Edit: Mỳ.
Chương 3: Bị Ngang Thấm coi như là kẻ trộm – Ngang Thấm nhận lấy bánh mì từ tay Thời Ngạo, cô không ngừng khịt mũi. Điều này khiến cho Ngang Thấm nhớ đến con ngựa mà anh từng nuôi.
Tuyết rơi suốt cả đêm. Sáng hôm sau, con đường duy nhất dẫn ra thế giới bên ngoài của Tây Tô Mộc đã bị một lớp tuyết rơi chắn hết.
Thời Ngạo ngủ rất ngon, có điều buổi sáng sau khi thức dậy thì bị nghẹt mũi, chắc là cảm lạnh rồi. Cô nhìn thấy Tha Á trong sân, cô ấy đang ôm một bó cỏ khô cho bò ăn. Khuôn mặt ngăm đen của cô nàng được phủ một lớp mồ hôi mỏng. Ngay khi thấy Thời Ngạo, ánh mắt dài nhỏ cong thành một đường thẳng.
“Tối qua con ngủ có ngon không??”
Thời Ngạo gật đầu, nhìn vào trong nhà: “Chú Đức Bố vẫn chưa dậy ạ?”
Bấy giờ, Tha Á chợt nhớ lại lời dặn của Đức Bố: “À! Đường quốc lộ bị phong toả rồi! Sáng nay chú ấy đã bị hàng xóm gọi đi. Có lẽ hôm nay con sẽ không thể đến Ba Ngạn Thác Hải được đâu.”
Tha Á cũng không hỏi vì sao Thời Ngạo lại muốn đến Ba Ngạn Thác Hải, chỉ nhiệt tình mời cô uống một bát sữa tươi, khuyên nhủ cô ở lại: “Con cứ ở lại nhà dì đi! Dì thích nói chuyện với con lắm.”
Nhà lúc nào cũng có phòng trống. Thêm người ở, Tha Á lại có thể nói chuyện nhiều thêm vài câu. Tuy rằng đa phần, mỗi lần hai người nói chuyện đều là ông nói gà bà nói vịt.
Tha Á thật sự rất mong Thời Ngạo sẽ ở lại. Nói trắng ra cũng vì bà ấy cũng có một chút ích kỷ. Chẳng là mấy năm trước, bà ấy từng mang thai một bé gái. Chỉ tiếc, đứa bé còn chưa đầy ba tháng đã chết. Bởi thế nên khi lần đầu tiên gặp được Thời Ngạo, bà ấy đã rất thích cô. Nếu như con gái của bà ấy vẫn còn sống, nhất định sẽ vô cùng xinh xắn và cao ráo giống Thời Ngạo vậy.
Thời Ngạo nghĩ đến Ngang Thấm thì khó chịu, hỏi: “Ngang Thấm cũng đi chung luôn à dì?”
Tha Á lắc đầu. Sáng nay cô ấy hâm nóng trà sữa lại rồi đem đến nhà Ngang Thấm, nhưng chẳng thấy anh ở nhà: “Nó dẫn Ngao Đăng đi rồi. Chỉ còn mỗi Ô Như Mục ở lại trông chuồng bò thôi.”
Thì ra hai con chó kia tên là Ngao Đăng và Ô Như Mục sao? Cái tên nghe hơi lạ và cũng hơi khó phát âm. Thời Ngạo hỏi Tha Á: “Ô Như Mục có nghĩa là gì thế ạ?”
Tha Á mỉm cười giải thích: “Ô Như Mục trong tiếng Mông Cổ có nghĩa là sữa. Chắc Ngang Thấm thấy da nó trắng quá, nên mới đặt tên là Ô Như Mục. Còn Ngao Đăng, có nghĩa là ngôi sao.”
Thời Ngạo nghe Tha Á giải thích, trầm tư nhìn bức tường gạch của nhà Ngang Thấm. Hoá ra ngoài việc là một tên đầu gỗ, thì anh lại có đầy sự dịu dàng của một người thảo nguyên đối với loài chó.
Ở thảo nguyên, phụ nữ luôn cần cù hơn đàn ông.
Tha Á dậy từ lúc 3 giờ sáng rồi liên tục làm việc không ngơi nghỉ cho đến tận bây giờ. Lúc này, bà ấy lại bắt đầu làm bánh mì. Tha Á vừa nhào bột vừa nói với Thời Ngạo rằng, bà ấy đã học được cách làm món này từ một người trong thị trấn Buryatia(1).
“Phụ nữ Buryatia làm bánh mì rất giỏi. Nhờ đó mà năm ngoái họ đã chuyển đến Hailar và mua được căn nhà ở đó rồi ấy.”
Dù bọn họ đã chuyển đi, nhưng mùi bánh mì sữa của Buryatia vẫn được Tha Á lưu giữ lại ở nơi thảo nguyên này.
Gần như tất cả mọi thứ trên thảo nguyên này đều có thể khiến cho Thời Ngạo cảm thấy vô cùng tò mò. Cô cầm máy ảnh, đứng bên cạnh Tha Á, ghi lại hết toàn bộ quá trình nhào bột, ủ cho nó lên men rồi từ đó mà làm ra được cả mẻ bánh mì thơm ngát. Đôi tay thô ráp đã từng dãi nắng dầm mưa của Tha Á, tựa như cây đũa thần trong tay bà tiên đỡ đầu vậy. Chỉ cần chạm nhẹ một cái, từ một cục men bự đã biến ra thành ổ bánh mì thơm ngon, vàng óng và kèm theo đó là một mùi hương cực kì quyến rũ.
Tha Á đem lát bánh mì đầu tiên đưa cho Thời Ngạo. Bánh mì mới ra lò mang theo nhiệt độ kèm theo vị sữa nồng nặc, Thời Ngạo vừa nhai vừa nheo mắt lại.
Tha Á đứng bên cạnh, âu yếm nhìn cô khẽ mỉm cười. Sau đó, bà ấy chọn vài lát bánh mì bỏ vào trong bọc nilon, nhờ Thời Ngạo đem một ít đưa cho Ngang Thấm: “Ngang Thấm thích bánh mì dì làm lắm đó!”
Người xưa có câu, ăn của chùa thì phải quét lá đa(2). Dù là cô không ưa gì Ngang Thấm thật, nhưng Thời Ngạo vẫn đồng ý: “Dạ.”
Vừa hay là hành lý của cô vẫn còn ở trên xe Jeep. Trước mắt, e là cô sẽ không thể rời khỏi Tây Tô Mộc trong một thời gian dài rồi.
Thời Ngạo cất bọc nilon, giẫm lên những bông tuyết mềm mại mà đi tới nhà Ngang Thấm. Ánh sáng chiếu lên nền tuyết khiến phản chiếu lại các màu sắc sặc sỡ đến chói hết cả mắt.
Lúc đến trước nhà Ngang Thấm, cô nghiêng đầu vào ngó nghiêng như thường lệ. Nhà Ngang Thấm khá nhỏ, không lớn bằng nhà của Đức Bố, sân cũng nhỏ hơn nhiều.
Cô nhìn xung quanh, không thấy ai. Để tỏ ra lịch sự, Thời Ngạo đứng trước cổng hàng rào gọi lớn: “Có ai ở trong nhà không? Nếu không thì tôi vào đấy nhé!”
Cánh cổng hàng rào mở ra chỉ bằng một cú đẩy nhẹ.
Ngang Thấm này cũng thật là bất cẩn quá, không thèm khoá cửa luôn cơ đấy? Thời Ngạo nghĩ, có điều cửa rào có khoá cũng thế thôi, chỉ cần có kẻ muốn trộm thật thì chỉ cần phá hai ba lần là đã đi tong mất rồi.
Cả con chó trắng như tuyết tên Ô Như Mục kia cũng không thấy đâu. Thời Ngạo thở phào nhẹ nhõm. Ở cái vùng thảo nguyên rộng lớn này, chuyện tiêm vắc-xin phòng dại cũng không dễ dàng gì.
Một tay cô cầm bịch bánh mì, tay còn lại thì nhét vào trong túi áo khoác vì lạnh. Trên cổ Thời Ngạo vẫn đeo một chiếc máy ảnh như thường lệ.
Khi đi ngang qua xe Jeep, cô để ý bên cạnh sân lớn, vì là mùa đông nên đàn gia súc bị nhốt lại bên trong chuồng, ngoài ra còn có cả hai con ngựa màu nâu vàng nữa. Dường như bọn chúng không quan tâm gì đến người phụ nữ xa lạ khi không lại xông thẳng vào chuồng này, chỉ lo vùi đầu ngậm cỏ khô.
Thời Ngạo cầm lấy bịch bánh mì, đi thẳng đến trước cửa gỗ. Cô suy nghĩ một lúc, sau đó cố gắng dùng lực nhưng vẫn không thể nào đẩy ra được.
Có vẻ như Ngang Thấm cũng không phải là quá ngốc nhỉ, còn biết khoá cả cửa cơ này.
Không còn cách nào khác, Thời Ngạo đành tiếp tục đứng bên ngoài cửa. Gió lạnh thổi qua khiến cô rùng mình. Chiếc mũ len cô đang đội bị lọt hơi gió, lần sau cô sẽ không đội nó nữa đâu.
Cô quay trở lại chỗ xe Jeep đang đậu. Mới hôm qua vẫn còn bị bệnh, chỉ qua có một đêm thôi, ấy vậy mà đã hết bệnh rồi đây này. Có điều, khi nhìn lướt lên phần thân xe, trên đó có vài lớp sơn lốm đốm, cho thấy chiếc xe đã phải trải qua biết bao nhiêu thăng trầm trong cuộc đời.
Cô ghé vào cửa sổ xe để nhìn cho thật rõ, thấy túi xách của mình nằm ở băng ghế sau nên cô đã dùng sức để kéo cửa ra. Sau cùng, Thời Ngạo mới ngớ người, nhận ra rằng mình không có chìa khoá để mở cửa lấy hành lý.
Có vẻ như chuyến đi này vô ích rồi.
Thời Ngạo cúi đầu nhìn bịch nilon trong tay, mấy lát bánh mì buryatia dường như cũng đã chán nản với cảnh tượng nãy giờ.
Thời Ngạo đưa bàn tay lạnh cóng lên miệng, thổi ra một ngụm khí nóng, rồi xoa xoa, đôi bàn tay lạnh đến mất hết còn xúc cảm, sau cùng cũng đã cảm nhận lại được. Xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng gió rít gào, do đó nên cô quyết định quay trở lại nhà của Đức Bố. Thế nhưng, ngay khi vừa rời khỏi cổng hàng rào chưa được bao lâu, cô đã đụng phải Ngang Thấm phòng trần mệt mỏi, bên cạnh là hai chú chó săn.
Ngang Thấm ngồi trên lưng ngựa, chân mang giày da giẫm lên bàn đạp, hai tay rắn chắc giữ chặt lấy dây cương. Đôi môi anh hơi mím lại, mái tóc bị gió thổi bay lên, mắt hẹp dài và sâu thẳm bất động nhìn Thời Ngạo từ trên xuống. Khuôn mặt đó trong sáng và tràn đầy sức sống.
Khi Ô Như Mục và Ngao Đăng nhìn thấy Thời Ngạo, bọn chúng cong người lại, nhe rằng khẽ gầm gừ, như là sẽ tấn công ngay bất kì lúc nào. Sự chú ý của Thời Ngạo đều tập trung vào Ngang Thấm đang ngồi trên lưng ngựa, cứ thế mà lơ đám chó săn đang muốn nhào vào xé tan xác cô ra.
“Cô đang định làm gì thế!” Ngang Thấm đột nhiên lên tiếng, tựa như dây đàn bị kéo căng. Mặc dù đã thấm đẫm mệt mỏi sau một chặng đường dài, nhưng vẫn ngập tràn sự nam tính.
Ngang Thấm là người đầu tiên phát hiện ra vụ tai nạn trên đường cao tốc. Trời vừa hửng sáng, anh đã gọi điện cho đội sửa chữa khẩn cấp. Xe chở dụng cụ của bọn họ không thể lái vào bên trong được đành phải dùng ngựa để chở, do không còn ai khác nên anh quyết định cưỡi ngựa vào trong thị trấn để đón người. Tình cờ Ngang Thấm để ý thấy chai thuỷ tinh trong xe Jeep(3) cũng đã cạn đáy, tiện thể vào trong trấn mua thêm hai chai thuỷ tinh mới.
“Anh biết nói à? Tôi cứ tưởng anh bị câm không đó!”
Cái khúc gỗ này cho là cô đang xông vào nhà mà không xin phép đấy sao? Thời Ngạo tức giận ưỡn ngực, không muốn thua thiệt Ngang Thấm đang ngồi trên lưng ngựa kia.
Ngang Thấm cau mày khó hiểu. Anh xoay người, xuống ngựa. Đôi chân thon dài vẽ ra một đường cong trên không trung, hai chân đặt xuống nền tuyết một cách vững vàng. Mái tóc dài ngang vai khẽ run, giọng nói lãnh đạm đầy xa cách: “Cô còn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
Thời Ngạo hè lạnh một tiếng, liếc nhìn anh: “Tại sao tôi phải trả lời câu hỏi của một người luôn coi tôi là kẻ xấu chứ?” Cô gần như bị những lời khó nghe này làm lộ ra hết tính cách.
Ánh mắt của Ngang Thấm tối sầm, hai bên chân mày lại. Càng nhìn thì lại càng cảm thấy cô gái người thành phố này đang cố tình gây sự với mình, do đó anh mới dứt khoát không để ý tới cô nữa.
Anh lặng lẽ dắt ngựa đi ngang qua Thời Ngạo. Con ngựa dường như cảm nhận được tâm trạng của chủ nhân, nó lắc mặt, rít lên rồi nhìn Thời Ngạo với ánh mắt khinh thường.
Ngao Đăng và Ô Như Mục cũng lon ton theo sau Ngang Thấm. Bọn chúng sẽ không tấn công bất kì ai nếu như chủ không ra hiệu.
Thời Ngạo nhận ra mình vừa bị một người đàn ông, con ngựa và cả hai con chó này phớt lờ thì lại càng thêm phần tức giận. Bịch bánh mì Buryatia trong tay vang lên tiếng sột soạt, tựa như đang muốn lên tiếng cho biết về sự tồn tại của nó.
Thời Ngạo gọi với theo sau Ngang Thấm: “Này! Đợi một chút!”
Bước chân của Ngang Thấm vẫn không dừng lại, tiếp tục bước thẳng vào trong sân. Thời Ngạo tức giận trừng mắt, đuổi theo: “Tôi nói anh đứng lại!”
Lúc này Ngang Thấm mới dừng lại, xoay người nhìn Thời Ngạo với vẻ mặt thờ ơ. So với làn da ngăm đen của Đức Bố và Tha Á, da của Ngang Thấm khá là trắng. Tựa như ánh mặt trời chói chang trên thảo nguyên rất thích anh, nên mới không để lại bất kỳ dấu vết nào cả.
Thời Ngạo đưa bịch bánh mì Buryatia cho Ngang Thấm: “Tha Á bảo tôi được cho anh đấy!” Cô lại chỉ về phía xe Jeep: “Với cả, hành lý của tôi còn ở trong xe. Không có chìa khoá xe thì không lấy được.”
Ý của lời nói trên, cô là một người tốt bụng đến đưa đồ ăn rồi sẵn tiện lấy hành lý, chứ không phải là trộm.
Khi Ngang Thấm vừa nhìn thấy bịch bánh mì trên tay Thời Ngạo, anh mới sực nhớ ra rằng từ sáng tới giờ mình chỉ mới uống có một ly trà sữa. Cơn đói bất chợt ập đến không một lời báo trước.
Cả Ngao Đăng và Ô Như Mục cũng đói đến mốc meo, bọn chúng chỉ biết chun mũi ngửi lấy ngửi để mùi bánh mỳ ngọt ngào lan tỏa trong gió, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống trong sân.
Khi Ngang Thấm nhận lấy túi bánh mì từ tay Thời Ngạo, cô cao ngạo khẽ hừ một tiếng. Điều này đã làm cho Ngang Thấm liên tưởng đến một con ngựa mà anh đã từng nuôi. Lúc mới tới nhà anh, nó cũng vểnh đầu, phát ra tiếng hừ hừ kiêu ngạo như thế.
Thời Ngạo đưa túi bánh mì cho Ngang Thấm xong, cô không chịu theo anh vào trong, chỉ đứng khoanh tay đứng đó nhìn với vẻ mặt không mấy vui vẻ.
Cô nhìn Ngang Thấm đang bước từng bước vào trong ngôi nhà gỗ để cất bịch bánh, sau đó lại vòng ra nơi xe Jeep đang đỗ. Anh mở cửa xe, lấy balo leo núi của Thời Ngạo từ băng ghế sau lên, sau đó lững thững đi về phía cô.
“Bịch….” Ngang Thấm đặt chiếc balo của Thời Ngạo xuống mà không nói một lời.
“Hừ!” Thời Ngạo kiêu ngạo phát ra một tiếng hừ lạnh ngắn ngủi.
Ngang Thấm càng lúc càng có cảm giác cô gái người Hán trước mặt này, kiếp trước có lẽ là một con ngựa ngang ngược.
Tuy nhiên, thấy lúc đầu bản thân mình hiểu nhầm cô nên ý định thù địch trong lòng Ngang Thấm cũng đã giảm đi vài phần. Anh không có phản ứng gì khi cô hừ lạnh với vẻ hù hằn kia.
Thấy cô vẫn đứng yên đó nên anh cứ mặc kệ, chỉ liếc nhìn cô một cái rồi bỏ đi.
Thời Ngạo lại bị phớt lờ, cô tức đến mức hai bên huyệt thái dương cũng trở nên đau nhức, lửa giận nổi lên sùng sục. Tuy trên mặt vẫn lộ ra vẻ điềm tĩnh, nhưng khi nhặt chiếc balo leo núi lên, suýt chút nữa là cô đã ngã nhào về trước.
Rốt cuộc là cô đã bỏ cái gì vào túi, sao nó lại nặng thế nhỉ? Thời Ngạo nghiến răng, cố gắng nhấc balo lên vai, cả cơ thể trùng xuống. Nhớ lại khi nãy, Ngang Thấm cầm nó nhẹ hẫng chỉ bằng một tay, hệt như đang cầm một lát bánh mì Buryatia vậy.
Thời Ngạo không khỏi cảm thấy mình thật tệ. Do đó, trước khi rời đi, cô còn hung hăng nhìn vào căn nhà của Ngang Thấm một cái.
Ngang Thấm ngồi yên trên ghế, nhâm nhi miếng bánh mì bị đông cứng vì lạnh mà không thèm đoái hoài gì đến cô. Ngược lại, Ngao Đăng và Ô Như Mục thì đứng căn trước cửa, chỉ vì sợ rằng Thời Ngạo sẽ nhào vào bắt nạt chủ nhân của mình.
Chú thích:
- Buryatia: Cộng hòa Buryatia (Nga: Респу́блика Буря́тия, chuyển tự. Respublika Buryatia, IPA: [rʲɪsˈpublʲɪkə bʊˈrʲætʲɪjə]; tiếng Buryat: Буряад Улас (Buryaad Ulas), [ bʊˈrʲɑːt ʊˈlɑs], tiếng Mông Cổ: Буриад Улс, (Buriad Uls)) hay Cộng hòa Bố Lý Á Đặc (布里亞特共和國) là một chủ thể liên bang của Nga (một nước Cộng hòa), tọa lạc tại Siberia với thủ đô là Ulan-Ude. Diện tích nước này chừng 351,300 kilômét vuông (135,638 dặm vuông Anh) với dân số là 972.021 người (thống kê 2010). (Wikipedia)
- Ăn Của chùa phải quét lá đa (拿人手短吃人嘴): thật ra ban đầu phải là câu “Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm” cơ. Nhưng mình suy đi nghĩ lại thì thấy câu này khá là khó hiểu đối với những bạn không biết thành ngữ tiếng trung, do đó mình quyết định tìm hiểu thêm rõ ràng hơn về thành ngữ này, cộng thêm trợ giúp từ vài người chị em biết tiếng, mấy chị giải thích nên mình hiểu ra là câu đó sẽ tương tự như câu “Ăn của chùa quét lá đa”. Nôm na nghĩa của thành ngữ “Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm” có nghĩa là bạn không thể ăn một cách tình cờ, để không nói và làm mọi thứ thẳng thắn. (Baidu)
- Chai thuỷ tinh: