Đêm Trăng Năm Thứ Ba Mươi - Vân Hương Thanh Nịnh

Chương 165: Ngoại truyện luân hồi (4)



Sau khi đoàn tân khoa Tiến sĩ phi ngựa qua phố Chu Tước, điểm đến tiếp theo chính là đề danh tại tháp Đại Nhạn trong chùa Từ Ân. Tất cả Tiến sĩ đều cùng nhau trèo lên đỉnh tháp, khắc tên mình lên tường tháp Đại Nhạn. Từ trên cao nhìn xuống, non sông rộng lớn trải dài trước mắt, trong lòng ai nấy đều tràn đầy hứng khởi, chí khí ngút trời. Không biết ai đó đột nhiên đùa một câu: “Người trẻ tuổi nhất được đề danh trên đỉnh tháp Đại Nhạn chính là vị tiểu lang họ Bùi.”

Thôi Tuần nghe vậy, chỉ khẽ cười. Hắn cúi đầu nhìn xuống Trường An quen thuộc vô cùng. Trước đây, nơi này đối với hắn chỉ toàn khinh rẻ và ruồng bỏ, vậy mà hôm nay, hắn lại có thể hiên ngang thúc ngựa qua ngự nhai, [1] đề danh lên tháp Nhạn. Trong khoảnh khắc ấy, bao nhiêu xúc cảm dâng trào, muôn vàn tư vị khó tả.

[1] “Ngự nhai” (御街) là con đường dành riêng cho vua chúa đi lại trong kinh thành thời phong kiến. Đây thường là tuyến đường quan trọng, rộng lớn, được lát đá và thông suốt đến hoàng cung.

Sau lễ đề danh, tiếp theo là yến tiệc tại sông Khúc Giang. Từ trước đến nay, mỗi kỳ yến hội đều do hoàng đế đích thân chủ trì, nhưng vì Nữ đế sức khỏe không tốt, lần này yến tiệc được giao cho Cảnh Thành vương Lý Trưng đảm trách.

Trong yến tiệc, vị Cảnh Thành vương mười sáu tuổi phong thái tao nhã, ôn hòa như ngọc, thi ca trác tuyệt, xuất khẩu thành chương, mỗi lời nói ra đều khiến người nghe như gió xuân phơi phới. Thám hoa hơi ngả đầu, ghé tai nói với Thôi Tuần: “Cảnh Thành vương xuất chúng thế này, chẳng hiểu sao bệ hạ lại không yêu thích gì ngài ấy?”

Thôi Tuần chỉ cười, không đáp.

Trong lúc yến tiệc diễn ra, Thượng thư Tả bộc xạ Lư Hoài không ít lần đưa mắt nhìn về phía Thôi Tuần. Đến khi tiệc tan, trời đã ngả màu hoàng hôn, quan khách lần lượt ra về. Lúc Thôi Tuần đang chậm rãi quay lại khách xá, liền bị Lư Hoài gọi lại.

Mười sáu năm trước, Lư Hoài từng nhậm chức Thiếu khanh Đại Lý Tự, sau đó lần lượt thăng lên Trung thư thị lang, Trung thư lệnh, trải qua nhiều năm rèn giũa, cuối cùng được phong làm Tể tướng. Hắn cũng thực hiện đúng nguyên tắc làm quan khi còn trẻ: “Kẻ trung thành tận tụy, dù là thù cũng được thưởng; kẻ phạm pháp tắc trách, dù là thân thích cũng phải phạt.”

Thiên lý mã của họ Lư đất Phạm Dương, cuối cùng cũng bộc lộ toàn vẹn tài năng, trở thành vị Tể tướng được đánh giá cao nhất từ khi triều Đại Chu khai quốc đến nay. Về sau, trong sử sách cũng không thể thiếu lời ca tụng công lao, lưu danh thiên cổ, vinh quang vạn đời.

Thôi Tuần ngoảnh lại, cung kính chắp tay hành lễ: “Lư tướng công.”

Lư Hoài gật đầu, đợi hắn đứng thẳng dậy rồi từ tốn lên tiếng: “Cậu chính là tân khoa Trạng nguyên, Bùi Hành?”

Thôi Tuần đáp: “Vâng.”

Lư Hoài nhìn hắn, trầm ngâm một thoáng, rồi thở dài nói: “Nhìn cậu có nét rất giống với một cố nhân của ta.”

Thôi Tuần như đã biết trước nhưng vẫn hỏi: “Là ai vậy?”

Ánh mắt Lư Hoài vụt qua một tia hoài niệm, xen lẫn đôi chút chua xót. Hắn khẽ cười, nhưng nụ cười ấy lại mang theo vẻ cay đắng: “Là một người… rất khó để đánh giá.”

Thôi Tuần lắng nghe, Lư Hoài ngẫm nghĩ giây lát rồi tiếp tục: “Năm Vĩnh An thứ ba, ta phụ trách tu chỉnh sử sách. Khi đó, các sử quan tranh luận không dứt về việc nên đưa y vào “Liệt truyện Nịnh thần” hay “Liệt truyện Thanh liêm”. Người thì nói rằng y có công đánh đuổi Đột Quyết, không gì sánh bằng, không nên bị xếp vào hàng gian nịnh. Kẻ thì cho rằng y nhờ nịnh hót đi lên, nào xứng được đặt trong “Liệt truyện Thanh liêm”?”

Lư Hoài dừng một chút rồi nói tiếp: “Sau cùng, ta bảo rằng, nếu đã không thể phân định rõ ràng, vậy thì cứ dành riêng cho y một truyện ký, ta sẽ tự mình chấp bút. Rốt cuộc y là gian nịnh hay là thanh liêm, cứ để hậu thế luận bàn.”

Thôi Tuần nhẹ giọng đáp: “Người Lư tướng công nói đến có phải là Thôi Vọng Thư, vị Thiếu khanh của Sát Sự Thính năm xưa? Truyện ký do Lư tướng công viết, ta đã đọc qua, quả nhiên công bằng sáng suốt.”

Bài truyện ký ấy dài hơn hẳn so với những tập truyện khác. Lư Hoài thở dài: “Có những chuyện, ta hỏi Ngư Phù Nguy, có những chuyện, ta hỏi Thịnh A Man. Mọi điều lớn nhỏ, ta đều ghi chép lại, như vậy hậu thế sẽ không đến mức giống như ta năm đó, bị thành kiến che mờ đôi mắt.”

Đó chính là câu cuối cùng trong truyện ký mà hắn đã viết: “Thánh nhân từng nói, điều ta tin là đôi mắt, nhưng mắt cũng chưa hẳn đã đáng tin; điều ta nương nhờ là tấm lòng, nhưng lòng người chưa chắc đủ bền vững. Biết người không dễ, hiểu được người lại càng khó.”

Cũng chính nhờ tập truyện ký tỉ mỉ đến từng chi tiết của Lư Hoài mà bách tính Đại Chu có cơ hội nhìn thấy quá khứ của vị Liên Hoa Lang đã bệnh mất hơn mười năm trước. Kể từ đó, vô số dị bản quái lạ xoay quanh y liên tục ra đời, chỉ tính riêng số sách Lý Doanh từng đọc đã không biết bao nhiêu mà kể.

Thôi Tuần trong lòng vừa buồn cười vừa cảm khái, nhưng nhiều hơn cả vẫn là lòng kính trọng cùng biết ơn dành cho Lư Hoài. Hắn khẽ nói: “Nếu Thôi Vọng Thư dưới suối vàng có hay, chắc hẳn cũng sẽ cảm kích tất cả những gì Lư tướng công đã làm cho y.”

Lư Hoài chỉ cười trừ: “Y có cảm kích hay không, ta không biết. Nhưng trước ngục thất Đại Lý Tự năm đó, y đã gọi ta một tiếng huynh. Ta nghĩ, hẳn y đã coi ta là bằng hữu rồi.”

Thôi Tuần nói: “Có lẽ, từ trước đó rất lâu, y đã xem Lư tướng công là bạn rồi.”

Lư Hoài khẽ gật đầu, nhìn về phía vị Trạng nguyên trẻ tuổi trước mặt, bỗng bật cười tự giễu: “Không biết vì sao, hôm nay ta lại nói với cậu nhiều như vậy, có lẽ là do uống rượu hơi nhiều.”

Giữa cơn say nhè nhẹ, hắn như trông thấy bóng hình năm xưa thấp thoáng nơi chàng Trạng nguyên trẻ tuổi này. Nhưng người đó… đã bệnh mất mười sáu năm rồi.

Lư Hoài khẽ thở dài: “Xem như ta và Trạng nguyên lang có duyên. Tháng sau, tiểu nữ của ta sẽ thành thân với con trai của cố nhân Vương Huyên. Nếu khi ấy cậu rảnh rỗi, có thể đến uống một chén rượu mừng.”

Thôi Tuần lập tức đáp: “Đó là vinh hạnh của ta.”

Lư Hoài gật đầu, lúc này, Cảnh Thành vương Lý Trưng cũng tìm tới. Trước tiên Lý Trưng chào hắn một tiếng: “Thầy.”

Lý Trưng cung kính hành lễ với Lư Hoài: “Thì ra thầy ở đây.”

Lư Hoài mỉm cười: “Phải, gặp được Trạng nguyên lang do điện hạ tự mình chọn ra, thế nên nói thêm đôi lời.”

Lý Trưng ôn hòa nhìn Thôi Tuần, mỉm cười: “Trạng nguyên lang tài hoa xuất chúng, trong khi thầy lại là người quý trọng nhân tài, có lẽ vì vậy mà hợp ý thầy chăng?”

Hắn và Lư Hoài đứng sóng vai bên nhau, một thầy một trò. Trong khoảnh khắc ấy, Thôi Tuần chợt nhớ đến Lư Dụ Dân và Long Hưng Đế năm nào, họ cũng từng là thầy trò như thế. Nhưng Lư Hoài vĩnh viễn không thể trở thành Lư Dụ Dân, mà Lý Trưng cũng chẳng phải Long Hưng Đế.

Hắn mỉm cười nhàn nhã, chắp tay nói: “Đa tạ điện hạ khen ngợi.”

Lý Trưng gật đầu, ánh mắt đầy vẻ tán thưởng. Đây là lần đầu tiên hắn chủ trì kỳ thi Tiến sĩ, cũng là lần đầu tiên tự mình chọn ra một vị Trạng nguyên. Thôi Tuần càng xuất sắc, hắn càng cảm thấy tự hào. Dù có lòng kết giao nhưng nghĩ đến thân phận nhạy cảm, hắn không muốn để người ta cho rằng Thôi Tuần là vây cánh của mình, bèn do dự một chút rồi nói: “Nếu Trạng nguyên lang không còn việc gì khác, ta sẽ đưa thầy về phủ trước.”

Thôi Tuần chắp tay hành lễ: “Cung tiễn điện hạ, cung tiễn Lư tướng công.”

Từ yến tiệc ở Khúc Giang trở về, khi đến khách xá thì trời đã khuya, tinh tú đầy trời. Thôi Tuần dừng bước, quả nhiên thấy thiếu nữ đang ngồi trên bậc đá xanh, chống cằm, nhoẻn miệng cười nhìn hắn.

Giống như kiếp trước, mỗi lần nàng ngồi trên bậc đá xanh trước phủ Thôi gia, đợi hắn hạ triều.

Thôi Tuần cong khóe môi, sải bước tiến đến. Thiếu nữ cũng đứng dậy, chạy đến ôm chầm lấy hắn. Nàng ngẩng mặt, đôi mắt sáng rực như chứa đựng cả trời sao, nụ cười bừng nỡ như hoa sớm. Nàng nói: “Chàng đỗ Trạng nguyên rồi.”

Hắn ôm nàng vào lòng, cười khẽ: “Ừ, vậy là ta có thể cưới nàng rồi.”

Lý Doanh cười nói: “Hôm nay có rất nhiều người chúc mừng chàng, nhưng ta vẫn muốn tặng chàng một món quà.”

“Hửm? Quà gì vậy?”

“Nào, đi theo ta.”

Lý Doanh kéo tay hắn, đưa vào phòng khách. Gian phòng nằm ở tầng hai của khách xá, mở cửa sổ ra, liền có thể nhìn thấy cả bầu trời đêm mênh mông.

Nàng quay lại, nói với hắn: “Chàng nhìn ra ngoài đi.”

Thôi Tuần hướng mắt ra ngoài, chỉ thấy vầng trăng sáng, sao trời lấp lánh cùng thành Trường An tịch mịch trong màn đêm. Hắn quay đầu, thoáng nghi hoặc: “Bên ngoài có gì sao?”

“Chàng nhìn kỹ lại đi.”

Hắn nhìn ra lần nữa. Giây lát sau, muôn vàn những bông pháo hoa nở bung giữa bầu trời, soi sáng đêm đen, như thể biến đêm thành ngày. Hắn không khỏi thốt lên: “Là pháo hoa.”

Lý Doanh nhoẻn cười: “Phải, ta đã mua pháo hoa để chúc mừng chàng.”

Trước song cửa, gương mặt nàng tựa như đóa hoa đào hé nở, sau lưng là ngàn vạn ánh pháo hoa sáng rỡ. Sắc màu huy hoàng của những tia lửa rọi lên gương mặt nàng, nước da trắng mịn như thể cũng đang phát sáng. Thôi Tuần nhìn nàng, yêu chiều đáp lại: “Ta rất thích món quà này.”

“Nó có khiến chàng vui hơn so với lúc cưỡi ngựa qua ngự nhai, đề danh trên tháp Nhạn, hay dự yến tiệc ở sông Khúc Giang không?”

Chẳng chút chần chừ, hắn gật đầu: “Minh Nguyệt Châu, chỉ cần là quà nàng tặng thì đều quý giá hơn vạn vật trên thế gian.”

Hắn lấy từ trong ngực áo ra chiếc túi hương mà nàng đã trao cho mình. Mở ra, bên trong là một lọn tóc đã được hắn dùng dây đỏ buộc lại cùng với lọn tóc của mình.

Lý Doanh giật mình: “Đây là kết tóc sao?”

Kết tóc phu thê, ân ái trọn đời, chẳng chút ngờ vực. Nàng chưa từng nghĩ, một người ít nói, lãnh đạm như Thôi Tuần lại có thể vụng trộm cắt một lọn tóc, buộc chung với tóc của nàng, kết thành một dải với lọn tóc của nàng. Trong đầu nàng chợt hiện lên hình ảnh hắn cẩn thận dùng dây đỏ quấn lấy hai lọn tóc, trong lòng không khỏi rung động. Nàng thì thầm: “Thập Thất lang, ta còn tưởng chàng sẽ không làm những chuyện thế này.”

Thôi Tuần hơi sững người: “Vì sao?”

Như để tỏ rõ lòng mình, hắn lại lấy ra từ trong túi hương ra đóa hoa tường vi mà ban ngày nàng đã tiện tay ném cho hắn.

Lý Doanh đón lấy, cánh hoa vẫn đỏ thắm như lửa. Đó chỉ là một đóa hoa nàng vô tình ném đi. Nàng lẩm bẩm: “Sao ngay cả cái này cũng giữ lại kia chứ?”

“Đương nhiên phải giữ lại rồi.” Thôi Tuần nhẹ giọng: “Bất cứ thứ gì nàng tặng ta, ta đều sẽ trân trọng hết mức.”

Đời trước, quả cầu hương bằng bạc mạ vàng mà Lý Doanh tặng hắn đã bị giẫm nát trong nhà lao của Đại Lý Tự. Đó là tiếc nuối lớn nhất của hắn. Đời này, mỗi một thứ nàng trao, hắn đều trân trọng cất giữ trong rương gỗ trong phòng ngủ, chưa từng để chúng vướng phải chút tổn hại nào.

Lý Doanh cầm đóa tường vi, bất chợt cười rộ: “Thập Thất lang, cài giúp ta, được không?”

Thôi Tuần khẽ gật đầu, cẩn thận cầm lấy đóa hoa, nhẹ nhàng cài lên tóc mai nàng. Làn da nàng vốn đã trắng như tuyết, tường vi đỏ rực cài lên mái tóc đen như mây, càng khiến nàng thêm thanh tao thoát tục, mỹ lệ không gì sánh bằng. Hắn ngẩn ngơ ngắm nàng, tim đập hỗn loạn. Trong đầu thoáng nghĩ, không thể khinh bạc nàng, nhưng rồi lại nghĩ, hai người đã đính hôn, sắp thành phu thê, hôn một cái cũng đâu có gì quá đáng.

Có lẽ hắn thất thần quá lâu, Lý Doanh bỗng ngẩng mặt, đặt một nụ hôn lên môi hắn. Thôi Tuần sững sờ, nàng lại khẽ cười, trong nụ cười vương chút ngượng ngùng, lại xen lẫn vẻ đắc ý. Hắn dần hoàn hồn, cũng bật cười, cúi xuống đáp lại nụ hôn ấy.

Ngoài cửa sổ, pháo hoa rực rỡ. Trong gian phòng nhỏ, chàng Trạng nguyên trẻ tuổi cùng người con gái chàng yêu đang trao nhau nụ hôn say đắm. Ban đầu, chỉ là những cái chạm môi dè dặt, thẹn thùng và thuần khiết, dần dà lại biến thành giao hòa nóng bỏng, quấn quýt không rời. Giây phút này, thế gian tựa hồ chỉ còn lại hai người. Chàng chỉ thấy nàng, mà nàng cũng chỉ nhìn thấy chàng thôi.

Sáng hôm sau, khi tỉnh giấc trong phòng khách, Thôi Tuần vẫn cảm thấy hết thảy tựa như một giấc mơ. Hắn đưa tay chạm nhẹ lên môi mình, nơi đó vẫn còn vương hơi ấm từ nụ hôn của nàng đêm qua. Mặt hắn hơi nóng lên, rồi bỗng nhiên muốn tự vả mình một cái. Rốt cuộc, đời này cũng như đời trước, lần nào cũng là nàng chủ động. Bọn họ sắp thành thân rồi, đêm động phòng… đâu thể cứ để nàng dẫn dắt mãi được.

Thế nên, hắn vội vàng xuống giường, rửa mặt chải đầu qua loa, rồi lập tức muốn đi tìm nàng. Nhưng vừa mở cửa ra, lại bắt gặp mấy vị nội thị đứng chờ bên ngoài.

Hắn hơi sững lại, một tên nội thị cất giọng the thé: “Bệ hạ ban xuống thánh chỉ.”

Hắn quỳ xuống tiếp chỉ, nhưng nội dung trong thánh chỉ lại là sắc phong hắn làm phò mã của công chúa Tề An.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.