của anh lúc nào cũng sủa tôi thế?”

Ngang Thấm không trả lời câu hỏi của cô, mặt nghiêm túc nhìn Thời Ngạo đang đứng bên mép dòng sông Yimin.

Hồi anh còn ở Hailar có từng nghe người dân ở đó kể lại, có anh chàng kia vì tình mà trở nên khốn đốn, giữa mùa đông lạnh buốt lại đi đập đầu mình vào mặt hồ đóng băng. Cú đập đó mạnh tới mức khiến cho não bị tổn thương, rồi thì anh ta trở thành người điên đến tận bây giờ.

Có lẽ là do Thời Ngạo đã bất chấp giá lạnh mà mang bánh mì buryatia đến cho anh. Bởi thế nên khi thấy cô một mình đi ra bờ sông, anh lại càng chú ý hơn, đi theo sau cô.

Ngang Thấm phát hiện ra cô đang đi lang thang bên bờ sông. Anh lo là cô sẽ vì yêu mà làm liều giống tên ngốc ở Hailar kia, do đó anh ra hiệu cho Ô Như Mục sủa để thu hút sự chú ý của cô.

Anh trầm giọng: “Nếu mà ngã xuống đó chết thì coi như xong hết mọi chuyện, còn nếu ngã xuống mà không chết thì sẽ biến thành người điên đấy.”

Chú thích:

  1. Lễ Hội Naadam: (tiếng Mông Cổ: Наадам, tiếng Mông Cổ cổ điển: ᠨᠠᠭᠠᠳᠤᠮ Naɣadum, phát âm tiếng Việt như là Na-đam, nghĩa đen là “trò chơi”) là một lễ hội truyền thống ở Mông Cổ được tổ chức từ thời của Thành Cát Tư Hãn từ thế kỉ XIII. Nguồn gốc của lễ hội đến từ những màn diễu hành, các trò chơi săn bắn của những chiến binh Mông Cổ xưa kia. Lễ hội Naadam là lễ hội lớn nhất tại Mông Cổ, được tổ chức ở hầu như khắp thảo nguyên nhưng lễ hội lớn nhất vẫn là ở thủ đô Ulaanbaatar. Lễ hội còn có tên địa phương là “Eriin gurvan naadam” (эрийн гурван наадам) có nghĩa là “Ba trò chơi của đàn ông” hay “Lễ hội 3 môn thể thao nam tính”. Năm 2010, lễ hội Naadam được công nhận và cập nhật vào Danh sách Di sản văn hóa phi vật thể đại diện của nhân loại của UNESCO.
  2. Hailar: (giản thể: 海拉尔区; phồn thể: 海拉爾區; bính âm: Hǎilār Qū, Hán Việt: Hải Lạp Nhĩ khu) là một khu (quận) của địa cấp thị Hulunbuir (Hô Luân Bối Nhĩ), khu tự trị Nội Mông Cổ, Trung Quốc. Hailar là thủ phủ và cũng là khu vực đô thị tập trung duy nhất của Hulunbuir. Khu vực quận được biết đến với biệt danh “Viên ngọc trên đồng cỏ” và đóng vai trò như một cửa ngõ giữa Nga và Trung Quốc. Hailar trở thành một pháo đài quân sự của nhà Thanh vào năm 1734, và dưới thời cai trị của Trung Hoa Dân Quốc, Hailar trở thành tỉnh lị của tỉnh Hưng An. Hailar ngày nay là một trung tâm của các ngành sản xuất nông nghiệp trong vùng. Quy mô đô thị hiện nay của Hailar tương đối nhỏ nhưng khá thịnh vượng. Giữa thế kỷ, 20, thành phố được ước tính chỉ có khoảng 20.000 người.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.