Chương 43: Say Rượu
Đợi điệu múa kết thúc, nhạc công và vũ cơ lui xuống, Cơ Ngọc thong thả đứng dậy hành lễ với Nam Hoài Quân nói: “Nam Hoài Quân điện hạ, khúc đàn mà vị cầm sư này vừa diễn tấu vô cùng đặc biệt, không biết tác giả của khúc nhạc này là ai?”
Tài nghệ âm nhạc của Cơ Ngọc vốn nổi danh, Nam Hoài Quân thấy cầm sư được Cơ Ngọc khen ngợi vô cùng vui mừng, cười nói: “Thanh Thỉ, ngươi cứ ở lại đã, ngươi đây là được Cơ Ngọc công tử khen rồi đó.” Rồi quay đầu nói với Cơ Ngọc: “Khúc nhạc này chính là do Thanh Thỉ sáng tác.”
Các nhạc công và vũ cơ khác đều đã lui xuống, chỉ còn Thanh Thỉ một mình đứng giữa sân. Hắn khoảng ba mươi tuổi, dáng người cao lớn như người phương Bắc, để râu dê, mặt mày cứng rắn, thần sắc cao ngạo lại có vẻ gì đó tiên phong đạo cốt. Hắn ôm một cây đàn cầm, đàn theo chế thức Phục Hy mặt ngô đồng đáy tử, đuôi đàn lại có chút dấu vết cháy xém.
Khách khứa trong sân đều dồn ánh mắt lên người cầm sư, đối với vị cầm sư có thể được Cơ Ngọc khen ngợi này vô cùng tò mò, Cố Linh quỳ gối sau chỗ ngồi của Thẩm Bạch Ngô có chút căng thẳng mà nắm chặt tay. Cơ Ngọc nhìn cây đàn một hồi rồi hỏi: “Tiên sinh tự mình làm đàn sao? Đuôi đàn cháy xém là do ngươi cố ý làm vậy?”
Thanh Thỉ chậm rãi chuyển mắt sang, hành lễ đáp: “Là đàn do cá nhân ta chế tác, đuôi đàn này dùng để tỏ chí, thà cháy chứ không chịu vấy bẩn.”
Cố Linh bên cạnh tôi nghiến răng nghiến lợi nói — cái thằng cháu rùa này, làm bộ làm tịch cái gì, cây đàn kia ta tận mắt nhìn Cơ Ngọc từng chút từng chút làm ra đó! Tôi lập tức vỗ vai Cố Linh bảo hắn đừng kích động, yên lặng một chút.
Cơ Ngọc nghe được câu trả lời của Thanh Thỉ, ý cười trong mắt càng thêm sâu sắc, hắn vỗ tay khen ngợi: “Tiên sinh quả nhiên là bất phàm, nghe khẩu âm của ngài hình như là người Tiên Yến, nhạc Yến quốc mạnh mẽ kiên định khí thế hùng vĩ, ta nguyện được nghe tiên sinh diễn tấu thanh âm Tiên Yến.
Thần sắc của Thanh Thỉ hơi biến đổi, đang định nói gì đó thì nghe thấy Nam Hoài Quân trên sảnh đường cười lớn nói: “Công tử thật là tai thính, Thanh Thỉ quả thật là nhạc sư Yến quốc trước đây. Thanh Thỉ, Cơ Ngọc công tử và Thành Quang Quân đều rất rành nhạc Yến quốc, ngươi có thể tấu một khúc nhạc quê hương cho hai vị thưởng thức.”
Khách khứa xung quanh xì xào bàn tán, mọi người đều rất mong chờ. Thanh Thỉ nhìn Cơ Ngọc rồi lại nhìn Nam Hoài Quân, vẻ mặt nghiêm túc hành lễ nói: “Nếu để chư vị thưởng lãm, xin cho phép ta chút thời gian sửa lại khúc cũ, soạn thêm khúc mới, dâng lên tác phẩm tốt nhất.”
“Không vội không vội.” Cơ Ngọc cười nói: “Ta còn phải ở Lăng An rất lâu, không biết trong vòng nửa tháng ngươi có thể soạn xong một khúc nhạc mang phong cách Yến được không?”
Thanh Thỉ ngập ngừng một lát rồi nhận lời. Nam Hoài Quân bảo hắn lui xuống trước, khúc nhạc nhỏ này coi như kết thúc, nhóm vũ nhạc tiếp theo lại bắt đầu. Cố Linh nhìn cảnh này tức đến phát điên, nếu không phải tôi ra sức giữ lại thì hắn đã xông ra ngoài rồi. Hắn giận dữ nói: “Cứ thế mà để hắn đi sao? Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì mà để hắn cầm đàn và nhạc của Cơ Ngọc đi lừa danh chuộc tiếng!”
Thẩm Bạch Ngô cảm nhận được động tĩnh phía sau lưng Cố Linh, hắn thong thả quay đầu lại nhìn Cố Linh một cái, thản nhiên nói: “Phong cách nhạc của Cơ Ngọc vốn tự do phóng khoáng, thậm chí có phần kỳ lạ, còn nhạc Yến quốc lại chú trọng quy củ, khởi âm điệu đi. Cái gã Thanh Thỉ kia muốn soạn nhạc theo phong cách Yến, tuyệt đối không thể nào lấy nhạc của Cơ Ngọc ra mà lấp liếm được nữa đâu.”
“Nhưng… thì sao chứ?” Cố Linh lộ vẻ mờ mịt.
Thẩm Bạch Ngô cau mày, dường như không muốn giải thích cặn kẽ với hắn nữa, chỉ nói: “…Ngươi cứ nhìn về sau đi.”
Cố Linh nghi hoặc nhìn bóng lưng Thẩm Bạch Ngô rồi lại nhìn tôi, tôi an ủi hắn rằng Cơ Ngọc không phải là người chịu thiệt đâu, bảo hắn cứ yên tâm. Cố Linh bán tín bán nghi nhẫn nhịn xuống, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Cơ Ngọc ở phía chếch trước. Cơ Ngọc vẫn luôn mỉm cười, trông thân thiện vui vẻ, khuỷu tay đặt trên mặt bàn, ngón cái cứ liên tục xoa vào ngón trỏ, không biết đang nghĩ gì.
Ánh mắt Cố Linh dần dần tối sầm lại, cơn giận dữ tan đi thay vào đó là nỗi buồn bã.
Đợi đến khi tiệc sinh nhật của Nam Hoài Quân kết thúc thì trăng đã lên cao, chúng tôi trở về phủ Thành Quang Quân. Thẩm Bạch Ngô vì cả ngày bị tiếng ồn ào và âm nhạc làm phiền nên mệt mỏi rã rời, đi nghỉ sớm. Cố Linh vốn định đi hỏi Thẩm Bạch Ngô làm sao mà hắn phát hiện ra thân phận của mình nhưng bị tôi ngăn lại, kéo đến đình nghỉ mát bên ngoài Tuyết Minh Các.
Tôi nói với hắn một người mới đến phủ như hắn, nhanh như vậy đã được đề bạt làm thị vệ thân cận của Thẩm Bạch Ngô thì vốn rất kỳ lạ rồi. Thẩm Bạch Ngô là người thông minh đến cỡ nào, thứ mà tôi nhìn ra được thì chắc chắn Thẩm Bạch Ngô cũng có thể thấy được. Cơ Ngọc chắc chắn đã kể với Thẩm Bạch Ngô không ít chuyện về hắn, Thẩm Bạch Ngô hẳn đã sớm nghi ngờ Đinh Sinh là do hắn giả mạo rồi.
Cố Linh nghe tôi nói xong thì thở dài một hơi nói: “Hắn đã biết thân phận của ta rồi, vậy ta sẽ nói thẳng ra luôn, ngày mai ta sẽ đi hỏi hắn về chuyện Yến quốc.”
Tôi cũng không ngăn cản, chỉ nói được.
Cố Linh thần sắc ủ rũ, không biết hắn kiếm đâu ra mấy bình rượu, cứ ngồi trong đình tự rót tự uống, không chỉ mình uống mà còn nhất định phải ép tôi uống cùng, tôi không từ chối được nên thỉnh thoảng cũng uống với hắn vài chén.
Hắn uống cạn một chén rượu, ngước mắt lên nhìn tôi: “A Chỉ… à không, Cửu Cửu cô nương, ta thấy Cơ Ngọc như vậy… ta thật sự rất khó chịu, trước đây hắn ghét nhất là giả tạo khách sáo, bây giờ lại ngày ngày như thế. Trước kia hắn gặp chuyện bất bình thì luôn lập tức nổi giận, không màng hậu quả mà bộc phát ra nhưng bây giờ lại bình tĩnh đến thế…”
“Cửu Cửu cô nương cô không biết A Yêu trước đây là người phóng túng tiêu sái đến cỡ nào đâu, bất chấp tất cả lại còn hăng hái ngút trời. Điện hạ, Cố Thất và ta tuy rằng thường xuyên nói hắn nhưng đều rất thích cái tính cách như vậy của hắn… Bây giờ nhìn hắn kín kẽ không một sơ hở, sâu không lường được như vậy, trong lòng ta buồn lắm.”
Cố Linh nói rồi vành mắt đỏ hoe, một người đàn ông lực lưỡng thô kệch như hắn vậy mà lại tự nói đến mức khóc luôn. Tôi ngồi trên ghế đá đối diện hắn, mượn ánh sáng đèn lồng trong sân đình nhìn đôi mắt long lanh của hắn, nhất thời không biết phải làm sao cho phải.
Hắn nói tôi không biết, thật ra là tôi biết chứ.
Tôi cũng thích mà, cái con người A Yêu đó. Cái người Cơ Ngọc lén lút trà trộn vào đoàn nhạc đến Tề quốc, dạy tôi hát, gảy đàn cho tôi nghe, kể chuyện cho tôi nghe. Thiếu niên tuấn tú ấy trong mắt luôn có ánh sáng, lúc cười rộ lên thì ngay cả ánh mặt trời cũng bị lu mờ đi.
Ai mà không thích một thiếu niên như thế chứ?
Tôi chỉ gặp hắn một lần thôi mà đã lỡ cả một đời.
Cố Linh hết chén này đến chén khác uống, tôi cũng thỉnh thoảng uống vài chén cùng hắn, khúc nhạc trên yến tiệc hôm nay dường như đã khơi dậy quá nhiều hồi ức trong lòng Cố Linh. Nỗi đau khổ và nhung nhớ bao năm nay đè nén trong lòng hắn, hắn mang theo hơi men, đứt quãng kể với tôi về khúc nhạc kia, kể về tỷ tỷ của Cơ Ngọc là Cơ Lạc.
Cơ Lạc và Cơ Lễ vừa khéo lại cùng ngày sinh nhật nên cũng tổ chức tiệc sinh thần chung. Năm Cơ Ngọc mười tuổi đã soạn khúc nhạc chúc mừng sinh nhật này, tên là “Trường Lạc”, năm nào cũng đích thân đàn cho họ nghe. Đây là khúc nhạc có ngón đàn đơn giản nhất, cũng “bình thường” nhất trong tất cả các khúc nhạc của Cơ Ngọc, chỉ vì Cơ Lạc và Cơ Lễ thích những khúc nhạc “bình thường”.
Cơ Ngọc chưa bao giờ soạn nhạc cho người khác, chưa bao giờ vì người khác mà thay đổi phong cách, ngoại trừ khúc “Trường Lạc” này. Khúc nhạc này cũng là khúc nhạc mà Cơ Lạc và Cơ Lễ thích nhất.
Cố Linh say khướt nói đến đây thì dừng lại một lát, đột nhiên bi thương nói: “Đây là khúc nhạc mà Cơ Lạc điện hạ thích nhất mà… sao có thể bị người khác trộm đi được chứ.”
Tôi mới từ miệng Cố Linh biết được, Cơ Ngọc là vì Cơ Lạc mà đến Yến quốc.
Vốn dĩ Cơ Lạc gả cho Yên Vương, Yên Vương đã hứa với Chu Thiên Tử sẽ không phái hoàng tử đến làm con tin nữa. Nhưng khi Cơ Lạc xuất giá, lúc sắp đi thì khóc không ngừng, xin Cơ Ngọc đàn lại một lần khúc “Trường Lạc” cho nàng nghe, Cơ Ngọc liền quyết tuyệt mang theo đàn cùng Cơ Lạc đến Yến quốc, tự xin làm con tin để bầu bạn với nàng.
“Lúc đó Cơ Lạc điện hạ vốn dĩ không muốn xuất giá, Cơ Ngọc là sợ nàng nghĩ quẩn…” Cố Linh nghẹn ngào nói.
Tôi nhớ lại lần đầu tiên gặp Cố Linh, Cơ Ngọc đã xách cổ áo Cố Linh lên nói – tỷ tỷ ta thích ngươi.
Tôi cũng không biết mình đã cùng Cố Linh uống bao nhiêu chén rượu, cảm thấy đầu óc mơ màng, dường như là hơi men đã xông lên rồi, xoa xoa thái dương có chút không khống chế được bản thân. Thế là người vẫn luôn im lặng lắng nghe như tôi lần đầu tiên lên tiếng hỏi, tôi hỏi hắn: “Ngài thích Cơ Lạc điện hạ sao?”
Cố Linh say khướt nhìn tôi, dường như không hiểu tôi đang nói gì, ngơ ngác nhìn tôi rất lâu, sau đó vẻ ngơ ngác trong mắt chậm rãi biến thành đau đớn.
Đó là nỗi đau thấu xương.
“Ta… ta cũng thích… ta cũng thích Cơ Lạc điện hạ mà.” Có lẽ là hắn chưa từng thừa nhận chuyện này với ai bao giờ, hắn ôm đầu khóc như một đứa trẻ, giống như cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà tan tác thành từng mảnh: “Nhưng ta… ta là con của tội thần, ta không xứng với điện hạ… ta sẽ làm ô uế thanh danh của điện hạ.”
“Cơ Ngọc muốn ta dẫn điện hạ bỏ trốn, lần đầu tiên ta đã đánh Cơ Ngọc…”
“Nhưng ta nghĩ, nếu năm đó ta thật sự dẫn điện hạ đi rồi… có phải nàng sẽ không chết… Cơ Ngọc cũng sẽ không biến thành bộ dạng bây giờ.” Hắn ôm bình rượu, gục lên bàn đá khóc nức nở, vai run lên từng hồi.
Tôi ngơ ngác nhìn hắn rồi lại nhìn ly rượu trống không trong tay mình, đầu óc từ từ có chút không còn tỉnh táo nữa, thế giới biến thành một mảnh kỳ dị hỗn loạn. Tôi chỉ cảm thấy nghi hoặc, người này sao lại khóc thành cái dạng này?
Hắn nói đều là lỗi của hắn, trông hắn thật sự rất đau lòng.
Hắn… hắn là ai vậy nhỉ?
Ánh mắt tôi vượt qua Cố Linh nhìn về phía cửa viện, ở đó có một người đang đứng, một nam tử áo tím búi tóc cao. Hắn dường như đang nhìn chúng tôi, cũng không biết đã nhìn bao lâu rồi.
Thế là tôi từ trên ghế đá đứng dậy, không còn để ý đến người đàn ông đang gục trên bàn khóc lóc nữa, lảo đảo bước về phía nam tử áo tím kia. Hắn vẫn luôn đứng ở đó không nhúc nhích, cho đến khi tôi đi đến rất gần hắn rồi, hắn mới từ trong thế giới kỳ dị hỗn loạn trở nên rõ ràng, một đôi mắt phượng tuyệt đẹp hơi xếch lên, môi mím chặt, ánh mắt sâu thẳm.
Tôi chắc hẳn quen biết gương mặt này, một gương mặt đẹp đến như vậy, hắn là ai?
A Yêu? Không đúng, là Cơ Ngọc.
Cơ Ngọc là ai?
Hắn là ai vậy nhỉ?
…À đúng rồi… hắn là… người đã vứt bỏ tôi.
Hắn không cần tôi nữa rồi.
Tôi đột nhiên cảm thấy rất tủi thân, tủi thân vô cùng. Tôi bắt đầu cảm thấy mắt mình cay xè rồi trở nên ướt át, cuối cùng lan tràn ra khắp cả khuôn mặt, toàn là hơi ẩm ướt. Người đàn ông kia vốn dĩ hình như đang tức giận, lúc này lại mở to mắt nhìn tôi, có vẻ hơi luống cuống nắm lấy cổ tay tôi.
Hắn hình như đang nói gì đó với tôi nhưng tôi lại không hiểu, chỉ đứng tại chỗ cứ khóc mãi không thôi.
Trong khoảnh khắc đó tôi không biết hắn là ai, cũng không biết tôi là ai, không nhớ nổi tôi đã từng trải qua chuyện gì, lại càng không hiểu vì sao tôi lại tủi thân đến thế, đau lòng đến thế, dường như đã phải nhẫn nhịn chịu đựng cả ngàn năm rồi, tôi chỉ cảm thấy người này là người mà tôi có thể khóc trước mặt hắn. Tôi muốn nói cho hắn nghe, trong lòng tôi có cả bụng lời chất chứa đã quá lâu quá lâu đến mức mốc meo biến chất, cái hơi thở mục nát đó ngày qua ngày khuấy đảo khiến tôi ăn không ngon ngủ không yên nhưng tôi lại không nỡ quên đi, cũng không nỡ mang ra.
Tôi rất muốn nói tất cả mọi chuyện cho hắn nghe nhưng tôi lại chẳng nhớ được gì cả, tôi không biết phải nói gì.
Dường như bỏ lỡ lần này sẽ bỏ lỡ cả một đời vậy, tôi sốt ruột đến mức bật khóc.
Cuối cùng hắn hình như đã ôm lấy tôi, hắn vỗ vỗ lưng tôi nói – Được rồi, muốn khóc thì cứ khóc đi.
Chỉ có câu nói này, tôi nghe hiểu.
Cuối cùng tôi cũng ôm lấy hắn mà khóc lớn, dường như hắn là thứ duy nhất trên thế giới này mà tôi có thể nắm giữ được.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Lão Bạch (tôi thỏa hiệp gọi hắn là Lão Bạch vậy), người có nhân khí tăng vọt, sau này một thời gian đất diễn sẽ tương đương với Cơ Ngọc.
Hôm nay là sân khấu của Cơ Ngọc, khi còn trẻ hắn thật sự là một con người nhiệt huyết tiêu sái phóng túng nhưng hắn không bao giờ có thể quay lại được nữa rồi.
Haizzz thật ra Cửu Cửu rất tủi thân, tôi viết mà cũng tủi thân thay nàng ấy mà khóc luôn. Cơ Ngọc ngài cứ từ từ mà đuổi theo, tôi sẽ không vì ngài là người thảm nhất toàn văn mà tha cho ngài đâu.