Sau khi Triệu Vương từ bỏ Ngô quốc và bắt đầu hợp tác với Phàn quốc, giới quý tộc Lăng An dường như đã ngửi thấy mùi gió đổi chiều. Những đại quan hiển quý ban đầu tránh Cơ Ngọc như tránh tà, nay lũ lượt bày tỏ thiện ý, nhà nào tổ chức yến tiệc cũng đều gửi thiệp mời Cơ Ngọc đến dự, Cơ Ngọc phần lớn đều từ chối, chỉ những mối quan hệ thân thiết trước đây mới nhận lời tham dự.
Cơ Ngọc xoay người một cái đã trở thành nhân vật nổi tiếng được săn đón ở thành Lăng An, còn Thẩm Bạch Ngô chỉ lạnh lùng đứng ngoài quan sát.
Cố Linh nói với tôi rằng khi xưa Thẩm Bạch Ngô đến Lạc Ấp nhận lễ thụ phong của Thiên Tử, lần đầu gặp Cơ Ngọc, lúc đó hắn đã rất không thích Cơ Ngọc. Thẩm Bạch Ngô mang trên vai nhiều kỳ vọng, từ nhỏ đã đoan trang, trầm ổn, học rộng tài cao, còn Cơ Ngọc mười bốn tuổi thì ngông cuồng, phóng túng, không lo làm ăn, hoàn toàn là hai thái cực với Thẩm Bạch Ngô. Hắn luôn rất khó hiểu vì sao Cơ Ngọc lại có thể trở thành “bạn thân” với Thẩm Bạch Ngô.
—— Có lẽ chỉ là tình cờ cùng nhau trải qua hoạn nạn mới miễn cưỡng trở thành bạn bè. Tôi luôn cảm thấy Thẩm Bạch Ngô có khúc mắc trong lòng với Cơ Ngọc, có lẽ trước đây Cơ Ngọc đã từng hãm hại Thẩm Bạch Ngô?
Cố Linh suy đoán như vậy.
Tôi thì lại cảm thấy, Cơ Ngọc mười bốn tuổi ngông cuồng phóng túng, còn Cơ Ngọc bây giờ trông có vẻ trầm ổn, tao nhã, trên người hắn có bóng dáng của Thẩm Bạch Ngô trước đây. Trước kia tôi đoán rằng thân thể Thẩm Bạch Ngô yếu đuối là do Cơ Ngọc gây ra nhưng sau khi sống chung với Thẩm Bạch Ngô, có vẻ như hắn không có oán hận gì với Cơ Ngọc, vậy thì có lẽ không phải vấn đề của Cơ Ngọc.
Nhưng tôi cũng không nói với Cố Linh, dù sao bây giờ Cơ Ngọc cũng chẳng còn quan hệ gì với tôi nữa rồi.
Thiệp mời liên tục được gửi đến Cơ Ngọc và cả Thẩm Bạch Ngô, bất kể Cơ Ngọc có đi hay không, Thẩm Bạch Ngô đều từ chối, cho đến khi Nam Hoài Quân đưa thiệp mời tiệc sinh thần đến phủ Thành Quang Quân. Mà Cơ Ngọc lại là bạn cũ của Nam Hoài Quân, đương nhiên cũng nhận được lời mời.
Nam Hoài Quân là đệ đệ của Tiên Vương, tuổi tác tuy không hơn Thẩm Bạch Ngô bao nhiêu nhưng lại là thúc thúc của Thẩm Bạch Ngô. Tiệc sinh thần của bậc trưởng bối như vậy, Thẩm Bạch Ngô gần đây thân thể lại có vẻ khá hơn, theo lễ nghĩa vẫn nên đến dự.
Tôi giúp hắn thay lễ phục dự tiệc, y phục lớp lớp chồng chất không mềm mại nhẹ nhàng như thường ngày, Thẩm Bạch Ngô cau mày. Tôi còn tưởng là tay mình nặng quá làm đau hắn liền vội vàng xin lỗi. Hắn nhìn bóng dáng tôi trong gương đồng, chợt nói: “Nói ra thì, cô suýt chút nữa đã là thím của ta rồi.”
Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh Thẩm Bạch Ngô hành lễ gọi tôi là thím, chuyện này thật sự quá kỳ quái khiến tôi không nhịn được bật cười. Nghe thấy tiếng cười của tôi, Thẩm Bạch Ngô cũng khẽ cười theo.
“Nam Hoài Quân là một người rất tốt, nếu hắn biết cô còn sống hẳn sẽ thực hiện hôn ước nhưng có lẽ chỉ có thể làm trắc thất. Cô vẫn muốn gả cho hắn sao?” Thẩm Bạch Ngô dường như đang nghiêm túc hỏi tôi vấn đề này.
“Không muốn, ta không muốn gả cho ai cả.” Tôi trả lời rất dứt khoát, giúp hắn thắt chặt đai lưng.
“Nữ tử sao có thể không gả chồng?”
“Chẳng phải ngài cũng chưa cưới vợ sao?”
Tôi nghe nói Thẩm Bạch Ngô vốn có hôn ước, sau khi hắn từ Yến quốc trở về thì tự mình đi từ hôn, từ đó về sau không còn nhắc đến chuyện thành thân nữa.
“Đó là vì ta không muốn nàng ấy phải thủ tiết cho ta.”
Tôi ngước mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Bạch Ngô, cười nói: “Vậy thì chúng ta cũng xem như là giống nhau. Ta không biết yêu người, cũng không hiểu làm thê tử như thế nào, ai cưới ta về cũng chẳng khác gì có một ông chồng góa vợ sống.”
Thẩm Bạch Ngô nghe vậy dường như không vui, hắn mặc tôi giúp hắn chỉnh sửa nếp áo cũng không nhìn xem có chỉnh sửa tốt hay không, ánh mắt chỉ đuổi theo tôi, nói: “Có ai đã từng nói cô như vậy sao? Cô không cần để ý đến lời lẽ vụn vặt của người khác, chuyện hôn nhân đâu nhất định phải có tình yêu, người thông minh thấu đáo như cô không biết có bao nhiêu người trân trọng.”
Tôi có chút kinh ngạc nhìn Thẩm Bạch Ngô, có lẽ tôi nhìn hắn quá lâu, Thẩm Bạch Ngô khẽ ho khan hai tiếng, trên gương mặt tái nhợt hiếm thấy lộ ra một chút huyết sắc.
Hoặc có lẽ là xấu hổ.
“Đa tạ ngài, nghe ngài nói vậy ta rất vui.” Tôi giúp hắn chỉnh sửa xong nếp áo cuối cùng, đỡ lấy tay hắn: “Thời gian này ta nhất định sẽ chăm sóc ngài thật tốt. Ngài cũng là người đáng được trân trọng mà, Thành Quang Quân.”
Ánh mắt Thẩm Bạch Ngô khẽ động, không nói gì.
Phủ đệ của Nam Hoài Quân chiếm diện tích không nhỏ, vì vậy thanh thế cũng rất lớn. Lúc tôi đỡ Thẩm Bạch Ngô xuống xe ngựa, tiểu tư ngoài cửa lớn tiếng hô “Thành Quang Quân đến!”, âm thanh vang dội chấn động khiến Thẩm Bạch Ngô nhíu mày, bàn tay nắm lấy tay tôi vô thức siết chặt.
Người thích yên tĩnh như hắn mà phải tham dự yến tiệc thật sự là một sự giày vò.
Xe ngựa của Cơ Ngọc đến ngay sau xe của Thẩm Bạch Ngô, bọn họ mỗi người đều chuẩn bị hậu lễ cho Nam Hoài Quân. Vị trí sắp xếp trong yến tiệc, bên cạnh Thẩm Bạch Ngô chính là Cơ Ngọc, lần này Cơ Ngọc cuối cùng cũng có thể chính thức ngồi vào vị trí tân khách cùng mọi người nâng chén giao bôi.
Nam Hoài Quân là người chú trọng hình thức, phủ đệ rất lớn, yến tiệc cũng tổ chức rất rầm rộ, thức ăn còn phong phú hơn cả yến tiệc mùa xuân của Vĩnh Xương công chúa. Thẩm Bạch Ngô vì quanh năm uống thuốc, vị giác dần trở nên kém nhạy bén, vì vậy không thích ăn uống, ngày thường mỗi bữa cơm đều ăn rất ít.
Tôi dùng đũa công gắp thức ăn cho hắn, lại thấy hắn mỗi món chỉ ăn một miếng liền dừng lại, liền nhỏ giọng hỏi hắn: “Có phải là không nếm ra mùi vị gì không?”
Thẩm Bạch Ngô gật đầu.
Thật đáng tiếc, cả bàn mỹ vị sơn hào hải vị này, chỉ ngửi thôi cũng đã thèm thuồng.
Tôi gắp một miếng đầu sư tử cua bột đặt vào bát hắn, nói: “Ngài cứ tưởng tượng xem, bên trong có tôm nõn vừa mới vớt lên từ sông Thanh Lăng sáng nay, còn có bột cua từ cua hồ Đông, tươi ngon mềm mại không chút tanh hôi. Vị tươi ngon giống như khẽ chạm vào đầu lưỡi, nước thịt đậm đà sánh ngang với rượu Đỗ Lan đệ nhất lò nồng nàn mà không ngấy…”
Thẩm Bạch Ngô có chút kinh ngạc nhưng cũng không ngăn cản tôi, nghe theo lời miêu tả của tôi, vậy mà từng miếng từng miếng ăn hết cả viên đầu sư tử. Đây thật sự là một tiến bộ đáng kể, tôi hỏi hắn có cảm thấy món ăn này ngon miệng hơn chút nào không, hắn đưa ra câu trả lời khẳng định. Tôi bắt chước cách này gắp từng món ngon trên bàn cho hắn rồi miêu tả lại một phen, Thẩm Bạch Ngô nghe rồi nghe rồi bật cười, cười rồi cười rồi ăn hết.
Nhìn lượng thức ăn hắn ăn đã gấp đôi ngày thường, tôi cảm thấy vô cùng vui mừng.
Thẩm Bạch Ngô vừa ăn vừa ăn, đột nhiên đặt đũa xuống quay đầu lại nói với tôi: “Cô có từng nghĩ đến…”
“A, thật xin lỗi.”
Tiếng động từ bàn bên cạnh vang lên cắt ngang lời nói của Thẩm Bạch Ngô, tôi quay người lại liền thấy một vị công tử trẻ tuổi vẻ mặt áy náy hành lễ với Cơ Ngọc, dường như là vô ý đụng phải làm đổ ly rượu của Cơ Ngọc. Cơ Ngọc không biết vì sao lại nhìn về phía tôi, ánh mắt chạm nhau, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi liền quay về phía vị công tử kia, cười nói không sao.
Đây vẫn là lần đầu tiên hôm nay chúng tôi đối diện ánh mắt nhau.
Ngay khi tôi chuẩn bị thu hồi ánh mắt, hắn xoay mắt cười rạng rỡ với Thẩm Bạch Ngô, nói: “Thành Quang Quân, chỗ ta vừa vặn hết rượu rồi, có thể mượn ngươi rót cho một chén được không?”
Tôi nghe vậy trong lòng nghĩ Cơ Ngọc vốn dĩ không uống rượu, luôn luôn đổi rượu thành nước, hà tất phải làm thừa thãi như vậy?
Thẩm Bạch Ngô gật đầu, nói với tôi: “Cửu Cửu, cô đi đi.”
Nghe thấy Thẩm Bạch Ngô gọi tôi là Cửu Cửu, ánh mắt Cơ Ngọc khẽ ngưng lại. Tôi đáp lời bưng bầu rượu đi đến bên bàn Cơ Ngọc, ngày thường hắn luôn luôn ăn rất ngon miệng, hôm nay đồ ăn trên bàn lại không hề động đũa mấy, tôi liếc mắt nhìn bàn của hắn một cái liền quỳ gối ngồi bên cạnh hắn rót rượu cho hắn. Cơ Ngọc khẽ cười, nói: “Cửu Cửu? Xem ra những ngày này hai người trở nên vô cùng thân thiết rồi.”
Dừng một chút, hắn nhàn nhạt nói: “Cô chăm sóc hắn dụng tâm như vậy, so với ta lập tức thấy rõ cao thấp, thật khiến người ta đau lòng mà.”
Hắn mỗi lần đều là như vậy, mày hơi rũ xuống phảng phất thật sự đau lòng vậy, không biết có bao nhiêu phần thật lòng bao nhiêu phần giả vờ. Có lẽ là giả vờ nhiều rồi, chính hắn cũng phân không rõ nữa.
Tôi rót rượu xong, nghiêng đầu cười nói: “Ta vì ngài làm việc cũng rất dụng tâm đó chứ.”
Giọng điệu rất khách khí mà bình thản.
Vẻ âm u sau đáy mắt tươi cười của Cơ Ngọc càng thêm nặng nề một phần.
Tiệc rượu quá nửa, Nam Hoài Quân mời vũ cơ nhạc sư lên diễn tấu ca vũ, vũ cơ xiêm y phấn hồng uyển chuyển dáng người, chuông khánh sáo tiêu tiếng đàn phối hợp ăn ý, các vị tân khách đều hết lời khen ngợi nhạc sư phủ Nam Hoài Quân kỹ nghệ cao siêu.
Triệu Vương yêu cờ như mạng, Nam Hoài Quân thì si mê âm nhạc. Trước đó nghe Hạ Uyển nói Nam Hoài Quân chủ động kết giao với Cơ Ngọc chính là bởi vì thích đám nhạc tỳ này của Cơ Ngọc, còn từng ra giá nặng trịch hy vọng có thể mua lại tám cô nương này. Tôi quay đầu nhìn Cơ Ngọc, lại thấy hắn nheo mắt nhìn những nhạc sư kia, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo, ngón cái và ngón trỏ chậm rãi vê vuốt.
Vẻ mặt Cơ Ngọc như vậy không đúng lắm.
Có một vũ cơ từ trong đám vũ cơ bước ra bắt đầu múa đơn, lúc này những âm thanh trống nhạc khác ngừng lại chỉ còn tiếng đàn du dương, linh động thanh thoát, hòa cùng vũ điệu uyển chuyển của vũ cơ kia. Tôi không hiểu sao cảm thấy tiếng đàn này nói không nên lời quen thuộc, lại thấy Thẩm Bạch Ngô và Cố Linh cùng nhau biến sắc mặt, không hẹn mà cùng nhìn về phía Cơ Ngọc, Cơ Ngọc lại dường như hoàn toàn không hay biết.
“Cầm sư kia là sao hả?” Thẩm Bạch Ngô lập tức gọi người hầu Nam Hoài Quân phủ đến, nhỏ giọng nghiêm nghị nói.
Người hầu kia không rõ nguyên do, nói: “Đây là cầm sư mới đến, đàn hay khúc cũng viết hay, Nam Hoài Quân vô cùng yêu thích hắn.”
“Hắn nói cây đàn này là của hắn? Khúc này là hắn viết?”
“Chính xác là vậy.”
Cố Linh nghe vậy sắc mặt đen thui không thể nhìn, mắng một câu thô tục ấn tay lên kiếm muốn xông lên: “Ta đi mẹ nó…”
Tôi lập tức kéo hắn lại, nhỏ giọng nói: “Ngài muốn làm gì! Đây là tiệc sinh thần của Nam Hoài Quân! Ngài muốn bị đuổi ra ngoài sao?”
“Cái con mẹ nó…” Cố Linh liếc mắt nhìn bóng lưng Cơ Ngọc, nghiến răng nghiến lợi hạ thấp giọng xuống, nhưng mắt lại đỏ ngầu: “Đây là đàn của Cơ Ngọc! Đây là khúc Cơ Ngọc viết! Đây là khúc chúc thọ hắn viết cho Cơ Lễ và Cơ Nhạc!”
Thẩm Bạch Ngô quay đầu nhìn Cố Linh, Cố Linh giờ phút này cũng quên mất ngụy trang trừng mắt phẫn nộ nhìn Thẩm Bạch Ngô. Tôi theo ý Thẩm Bạch Ngô kéo Cố Linh ngồi xuống bên cạnh hắn, Thẩm Bạch Ngô lạnh như băng mà nhỏ giọng nói: “Ngươi bình tĩnh một chút, Cố Linh.”
Thẩm Bạch Ngô quả nhiên sớm đã biết Đinh Sinh là Cố Linh.
Cố Linh ngẩn người ra nhưng tức giận vẫn còn, hắn đặt sự hoảng loạn vì thân phận bị vạch trần tạm thời sang một bên căm giận nói: “Thành Quang Quân ngài nhận ra đàn của Cơ Ngọc mà, đây rõ ràng chính là ‘Túy Sinh’! Hắn chiếm đàn và khúc của Cơ Ngọc làm của riêng!”
Tiếng trống nhạc lại nổi lên đem tiếng đàn của cầm sư kia hòa vào trong đó, Thẩm Bạch Ngô liếc mắt nhìn Cơ Ngọc ở bàn bên cạnh một cái, Cơ Ngọc chăm chú nhìn cầm sư kia cười càng lúc càng thêm rực rỡ, giống như nhìn thấy thứ thú vị nhất trên đời, chính là vẻ mặt mà tôi từng thấy khi hắn giết Bùi Mục.
“Loại chuyện này, Cơ Ngọc không cần người khác giúp hắn ra mặt.” Thẩm Bạch Ngô nói.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Thẩm Bạch Ngô —— là một người đàn ông không tệ mua một cổ phiếu tỏ lòng.
Cơ Ngọc —— đánh đổ hũ giấm chua.
Cố Linh —— ai ai cũng biết thân phận của hắn chỉ có hắn vẫn đang cần cù chăm chỉ ngụy trang.