Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại

Chương 89: Dạy học hay dạy cách làm người



Sau khi Tần Ngộ đồng ý dạy Hoắc Anh thì vừa tan làm hắn đã ngồi xe ngựa tới phủ tướng quân luôn.

Hoắc phủ là một khu nhà rộng lớn có 4 sân. Ngày thường Tần Ngộ sẽ đi tới sân thứ hai để dạy Hoắc Anh. Nghe nói bên cạnh chính là võ trường và Hoắc đại công tử thường xuyên tập luyện ở đó.

Tần Ngộ không gặp đại công tử bởi trừ khi cần thiết, nếu không hắn sẽ không đi lung tung trong nhà người khác.

Hoắc Anh đã vỡ lòng nhưng vì ham chơi, người nhà lại chiều nên cậu không biết nhiều chữ. Lúc viết chữ cậu thường xuyên viết thiếu nét.

Giờ phút này. trong thư phòng, Tần Ngộ đi tới sau lưng và cầm tay Hoắc Anh chỉ cậu cách cầm bút, chủ yếu là để cậu tìm được cảm giác.

 

Hoắc Anh viết tên của mình, tên cha mình, tên người nhà và tên của Tần Ngộ.

Cậu ngước khuôn mặt nhỏ với đôi mắt sáng ngời tràn đầy mong muốn được khen: “Tiên sinh thấy con viết có tốt không?”

“Viết tốt.” Tần Ngộ đáp: “Chúng ta tiếp tục.”

Một lát sau Tần Ngộ buông tay và lùi về sau thế là Hoắc Anh lập tức ngừng bút và khó hiểu gọi: “Tiên sinh?”

Tần Ngộ: “Con viết đi, ta ở bên cạnh xem.”

Hoắc Anh méo miệng: “Tiên sinh, con không biết viết.” Cậu còn muốn được Tần Ngộ tay cầm tay dạy.

Mùa đông lạnh, tiên sinh đứng sau lưng chỉ dạy khiến cậu ấm áp nhiều.

Tần Ngộ nhìn đứa nhỏ, ánh mắt bình thản: “Tiểu công tử thông minh nên sẽ viết được đúng không?”

Một lớn một nhỏ đối diện, sau đó Hoắc Anh bại trận và lẩm bẩm: “Vậy tiên sinh ở bên cạnh nhìn nhé.”

“Ừ, ta ở ngay bên cạnh.”

Hoắc Anh được bảo đảm thì trong lòng vững vàng và tiếp tục viết.

Nhà họ Hoắc đối xử với Hoắc Anh cực kỳ tốt, bốn góc thư phòng đều có chậu than, thứ than được dùng là than bạc nên không có mùi khói. Bên ngoài bán than này với giá rất cao, quan viên bình thường sẽ không mua nổi.

Tần Ngộ cầm một quyển hiếu kinh và đọc. Hắn chỉ nhớ đại khái nội dung sách nhưng hiện tại phải dạy Hoắc Anh nên cần ôn tập mấy lần.

Lúc trước Hoắc đại tướng quân từng ám chỉ và nói với Tần Ngộ đừng bức Hoắc Anh học nhiều quá, chậm rãi là được. Chủ yếu phải định hình tính cách cho đứa nhỏ.

Lời này rất sâu xa, muốn một đứa nhỏ vài tuổi có thể hình thành tính cách tốt thì phải có được thói quen tốt, đồng thời cần hiểu được đạo lý làm người. Đây là việc phí nhiều tâm tư, ít nhất thì Tần Ngộ cũng phải

 

quan sát cẩn thận và nếu thấy đứa nhỏ có chiều hướng xấu là phải kịp thời dẫn đường và sửa lại.

Nhưng Hoắc Anh được chiều nên các phương pháp dạy dỗ thông thường sẽ không có hiệu quả. Còn nếu dùng vũ lực thì chỉ sợ Hoắc đại tướng quân là người đầu tiên không đồng ý.

Dạy cách làm người so với dạy kiến thức khó hơn nhiều lắm.

Tần Ngộ thở dài. Bảo sao Hoắc đại tướng quân vừa mở miệng đã nói tiền học phí một năm là 100 lượng. Hắn còn tưởng đối phương không hiểu giá cả, hóa ra chỗ khó ở đây. Quả nhiên mỗi phần tiền kiếm được đều phải vất vả.

“Tiên sinh, con viết xong rồi.” Hoắc Anh đưa trang giấy đầy chữ cho Tần Ngộ xem với ánh mắt chờ mong.

Hoắc Anh viết chính tả Tam Tự Kinh. Đứa nhỏ học thuộc khá tốt nhưng chữ thì viết không ra gì. Sau mấy lần uốn nắn cậu nhóc mới viết tốt hơn.

Tần Ngộ nhanh chóng xem một lượt và phát hiện không sai chữ nào.

“Tiểu công tử thật là giỏi. Hôm nay viết chính tả Tam Tự Kinh đúng hết, hẳn là tiểu công tử đã lén luyện tập nhiều lần.” Tần Ngộ vừa nói chuyện vừa móc từ tay áo một bao giấy dầu.

Hoắc Anh duỗi dài cổ nhìn bao giấy dầu được mở ra thì thấy bên trong là hạt dẻ rang đường còn bốc khói. Mỗi một hạt đều tròn trịa, cực kỳ đáng yêu.

Tần Ngộ nhặt năm hạt và nói với Hoắc Anh: “Xòe tay ra.” Hoắc Anh lập tức làm theo và nhận lấy mấy viên hạt dẻ nóng.

“Tiên sinh.” Đứa nhỏ nhếc miệng vui vẻ, giọng như chuông reo. Tần Ngộ gấp bao giấy dầu lại và bỏ trong tay áo.

Hoắc Anh thấy thế thì tủi thân: “Tiên sinh, sao không cho con chỗ còn lại?”

Quả nhiên trẻ con thay đổi sắc mặt như lật sách thế là Tần Ngộ phải nghiêm túc giải thích: “Đợi chút nữa kiểm tra xem con có học thuộc bài không. Nếu con học thuộc thì ta sẽ cho con chỗ còn lại. Bây giờ con ăn

 

chỗ này đi, sau đó vận động một chút, hoặc tới bên cửa sổ hít thở không khí.”

Tần Ngộ cứ dạy một lúc sẽ để Hoắc Anh nghỉ một lát. Cũng không phải hắn dựa theo lịch học ở hiện đại mà qua quan sát hắn phát hiện Hoắc Anh chỉ có thể tập trung ngồi học tầm 45 phút là cực hạn.

Vượt qua thời gian đó thằng nhãi con bắt đầu thất thần và làm việc riêng hoặc chơi ngón tay. Thay vì như thế thì chẳng bằng để thằng bé chơi mọt lát, để tránh nó ghét học tập.

Hoắc Anh được Tần Ngộ cho nghỉ thì vui vẻ nhảy lên. Tần Ngộ ôn tồn dặn dò: “Lúc ăn đồ ăn thì đừng đi lại nhảy nhót.”

Hoắc Anh gật đầu. Lần trước suýt bị sặc hồ đào và đi đời nhà ma nên cậu vẫn sợ. Lần ấy người nhà họ Hoắc cũng bị dọa thất điên bát đảo.

Sau đó nhà họ không dám để Hoắc Anh ra ngoài một mình nữa. Cậu muốn ăn cái gì thì để đầu bếp trong nhà làm. Nhưng miệng thằng nhãi này điêu, lúc nào cũng nói là đồ ăn trong nhà và bên ngoài không giống nhau.

Vì thế mỗi khi Tần Ngộ tới đây sẽ mua một chút đồ ăn vặt mang tới. Nếu Hoắc Anh học tốt hắn sẽ thưởng cho thằng bé. Nếu cậu nhóc làm không tốt thì Tần Ngộ tự ăn, còn ngồi trước mặt Hoắc Anh để ăn.

Lúc ấy Hoắc Anh kinh ngạc đến ngây người, sau đó tủi thân mắt rưng rưng. Cuối cùng Tần Ngộ cũng mềm lòng và cố tình để lại một phần đồ ăn vặt cho Hoắc Anh mới dỗ được đứa nhỏ không khóc.

Nhưng sau lần đó Hoắc Anh cũng biết nếu mình không làm tốt thì tiên sinh cũng sẽ “trừng phạt”.

Hoắc Anh ngồi cạnh bàn và kiên nhẫn bóc vỏ hạt dẻ theo đường cắt sẵn. Hạt dẻ này hoàn hảo no tròn, vỏ cũng mỏng. Hoắc Anh dùng sức bẻ phần vỏ ra thế là phần nhân chắc nịch nằm gọn trong lòng bàn tay cậu. Đứa nhỏ nhấm nháp ăn và tinh tế cảm nhận vị ngọt, mắt híp lại vui vẻ.

“Tiên sinh, hạt dẻ này thơm quá, còn ngọt nữa.” Tần Ngộ cười hỏi: “Vậy con có thích không?” “Có.” Hoắc Anh đáp vang dội.

 

Tần Ngộ mỉm cười: “Đợi lát nữa chúng ta học hiếu kinh, chỉ một đoạn ngắn thôi. Nếu con đọc tốt thì ngày mai ta lại mang cho con một ít hạt dẻ nhé.”

Hoắc Anh lập tức nói: “Con sẽ học thật tốt.”

Tần Ngộ cười cười và không tỏ ý kiến. Hắn ngồi xuống cạnh bàn lật xem hiếu kinh. Lát sau Hoắc Anh đi tới bên cạnh ngửa đầu nhỏ và thần bí nói: “Tiên sinh xòe tay ra đi.”

Tần Ngộ nhìn về phía đứa nhỏ thì thấy cậu chắp tay sau lưng và nhìn mình không chớp mắt. Trong lòng hắn có suy đoán nhưng vẫn giả vờ không biết và làm theo.

Sau đó trong lòng bàn tay trắng nõn của hắn lập tức có một viên hạt dẻ thơm ngọt béo tròn, ấm áp.

Hoắc Anh hé miệng cười: “Hạt cuối cùng cho tiên sinh.”

Tần Ngộ buông sách và dang hai tay thế là Hoắc Anh lập tức bổ nhào vào lòng hắn. Tần Ngộ nhẹ nhàng vỗ lưng đứa nhỏ và khen: “Tiểu công tử thật là một đứa trẻ ngoan biết chia sẻ với người khác.”

Hoắc Anh mỹ mãn cọ cọ trong lòng hắn. Có lẽ vì mẹ mất sớm, cha lai không ở bên cạnh nên Hoắc Anh được người trong nhà chiều đến độ rất tùy ý đồng thời thằng bé cũng thiếu thốn tình thương nên rất thích tiếp xúc tứ chi.

Hoắc Anh cọ một lúc lâu mới buông Tần Ngộ và chạy ra ngoài chơi. Hoắc Anh thích đá bóng nên cậu và gã sai vặt lập tức chơi, trong sân chỉ có tiếng đứa nhỏ cười vui vẻ.

Tần Ngộ đi đến bên cửa sổ đứng trong chốc lát và nhìn tình huống trong sân. Hắn cân nhắc có nên thêm hạng mục giải trí cho đứa nhỏ hay không.

Chuyện Tần Ngộ dạy dỗ tiểu công tử của phủ tướng quân chậm rãi lan ra ở Hàn Lâm Viện. Đó là khá chậm rồi bởi ngày thường Tần Ngộ khiêm tốn nên không bao giờ chủ động nói ra. Có người tình cờ thấy hắn ra vào phủ tướng quân vài lần mới nghe ngóng và biết được.

Hàn Lâm Viện là một khu nhà với ba cái sân. Chẳng qua ở cửa có một cái bảng hiệu ghi “Hàn Lâm Viện” nên nó mới khác biệt hơn.

 

Ngày thường Tần Ngộ làm việc ở sân thứ hai, và đa số thời gian hắn đều ngồi một phòng với Trương Hòa. Trong đám tiến sĩ còn lại thì một phần trở thành thứ cát sĩ, công việc không khác bọn họ là mấy. Nhưng qua ba năm nữa đám thứ cát sĩ sẽ phải thi lại một lần để quyết định chức vụ của bọn họ khi vào quan trường. Thế nên ngày thường bọn họ cũng không dám lơ là việc học.

Hôm nay Tần Ngộ tiến vào phủ nha đã có người đi tới bắt chuyện và hỏi hắn chuyện đi dạy thêm.

Tần Ngộ gật đầu, thừa nhận: “Có chuyện này.”

Hắn thừa nhận thẳng thắn khiến những người khác không biết phải nói thêm gì.

Không bao lâu sau học sĩ tới nên mọi người lập tức tan.

Tần Ngộ có chút thời gian rảnh trong lúc làm việc nên tranh thủ nghĩ ra hoạt động giải trí cho Hoắc Anh. Buổi tối trở về hắn nằm trên giường nói với vợ về việc này.

Ngôn Thư hơi ngạc nhiên: “Cầu lông ư?”

Tần Ngộ ôm nàng và nhẹ giọng đáp: “Đúng vậy, ta nhìn thấy từ một cuốn du ký. Vốn nó chỉ phổ biến trong các dân tộc thiểu số nhưng ta cảm thấy thú vị, không biết có làm được không.”

Hai người dựa sát nên khi Tần Ngộ nói chuyện, hơi thở ấm áp phả lên tai Ngôn Thư làm nàng hơi ngứa. Nàng nghiêng đầu hỏi: “Chàng nói xem nó trông như thế nào.”

Tần Ngộ mô tả cho vợ nghe. Qua mấy ngày sau hắn về nhà và thấy một bộ cầu lông.

Tần Ngộ thử thử cảm xúc và ngạc nhiên khi thấy thật không tồi.

“A Thư, nàng tới đây đi, để ta dạy nàng chơi.” Hắn chưa cởi quan phục đã đi ra ngoài sân.

Cầu lông này được làm từ lông ngỗng, trắng tinh như tuyết, từng sợi được cắt sửa vừa vặn, cực kỳ xinh đẹp.

Tần Ngộ giải thích quy tắc đại khái cho Ngôn Thư và hai người đứng hai bên, ở giữa tìm cái gì đó ngăn ra coi như lưới.

 

Tuy Ngôn Thư chưa từng chơi cầu lông nhưng chỉ cần nhìn động tác của chồng là nàng cũng học được.

Tần Ngộ phát một quả nhẹ nhàng nhưng nàng không có kinh nghiệm nên chỉ lung tung vợt một cái là quả cầu đã rơi xuống đất.

Tần Ngộ cười nói: “Không sao, nàng nhặt nó lên rồi đánh qua chỗ ta như ta vừa làm ấy.”

Cứ thế qua lại vài lần Ngôn Thư đã quen tay và hai người đứng trong sân đánh một lúc.

Trương thị thấy mới lạ thế là Ngôn Thư quay qua hỏi bà: “Mẫu thân thử xem. Chơi một lát mà cả người con đã nóng lên, đúng là không tồi.”

Trương thị từ chối: “Bộ xương già như ta không đấu lại mấy người trẻ tuổi các con đâu.”

Tần Ngộ cũng thò qua nói, “Ngài đâu có già, không phải mỗi ngày ngài đều ra ngoài dạo một vòng mà không biết mệt đó sao? Mẫu thân đang lừa con à?”

“Ai lừa con?”

Trương thị đón lấy vợt của Ngôn Thư và ra sân phát cầu cho con trai. Từ mới lạ đến quen tay cũng chỉ mất một lúc.

Lúc ăn cơm tối bà hớn hở nói: “Cái thứ này còn trị được đau cổ đó.” Tần Ngộ: “Mẫu thân bị đau cổ à? Sao con không thấy ngài nói gì?”

Trương thị không hé răng. Có đôi khi bà cũng bội phục con mình giỏi túm lấy điểm chính. Sau đó bà bắt đầu lảng sang chuyện khác, giả vờ bắt chuyện với Ngôn Thư, nói rằng về sau mẹ chồng nàng dâu bọn họ có thể cùng nhau chơi.

Ngày tiếp theo Tần Ngộ mang bộ cầu lông tới phủ tướng quân và quả nhiên khiến Hoắc Anh cực kỳ tò mò.

Tần Ngộ chơi với cậu nhóc vài hiệp thế là Hoắc Anh lập tức ném quả bóng cao su yêu thích của mình đi. Thằng bé mặc một cái áo bông màu vàng nhạt, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, trán rịn mồ hôi mỏng sau khi chơi thế là Tần Ngộ ngừng tay và để người hầu mang Hoắc Anh về phòng lau mồ hôi.

 

Hoắc Anh còn luyến tiếc nhưng quả thực cậu thấy hơi nóng. Người hầu lấy cái khăn mềm lót giữa lưng cậu ra thì thấy đã bị thấm ướt nên lại đổi cho cậu một cái khăn khác.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.