Đêm Trăng Năm Thứ Ba Mươi - Vân Hương Thanh Nịnh

Chương 163: Ngoại truyện luân hồi (2)



Trên sân đấu, trận kịch chiến càng lúc càng căng thẳng, bên ngoài sân, tiếng hò reo cổ vũ của các quý nữ cũng vang lên không dứt. So với triều trước, phong tục Đại Chu cởi mở hơn nhiều, nữ tử có thể cưỡi ngựa, buôn bán, đọc sách, lại thêm việc Nữ đế đăng cơ, địa vị nữ nhân càng được nâng cao. Các quý nữ sinh ra trong thời Vĩnh An cũng chẳng hề kiêng dè chuyện cổ vũ cho các thiếu niên trên sân đấu. Lý Doanh cũng hòa theo dòng người, đứng bật dậy, không ngừng hô lớn: “Thập Thất lang, cẩn thận bên trái!”

“Cẩn thận bên phải!”

“Thập Thất lang, đánh hay lắm!”

Nữ tử thanh xuân rạng rỡ bên ngoài sân nhiệt thành cổ vũ cho lang quân trong lòng mình, trong khi thiếu niên trên sân càng đánh càng hăng, liên tiếp vung côn, điều khiển quả cầu lao thẳng vào khung thành, tuyệt thế vô song.

Không ít quý nữ đến từ Ngô Trung cũng bắt đầu thì thầm to nhỏ: “Vị lang quân kia là ai thế?”

“Tướng mạo tuấn tú, chơi mã cầu cũng xuất sắc.”

“Nghe nói là công tử nhà Thứ sử Dương Châu, họ Bùi, đứng thứ mười bảy.”

“Đã có hôn phối chưa?”

“Chưa đâu.”

Các quý nữ vừa nghe vậy, trong lòng bỗng rộn ràng, ai nấy đều âm thầm suy tính, đợi khi trận đấu kết thúc nhất định phải tìm cơ hội làm quen. Cuối cùng, cũng không nằm ngoài dự đoán, trận đấu cũng khép lại với chiến thắng áp đảo nghiêng về quan học Dương Châu.

Khi Thôi Tuần cầm lấy quả cầu vàng chạm rỗng trong tay, hắn bỗng thấy trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Quả cầu này được chế tác bằng vàng ròng, là phần thưởng cao quý mà quan học hai vùng dành tặng cho người có màn trình diễn xuất sắc nhất. Chiến thắng này, hắn xứng đáng nhận được.

Ngón tay nắm chặt quả cầu, hồi ức kiếp trước chợt ùa về. Vào những tháng ngày cuối cùng của đời trước, vì chịu cực hình, ngón tay hắn gân cốt đứt lìa, đến cả co duỗi cũng không làm được. Khi ấy, ngay cả việc uống thuốc, ăn cháo cũng phải nhờ Lý Doanh đút cho. Dù về sau vết thương dần hồi phục, nhưng cũng chẳng thể cầm nổi đôi đũa cho ra hồn, một nét hành thảo đẹp đẽ cũng chẳng thể viết ra nữa, đến cả con châu chấu cỏ cũng chẳng thể đan được.

Nhưng nay, rốt cuộc hắn đã có một đôi tay lành lặn, có thể cầm vững côn nguyệt, có thể tung hoành trên sân mã cầu, giành lấy chiến thắng vinh quang. Cảm giác này, sao không kỳ diệu cho được?

Bỗng một đồng đội gọi hắn: “Thập Thất lang! Chúng ta về uống rượu mừng nào!”

Thôi Tuần lúc này mới bừng tỉnh, ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt có vài phần giống Tào Ngũ kia, khóe môi bất giác cong lên: “Được thôi.”

Kiếp này, Thôi Tuần có phụ mẫu yêu thương, có bạn hữu bầu bạn, dù tính tình vẫn lạnh nhạt như kiếp trước, nhưng đã vơi đi không ít u ám. Vài người bạn thân bá vai hắn, cười rộ: “Đi thôi!”

Hắn bỗng dừng bước: “Đợi đã.”

Ánh mắt hắn dõi về phía Lý Doanh đang bị mấy nam sinh vây quanh. Thiếu nữ đứng đó, dáng vẻ xinh đẹp thanh thoát, tựa vầng minh nguyệt trên cao. Bất chợt, hắn cất tiếng gọi: “Minh Nguyệt Châu!”

Lý Doanh ngước mắt lên.

“Cho muội đấy!”

Quả cầu vàng chạm rỗng được ném về phía nàng, Lý Doanh theo phản xạ đón lấy. Thôi Tuần thản nhiên nói: “Là của muội rồi.”

Nàng ôm quả cầu, ngẩn ngơ không biết làm sao. Quả cầu vàng ba năm mới có một lần, vậy mà hắn lại cứ thế trao cho nàng?

Giữa đám thiếu niên vây quanh, hắn phất tay về phía nàng, phong thái hào hùng không khác gì thời còn ở Thiên Uy quân: “Ta đi trước đây.”

Ánh nắng vàng rực rỡ chiếu xuống, như khoác lên hắn một bộ khôi giáp sáng ngời.

Hắn chợt dừng lại, ngoái đầu nhìn nàng, mỉm cười nói thêm: “Quả cầu này, xem như sính lễ.”

Lý Doanh sững người. Một lúc sau, nàng hoàn hồn, lắc lắc quả cầu vàng, cười vui với Thôi Tuần: “Thế thì không được rồi, vẫn còn thiếu đấy.”

“Vậy thì bù thêm.”

“Nói lời giữ lời đấy nhé.”

Trời trong mây tạnh, thiếu niên khoác trường bào nguyệt bạch ống tay bó, mang giày cao cổ, cùng thiếu nữ điểm chu sa hình giọt lệ trên trán, bốn mắt nhìn nhau, ý cười lặng lẽ lan tràn. Một đôi bích nhân, quả thực xứng đôi vô cùng.

Những quý nữ Ngô Trung tìm đến Thôi Tuần trông thấy cảnh này liền hiểu ra, thì ra Bùi Thập Thất lang đã có người trong lòng. Họ đành thất vọng rời đi. Mấy nam sinh thầm ngưỡng mộ Lý Doanh nghe rõ hai chữ “sính lễ“, cũng đành dập tắt tâm tư. Việc này truyền đến tai Bùi Thứ sử và Đỗ Tư mã, cha mẹ hai nhà chỉ nhìn nhau cười lớn. Xem ra, đã đến lúc định hôn sự cho đôi trẻ rồi.

Nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ, qua một loạt thủ tục rườm rà, nửa năm đã trôi qua. Hôn sự giữa Thôi Tuần và Lý Doanh cũng gần như đã định.

Mặc dù Đỗ nương tử có phần không nỡ rời xa con gái, nhưng nhìn hai đứa trẻ tình đầu ý hợp, hơn nữa, Bùi Thập Thất lang là đứa nhỏ bà nhìn rõ sự trưởng thành từ bé, từ nhân phẩm đến tính tình đều không có điểm nào để chê, bà cũng đành gác lại sự luyến tiếc, đồng ý cuộc hôn nhân này.

Chỉ đợi Thôi Tuần tham gia kỳ thi Tiến sĩ năm nay xong, hắn sẽ quay về rước dâu.

Hắn đã giành đầu bảng trong kỳ châu thí, tiếp theo là điện thí. Sắp xếp hành lý xong xuôi, cùng bạn bè lên đường đến Trường An, đến bờ kênh vận, hắn cứ đi ba bước thì ngoái đầu lại một lần, mãi không chịu lên thuyền.

Bạn bè bắt đầu trêu chọc: “Chẳng lẽ không thấy Minh Nguyệt Châu nên không muốn lên thuyền?”

Hắn cười ngại ngùng: “Ta muốn chờ nàng thêm chút nữa.”

Vừa dứt lời, đã thấy Lý Doanh thở hổn hển chạy đến, trong tay nắm chặt một túi gấm. Nàng chạy vội đến bên hắn, nhét túi gấm vào ngực hắn: “Đây là bùa hộ mệnh ta cầu được cho chàng ở chùa Khai Nguyên, có nó bên người, nhất định chàng sẽ đỗ cao.”

Thôi Tuần mở túi ra, bên trong lại trống không. Lý Doanh cũng ngẩn người: “Sao thế này? Ta dậy từ sớm để thắp hương đầu tiên, vất vả lắm mới xin được lá bùa này, sao lại chẳng có gì cả?”

Nàng bỗng nhiên tỉnh ngộ, tức giận giậm chân: “Nhất định có kẻ nào đó cũng muốn đỗ đạt cao nên đã trộm lá bùa của ta rồi! Không được, ta phải quay lại chùa Khai Nguyên tìm ra tên đạo tặc ấy!”

“Đừng đi.” Thôi Tuần ngăn nàng lại, nói: “Chẳng lẽ chỉ nhờ một tấm bùa là có thể biến từ người xếp cuối thành người đứng đầu sao? Minh Nguyệt Châu, không sao đâu.”

Lý Doanh vẫn chưa cam lòng, Thôi Tuần liền nói: “Thay vì đi tìm lá bùa, chi bằng tặng ta một thứ khác.”

“Thứ gì?”

Hắn đáp: “Một lọn tóc của nàng.”

Lý Doanh ngạc nhiên: “Tóc ta ư?”

Thôi Tuần gật đầu: “Thấy tóc như thấy người. Minh Nguyệt Châu, ta muốn nàng cùng ta tham gia điện thí.”

Kiếp trước, vì tự ti mà hắn chưa từng chủ động bày tỏ tình cảm với nàng, ngược lại, Lý Doanh vẫn luôn can đảm tiến về phía hắn. Đợi đến khi hắn có thể gạt bỏ gánh nặng trong lòng thì quãng đời còn lại đã chẳng còn bao nhiêu. Những ngày cuối cùng ấy, hắn thương tích đầy mình, thân thể hao kiệt, dù ở bên Lý Doanh, trong lòng vẫn luôn quẩn quanh nỗi sợ hãi và chua xót. Hắn chưa từng có được cơ hội như kiếp này, tự do bày tỏ tình cảm cháy bỏng dành cho nàng.

Kiếp trước, nàng chủ động tiến về phía hắn. Kiếp này, hắn muốn chủ động tiến về phía nàng.

Mặt Lý Doanh thoáng ửng đỏ. Nàng rút dao nhỏ, cắt một lọn tóc, đưa cho Thôi Tuần. Hắn nâng niu nhận lấy, trân trọng đặt vào túi gấm bên hông. Hắn nói: “Minh Nguyệt Châu, túi hương này, ta nhất định sẽ giữ gìn cẩn thận. Dù có chết đi, cũng quyết không để mất.”

Giống như kiếp trước vậy.

Lý Doanh khẽ hừ một tiếng: “Đừng nói nhảm về chuyện chết chóc, ta còn đang đợi chàng quay về cưới ta đây.”

Thôi Tuần khẽ gật đầu, ý cười tựa gió xuân: “Ta nhất định sẽ về.”

Thuyền sắp rời bến, hắn bước lên khoang, còn nàng vẫn đứng trên bờ vẫy tay, lưu luyến không rời. Hắn cũng chần chừ chưa chịu vào khoang, chợt nghe bên cạnh có người cất tiếng gọi: “Các hạ có vẻ rất giống một cố nhân.”

Thôi Tuần ngoảnh đầu lại, không khỏi sửng sốt. Thì ra là Ngư Phù Nguy.

Năm đầu tiên của niên hiệu Vĩnh An, Ngư Phù Nguy đỗ thám hoa, rốt cuộc cũng thực hiện được khát vọng bấy lâu. Khởi đầu từ chức Hiệu thư lang quan hàm cửu phẩm, nay đã thăng đến chức Thứ sử Lạc Châu tam phẩm. Lạc Dương là kinh đô phụ, địa vị của Thứ sử Lạc Châu vô cùng trọng yếu, gần như ngang hàng với tể tướng, có thể thấy Nữ đế vô cùng coi trọng hắn.

Thôi Tuần mím môi, chắp tay hành lễ: “Ngư Thứ sử.”

Ngư Phù Nguy đã ngoài trung niên, dung mạo chưa lộ dấu vết suy tàn, vẫn anh tuấn phi phàm như hồi trẻ. Có lẽ là do tâm tính phóng khoáng, bất kham, dù ở chốn quan trường cũng không thay đổi, thế nên tướng mạo mới chẳng khác gì xưa.

Khi Thôi Tuần đứng thẳng dậy, ánh mắt bình thản đối diện với Ngư Phù Nguy. Ngư Phù Nguy cũng quan sát hắn từ trên xuống dưới, đôi mắt này… thật sự quá giống người ấy. Đều là đôi mắt đào hoa, yêu mị kiều diễm cùng khí chất thanh lãnh như sương tuyết, chẳng khác nào cùng một khuôn đúc ra. Ngư Phù Nguy: “Tiểu lang quân có phải cố nhân chăng?”

Thôi Tuần gật đầu. Ngư Phù Nguy thở dài một hơi: “Quả nhiên.”

Ánh mắt hắn dừng lại nơi bờ sông, nhìn Lý Doanh. Nàng vẫn thanh lệ tú nhã, đoan trang trầm tĩnh như xưa. Hắn lại hỏi: “Vậy nàng, cũng là cố nhân chứ?”

Thôi Tuần đáp: “Phải.”

Ngư Phù Nguy ngẩn ra hồi lâu, nhẹ giọng than: “Tốt.”

Chẳng rõ chữ “tốt“ này là thán phục nhân duyên giữa Thôi Tuần và Lý Doanh, hay là cảm thán sự nhân từ đặc biệt của số mệnh.

Ánh mắt hắn rơi xuống tay nải sau lưng Thôi Tuần, hỏi: “Ngài định đến Trường An?”

“Ừm, đi ứng thí.”

“Nàng không đi cùng sao?”

Người hắn nhắc đến tất nhiên là Lý Doanh. Thôi Tuần đáp: “Không đi.”

“Đáng tiếc.” Ngư Phù Nguy nói: “Bệ hạ rất nhớ nàng.”

Bệ hạ chính là Nữ đế. Từ sau khi Nữ đế đăng cơ, bà đổi xưng hiệu “Thánh nhân” thành “bệ hạ”. [1] Chuyện bà đau đáu nhớ mong người con gái yểu mệnh của mình, thiên hạ ai ai cũng biết. Năm đó, khi Thôi Tuần bệnh nặng qua đời, đèn trường minh được thắp ở bốn vạn ngôi chùa thờ Phật trên khắp cả nước đồng loạt tắt lịm chỉ trong một đêm, dù cố gắng thế nào cũng không thể thắp sáng lại. Nữ đế bi thương đến cùng cực, nhưng ngay sau đó, bấc đèn bỗng dưng tự cháy lên lần nữa. Khoảnh khắc ấy, bà lại dấy lên hy vọng, mong rằng ái nữ đã đầu thai chuyển thế, chứ không còn là một hồn phách vất vưởng trên thế gian.

[1] Bệ hạ (陛下) là kính ngữ dành cho hoàng đế. Bệ (陛) là các bậc thang của cung điện. Theo sách Độc đoán của Thái Ung thời Đông Hán, bệ hạ có nghĩa gốc là từ dùng để chỉ những cận thần đứng dưới bậc thềm để bảo vệ vua. Ngày xưa, quan hoặc dân không được trực tiếp tâu với vua, mà phải nhờ vị cận thần đứng ở bậc thềm tâu lại. Sau này, bệ hạ trở thành danh hiệu kính trọng dùng để gọi vua. Trong Đông Chu liệt quốc chí có câu: “Thiên tử tự xưng là “trẫm”, các quan tấu trình sự việc gọi vua là bệ hạ (Thiên tử tự xưng viết: “trẫm”; thần hạ tấu sự xưng “bệ hạ” (chương 108). Nguồn chú thích: thanhnien vn

Giờ đây, khi Nữ đế đã hơn tám mươi tuổi, thọ mệnh cũng dần đi đến điểm cuối, nỗi nhớ thương con gái càng thêm mãnh liệt. Ngư Phù Nguy nói: “Nhưng dù bệ hạ nhớ thương Minh Nguyệt Châu đến đâu, cũng chưa từng hao người tốn của, phái người khắp nơi tìm kiếm chuyển thế của nàng ấy.”

Thôi Tuần nói: “Minh Nguyệt Châu từng thưa với bệ hạ rằng, nàng mong bệ hạ trở thành mẫu thân của muôn dân thiên hạ. Bệ hạ đã thực hiện được điều đó. Từ khi đăng cơ đến nay, người luôn lắng nghe lời can gián, chăm lo chính sự, yêu thương bách tính. Có lẽ, người nghĩ rằng chỉ cần trị quốc tốt, thì Minh Nguyệt Châu của người cũng sẽ có một cuộc sống tốt đẹp. Huống hồ, Minh Nguyệt Châu đã có một đôi song thân khác, mở ra một kiếp nhân sinh hoàn toàn khác biệt. Người không muốn quấy rầy con gái mình. Hữu duyên, tự khắc sẽ tương phùng, vô duyên, cũng chẳng cần cưỡng cầu làm chi.”

Ngư Phù Nguy nghe xong, khẽ cười: “Ngài vẫn luôn thấu hiểu tâm tư bệ hạ hơn ta. Bệ hạ hẳn đã nghĩ như vậy.”

Thôi Tuần lắc đầu: “Đây không phải là suy nghĩ của bệ hạ, mà là tâm tư của một người mẹ.”

Là tấm lòng của một người mẹ vô tư, chẳng mong hồi báo.

Ngư Phù Nguy gật đầu, rồi lại hỏi Thôi Tuần: “Vậy còn ngài? Ta vẫn nghĩ, ngài sẽ không quay lại triều đường nữa.”

Dẫu sao, kiếp trước, những chuyện Thôi Tuần trải qua trên triều đường cũng chẳng lấy làm tốt đẹp.

Thôi Tuần thản nhiên đáp: “Đại trượng phu sinh ra ở đời, có tài tất phải tận tâm vì nước, làm việc vì dân. Huống hồ, ta có được kiếp này đã là ân huệ của trời cao, tất nhiên phải hoàn trả chúng sinh.”

Ngư Phù Nguy thoáng ngạc nhiên, chăm chú quan sát hắn. Dáng dấp thiếu niên trước mắt tuy giống hệt kiếp trước, nhưng trong ánh mắt đã không còn vẻ âm trầm tàn nhẫn. Ngư Phù Nguy nói: “Ngài… có chút không giống trước kia.”

Nhưng có lẽ, vốn dĩ hắn vẫn luôn là người như thế. Chính những trải nghiệm bi thảm kiếp trước đã đẩy hắn vào vực sâu địa ngục. Đến khi bước ra khỏi địa ngục, hắn lại trở về làm chàng thiếu niên mười bảy tuổi của Thiên Uy quân, mang trong mình một trái tim thuần khiết.

Thôi Tuần mỉm cười, hỏi ngược lại: “Vậy còn Ngư Thứ sử? Thật sự đã buông bỏ quá khứ rồi sao?”

Ngư Phù Nguy thẳng thắn: “Đôi khi nửa đêm bừng tỉnh, ta cũng tự hỏi mình rốt cuộc là ai. Nhưng sau khi tỉnh lại, bước vào nha môn, nhìn thấy từng lá đơn thỉnh nguyện của dân chúng, ta lại nghĩ, ta là ai, liệu có quá quan trọng? Quan trọng là, ta muốn trở thành ai.”

Hắn nhìn về phía xa. Dòng nước kênh đào rộng lớn, chỉ một cái nhìn đã không thấy tận cùng. “Làm quan nhiều năm, đã quen thấy nỗi khổ nhân gian, càng thấu hiểu kiếp người ngắn ngủi, chẳng qua chỉ mấy chục năm phù du. Tâm có thể giam mình trong chốn tù túng, cũng có thể vút cao tận trời xanh. Có thể chìm đắm trong hận thù, cũng có thể mang lại phúc lành cho trăm họ. Chỉ là lựa chọn mà thôi.”

Những lời hắn thốt ra, từng câu từng chữ đều toát lên sự khoáng đạt rộng mở. Xem ra, mười sáu năm chốn quan trường quả thực đã tôi luyện nên một con người khác. Thôi Tuần gật đầu: “Ngư Thứ sử định đi Lạc Châu sao?”

Ngư Phù Nguy đáp: “Phải. Nếu ngài định tới Trường An, có thể đi cùng ta một đoạn.”

Thôi Tuần cười: “Được.”

Ngư Phù Nguy nhìn về bờ sông, nơi bóng dáng Lý Doanh ngày càng xa dần. Dẫu không còn trông rõ dung nhan, nhưng hắn vẫn thấy nàng đứng đó, dõi theo Thôi Tuần mãi không rời. Ngư Phù Nguy bật cười, vỗ vai Thôi Tuần: “Kỳ thi đình lần này, nhất định phải giành lấy đầu bảng. Ta còn chờ uống rượu mừng của hai người trong yến tiệc Trạng nguyên.”

Thôi Tuần hơi mỉm cười, khẽ gật đầu, trong mắt là sự kiêu hãnh và tự tin độc nhất của một thiếu niên: “Đương nhiên rồi.”


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.