Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại

Chương 74: Bảo đảm



Công việc dạy thêm vẫn tiếp tục tới khi thư viện khai giảng. Kỷ Lễ hơi luyến tiếc nhưng việc học quan trọng nên hắn cũng chẳng có cách nào.

Sau khi Tần Ngộ lên lớp Ất thì dọn tới ký túc xá mới và làm bạn với Nghiêm Hoài.

Tần Ngộ vẫn cảm thấy áp lực nhưng qua những lúc lén giao lưu thì chút áp lực này lại trở thành động lực.

 

Dù sao trong kỳ thi trung khảo của lớp Ất cậu cũng thành công đứng ở vị trí thứ ba dù hai người thứ 4 và thứ 5 cũng đuổi theo sát nút.

Tiền thưởng kỳ thi trung khảo của lớp Ất là 60 lượng bạc, lại thêm tiền cậu dạy phụ đạo cho Kỷ Lễ, tiền hoa hồng bán đậu phụ thối mà Tô đại ca đưa nên cậu cũng có một khoản. Lúc tới đây cậu có mang theo chút tiền, sau khi trừ các chi tiêu thì hiện tại trong tay Tần Ngộ có khoảng 200 lượng bạc. Cậu đổi 150 lượng thành ngân phiếu và cất kỹ, phần còn lại đổi thành bạc và tiền đồng.

Tiền cậu mang theo lúc trước là nhà Tần Hoài Minh tài trợ bốn phần, trong tộc đưa một phần, còn 5 phần là do mẹ con Tần Ngộ tự gom góp.

Lúc ấy Tần Ngộ vốn không muốn nhận nhưng cha Tần Hoài Minh nói nghèo gia phú lộ, lần này cậu đi xa, trên người có tiền mới không cần phải cầu cạnh người khác.

Ông sợ Tần Ngộ còn có gánh nặng tâm lý nên cười nói: “Cháu toàn tâm toàn ý phụ đạo A Minh vì thế lão phu cũng phải thanh toán bạc cho cháu chứ!”

Nói đến thế thì Tần Ngộ cũng chẳng biết nói thêm cái gì.

Hai trăm lượng bạc nhìn thì nhiều, nếu ở huyện Nghi Khê hoặc trấn Trường Ninh hẳn có thể đặt mua không ít thứ nhưng ở Kim Lăng này lại chẳng thấm vào đâu.

Cậu tính toán chi phí về sau thì thấy thế này hẳn đã đủ. Nhưng nếu cậu may mắn thi đỗ kỳ thi hội và ở lại kinh thành thì cũng cần chỗ ở. Bản thân cậu thế nào cũng được, nhưng mẹ cậu thì sao?

Mà đó là tình huống lý tưởng, nếu không được như thế và cậu không đỗ thi hội thì sao? Làm người sao có thể chỉ xem lúc này, phải lo về sau mới tốt. Thế nên sau khi thứ tự thi ổn định, cậu sẽ tìm một cách khác có thể kiếm được tiền ngoài tiền thưởng.

Tần Ngộ nhìn chằm chằm số tiền khen thưởng trong mỗi kỳ thi và tiến hành cuộc chiến không khói súng với những người khác. Trong kỳ thi đại khảo tiếp theo cậu thành công leo lên vị trí số 2 và nhận được 100 lượng tiền thưởng.

Đã thế, trong mấy kỳ thi tiểu khảo cậu cũng ổn định đứng trong ba vị trí đầu nên sau khi cộng lặt vặt thì vốn riêng của cậu đã có 330 lượng.

 

Lòng Tần Ngộ như có lửa nóng. Cậu bỗng nhiên rất muốn nhìn thấy mẹ và nói cho bà tin tức tốt này.

Tin Tần Ngộ muốn về quê truyền ra ngoài thế là Kỷ Lễ tìm tới lải nhải: “Ngươi đi rồi thì ai phụ đạo cho ta?”

Tần Ngộ cười nói: “Có phải ta đi luôn đâu.”

Kỷ Lễ bĩu môi rồi nói: “Nhà ta có thuyền đi qua chỗ các ngươi. Ngươi cứ đi theo thuyền của nhà ta đi, về sớm chút.”

Tần Ngộ cảm thấy lòng ấm áp và há miệng muốn nói gì đó nhưng Kỷ Lễ không được tự nhiên và tỏ vẻ mất kiên nhẫn xua xua tay: “Ta còn có việc, đi đây.”

Kết quả là chờ Tần Ngộ về quê, Kỷ Lễ lại hối hận bản thân ngày đó nói chuyện quá thô lỗ.

Bên kia Trương thị đã sớm nhận được tin tức và ngày ngày ngóng trông con trở về. Bà chẳng còn tâm tình buôn bán nữa, may mà những người khác đều cần mẫn.

Tới hai mươi mấy tháng chạp, bóng dáng Tần Ngộ rốt cuộc cũng xuất hiện trong tầm mắt của bà. Trương thị thấy lòng run lên và chạy vọt qua ôm con vào lòng. Bà vùi đầu vào vai con và khóc nức nở nói: “Trở về là tốt rồi, về là tốt rồi.”

Những người khác vây quanh bọn họ nhưng không dám tiến lên. Hai năm không gặp khiến họ cảm thấy Tần Ngộ như đã thay đổi một chút, nhưng không biết thay đổi chỗ nào.

Đám Tần Hoài Minh cũng tới. Vừa thấy Tần Ngộ hắn đã gọi: “Ngộ đệ.”

Trương thị buông con trai ra và giơ tay xoa khóe mắt, “A Minh cũng tới.”

“Ngộ Nhi, chúng ta về nhà đã.”

Vì thế một đám người đi về phía sân nhỏ nhà họ, đa phần mọi người đều lôi kéo Tần Tú Sinh để hỏi chuyện.

“Kim Lăng như thế nào?”

 

“Trong kịch thường nói các cô nương ở đó có giọng Ngô nông mềm mại, vậy rốt cuộc là giọng gì?”

“Các cô nương nơi ấy có phải đều đẹp như tiên không?”

“Có phải Kim Lăng rất nhiều người có tiền, bọn họ ra ngoài cửa đều ngồi xe ngựa……”

Tần Tú Sinh bị hỏi đến choáng váng, vừa đáp xong người này đã có người khác hỏi.

Tần Ngộ và mẹ về tới nhà được một lúc thì Tần Sùng Ân và tộc trưởng tới.

Mọi người trò chuyện trong sân. Vì không đủ ghế nên người khác đứng nghe Tần Ngộ kể chuyện ở thư viện Thanh Khê.

Trương thị nhìn con trai đường hoàng nói năng thì cảm thấy nhìn bao nhiêu cũng không đủ.

Con bà ngày càng tuấn tú nhưng mặt hình như gầy hơn, chẳng còn thịt như trước kia. Ở bên ngoài chắc chắn không tốt bằng ở nhà, thằng bé còn oán thán đồ ăn Kim Lăng không hợp khẩu vị.

…… Mặt mày Ngộ Nhi ngày càng đẹp mắt, giống như tranh vẽ.

Tần Tú Sinh chào hỏi một tiếng rồi về nhà. Khó có lúc hắn cũng nhận được đãi ngộ không khác gì Tần Ngộ. Cha mẹ đều ôm hắn vào lòng, mẹ còn xoa mặt hắn, trong mắt đều là nhớ mong.

“Trông con phấn chấn hơn trước kia nhiều.” Cha hắn cảm thán.

Tần Tú Sinh cười và gật gật đầu: “Con ở bên ngoài khá tốt, Ngộ đệ đối xử với con cũng tốt.”

“Tú Sinh ca, nghe nói Kim Lăng nhiều công tử nhà giàu, mọi người qua đó có bị bắt nạt không?” Một đứa nhỏ bé hơn Tần Tú Sinh vải tuổi lập tức hỏi.

Tần Tú Sinh nghĩ nghĩ: “Cũng tạm, bọn họ đều nói đạo lý.”

Mọi người bán tín bán nghi và Tần Tú Sinh cũng không muốn nói nhiều. Hắn biểu diễn mấy miếng võ mình học được thế là lực chú ý của mọi người lập tức bị dời đi.

 

Tới lúc hoàng hôn, những người khác đều rời đi còn Trương thị thì quấn tạp dề đi nấu cơm.

Tần Ngộ đón lấy cái xẻng và nói, “Để con làm.”

Trương thị không đồng ý: “Con vừa mới về, sao lại để con làm việc được?”

Tần Ngộ mỉm cười: “Đã lâu con chưa nấu cơm cho mẫu thân, không biết có bị lụt nghề không.”

Trương thị thấy tim mình run lên, mắt cũng đỏ ửng. Bà ngồi bên bếp nhóm lửa, đầu cúi thấp.

Tần Ngộ nhanh nhẹn xử lý cá sống, ướp gia vị và nói: “Hiện tại con đã học hai năm ở thư viện, sang năm là lên lớp Giáp. Con học thêm một năm nữa sẽ đi thi hội.”

Cậu nói về quy định của thư viện, về các kỳ thi, khen thưởng và miêu tả nơi ấy rộng lớn thế nào, tàng thư phong phú ra sao.

“Hiện tại trong tay con có không ít tiền, sang năm mà nỗ lực hơn chắc sẽ kiếm thêm được nhiều nữa.”

Trương thị lẳng lặng nghe và cảm thấy cực kỳ kiêu ngạo vì sự ưu tú của con mình. Nhưng vừa kiêu ngạo bà lại không nhịn được cô đơn. Con bà càng xuất sắc thì càng bay cao và ngày càng xa bà hơn.

Nhưng bà chẳng thể nói gì, cũng không thể làm gì mà chỉ có thể dõi theo con trai ngày càng đi xa. Bà không thể làm một người mẹ ích kỷ ngăn cản bước con mình.

Giọng con trai vang lên bên tai nhưng lại như mờ mịt xa xôi. Lòng bà như chìm vào trong nước, ngày càng lạnh.

Bỗng nhiên một cái khăn thò tới giúp bà lau mặt. Tần Ngộ thở dài, trong mắt có đau lòng: “Con nói những cái này là muốn mẫu thân biết qua hai năm nữa con sắp xếp xong mọi việc sẽ đón ngài về ở chung. Sau này chúng ta không cần khổ sở chia xa nữa.”

Trương thị chấn động và không dám tin tưởng nhìn cậu giống như Tần Ngộ đang nói cái gì đó không thực tế.

 

Tần Ngộ bật cười: “Ngài nghĩ con là loại người vừa trưởng thành sẽ mặc kệ mẹ đẻ ư? Hai chúng ta sống nương tựa vào nhau bao nhiêu năm nay vì thế trong lòng con ngài cực kỳ quan trọng. Để mẫu thân ở một mình nơi này con cũng áy náy và nhớ mong lắm.”

Mũi Trương thị phập phồng, mắt nhắm lại, nước mắt rơi xuống lạch cạch. Bà vươn tay che mặt nhưng lúc này là vui quá mà khóc.

Chớp mắt địa ngục, chớp mắt thiên đường chắc là dùng để miêu tả giây phút này.

Trương thị biết trong quy hoạch tương lai của con trai có mình nên cả người lập tức phấn chấn. Lúc này bà mải mê nghe cậu kể về chuyện ở thư viện, thi thoảng còn dò hỏi hai câu.

Tần Ngộ làm 3 món ăn và một món canh, hai chay một mặn.

Cậu gắp cá cho mẹ và nói, “Ngài nếm thử xem tay nghề của con có còn như trước không?”

Trương thị ăn xong thì liên tục gật đầu: “Vẫn ngon như trước kia.”

Tần Ngộ cũng nếm nếm và phát hiện cá hơi mềm. Đó là vì sau khi rán cá cậu cho nước sốt vào sốt lên nhưng không khống chế được thời gian.

Quả nhiên lâu không làm khiến tay nghề bị thụt lùi.

Sau khi ăn xong hai mẹ con ngồi ở nhà chính nói chuyện, trong tay là đồ ăn vặt. Ngày thường Trương thị ít khi ăn cái này nhưng hôm nay bà cũng nếm một chút. Có điều phần lớn vẫn là bà lột hạt dưa cho con trai.

Tần Ngộ khuyên hai câu không được nên đành mặc kệ.

Trương thị hỏi: “Về sau con sắp xếp xong thì chúng ta giữ hay bán cái nhà này? Còn cửa hàng đậu phụ nữa.”

Tần Ngộ lắc đầu: “Để lại đi ạ, coi như có đường lui.” Trương thị ngẫm lại cũng thấy đúng.

Bà lại vui vẻ nói: “Về sau nếu con ở lại kinh thành, cũng không nhất định ở kinh thành, dù con đi đâu, mẫu thân cũng đi theo con. Đến lúc ấy ta thuê cửa hàng tiếp tục bán đậu phụ và đậu phụ khô. Có thể kiếm một ít cũng tốt, miễn cho con phải chịu áp lực nuôi sống gia đình.”

 

“Làm đậu phụ vất vả vì thế sau này ngài đừng làm nữa.” Tần Ngộ ôn tồn nói: “Về sau con sẽ phụng dưỡng mẫu thân, con sẽ nỗ lực.”

“Vậy con cũng đừng quá mệt mỏi, thân thể vẫn là quan trọng nhất.”

Hai mẹ con đã lâu không gặp nên Trương thị có rất nhiều lời muốn nói, mãi tới khi đêm đã khuya bà mới lưu luyến về phòng.

Tần Ngộ cùng mẹ ăn tết. Trong lúc ấy cậu tới thăm thầy giáo, bạn bè và tới huyện học.

Cậu cũng biết hiện tại Tần Hoài Minh đã thi đậu tú tài và đang chuẩn bị thi hương còn Triệu Cẩm Đường cũng đã thi đậu đồng sinh. Mọi người đều đang hướng tới cuộc sống ngày càng tốt hơn.

Tần Ngộ đợi tới Tết Nguyên Tiêu mới rời đi. Lần này Trương thị tiễn cậu với vẻ mặt dạt dào khát vọng về tương lai nhưng vẫn mang chút lo lắng: “Trên đường đi phải chú ý an toàn nhé?”

Tần Ngộ gật đầu.

Tần Ngộ và Tần Tú Sinh đi rồi thế là Trần thị nhìn Trương thị. Trương thị khó hiểu nhìn bọn họ: “Vẻ mặt của các ngươi là thế nào vậy?”

Mẹ Tú Sinh thử hỏi: “Tẩu tử có ổn không?” Trương thị hơi nhếch khóe miệng: “Ổn, ta rất ổn.”

Lại chờ một hai năm nữa con trai sắp xếp xong sẽ đón bà về ở cùng nên bà đương nhiên rất ổn.

Bà vui vẻ hát véo von và rời đi. Mẹ Tú Sinh và Trần thị nhìn nhau khó hiểu.

***

Lúc Tần Ngộ trở lại thư viện đã là tháng 3, cách khai giảng còn đúng nửa tháng.

Cậu lập tức đi tìm Kỷ Lễ để phụ đạo miễn phí. Cậu muốn cảm ơn nhà họ Kỷ đã cho bọn họ đi theo thuyền hàng về quê nhà. Kỷ Lễ thấy thế thì trong lòng vô cùng mỹ mãn và thầm nghĩ Tần Ngộ đúng là người biết trước biết sau.

 

Nhưng Tần Ngộ có lòng thì hắn cũng không phải dạng keo kiệt vì thế chờ Tần Ngộ phụ đạo xong, Kỷ Lễ vẫn kết toán một tháng tiền công cho cậu.

Tần Ngộ không nhận thế là Kỷ Lễ còn cáu: “Ta ra ngoài ăn một bữa cơm cũng nhiều hơn chỗ này.”

Vừa dứt lời Kỷ Lễ đã hối hận nhưng hối hận cũng không kịp nữa rồi vì thế hắn chỉ có thể nhìn chằm chằm Tần Ngộ.

Tần Ngộ xoa xoa trán và cười bất đắc dĩ: “Ngươi đúng là giỏi, một chuyện tốt mà qua miệng ngươi lại thành mùi vị khác.”

Cậu lắc lắc túi tiền và nói, “Tiền này ta nhận, tấm lòng của ngươi ta cũng nhớ kỹ. Ta đi đây.”

Kỷ Lễ hừ hừ: “Đi mau, đi mau.”

Mãi tới khi không thấy bóng Tần Ngộ đâu nữa, Kỷ Lễ mới vung tay nhảy lên gào rõ to: “Oa ——, người này sao lại tốt thế!”

Giống con giun trong bụng hắn ấy, thật sự quá hiểu lòng người.

 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.