Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại

Chương 88: Mẹ chồng và nàng dâu



 

Sau khi nói chuyện một lát Hoắc đại tướng quân nói với Tần Ngộ về mục đích của mình khi hẹn hắn ra ngoài. Hoắc đại tướng quân hơn 30 tuổi, mặc thường phục, làn da ngăm đen, thân thể cao lớn, đôi mắt sắc bén như lưỡi dao có thể chém bay mọi thứ. Ông ấy ngồi đó không giận đã tỏa ra uy nghiêm nên lúc ông nói ra lời là người khác sẽ muốn nghe theo. Tần Ngộ cũng ngây ra vì cảm giác này.

Hoắc Anh nghe hiểu và hưng phấn ngẩng đầu nhìn Tần Ngộ: “Ca ca.”

Vừa dứt lời cậu lại cảm thấy thiếu cái gì đó và nghĩ nghĩ sau đó bổ sung: “Tiên sinh ca ca.”

Tần Ngộ:………

Tần Ngộ ôm đứa nhỏ và nhìn Hoắc đại tướng quân rồi xin lỗi: “Tướng quân thứ lỗi, cũng không phải hạ quan không biết tốt xấu nhưng ngài cũng biết hạ quan làm việc ở Hàn Lâm Viện nên mỗi tháng cũng chỉ có mấy ngày nghỉ tắm gội, sợ là……”

Hắn dừng một chút cuối cùng vẫn nói ra: “Chỉ sợ không thể dạy dỗ tiểu công tử.”

Hoắc đại tướng quân không để bụng, “Cái này có gì đâu. Hàn Lâm Viện tan làm vào giờ thân bốn khắc, còn lâu trời mới tối. Hơn nữa, Anh Nhi

 

còn nhỏ nên cũng không học được bao nhiêu, mỗi ngày ngài học với nó một canh giờ là đủ.”

Không đợi Tần Ngộ phản bác, Hoắc đại tướng quân lại nói: “Tần đại nhân yên tâm, quà nhập học và quà bái sư chúng ta đều đã chuẩn bị rồi. Đương nhiên đã là lễ bái sư thì quà nhập học nên lấy số chẵn và tính theo năm. Vậy một năm 100 lượng bạc ngài thấy sao?”

Lời cự tuyệt nghẹn ở cổ Tần Ngộ. Hắn là người trần mắt thịt, dưới tình huống không vi phạm tôn nghiêm thì hắn cũng sẵn lòng khom lưng vì ‘năm đấu gạo’.

Hoắc đại tướng quân nhận ra hắn đã xuôi nên cũng không ép nữa. Ông còn nói thêm sẽ khiến hắn khó xuống thang.

Ông ấy vẫy tay với Hoắc Anh: “Cháu mau xuống dưới đi. Cháu ngồi trong lòng Tần đại nhân sẽ khiến ngài ấy mệt đó.”

Hoắc Anh hỏi Tần Ngộ: “Ca ca có mệt không?”

Tần Ngộ cong cong mặt mày và nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn mềm mại của Hoắc Anh, cuối cùng vẫn không nhịn được nhẹ nhéo một cái và cười nói: “Không mệt.”

Hoắc Anh nhếch môi và đắc ý hếch cằm với bác mình: “Ca ca nói không mệt.”

Hoắc đại tướng quân giật giật khóe miệng rồi mời Tần Ngộ dùng trà, lại nghe tiên sinh dưới lầu kể chuyện.

Đây là câu chuyện đang nổi tiếng ở kinh thành. Nó không phải chuyện tình yêu của thư sinh nghèo khó mà là câu chuyện phiêu lưu mạo hiểm có yếu tố thần tiên. Tần Ngộ nghe được thì rất hứng thú.

Hoắc đại tướng quân lặng lẽ đánh giá Tần Ngộ. Người đọc sách đều để ý lễ nghĩa vì thế trừ phi đã có tuổi hoặc bản thân còn nhỏ, nếu không họ sẽ không ôm trẻ con.

Thái độ của Tần Ngộ không quá thân thiện nhưng lại cực kỳ chiều Hoắc Anh. Đứa nhỏ xoắn như con sâu lông trong lòng hắn nhưng hắn cũng không đặt thằng bé xuống dưới.

Người này đúng là rất kiên nhẫn.

 

Áo quan màu xanh lơ cũng khiến hắn trở nên tuấn tú hơn, giống như cành non mới nhú vào mùa xuân.

Con gái nhà họ Ngôn đúng là có mắt nhìn, ra tay cũng nhanh, cứ thế gả cho người này.

“…… Vào mùa đông năm ấy, vốn nên là tuyết trắng xóa nhưng nơi này lại có liễu xanh, cỏ cây um tùm…”

Giọng của tiên sinh kể truyện mang theo cảm xúc dạt dào, thể hiện đúng không khí kỳ ảo của câu chuyện khiến người trưởng thành và cả đứa nhỏ như Hoắc Anh đều nghe mê mải. Cậu dựng lỗ tai nghe, quên cả nghịch.

Hoắc đại tướng quân lại không quá hứng thú với loại giải trí này mà duỗi tay cầm một miếng bánh phù dung lên ăn. Vị thơm ngọt khiến ông nhíu mày bởi vì ông không thích cái thứ này cho lắm.

So với bánh trái thì ông thích rượu thịt hơn.

Ông ấy ngồi nghe nốt câu chuyện với Tần Ngộ sau đó mới tạm biệt.

Trên đường trở về, Hoắc đại tướng quân sải bước đi phía trước còn Hoắc Anh thì lẽo đẽo chạy theo bên người: “Đại bá, đại bá, ca ca sẽ dạy cháu học à?”

Râu của Hoắc đại tướng quân rung lên, mắt ông ấy nhìn cháu mình từ trên cao và nói: “Cháu nên gọi Tần đại nhân là tiên sinh.”

Hoắc Anh méo miệng nhưng Hoắc đại tướng quân lại dùng bàn tay to xoa đầu cậu nhóc: “Nghe lời, nếu để người khác nghe thấy sẽ nói xấu Tần đại nhân, như thế ngài ấy sẽ không dạy cháu được đâu.”

Chiêu này quá hiệu quả, Hoắc Anh lập tức ngừng ý kiến. “Đại bá, về sau cháu sẽ giống Tần tiên sinh sao?” “Không nhất định, phải xem chính cháu thế nào.”

“Thế cháu còn luyện võ nữa không?”

“Đương nhiên, con cháu nhà họ Hoắc phải luyện võ.” “Nhưng cháu còn phải học nữa, mệt mỏi lắm.”

“Vậy học ít một chút, còn võ thì phải luyện.”

 

Một lớn một nhỏ cùng hỏi cùng đáp. Không biết sao thằng nhãi Hoắc Anh này lại lắm câu hỏi thế. Chờ bọn họ về tới phủ tướng quân thì khuôn mặt trắng nõn của Hoắc Anh đã đỏ ửng, trán có mồ hôi mỏng.

“Đại bá còn có việc, cháu tới sân sau tìm bà nội nhé.”

Hoắc đại tướng quân bỏ lại những lời này rồi đi về một hướng khác. Hoắc Anh nhìn bóng dáng cao lớn của Hoắc đại tướng quân thì trong mắt chỉ có hâm mộ và khát vọng. Về sau cậu cũng sẽ cao lớn như thế, chân cũng dài, một bước của cậu sẽ bằng 2-3 bước của người khác.

“Tiểu công tử, chúng ta đi thôi.” Người hầu cười nói.

Hoắc Anh xoay tròng mắt: “Không vội, chúng ta đi tìm anh cả.”

Anh cả trong miệng Hoắc Anh đương nhiên là con trai của Hoắc đại tướng quân.

Mặt người hầu lập tức thay đổi và vội cười dỗ dành: “Tiểu công tử, lúc này chắc chắn đại công tử đang luyện võ, ngài đừng đi.”

“Ta qua đó vừa hay có thể so hai chiêu với huynh ấy.” Vừa nói xong Hoắc Anh đã soạt một cái vọt qua cửa khắc hoa và giẫm lên con đường nhỏ tới võ trường.

Bên kia, Tần Ngộ về đến nhà mới phát hiện mẹ mình cũng vừa về tới nhà.

Hắn kinh ngạc nhưng nhanh chóng nghĩ ra nguyên nhân: “Mẫu thân lại tới cửa hàng ư?”

Trương thị hơi xấu hổ và gật đầu. Tần Ngộ thì không nói gì, chỉ theo bà vào nhà.

A Châu lấy nước ấm cho bọn họ rửa mặt sau đó Ngôn Thư sửa soạn cơm chiều.

Trong bữa ăn, người nhà ngồi một bàn. Chỉ có Trương thị và vợ chồng Tần Ngộ. Trương thị ngồi ghế chủ, còn hai vợ chồng Tần Ngộ ngồi hai bên.

Ngôn Thư rất biết xem ánh mắt người khác nên cơ bản có thể hiểu suy nghĩ của mẹ chồng. Vì thế lúc ba người ở chung nàng sẽ cố ý giữ khoảng cách với chồng.

 

Sự thật chứng minh phương pháp của nàng rất có ích. Trương thị đối xử với nàng rất tốt, căn bản không giống mẹ chồng với nàng dâu, cũng không lập ra quy định làm khó nàng.

Trương thị cũng không ngốc. Dù ban đầu bà không phát hiện ra nhưng qua vài lần bà vẫn hiểu và rất vừa lòng. Có điều bà không nói toạc ra.

Ngôn Thư múc canh, gắp đồ ăn cho bà và Trương thị cũng gắp đồ ăn cho nàng. Không khí trên bàn ăn hài hòa đến độ người không biết còn tưởng họ là mẹ con ruột thịt chứ không phải mẹ chồng nàng dâu.

Nhà họ không có quy định ăn cơm và ngủ không nói chuyện. Vì thế Trương thị và hai miếng đã liếc con trai.

Tần Ngộ bất đắc dĩ: “Mẫu thân muốn nói gì?”

Trương thị mím môi: “Có phải con không muốn ta ra ngoài cửa không?”

Tần Ngộ lắc đầu, “Con không nghĩ thế, ngược lại con muốn ngài được làm việc mình thích. Thấy ngài vui vẻ con cũng vui.” Rồi hắn lại chuyển lời: “Nhưng con không muốn mẫu thân quá mệt.”

“Ta có mệt đâu.” Trương thị lập tức nhẹ thở ra, trên mặt cũng tươi cười: “Ta chỉ đi một chút, sau đó tới cửa hàng nhìn một chút, nói một chút.”

Bà nhìn thoáng qua Ngôn Thư: “Con không biết đâu, A Thư còn muốn dùng xe ngựa đưa ta qua đó. Mỗi ngày đều ăn ngon mặc đẹp khiến ta khó chịu lắm, được ra ngoài ta mới thấy thoải mái.”

Tuy nói thế nhưng thật ra cửa hàng Tần Ngộ thuê cách nhà họ một khoảng. Nơi đó ở phía nam, chủ yếu là dân chúng bình thường ở. Trị an ở đó tốt, người dân cũng thích bỏ chút tiền mua mấy món như đậu phụ.

Còn nhà họ ở phía đông, nếu không ngồi xe ngựa mà đi bộ thì nhanh nhất cũng mất non nửa canh giờ. Có điều quãng đường này chẳng là gì với Trương thị. Đã thế bà còn chẳng cần cầm cái gì theo, cứ thế nhẹ nhàng tản bộ qua đó.

Bà tới cửa hàng để xem việc làm ăn ra sao, sau đó xem đám Tần Tiểu Sơn có làm đúng theo công thức không. Nếu có chỗ nào sai bà sẽ chỉ dạy.

Kinh thành cởi mở, thiếu nữ nhà bình dân ra ngoài đường không cần che mặt, phụ nữ có chồng lại càng ít phải kiêng kị.

 

Trước kia Trương thị từng bị trộm tiền một lần nên nhớ mãi. Sau này ra cửa bà ăn mặc mộc mạc hơn nhiều. Lúc bà tới cửa hàng sẽ có người hỏi một câu. Sau khi biết bà là thím của đám Tiểu Sơn thế là chẳng ai thắc mắc nữa.

Trương thị thích như thế, nếu không bà còn phải phí sức nghĩ ra lời nói dối.

Cửa hàng này thuê dưới danh nghĩa của bà, hoa hồng Tần Ngộ nhận được cũng để tên bà để tránh những người khác nói xấu.

Trước mắt hàng xóm chung quanh cũng không biết phía sau cửa hàng này là một vị quan nhỏ của Hàn Lâm Viện.

Trương thị vốn tưởng mình làm đậu phụ mười mấy năm đã sớm chán ngấy. Nhưng lúc không được làm bà lại thấy ngứa ngáy trong lòng.

Lúc Tần Tiểu Sơn và Tần Nhất An lấy đậu cho khách bà sẽ đứng bên cạnh thu tiền. Tình huống này giống như họ vẫn ở trấn Trường Ninh vậy. Chẳng qua ở kinh thành này rất nhiều người tới chiều mới đi mua đậu.

Ngày ngày Tần Nhất An và Tần Tiểu Sơn làm việc quần quật nhưng trên mặt toàn là ý cười.

Đậu phụ ở kinh thành bán năm văn tiền một miếng, đương nhiên kích thước cũng to hơn ở trấn Trường Ninh một chút. Đậu phụ khô thì hai văn tiền một miếng, đậu phụ rán một văn tiền một miếng. Buổi sáng họ còn bán sữa đậu nành, một văn tiền một bát.

Đậu phụ là bán tốt nhất, mỗi ngày họ có thể bán được hơn 400 văn tiền. Đậu phụ khô cũng không tồi, có thể bán gần 300 văn tiền. Đậu phụ rán cũng được hoan nghênh nên một ngày được tầm 200 văn tiền, cộng thêm sữa đậu nành là một ngày họ kiếm được hơn một lượng bạc. Sau khi trừ phí nguyên liệu, họ kiếm được chừng 800 văn tiền, một tháng là 24 lượng, một năm là 288 lượng bạc.

Sau khi trừ 30 lượng tiền thuê nhà ở mức giá ưu đãi thì họ còn 258 lượng.

Tần Ngộ được chia 3 phần là khoảng 77 lượng. Tần Tiểu Sơn và Tần Nhất An đều được chia 3 phần nên mỗi người cũng được chừng 77 lượng. Phần còn lại của Tần Tú Sinh.

 

Lúc trước Tần Nhất An nghe được tính toán này thì máu trong người như sôi lên. Chỉ cần duy trì việc buôn bán như thế là một năm đã kiếm được hơn 70 lượng bạc. Hắn không nằm mơ chứ?

Thế nên hắn và Tần Tiểu Sơn ở cửa hàng làm việc rất chăm chỉ, dù có mệt cũng không kêu tiếng nào.

Bọn họ cố gắng như thế nhưng Tần Ngộ cũng không dám để hai đứa làm mệt quá, nếu xảy ra vấn đề gì thì làm sao bây giờ? Hơn nữa việc học cũng phải tiếp tục, một khi không học thì về sau muốn học sẽ rất khó khăn. Vì vậy Tần Ngộ quy định thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cửa hàng để hai đứa có thời gian học tập và nghỉ ngơi.

Thỉnh thoảng Trương thị sẽ chạy tới cũng coi như giám sát. Bà còn nhớ rõ lúc trước nhà họ hứa mang theo con cháu trong tộc ra ngoài mở mang tầm mắt, học hành hiểu lý lẽ. Vì thế đâu thể cứ bắt hai đứa làm việc rồi trì hoãn việc chính đây?

Sau khi Tần Ngộ đưa ra quy định về thời gian nghỉ ngơi và làm việc thì số đậu làm ra mỗi ngày quả thực ít hơn nhưng cũng kiếm được 500-600 văn tiền một ngày, không tệ.

Nói đến cửa hàng thế là Trương thị bỗng nhiên thần bí: “Ngộ Nhi, ta còn tưởng cửa hàng nhà chúng ta kiếm tiền đã nhiều rồi nhưng ngày đó ta tới cửa hàng của Hoài Nhân dạo một vòng mới phát hiện việc làm ăn của bọn họ càng tốt hơn.”

Tần Ngộ ôn tồn nói: “Bọn họ bán thịt khô, giá đắt hơn nên đương nhiên cũng hấp dẫn khách hàng.”

Trương thị không nhịn được cảm thán: “Con nói xem vì sao Hoài Nhân lại linh hoạt thế, trong kinh thành thích cái gì là hắn bán cái đó.”

Tần Ngộ và Ngôn Thư liếc nhau, “A Thư biết nguyên nhân không?”

Trương thị cũng quay qua nhìn thế là Ngôn Thư cười nói: “Ta thấy Hoài Nhân thường xuyên ra cửa đi dạo, chắc là hắn cố tình để ý.”

Trương thị như suy nghĩ gì đó còn Ngôn Thư thì nhanh chóng liếc chồng một cái rồi giũ mắt che ý cười. Nàng biết vừa rồi Tần Ngộ cố ý chuyển đề tài qua cho nàng. Trương thị thường có thói quen ít khi chú ý tới nàng trong lúc nói chuyện với con trai. Vì thế Tần Ngộ cũng lặng lẽ hòa giải tình huống ấy.

 

Thật ra Ngôn Thư cũng không xa lạ gì tình huống này, bởi lúc ở nhà mẹ đẻ, nàng thường xuyên gặp phải. Có lẽ người nhà không cố ý nhưng nàng quả thực cảm thấy cô đơn khi ở chung với người thân. Hiện tại cũng là tình huống tương tự nhưng kết cục lại khác nhau. Ngôn Thư ăn một miếng sườn xào chua ngọt và cảm thấy món này hơi ngọt hơn ngày thường. Có phải lúc A Châu nấu cơm đã bỏ hơi nhiều đường không?

Trước kia A Châu ít khi làm việc này mà chủ yếu hầu hạ bên cạnh nàng. Hiện tại nàng ấy phải vào bếp, phải vẩy nước quét nhà, giặt quần áo nên hơi vất vả.

Chờ trong nhà dư hả hơn một chút nàng sẽ thuê một đầu bếp nữ, hẳn mẹ chồng sẽ không phản đối. Ngôn Thư nuốt đồ ăn và lặng lẽ nghĩ.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.