Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại

Chương 75: Không có ý tốt



Sau khi lên lớp Giáp, Tần Ngộ rõ ràng cảm nhận được cạnh tranh cực mạnh. Rất nhiều học sinh ở lại lớp và có thời gian tích lũy nên tới lớp Giáp bọn họ cơ bản không có điểm yếu.

Lúc này phải xem sở trường của ai tốt hơn.

Có người là thi phú, có người là chơi cờ, có người là nhạc cụ. Trong những lúc tụ hội thì mấy sở trường này luôn thuận lợi nhưng nói tới

 

khao cử thì đó chỉ như ‘hoa trên gấm’.

Thi viện và thi hương đều do quan địa phương ra đề và có lẽ sẽ có người thiên vị thi phú khiến số điểm phần này trong đề thi sẽ cao hơn. Cũng có quan chủ khảo thuộc phái cụ thể và phần điểm kinh nghĩa, sách luận sẽ chiếm phần lớn.

Nhưng thi hội không như thế. Thi hội được tổ chức ở kinh thành, dưới chân thiên tử vì thế đề thi trải qua nhiều tầng sàng lọc. Cuối cùng thiên tử sẽ xem qua đề thi. Thậm chí lúc chấm bài cũng sẽ có quan lớn của Lễ Bộ tham gia.

Theo lời của Hoàn tiên sinh thì trong thi hội, thi phú sẽ chiếm phần điểm rất nhỏ, tới lúc sau thi đình sẽ chỉ kiểm tra sách luận.

Lúc nói tới cái này Hoàn tiên sinh nhìn Tần Ngộ và mang theo thâm ý nói: “Thứ cản tay con đã không còn nữa, về sau con cứ phát huy mọi sở trường của mình, đừng để lão phu thất vọng.”

Tần Ngộ lắc lắc đầu. Sao vừa nghĩ tới đây là tai cậu đã nóng lên nhỉ?

Thật ra hiện tại thơ của cậu cũng tạm, trong lúc giao lưu cậu cũng làm được mấy bài thơ không tệ. Nhưng để coi là xuất sắc thì chưa.

Có điều nếu đếm kỹ những đại thi nhân trong lịch sử sẽ thấy đa phần không làm chức to. Chứng tỏ thi phú không có quá nhiều giúp sức cho con đường làm quan.

Có thì chính là dệt hoa trên gấm, không có cũng không sao cả.

Hai năm nay Tần Ngộ sao chép và đọc rất nhiều sách, đồng thời cậu cũng có được linh hồn của một người trưởng thành, từng sống ở thời kỳ thông tin bùng nổ. Trước kia cậu có rất nhiều thứ trong đầu không thể nói rõ ra ngoài. Nhưng hiện tại khổ học ở Thành triều mấy năm giúp cậu kết hợp hai luồng kiến thức với nhau và đạt được thành tích không tệ đối với sách luận.

Sách luận là cái gì? Sách luận chính là giải quyết vấn đề của triều đình. Nói một cách rõ ràng thì chính là nếu chỗ nào đó xảy ra lũ lụt thì phải giải quyết ra sao? Chỗ kia có nhiều dân tộc phải làm thế nào? Nếu thế lực phức tạp rắc rối thì giải pháp tốt nhất là gì?

 

Đây mới chỉ là những vấn đề nhỏ, nếu là vấn đề lớn có thể bao gồm biên quan có chiến sự sẽ làm thế nào v.v.

Ngay cả Hoàn tiên sinh có đôi khi nhìn Tần Ngộ giải bài thi cũng phải kinh ngạc cảm thán người này có trí tuệ lớn.

Những người khác còn đang gắng sức nghiên cứu chỗ nào đó thì Tần Ngộ đã nhìn vấn đề từ góc độ toàn cục.

Có đôi khi Thích Lan sẽ cùng thảo luận với Tần Ngộ nhưng đa phần hắn đều dành thời gian ra ngoài giao thiệp với mọi người. Hắn tới thư viện Thanh Khê sớm hơn Tần Ngộ nên hiện tại đã có thể tốt nghiệp lớp Giáp. Nhưng hắn không làm thế và cố ý nán lại. Một là chưa tới kỳ thi hội nên hắn đang đợi. Hai là hắn muốn cùng tốt nghiệp với Tần Ngộ. Ba là hắn muốn nắm chắc thời gian mở rộng mối quan hệ.

Hơn nữa trong lúc văn nhân qua lại với nhau luôn có màn trao đổi học vấn. Đây cũng coi như một loại học tập.

Tần Ngộ liên tiếp cướp lấy tiền thưởng của thư viện và thanh danh của cậu cũng chậm rãi truyền ra ngoài. Nhưng Tần ngộ ít khi ra ngoài vì thế những kẻ không gặp được cậu sẽ nhắm tới Thích Lan.

Sóng nước dập dềnh, một con thuyền hoa chậm rãi trôi trên mặt nước. Thi thoảng vang lên tiếng nữ tử cười duyên dáng.

“Ninh công tử quả thực nhớ và tìm đến nô gia như đã hứa.” Hoa khôi của Thanh Phong Lâu mềm mại cất lời, sóng mắt liếc một vị công tử mặc quần áo quý giá.

Ninh công tử lặng lẽ đẩy nàng ta ra và nhìn chàng trai đối diện sau đó cười nói: “Hôm nay tâm tình của Hữu Chi có vẻ không tồi.”

Thích Lan thong thả ung dung uống một ngụm trà và cười khanh khách.

Một vị công tử khác xoay tròng mắt và thần bí nói: “Không phải Hữu Chi và Tần Ngộ rất thân thiết ư? Sao hôm nay tới mà không mang người đến cùng?”

Thích Lan cười nói: “Ngộ đệ một lòng phấn đấu học tập nên tìm hắn cũng không dễ đâu.”

“Ấy, lời này không đúng. Đọc sách đương nhiên phải nỗ lực, nhưng cả ngày ở trong phòng đọc sách sẽ khiến người ta choáng váng đó.”

 

Thích Lan xòe quạt và híp mắt liếc kẻ kia sau đó nửa đùa nửa thật nói: “Ngộ đệ đâu có đọc sách một mình, chung quanh còn rất nhiều bạn học khác nữa cơ mà!”

Dứt lời hắn lại chế nhạo nói: “Mỗi lần ta đi tìm hắn còn phải xuyên qua một đám người, rất phí sức.”

Ninh công tử nhìn hắn không chớp mắt và bỗng nhiên nói: “Nếu thật sự như thế thì chứng tỏ Tần Ngộ kia không coi huynh là bạn bè. Không bằng Hữu Chi bỏ qua hắn đi. Còn ta lúc nào cũng quan tâm huynh.”

Động tác của Thích Lan hơi khựng lại, sau đó mới trở về bình thường: “Lời này của Ninh huynh chẳng những tổn thương tấm lòng của những người khác mà còn dựng tại hạ thành bia ngắm. Có thể thấy trong lòng huynh ta cũng không quan trọng lắm đâu.”

Thích Lan vừa cười vừa nói, giọng điệu cực kỳ tùy ý giống như đang vui đùa thế là những người khác chỉ cười vang rồi quên luôn.

Ánh mắt Ninh công tử nhìn hắn đầy thâm ý, sau đó kẻ kia uống một hơi cạn sạch chén rượu và đòi chơi tửu lệnh.

Nửa buổi chiều Thích Lan mới trở về và hơi ngà ngà say. Thích Trường Danh đỡ hắn về phòng.

“Ngài tội gì phải thế? Ngài biết rõ đối phương không phải kẻ tử tế mà còn cùng người ta ra ngoài.”

Thích Lan xua xua tay và mệt mỏi nói: “Nhà họ Ninh thế lực lớn nên chỉ cần họ đánh rơi chút lợi đã đủ để người khác phú quý.”

Thích Lan không giống Tần Ngộ. Hắn tới thư viện Thanh Khê học là phải đóng học phí, ngày thường cũng phải xã giao, mời khách nên tiền tiêu pha một năm cực lớn. Nhà hắn ở quê quán cũng coi như giàu có, nhưng ở Kim Lăng lại chẳng đáng nhắc tới. Tất cả đều là bác hắn giúp đỡ.

Bác hắn làm ăn không tồi và luôn muốn phát triển ở Kim Lăng này. Nếu có người chống lưng cho thì mọi việc sẽ thuận lợi hơn nhiều. Mà vừa hay hắn học ở thư viện nên có quen biết nhà họ Ninh. Sau vài lần qua lại hai bên cũng coi như quen mặt.

 

Một gia tộc chính là như thế, hôm nay ta giúp ngươi thì ngày mai ngươi giúp ta. Như thế mọi người mới ngày càng tốt, gia tộc mới càng ngày càng hưng thịnh.

Vốn dĩ mọi việc đều khá tốt, nhưng ai biết họ Ninh kia lại ăn cả nam cả nữ và dám nhắm vào hắn. Con mẹ nó nằm mơ!

Thích Trường Danh không đồng tình với Thích Lan, “Ngài đừng có để bản thân rơi vào đó. Hiện tại ngài là người có tiền đồ nhất trong gia tộc, đợi ngài đậu tiến sĩ rồi thì nhà họ Thích sẽ ngày càng tốt hơn.”

Thích Lan xoa xoa giữa mày, “Ta biết, lòng ta có chừng mực.”

Thích Trường Danh thấy hắn khó chịu thì đi ra ngoài múc nước ấm và tiến vào lau người cho hắn.

“Công tử cũng hơn hai mươi rồi nên hẳn cũng quan tâm tới hôn nhân đại sự.”

Thích Lan hừ một tiếng và cười, “Việc hôn nhân của ta đã sớm được quyết định rồi, ngươi cũng biết đấy thôi.”

Rồi hắn nhìn chằm chằm nóc nhà và lẩm bẩm: “Thật là có lỗi khi bắt biểu muội phải chịu thiệt mà chờ ta lâu như vậy.”

“Biểu cô nương phải giữ đạo hiếu. Đây là chuyện ngoài ý muốn, nếu không hai người đã sớm thành thân.”

Thích Lan mơ hồ ừ một tiếng và nhanh chóng thiếp đi.

Ngày tháng sau đó Thích Lan chỉ ở trong thư viện đọc sách chứ không ra ngoài giao lưu nhiều như trước nữa.

Họ Ninh bên kia có vẻ đã cảm nhận được gì nên tới tìm Thích Lan vài lần lại bị hắn lấy cớ tránh mặt. Cuối cùng hắn còn viện cớ bị ốm.

Và lúc này thư viện cũng tiến hành thi đại khảo. Tần Ngộ lại đứng thứ hai khiến mọi người càng chú ý hơn.

Vào ngày nhận thưởng cậu mời bạn bè thân thiết đi ăn cơm. Cả Thích Lan và Kỷ Lễ đều có mặt.

Tần Tú Sinh và Thích Trường Danh rất biết điều đi tới gian bên cạnh. Nhưng Tần Ngộ không coi họ như người hầu nên không thể có chuyện

 

mình ăn uống bên trong còn họ đứng ngoài chờ. Vì vậy cậu đặc biệt bao cả gian bên cạnh để hai người họ và gã sai vặt của Kỷ Lễ ngồi cùng một bàn. Trong lúc nói chuyện gã sai vặt của Kỷ Lễ cực kỳ hâm mộ hai bọn họ.

Mới đại khảo và Tần Ngộ lại có được vị trí tốt nên những người khác vội tới kính rượu chúc mừng cậu.

Tần Ngộ chỉ biết cười và uống chỗ rượu đó nhưng trong lòng cậu vẫn hơi tiếc nuối. Cậu tiếc vì chỉ có một lần thi tiểu khảo là cậu đứng đầu sau đó nhanh chóng bị người ta đẩy xuống. Tiếp theo cậu vẫn luôn đứng thứ hai và thứ ba.

Cũng may những người khác không biết trong lòng cậu nghĩ gì nếu không bọn họ sẽ buồn bực chết mất. Vị trí số 2 và 3 khiến cậu không hài lòng, thế cái đám chưa từng bò được vào ba vị trí đầu như họ thì phải mua miếng đậu phụ rồi đập đầu vào đó hả?

Thích Lan buông chén rượu và cười nói: “Ngộ đệ, tháng hai sang năm là thi hội, trước mắt đệ còn mấy tháng nữa để chuẩn bị. Đệ muốn ở lại đây và tới kinh thành luôn hay về nhà một chuyến?”

Tần Ngộ nghĩ nghĩ và đáp, “Đệ sẽ đi từ đây luôn.” Nếu về nhà thì qua lại sẽ chậm trễ thời gian. Sắp tới thi hội nên cậu cần chuẩn bị cho tốt, dù chỉ lãng phí một ngày cũng là tổn thất.

Thích Lan gật gật đầu: “Ta cũng nghĩ như vậy. Đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi.”

“Ta cũng đi thử xem.” Nghiêm Hoài nói theo. “Được, tới lúc đó chúng ta cùng đi.”

Kỷ Lễ nhìn người khác đang bàn chuyện thi hội thì trong lòng chua lòm. Hắn không đỗ thi hương.

Tần Ngộ thấy vẻ mặt của hắn không đúng thì trong lòng suy đoán rồi nhanh chóng hiểu lý do. Cậu vội xoay chủ đề sang việc khác để giải vây cho hắn.

Thích Lan cũng phát hiện ra và ảo não vì sao mình không để ý. Cũng may hắn là người giỏi nói chuyện, ngày thường hay qua lại với đám công tử của Kim Lăng nên nhanh chóng chuyển qua những chuyện hợp

 

ý Kỷ Lễ. Lúc sau hắn lại thổi phồng khen Kỷ Lễ có tài cưỡi ngựa bắn cung khiến tên kia không còn buồn bực chuyện thi trượt kỳ thi hương nữa.

“Không có, không có, cũng tàm tạm thôi.” Kỷ Lễ giả vờ khiêm tốn nhưng trong lòng lại nghĩ: quả nhiên ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Tần Ngộ là người hiểu lý lẽ nên người bên cạnh cậu cũng rất biết điều.

Nhưng cũng có người nghi hoặc: “Kỷ huynh có thiên phú cưỡi ngựa bắn cung như thế sao không thi võ cử.”

Nghèo văn giàu võ, trước giờ thi văn là con đường tốt nhất của con cháu nhà bình dân còn võ cử là con đường tiến thân của đám nhà giàu.

Nhưng không nói tới còn đỡ, vừa nói tới nó Kỷ Lễ đã xị mặt: “Trong nhà không cho.”

Người nhà hắn nghe lời gièm pha nào đó và cho rằng hắn thi võ cử sẽ khó tránh khỏi cảnh gãy tay, thiếu chân. Hơn nữa hiện tại là thời kỳ thái bình, quan võ không có trọng lượng cho lắm. Dù có bản lĩnh thực sự thì cũng khó có đường ra. Trừ khi hắn tới biên quan và cọ xát dần dần sau đó dựa vào tích lũy để đi lên.

Nhưng nhà hắn chắc chắn sẽ không đồng ý. Ra biên quan là có khả năng bỏ mạng thật sự nên Kỷ Lễ cũng cảm thấy không ổn. Hơn nữa một cậu ấm như hắn được nuông chiều từ bé, nếu phải tới biên quan ăn cỏ ăn trấu, nửa tháng không được tắm rửa thì hắn nghĩ thôi đã sởn tóc gáy.

Những người khác đều hiểu ý mà không hỏi nhiều mà chuyển sang vài đề tài nhẹ nhàng hơn.

Bỗng nhiên cửa phòng bị ai đó gõ. Tần Ngộ nghi hoặc, “Là ai nhỉ?”

“Bạn của các vị gọi thêm mấy món đồ ăn.”

Tần Ngộ nhìn những người khác nhưng không ai hiểu gì, cuối cùng là Nghiêm Hoài đề nghị: “Bảo tiểu nhị tiến vào hỏi xem sao.”

Ai ngờ cửa vừa mở đã thấy tiểu nhị đứng cùng một vị công tử quần áo đẹp đẽ quý giá.

 

Sắc mặt Thích Lan thay đổi một chút rồi nhanh chóng quay về bình thường: “Sao Ninh huynh lại tới đây?”

Ninh công tử cười cười: “Nghe nói huynh ở đây nên ta qua nhìn xem.”

Tần Ngộ nhíu mày rồi đảo mắt giữa Ninh công tử và Thích Lan. Không biết có phải cậu nghĩ nhiều không nhưng cậu luôn cảm thấy quái quái.

Kỷ Lễ hừ một tiếng và phá vỡ bầu không khí xấu hổ. Ninh công tử cười cười: “Kỷ huynh, đã lâu không gặp.” Kỷ Lễ trợn trắng mắt, “Đã lâu không gặp và ta tốt lắm.”

Tần Ngộ cười nói: “Ninh công tử không chê thì cùng ngồi với chúng ta luôn.”

Họ Ninh kia lập tức ngồi xuống cạnh Thích Lan và tự nhiên quàng tay qua vai hắn. Thích Lan rũ mắt làm như không có việc gì mà uống rượu.

Tần Ngộ thu tầm mắt, trong lòng có suy đoán.

Buổi tối Tần Ngộ đưa Thích Lan về phòng. Lúc này không có ai khác nên cậu hỏi thẳng.

Thích Lan ngẩn người rồi cười: “Đệ đúng là nhạy bén, người thường sẽ chẳng nghĩ theo hướng này.”

Tần Ngộ thầm nghĩ bản thân là người từng sống ở hiện đại mới có thể nhanh chóng nhận ra như thế.

Thích Lan thấy Tần Ngộ lo lắng sốt ruột thì vui vẻ cười: “Mặt đệ thế kia là sao? Đừng lo lắng nhiều thế làm gì. Sau khi thi hội xong, dù kết quả thế nào ta cũng sẽ về quê. Cùng lắm ta sẽ hoạt động ở quận thành thôi.” Hắn nghĩ tới cái gì đó và cười lạnh một tiếng: “Họ Ninh tưởng lôi kéo ta, nhưng phải xem hắn có bản lĩnh đó không đã.”

Tần Ngộ ngẫm lại cũng đúng.

Lúc sau bọn họ chỉ học trong thư viện chứ không ra ngoài nữa. Tới năm sau Tần Ngộ tạm biệt bạn bè và lên thuyền lớn tới kinh thành.

 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.