Đêm Trăng Năm Thứ Ba Mươi - Vân Hương Thanh Nịnh

Chương 162



* Tên chương này được tác giả đặt theo hai câu thơ: “Lang kỵ trúc mã lai, nhiễu sàng lộng thanh mai.” trích từ Trường Can Hành của tác giả Lý Bạch.

Bài Trường Can hành của Lý Bạch nói về đôi trai gái quen nhau từ thuở còn thơ, năm 14 tuổi cô gái lấy chàng trai này làm chồng. Năm 16 tuổi, người vợ trẻ nhớ chồng đang ở xa nên từ làng Trường Can nàng đi đến Trường Phong Sa đón chồng. Bài này có những câu hồi tưởng thời trẻ con, liên quan với thành ngữ Thanh mai trúc mã: “Lang kỵ trúc mã lai, Nhiễu sàng lộng thanh mai, Đồng cư Trường Can lí, Lưỡng tiểu vô hiềm sai” (Chàng cưỡi ngựa tre đến, Đi quanh sàn giếng hái mơ xanh, Cùng sống ở làng Trường Can, Hai đứa còn ngây thơ). Nguồn chú thích: thanhnien

Năm Vĩnh An thứ mười lăm, thiên hạ thái bình, vạn quốc triều bái.

Vị quân chủ khiến vạn nước quy phục ấy lại là một nữ tử.

Nữ tử ấy tên Khương Linh Diệp, khởi đầu chỉ là con gái một thương hộ nghèo đến mức chẳng mua nổi đôi giày. Vậy mà, dựa vào dã tâm cùng dung mạo của mình, bà từng bước tiến vào cung Đại Minh, từ một cung nữ thấp hèn trở thành Quý phi, Hoàng hậu, Thái hậu, cuối cùng nắm quyền thiên hạ, đăng cơ, trở thành vị Nữ đế duy nhất trong lịch sử.

Mọi chuyện về Nữ đế đều được hậu thế say sưa bàn luận. Chẳng hạn như ân oán tình thù giữa bà và trượng phu – Thái Xương Đế, vị Thánh chủ Trung hưng của Đại Chu; hay khúc mắc mẹ con giữa bà và Long Hưng Đế – người đã bị phế truất, thân bại danh liệt; cũng như tình cảm bao la bà dành cho người con gái đoản mệnh – Vĩnh An công chúa, Lý Doanh.

Tương truyền, niên hiệu “Vĩnh An” của Nữ đế được lấy từ chính phong hào của công chúa Vĩnh An, đủ thấy bà hoài niệm về con gái đến nhường nào.

Ngoài ra, những nhân vật phong lưu dưới triều Nữ đế cũng thường được nhắc đến không kém. Mà nổi danh nhất trong số đó, chính là Liên Hoa Lang – Thôi Tuần, một người vừa được kính ngưỡng vừa bị chê bai khắp thiên hạ.

Tương truyền, dung mạo Thôi Tuần được ví như hoa sen, không ai sánh bằng. Cả đời y là một hồi tranh luận bất tận, có kẻ ngợi ca y vì dũng khí báo thù đơn độc, có người phê phán y bởi thủ đoạn phục thù không mấy quang minh. Thế nhưng, ngay cả những kẻ ghét bỏ y nhất cũng không thể phủ nhận công lao phục quốc, cứu dân, đánh đuổi Đột Quyết của y.

Liên Hoa Lang ấy, mang bệnh Bắc phạt Đột Quyết, cuối cùng qua đời trên đường hồi triều sau chiến thắng vẻ vang. Khi y mất, tuổi còn chưa tròn hai mươi tư.

Từ ngày y ra đi, đến nay đã tròn mười lăm năm.

“Liên Hoa Lang, Thôi Vọng Thư.”

Thiếu nữ khẽ lẩm nhẩm cái tên ấy. Mỗi lần gọi lên, nàng đều có cảm giác thật kỳ diệu, như thể đã quen biết người này từ rất, rất lâu rồi.

Nàng lật từng trang sách, chẳng biết đã xem đi xem lại bao nhiêu lần. Đang chăm chú đọc, quyển sách trong tay bỗng bị người khác rút đi. Nàng ngẩn ra một thoáng, rồi cau mày bật dậy: “Thập Thất lang, trả lại cho muội!”

Người cướp sách của nàng là một thiếu niên mày như vẽ mực, đẹp tựa hoa xuân sớm. Hắn xoay người, lật sơ vài trang, rồi thở dài lắc đầu: “Sao muội lại đọc sách về Thôi Tuần nữa rồi? Hơn nữa… còn là mấy quyển do đám thư sinh bịa ra này?”

Vì muốn kiếm tiền nên tiệm sách đã thuê nho sinh chấp bút, thêm thắt những chuyện tình hư cấu vào tiểu sử Thôi Tuần, sau đó in ấn bán ra. Lạ thay, sách này lại cực kỳ đắt khách, còn bán chạy hơn cả tập thơ của đương kim Tể tướng Lư Hoài.

Thiếu nữ thoáng đỏ mặt, kiễng chân giật lại quyển sách trong tay thiếu niên, giấu ra sau lưng, lắp bắp: “Muội… muội cứ thích đọc thì sao!”

Thiếu niên lắc đầu bất đắc dĩ, thở dài: “Minh Nguyệt Châu, toàn là bịa cả đấy.”

Người được hắn gọi là Minh Nguyệt Châu chính là Lý Doanh sau khi chuyển thế. Còn thiếu niên ấy, dĩ nhiên cũng là kiếp sau của Thôi Tuần.

Thôi Tuần và Lý Doanh nắm tay nhau vượt qua Nại Hà nhưng không uống canh Mạnh Bà, cùng tiến vào luân hồi. Kiếp này, Thôi Tuần đầu thai vào nhà họ Bùi ở Hà Đông, mang tên Bùi Hành. Ở gia đình ấy, hắn có cha hiền mẹ thương, phần nào bù đắp cho những thiệt thòi ở kiếp trước. Trùng hợp thay, trong gia tộc, hắn đứng thứ mười bảy, nên được mọi người gọi là Thập Thất lang.

Thế nhưng, sau khi chuyển thế, Thôi Tuần chẳng thấy bóng dáng Lý Doanh đâu, lòng hắn không khỏi nóng ruột. Mãi đến năm bốn tuổi, phụ thân hắn được bổ nhiệm làm Thứ sử Dương Châu. Lúc đến nhậm chức, ông hội ngộ một cố nhân là Đỗ Tư mã. Hai người từng là đồng khoa, lâu ngày gặp lại, bèn đưa gia quyến ra mắt lẫn nhau.

Đỗ Tư mã nắm tay một bé gái nhỏ xinh như ngọc chạm, giới thiệu đó là con gái của mình.

Giữa trán cô bé có một dấu đỏ tựa như giọt châu, thoạt nhìn chẳng khác nào điểm hoa, phong cách có phần giống triều đại Thái Xương. Ngay giây phút trông thấy nàng, Thôi Tuần đã sững sờ.

Hắn nghe Đỗ Tư mã than thở với phụ thân mình rằng con gái đã bốn tuổi mà vẫn chưa biết nói, khiến ông lo lắng vô cùng. Nhưng Thôi Tuần chẳng nghe lọt một câu, hắn chỉ thấy sống mũi cay cay, nghĩ rằng rốt cuộc hắn cũng tìm được nàng.

Phụ thân hắn gọi: “Thập Thất lang, mau đến bái kiến Đỗ Tư mã.”

Hắn còn chưa kịp đáp lời, cô bé trước mặt đã nghiêng đầu, đôi mắt long lanh nhìn hắn, rồi cất giọng non nớt: “Thập Thất… lang?”

Nàng đã biết nói rồi. Câu đầu tiên của nàng trong kiếp này, chính là gọi hắn một tiếng “Thập Thất lang.”

Khi thấy con gái lên tiếng, Đỗ Tư mã mừng đến rơi nước mắt. Những người xung quanh cũng kinh ngạc không thôi. Bùi Thứ sử bật cười phá lên: “Xem ra tiểu nương tử đây có duyên phận với Thập Thất lang nhà ta rồi.”

Thôi Tuần khẽ cười, hỏi Đỗ Tư mã: “Xin hỏi thế thúc, muội muội tên gọi là gì?”

“Đỗ Chẩm Nguyệt. Tên lấy từ câu “Ngọa vân chẩm nguyệt, thính đào quan hải”, [2] ngụ ý một đời an nhiên.”

[2] Dịch nghĩa: Nằm giữa mây, tựa gối vào trăng; Nghe tiếng sóng vỗ, ngắm nhìn biển cả.

“Vậy còn nhũ danh thì sao?”

“Có nghĩ qua vài cái tên nhưng chưa vừa ý lắm, tạm thời vẫn chưa đặt.”

Thôi Tuần nhìn đôi mắt trong veo của cô bé, giọng hắn chậm rãi, dịu dàng hẳn: “Sáng như trăng, thuần khiết như châu, chi bằng gọi bé là Minh Nguyệt Châu.”

Kiếp này, Lý Doanh đầu thai vào nhà Đỗ Tư mã ở Dương Châu. Đỗ Tư mã xuất thân thương hộ, gia sản giàu có bậc nhất, đỗ Tiến sĩ vào năm Vĩnh An thứ mười, từ đó nhậm chức quan tại Dương Châu. Ông chỉ có duy nhất một cô con gái là Lý Doanh, nên cưng chiều nàng hết mực. Nàng lớn lên trong vòng tay yêu thương ấy, chỉ là khác với Thôi Tuần, nàng không hề nhớ gì về kiếp trước.

Thôi Tuần cực kỳ buồn bực, chẳng rõ tại sao trên con đường luân hồi, nàng lại đánh rơi ký ức tiền kiếp. Nhưng ngoài chuyện đó ra, nàng vẫn chẳng khác gì kiếp trước, từ tính tình cho đến sở thích, thậm chí ngay cả việc yêu thích món đường phấn cũng y hệt. Nhưng nghĩ lại, thế gian nào có chuyện vạn sự như ý? Hắn và nàng được đầu thai làm người, từ đó một lần nữa nối lại duyên xưa, vốn dĩ đều nhờ cả vào sự hy sinh của Thái hậu, hắn còn mong cầu điều hoàn hảo nào hơn nữa?

Huống hồ, nếu tạm thời nàng chưa nhớ lại cũng không sao. Hắn tin rằng, một ngày nào đó, nàng sẽ nhớ ra tất cả.

Nghĩ vậy, Thôi Tuần chấp nhận số mệnh, bắt đầu trân trọng từng khoảnh khắc bên nàng. Kiếp này, Lý Doanh được song thân hết lòng thương yêu, trưởng thành trong sự vô lo vô nghĩ. Hắn nhận ra, có lẽ trước năm mười sáu tuổi, nàng của kiếp trước cũng từng có những ngày tháng hồn nhiên thế này.

Nhờ đó, hắn không còn phiền muộn nữa. Và thế là…

Nhớ ngày nao thiếp còn thơ dại,

Trước cổng nhà đang hái hoa chơi.

Ngựa tre chàng cưỡi đến nơi,

Đùa vui tung những trái mơ quanh giường. [3]

[3] Bản dịch bài Trường Ca Hành của Cao Nguyên Minh (thivien net)

 

Trong thư phòng, thiếu nữ mười lăm tuổi chống cằm, chớp mắt nhìn Thôi Tuần, hỏi: “Thập Thất lang, trong sách nói rằng, Thôi Vọng Thư có một hồng nhan tri kỷ, là một nữ quỷ. Nhờ có nàng giúp đỡ, chàng ta mới lật lại được bản án. Chuyện này có thật hay không?”

Thôi Tuần hỏi lại: “Muội nghĩ thế nào?”

“Muội nghĩ cũng có khả năng đấy chứ! Nếu không, lúc bị giam trong phủ vì vụ án Kim Di, chàng ta làm cách nào để truyền tin ra ngoài?”

Thấy nàng đắm chìm trong câu chuyện ấy, trong lòng Thôi Tuần bỗng cảm thấy một chút ghen tuông. Quả nhiên, ngay sau đó, nàng lại cảm thán: “Huynh nói xem, Thôi Vọng Thư phải đẹp đến mức nào mới được đặt biệt danh là hoa sen nhỉ?”

Câu này, nàng đã nhắc đến không dưới vạn lần. Thôi Tuần không thèm đáp lại, chỉ nghiêng người tựa vào bàn trà gỗ lim, dùng sách che mặt. Lý Doanh cười khúc khích, rón rén bước lại gần, gỡ nhẹ cuốn sách ra khỏi tay hắn. Nhưng thấy hắn vẫn nhắm mắt làm ngơ, nàng bèn vươn tay chọc chọc vào má hắn: “Giận rồi sao?”

Thôi Tuần vẫn nhắm nghiền mắt, không đáp. Nàng lại vươn tay, cào nhẹ lên sống mũi hắn: “Đừng giận nữa mà.”

Hắn gạt tay nàng ra, giọng trầm thấp, có phần ấm ức: “Muội cứ thích Thôi Vọng Thư của muội đi, đừng thích ta làm gì.”

“Làm vậy sao được, muội còn muốn gả cho huynh mà.”

Thiếu nữ mười lăm tuổi níu lấy tay hắn, nhẹ nhàng lay động, giọng điệu mềm mại, làm nũng: “A~ huynh~ Thập~ Thất~ A huynh~”

Thôi Tuần không chịu nổi dáng vẻ làm nũng của nàng, đành mở mắt, nói: “Được rồi, ta cũng đâu phải người nhỏ mọn thế.”

Lời này hắn nói ra đầy vẻ chính trực, nhưng nếu Lý Doanh còn nhớ chuyện kiếp trước, nhất định sẽ chế nhạo hắn, tự ghen với chính mình, không phải nhỏ mọn thì là gì?

May mà nàng đã quên, nên chỉ đặt ngón trỏ lên môi cười trộm, ánh mắt sáng rực dán chặt lên người hắn. Bị nàng nhìn đến mức mất tự nhiên, Thôi Tuần đưa tay sờ mặt: “Trên mặt ta có gì sao?”

“Không có.” Lý Doanh cười tít mắt: “Muội chỉ đang nghĩ, Thôi Vọng Thư đẹp tựa hoa sen, mà Thập Thất lang của muội cũng chẳng hề kém cạnh.”

Kiếp này, thoạt nhìn dung mạo của Thôi Tuần cũng có vài phần tương đồng với kiếp trước, nhưng nếu quan sát kỹ, vẫn có đôi điểm khác biệt. Riêng về phong thái và cốt cách thì vẫn chẳng đổi thay, rực rỡ lóa mắt, rất dễ làm người ta rung động. Lý Doanh chân thành khen ngợi: “Thập Thất a huynh, huynh đẹp thật đấy.”

Kiếp này cũng như kiếp trước, nàng chưa bao giờ né tránh việc khen hắn. Thôi Tuần hơi ngượng, mặt khẽ ửng đỏ, bèn ho nhẹ một tiếng: “Nếu muội còn tiếp tục làm loạn, ngày mai đừng mong đi xem ta đấu mã cầu.”

Lý Doanh lập tức hoảng hốt: “Không thể như thế được! Muội nhất định phải đi!”

Thế là nàng ngoan ngoãn im lặng, không nhắc đến “Liên Hoa Lang” nữa, chỉ ôn bài, luyện chữ cùng hắn trong thư phòng. Từ khi Nữ đế đăng cơ, bà ra sức nâng cao địa vị nữ tử, không chỉ mở thư viện dành cho nữ tử ở khắp nơi, mà còn cho phép nữ nhi theo học tại quan học. Nhờ đó, Lý Doanh cũng thuận lợi vượt qua khảo hạch, vào quan học đọc sách. Kiếp này, nàng và Thôi Tuần không chỉ là thanh mai trúc mã, mà còn là đồng môn, gần như chưa từng xa nhau dù chỉ một ngày.

Học hành được một lúc, nàng gục đầu xuống bàn ngủ thiếp đi. Thôi Tuần cũng không đọc sách nữa, chống cằm, lặng lẽ ngắm nhìn dung nhan trong trẻo như ngọc của nàng, ánh mắt âu yếm ngập tràn. Lúc nãy, hắn cố ý dọa nàng rằng không cho nàng đến xem trận mã cầu, thực ra chỉ là lời nói dối. Nếu nàng thật sự không đến, hắn mới là người lo sợ.

Bởi lẽ nếu thiếu đi nàng, dù có giành được chiến thắng thì cũng đâu còn thú vị nữa đâu.

Đuổi theo ánh dương xuyên trời xanh, ngậm lấy sao rơi vào môn họa. Ở Đại Chu, mã cầu là môn vận động cực kỳ thịnh hành.

Ba năm một lần, quan học Dương Châu và Ngô Trung tổ chức đại hội mã cầu, các quý nữ trong thành Dương Châu đều háo hức chen chân tham dự. Giữa tiếng reo hò không dứt, Lý Doanh ngồi ở vị trí dễ nhìn nhất, ánh mắt chăm chú dõi theo thân ảnh Thôi Tuần giữa sân cầu. Hôm nay, hắn khoác trên mình trường bào tay bó màu nguyệt bạch, tay trái giữ chặt dây cương, tay phải nắm chặt côn nguyệt. Dáng vẻ hào sảng, phong thái phiêu dật, tràn đầy sức sống. Hắn quét mắt qua đám đông, đến khi ánh mắt dừng lại trên người Lý Doanh, liền nở một nụ cười.

Nụ cười ấy rạng rỡ như trăm hoa ngày xuân, chỉ một cái liếc nhìn cũng đủ khiến vạn vật thất sắc.

Giữa biển người vạn tía nghìn hồng, trái tim hắn chỉ hướng về mỗi Minh Nguyệt Châu.

Bên cạnh Lý Doanh là một tiểu nương tử thân thiết với nàng, được gọi là Vi Cửu nương. Nàng ấy huých nhẹ khuỷu tay nàng: “Minh Nguyệt Châu, y đang cười với bạn kìa.”

Gương mặt Lý Doanh lập tức phủ một tầng đỏ ửng. Vi Cửu nương lại cười: “Bùi Hành vốn là người lạnh lùng, vậy mà lại gục ngã trước bạn.”

Một đồng môn nam ngồi gần đó chua chát nói: “Sao lại nói thế được? Minh Nguyệt Châu có điểm nào không xứng? Theo ta thấy, Bùi Hành quá lạnh nhạt, y mới là người không xứng với Minh Nguyệt Châu.”

Lý Doanh tính tình ôn hòa, thanh khiết tựa trăng rằm, trong quan học không thiếu người ái mộ, chỉ tiếc rằng nàng chỉ để mắt đến một mình Thôi Tuần, khiến những kẻ khác đành ngậm ngùi rồi thôi.

Nàng mỉm cười: “Đừng nói nữa, xem trận đấu đi.”

Đúng lúc đó, tiếng trống trận vang lên, trận mã cầu chính thức bắt đầu. Hai đội thúc ngựa lao lên như mũi tên rời cung, trong đó, thân ảnh Thôi Tuần là nổi bật nhất.

Kiếp trước, hắn bệnh tật triền miên, thương tật chồng chất, đến một gốc cây cao hơn trượng cũng chẳng trèo lên nổi. Kiếp này, rốt cuộc đã có một thân thể khỏe mạnh, có thể tự do tận hưởng những tháng năm thiếu niên huy hoàng.

Trên sân bóng, quả cầu vút bay, côn nguyệt tranh đoạt. Thôi Tuần nghiêng người vung côn, quả cầu vững vàng lăn thẳng vào khung thành, giúp quan học Dương Châu ghi điểm đầu tiên. Các quý nữ Dương Châu reo hò vang dội, trong khi quý nữ Ngô Trung lại than tiếc không thôi.

Lý Doanh chống cằm, say mê nhìn Thôi Tuần tung hoành trên sân, không ai có thể cản nổi bước tiến của hắn, trông tựa như mãnh tướng xung phong trên trận mạc. Trong khoảnh khắc ấy, nàng bỗng thấy hắn không chỉ là một thiếu niên hăng hái trên sân mã cầu, mà còn như một chiến tướng nơi sa trường, khoác trên mình bộ giáp minh quang, cưỡi chiến mã, tay giương cung sắt, híp mắt ngắm bắn. Chỉ trong chớp mắt, mấy mũi tên rời dây cung, xuyên thẳng qua cổ họng đám rợ Hồ.

Kiếp trước, nàng chưa từng thấy một Thôi Tuần khỏe mạnh, cũng chưa từng tận mắt chứng kiến phong thái của hắn khi còn ở Thiên Uy quân. Kiếp này, dường như mọi tiếc nuối đều đã được bù đắp. Trong mắt Lý Doanh, bóng dáng trên sân đấu dần trùng khớp với chiến giáp oai hùng nơi sa trường. Dù nàng vẫn không nhớ được những chuyện xưa, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác mãn nguyện đến lạ lùng. 

Cứ như thể những mảnh ghép đã thiếu hụt bấy lâu nay, từng mảnh một, cuối cùng cũng đã được lấp đầy.

Nếu đã vậy, thì kiệu hoa mười dặm, khăn voan đỏ thắm, chẳng phải sẽ có đủ ở kiếp này đó sao?


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.