Hồ sen, chàng thanh niên tuấn mỹ như đóa sen, khoác hạc bào đen tuyền, Địa phủ u ám rợn người, bia mộ trên Lạc Nhạn Lĩnh, cùng người lái đò chống sào đứng trên sông Nại Hà, từng cảnh tượng lần lượt hiện lên trước mắt nàng. Nàng há miệng, nhưng chẳng thể thốt ra lời nào. Đôi mắt ngây dại nhìn chàng Trạng nguyên đang say ngủ trước mắt, để rồi bất giác, nàng ôm chặt lấy chàng, từng giọt nước mắt lặng lẽ trượt dài nơi khóe mi. Rốt cuộc, nàng bật khóc thành tiếng.
Có lẽ bị nước mắt nàng làm bỏng rát, hoặc cũng có thể vì nghe thấy tiếng nức nở, Thôi Tuần chậm rãi mở mắt. Hắn ngẩn ngơ nhìn Lý Doanh: “Minh Nguyệt Châu, sao nàng lại khóc?”
Lý Doanh ôm chặt hắn, vùi đầu vào ngực hắn, nghẹn ngào không ngừng: “Thập Thất lang, Thập Thất lang…”
Thôi Tuần khẽ đáp: “Ta ở đây.”
Thế nhưng, ký ức tiền kiếp và hiện tại đan xen khiến Lý Doanh trong thoáng chốc cứ ngỡ mình vẫn đang còn chìm trong mộng mị. Nàng sợ, sợ rằng chỉ cần nới lỏng vòng tay, Thôi Tuần sẽ lại biến mất. Sợ rằng trước mặt nàng lại một lần nữa hiện lên tấm bia đá lạnh lẽo kia.
Thế nên, nàng chỉ ôm chặt lấy hắn, thế nào cũng không chịu buông tay. Thôi Tuần dần nhận ra sự khác lạ của nàng: “Minh Nguyệt Châu, nàng sao vậy?”
Lý Doanh nấc nghẹn: “Ta sợ.”
“Sợ gì cơ?”
“Ta sợ ta vừa buông tay, chàng sẽ không còn nữa.”
“Sao ta có thể biến mất được chứ?”
Thôi Tuần an ủi nàng, bàn tay vỗ về lên tấm lưng mảnh mai: “Minh Nguyệt Châu, ta ở đây.”
Lý Doanh cứ thế khóc thật lâu, đến khi dần trấn tĩnh lại, nàng mới nhận ra: đây không phải giấc mộng, mà là kiếp sau của nàng.
Nàng ôm Thôi Tuần, cảm nhận rõ ràng cơ thể ấy đã không còn vẻ yếu nhược của con hạc ốm bệnh, cô độc như kiếp trước, thay vào đó là vóc dáng cao gầy của một thiếu niên. Cánh tay ấy cũng rắn rỏi nhờ những năm tháng luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, chứ không phải cánh tay run rẩy, không giương nổi cây cung cũ. Bàn tay ấy cũng không còn lạnh lẽo như thuở ấy, mà ấm nóng đến lạ thường. Tất cả những điều này khiến nàng chịu tin rằng: đây không phải giấc mộng thoáng qua, mà là kiếp sau tốt đẹp mà phụ mẫu đã đánh đổi tất cả để dành lại cho nàng.
“A gia… a nương…” Lý Doanh thì thào.
Nghe nàng nhắc đến cha mẹ, lúc này Thôi Tuần mới chợt nhận ra điều gì đó: “Minh Nguyệt Châu… nàng…”
Lý Doanh rưng rưng nước mắt, khẽ gật đầu: “Thập Thất lang, ta đã nhớ lại tất cả rồi. Ta là Đỗ Chẩm Nguyệt, cũng là công chúa Vĩnh An, Lý Doanh.”
Thôi Tuần sững sờ, thoáng chốc liền siết chặt nàng vào lòng. Hắn hôn lên mái tóc nàng, đôi mắt đỏ hoe: “Minh Nguyệt Châu, nàng đã nhớ lại rồi.”
Nàng đã nhớ lại tất cả, nhớ rõ mọi chuyện của kiếp trước, nhớ những gì cả hai từng trải qua, từng mảnh ghép thuộc về Lý Doanh đều đã lấp đầy. Từ nay trở đi, nàng là Đỗ Chẩm Nguyệt, là Lý Doanh, và cũng là Minh Nguyệt Châu, trọn vẹn thuộc về hắn.
Lý Doanh tựa vào lòng Thôi Tuần: “Thập Thất lang, còn a nương…?”
Nước mắt nàng không ngừng tuôn rơi: “Có phải a nương…?”
Nàng còn chưa kịp nói hết câu, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp: “Lang quân, nương tử, không hay rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!”
–
Chuyện lớn ấy chính là Nữ đế đột nhiên lâm trọng bệnh, hôm nay chính là ngày cuối cùng.
Lý Doanh hoàn toàn không nhớ mình đã ngồi dậy khỏi giường bằng cách nào. Nàng chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, chẳng thể suy nghĩ thêm điều gì. Thôi Tuần quỳ xuống, giúp nàng đi tất gấm, rồi lấy đôi giày đế cao xỏ vào chân nàng. Lý Doanh đứng dậy một cách mơ hồ, trước mắt tối sầm, suýt nữa ngã nhào xuống đất. Thôi Tuần kịp thời đỡ lấy nàng, khiến nàng ngã vào lòng hắn. Giây phút ấy, nàng như bừng tỉnh khỏi cơn mê, vội nắm chặt lấy tay áo hắn, tha thiết cầu khẩn: “Thập Thất lang, ta phải đi gặp a nương! Ta muốn gặp a nương ta!”
“Ta biết, ta sẽ đưa nàng đi gặp người.”
Lý Doanh gật đầu, nhưng đôi chân vẫn mềm nhũn đến mức không thể đứng vững. Thôi Tuần mím môi, cúi xuống bế nàng lên, sải bước rời đi.
Thôi Tuần bế Lý Doanh thẳng lên xe ngựa, sau đó mới ra lệnh cho xa phu giục roi, đưa xe lao nhanh đến phủ Ngư Phù Nguy.
Đến nơi, vừa hay Ngư Phù Nguy đang chuẩn bị lên xe để vào cung Đại Minh, Thôi Tuần chặn hắn lại, thuật lại một cách ngắn gọn việc Lý Doanh đã khôi phục ký ức, đồng thời nhờ hắn đưa bọn họ tiến cung.
Ngư Phù Nguy không nhiều lời, dứt khoát gật đầu đồng ý. Hai người vội vã theo hắn lên đường đến cung Đại Minh.
–
Trước điện Thần Long, tất cả quan viên từ thất phẩm trở lên có mặt trong kinh đều đã tụ tập đông đủ. Sắc mặt ai nấy đều hoang mang, lo lắng. Đứng ở hàng đầu, Hoàng thái tôn Lý Trưng càng lộ vẻ thất thần. Dù Nữ đế chưa từng đối xử tốt với hắn, nhưng đối với vị tổ mẫu này, hắn vừa kính nể lại vừa e sợ. Nay Nữ đế sắp không còn, trong khi hắn mới chỉ mười sáu tuổi, vừa được phong làm Hoàng thái tôn, không có Nữ đế, hắn thực sự có thể gánh vác giang sơn rộng lớn này sao?
Ngay cả bản thân hắn cũng không dám chắc.
Tể phụ Lư Hoài đứng bên cạnh trầm giọng gọi: “Điện hạ.”
Một tiếng gọi ấy kéo Lý Trưng về thực tại. Hắn ngơ ngác nhìn Lư Hoài: “Thầy… ta phải làm sao đây?”
“Điện hạ là Hoàng thái tôn, trước tiên cần phải ổn định cục diện.” Lư Hoài nhìn đám đại thần đang hoảng loạn bên ngoài điện, ôn tồn khuyên nhủ: “Bệ hạ đã chọn điện hạ làm Hoàng thái tôn, chứng tỏ người đặt trọn niềm tin vào điện hạ, tuyệt đối không thể phụ lòng tin ấy.”
Bệ hạ… tin tưởng hắn sao… Lý Trưng như được tiếp thêm dũng khí, tinh thần phấn chấn trở lại: “Thầy nói đúng, bệ hạ đã giao phó trách nhiệm này cho ta, ta nhất định không để người thất vọng.”
Hắn lập tức trấn định tinh thần, bước xuống bậc thềm, xoa dịu triều thần, nghiêm lệnh Kim Ngô Vệ canh chặt cửa cung, không để bất kỳ tin tức nào lọt ra ngoài làm xáo trộn lòng dân. Đồng thời, hắn cũng hạ lệnh điều động cấm quân Nam Nha và Bắc Nha trấn giữ các cổng thành, đề phòng có kẻ thừa cơ gây loạn. Từng bước sắp xếp đều có trật tự, khiến Lư Hoài cuối cùng cũng yên tâm phần nào.
Lúc này, Thứ sử Lạc Châu Ngư Phù Nguy dẫn theo vợ chồng Trạng nguyên lang tiến cung. Hắn đưa Thôi Tuần và Lý Doanh đến cửa phụ của điện Thần Long, nhờ nội thị truyền báo, nói rằng vợ chồng Trạng nguyên đến, muốn cầu kiến Nữ đế.
Ngư Phù Nguy từ trước đến nay rất được Nữ đế tin tưởng, dù nội thị có phần nghi hoặc nhưng vẫn vội vàng vào trong bẩm báo. Không bao lâu sau, y quay lại, thông báo rằng Nữ đế truyền triệu vợ chồng Trạng nguyên lang.
–
Lý Doanh gần như chạy một mạch đến tẩm điện của Nữ đế. Vừa bước vào, nàng liền lao đến bên giường bệnh, quỳ xuống bật khóc: “A nương…”
Một tiếng “A nương“ ấy khiến Nữ đế hiểu ra mọi chuyện, biết rằng nàng đã nhớ lại tất cả. Thân thể người đã suy yếu đến mức chẳng còn chút sức lực, nhưng vẫn cố gắng run rẩy vươn tay, muốn lau đi nước mắt trên mặt Lý Doanh. Nàng hoảng hốt nắm lấy bàn tay bà, khóc không thành tiếng: “A nương, Minh Nguyệt Châu đến muộn rồi.”
“Không muộn, không muộn…” Nữ đế cũng rơi lệ: “Vừa kịp, vừa kịp.”
“A nương…” Lý Doanh gục xuống bên giường, giọng nàng lạc đi: “A nương, ngự y nhất định sẽ chữa khỏi cho người, nhất định sẽ làm được!”
“Đứa ngốc.” Nữ đế yếu ớt mỉm cười: “A nương đã tám mươi tuổi rồi, trên đời này, ai lại không già đi, ai lại không chết cơ chứ? Sống đến tám mươi tuổi, đã là phúc thọ lắm rồi.”
“Nhưng Minh Nguyệt Châu còn bao nhiêu điều muốn nói với a nương, Minh Nguyệt Châu không nỡ rời xa a nương…”
Nữ đế run run nắm lấy tay nàng, vẫn dịu dàng như thuở nàng còn nhỏ, giọng bà tràn ngập vẻ cưng chiều: “Minh Nguyệt Châu, con đừng nói không nỡ rời xa a nương. A nương có thể tận mắt thấy con xuất giá, có thể ngồi trong thanh lư, được con dập đầu bái lạy, chỉ riêng chừng ấy đã khiến a nương không còn gì để hối tiếc nữa rồi.”
Bà hơi dừng lại, rồi nói: “A gia con đã đợi a nương đủ lâu rồi, a nương phải đi tìm ông ấy thôi…”
Lý Doanh ngẩn người, thấy trong đôi mắt Nữ đế thấp thoáng ánh lệ: “Bao năm phu thê, a gia con có lỗi với a nương, a nương cũng có lỗi với ông ấy. Món nợ này, a nương không tính nổi nữa rồi. Đợi đến được hoàng tuyền, a nương sẽ tìm ông ấy, rồi cùng tính toán cho rõ…”
Lý Doanh không nhịn được nữa, khóc òa lên: “A nương…”
Nữ đế khẽ thở dài, nhìn về phía Thôi Tuần, người vẫn đang quỳ bên cạnh Lý Doanh: “Vọng Thư.”
“Thần có mặt.”
“Giao Minh Nguyệt Châu cho con, trẫm rất yên tâm. Trẫm tin rằng, con sẽ yêu thương nó cả đời này.”
Hốc mắt Thôi Tuần đỏ lên: “Thần nhất định sẽ làm được.”
Nữ đế khẽ gật đầu: “Con mang thứ trên bàn lại đây.”
Thôi Tuần đứng dậy, trên bàn đặt một phong chiếu lệnh cùng một vật được bọc trong lụa vàng. Hắn mang đến trước mặt Nữ đế, bà không nhận lấy, mà chỉ dặn: “Mở ra.”
Thôi Tuần mở lớp lụa, bên trong lại là hai tấm Đan thư thiết khoán. [1]
[1] Đan thư thiết khoán (chữ Hán: 丹書鐵券) hay Đan thư thiết khế (丹書鐵契), Kim thư thiết khoán (金書鐵券), Thiết khoán (鐵券), Thệ thư (誓書) là một loại văn bản của các triều đại phong kiến Trung Quốc cấp từ thời Nhà Hán để ban thưởng cho những người có công lớn với triều đình. Vì đôi khi văn bản này có điều khoản miễn tội tử hình cho người được ban thưởng, nên trong dân gian đôi khi Đan thư thiết khoán còn được gọi là Miễn tử (kim) bài (免死(金)牌). Nguồn chú thích: Wikipedia
Người giữ Đan thư thiết khoán, dù phạm tội mưu phản cũng có thể được miễn chết, thậm chí còn có thể truyền lại cho con cháu, bảo vệ hậu nhân.
Từ khi Đại Chu lập quốc, Đan thư thiết khoán chỉ được ban cho khai quốc công thần, sau đó chưa từng được ban cho bất kỳ ai khác. Thôi Tuần ngỡ ngàng: “Bệ hạ…”
Nữ đế ôn tồn nói: “Đây là vật dành cho cả con lẫn Minh Nguyệt Châu. Mong rằng tấm Đan thư thiết khoán này có thể bảo vệ hai người các con trọn đời bình an.”
Cha mẹ thương con, ắt sẽ lo nghĩ sâu xa. Nữ đế hao tâm tổn trí, chỉ mong giữ được bình an trọn đời cho vợ chồng Lý Doanh.
Lý Doanh cắn môi, nước mắt lã chã rơi xuống: “A nương…”
Thôi Tuần lại mở chiếu thư, chỉ thấy bên trong ghi rõ: Nữ đế nhận nuôi Đỗ Chẩm Nguyệt làm nghĩa nữ, phong làm công chúa Vạn An, ban thực ấp ba nghìn hộ.
Ba nghìn hộ, đó là đãi ngộ chỉ dành cho đích nữ con gái Hoàng hậu.
Nữ đế nắm lấy tay Lý Doanh, khẽ thì thầm: “Minh Nguyệt Châu, mười sáu năm trước, lần cuối cùng con gặp a nương, con nói rằng nếu có kiếp sau, vẫn muốn làm con gái của a nương. Câu nói đó, a nương đã khắc ghi suốt mười sáu năm, chưa từng quên dù chỉ một khắc. Giờ đây, a nương đã tìm được con rồi, con có bằng lòng… lại làm con gái của a nương một lần nữa không?”
Lý Doanh đã khóc đến mức không thở nổi, nàng nói: “Minh Nguyệt Châu… vẫn luôn là con gái của a nương…”
Nữ đế vỗ nhẹ lên tay nàng, nở nụ cười dịu dàng, rồi quay sang Thôi Tuần: “Vọng Thư, những dòng ghi chép trong Khởi cư chú về việc lập trữ sẽ bảo đảm phú quý cho các con cả đời. Đan thư thiết khoán sẽ bảo vệ các con bình an trọn kiếp. Phong Minh Nguyệt Châu làm công chúa, sẽ đảm bảo một đời tôn vinh. Những gì có thể làm, trẫm đều đã làm cả rồi. Từ nay về sau, các con phải tự mình bước tiếp.”
Nữ đế tận tâm đến vậy, dù Thôi Tuần xưa nay không dễ rơi lệ, lúc này cổ họng cũng thắt lại: “Bệ hạ yên tâm, từ nay về sau, thần nhất định sẽ chăm sóc Minh Nguyệt Châu thật tốt.”
“Có con ở bên, trẫm yên lòng.”
Nữ đế nhìn Lý Doanh đã khóc vành mắt đỏ ửng, bà than nhẹ: “Minh Nguyệt Châu, a nương đã làm tròn trách nhiệm của một người mẹ rồi. Giờ đây, a nương phải làm tròn trách nhiệm của một Hoàng đế.”
Bà ho nhẹ hai tiếng, sau đó nói với Thôi Tuần: “Vọng Thư, con đưa Minh Nguyệt Châu đi đi.”
Thôi Tuần im lặng gật đầu, cố kìm nước mắt, dìu lấy Lý Doanh đã khóc đến gần như ngất lịm, từng bước, từng bước ngoái đầu nhìn lại, rồi rời khỏi tẩm điện.
–
Đợi đến khi Thôi Tuần đưa Lý Doanh đi rồi, Nữ đế mới truyền nội thị triệu Lư Hoài cùng các trọng thần vào dặn dò hậu sự. Một cuộc dặn dò ấy kéo dài từ ban ngày đến tận đêm khuya. Nữ đế chỉ cảm thấy thân thể ngày càng nặng nề, ánh mắt rơi xuống Lý Trưng đang quỳ dưới điện với vẻ mặt bàng hoàng. Giọng bà ôn hòa: “Trưng nhi, lại đây.”
Đây là lần đầu tiên bà gọi hắn với giọng điệu như gọi một đứa cháu.
Lý Trưng sửng sốt, nhưng vẫn nghe theo, chậm rãi bước đến bên giường Nữ đế, quỳ xuống.
Nữ đế nhìn gương mặt vô cùng giống với phụ thân của hắn, nhẹ than một tiếng: “Trưng nhi, chuyện của phụ thân con… con có oán trẫm không?”
Lý Trưng rơi lệ, đáp: “Không oán.”
Hắn biết, dù phụ thân hắn chết dưới thánh chỉ của Nữ đế, nhưng xét đến cùng, đó là lỗi lầm của phụ thân. Người đã khiến Nữ đế đau lòng đến tột cùng. Về phần Nữ đế, từ ngày phụ thân hắn mất, bà cả đời ăn chay niệm Phật để chuộc tội. Bởi vậy, hắn lấy đâu ra tư cách để có thể oán hận Nữ đế đây?
“Con ngoan.” Nữ đế khẽ cười: “Trưng nhi, gọi một tiếng “tổ mẫu”, được không con?”
Lý Trưng kinh ngạc, môi khẽ run, nước mắt càng tuôn trào: “Tổ mẫu…”
Nữ đế vươn tay, khẽ v.uốt ve gương mặt hắn. Lý Trưng nắm lấy bàn tay gầy yếu của bà, áp chặt vào má mình. Nước mắt Nữ đế lặng lẽ rơi xuống: “Trưng nhi, có phải con vẫn luôn nghĩ rằng tổ mẫu rất chán ghét con? Không phải đâu… Con là tôn nhi duy nhất của tổ mẫu, làm sao tổ mẫu có thể chán ghét con được? Chỉ là tổ mẫu không biết phải đối mặt với con thế nào… Bởi vì mỗi khi nhìn con, tổ mẫu lại nhớ đến phụ thân con…”
Lý Trưng nước mắt giàn giụa: “Tôn nhi biết… Tôn nhi vẫn luôn biết mà…”
Lư Hoài quỳ bên cạnh cũng nghẹn ngào, giọng khàn đặc: “Điện hạ, khi bệ hạ giao thần làm thầy của điện hạ, người đã căn dặn phải hết lòng dạy bảo. Sau ngày cung Thang Tuyền xảy ra hỏa hoạn, bệ hạ đã âm thầm lệnh cho Kim Ngô Vệ bảo vệ điện hạ, không để người chịu nửa phần tổn hại nào. Bệ hạ… thực sự rất thương yêu điện hạ.”
Nếu không, bà đã chẳng chọn một Tể phụ làm thầy dạy, lại càng không giao trọng trách chủ trì khoa cử vào tay hắn.
Sự lạnh nhạt bên ngoài, chẳng qua chỉ vì bà thật sự không biết phải đối diện với đứa trẻ này ra sao.
Lý Trưng nghe vậy, nỗi đau trong lòng càng thêm quặn thắt. Hắn bật khóc: “Tổ mẫu…”
Nữ đế lẩm bẩm: “Trưng nhi, tha thứ cho tổ mẫu…”
“Không… Tôn nhi chưa từng trách tổ mẫu… Thật sự chưa từng…”
Nữ đế mỉm cười mãn nguyện. Bà gắng gượng chút hơi tàn cuối cùng, nhìn về phía các đại thần đang quỳ, chậm rãi nói: “Chư vị, trẫm giao tôn nhi của mình, Hoàng đế tương lai của Đại Chu, cho chư vị. Hoàng đế nhân hậu hiếu nghĩa, nhưng tuổi còn quá trẻ. Mong chư vị có thể noi gương Chu Công, [2] hết lòng phò tá. Trẫm… vô cùng cảm kích.”
[2] Chu Công tên thật là Cơ Đán, là con trai của Chu Văn Vương, em trai của Chu Vũ Vương và là chú ruột đồng thời là thầy giáo của Chu Thành Vương. Ông trợ giúp Chu Vũ Vương phạt Trụ diệt Thương, là trọng thần khai quốc của nhà Tây Chu. Sau khi Chu Vũ Vương mất, vì con trai là Chu Thành Vương tuổi còn nhỏ nên Chu Công trở thành người nắm giữ quyền triều chính.
Chu Công vừa để tâm đến việc triều chính, vừa đồng thời ân cần giáo dục cháu là Chu Thành Vương phải chuyên cần việc triều chính, yêu thương dân chúng, khiêm tốn và biết tự kiềm chế bản thân, phải hiểu lễ nghi và có tác phong của người hiền tài. Nguồn chú thích: trithucvn2
Chúng thần dập đầu khóc lớn: “Xin bệ hạ yên tâm! Thần nguyện tận trung đến hơi thở cuối cùng, phò tá tân đế.”
Nữ đế gật nhẹ. Ánh mắt bà lướt qua đại điện, nhìn từng vị trọng thần do chính tay mình nâng đỡ, rồi dừng lại trên người Lư Hoài. Hắn vừa là thủ phụ, vừa là đế sư, trung can nghĩa đảm, có hắn phò tá Lý Trưng, bà chẳng có gì phải lo lắng.
Bà lại nhìn về phía Lý Trưng, tuy còn trẻ nhưng mấy năm nay xử lý chính sự đều quyết đoán, tiến thoái có chừng. Bà cũng không cần bận tâm.
Còn nữ nhi mà bà thương yêu nhất, đã có Thôi Tuần chăm sóc, lại càng không cần phải bận lòng.
Nữ đế Đại Chu, khóe môi khẽ cong, chậm rãi nhắm mắt lại.
Đời này, bà từ một nữ tử thương hộ nghèo đến mức không có nổi một đôi giày, bước lên ngôi vị chí tôn, nắm trong tay quyền sinh quyền sát. Khi tại vị, bà đẩy mạnh tân chính, xua đuổi Hồ Lỗ, củng cố giang sơn, công lao rạng danh sử sách. Dù thân là nữ tử, nhưng sử quan đều không thể không thừa nhận, bà xứng đáng là một đế vương lưu danh thiên cổ.
Mùa xuân năm Vĩnh An thứ mười sáu, vị Nữ đế cái thế ấy băng hà.
Lúc băng hà, chẳng còn vương vấn điều chi.