Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại

Chương 72: Họa từ con người



Kỷ Lễ tự tìm lời để nói: “Ngươi mượn sách gì?” Tần Ngộ: “Một quyển tạp ký về phong tục.” “Ngươi mượn cái thứ ấy để làm gì?”

“Ta muốn hiểu biết thêm về phong tục các nơi, nếu không sẽ khó mà làm được đề luật pháp.”

 

Kỷ Lễ lập tức thấy ê răng bởi môn luật pháp của hắn cũng không tốt lắm. Nhà hắn có tiền nên lúc trước hắn đã nộp một khoản học phí kếch xù để vào thư viện Thanh Khê, khụ khụ.

Phong cảnh hai bên đường lùi về phía sau, hơi thở của Kỷ Lễ cũng nhanh dần. Hắn thầm nghĩ sao một thư sinh như Tần Ngộ lại có thể đi nhanh thế nhỉ? Đã thế cậu còn không đỏ mặt, cũng không thở gấp.

Kỷ Lễ xoa xoa mũi và nói: “Ta, ta cũng muốn mượn cùng loại sách.” Tần Ngộ: “Ừ.”

Sau đó hai người không nói gì nữa. Đợi tới tàng thư rồi Kỷ Lễ mới phát hiện mình đi nhanh hơn ngày thường gần nửa thời gian.

Bảo sao hắn mệt thế.

Trong lúc hắn còn đang ngây người thì Tần Ngộ đã ôm vài quyển sách tới. Sau đó hắn thấy quản sự đưa cho Tần Ngộ thật nhiều giấy trắng tinh. Hắn biết đó là ý gì. Chẳng lẽ Tần Ngộ sẽ chép toàn bộ đống sách này ư?

Chờ Tần Ngộ đăng ký xong và bỏ sách vào rương sau đó quay đầu mới thấy Kỷ Lễ vẫn đứng ngây ra đó, tay trống không.

“Kỷ huynh không mượn sách à?”

Kỷ Lễ “A” một tiếng và hỏi lại: “Không phải ngươi chỉ mượn một cuốn sách thôi à?”

Nói đến cái này thế là Tần Ngộ lập tức vui vẻ: “Vốn ta chỉ định mượn một cuốn thôi nhưng không ngờ mấy cuốn sách lúc trước ta tìm đã được người ta trả lại nên ta mượn luôn.”

Kỷ Lễ không nhịn được duỗi cổ thăm dò, “Là cái gì thế?”

“Có một quyển chú giải sự kiện lịch sử của đại nho, một tập thơ và hai cuốn truyện ký.”

Kỷ Lễ chỉ thấy mình như đang trên mây: “Ngươi chép tất chỗ này hả?” Tần Ngộ gật gật đầu.

“Ngươi không mệt hả?” Kỷ Lễ không hiểu nổi, hoàn toàn không hiểu. Trước giờ hắn chỉ phiền não việc học chứ chưa bao giờ phải nhọc lòng chuyện khác.

 

Tần Ngộ ôn tồn nói: “Cũng tạm. Chép lại một lượt cũng như đang đọc một lần, ta cũng có ấn tượng, đồng thời có thể luyện chữ.”

Kỷ Lễ không hé răng nữa. Cuối cùng hắn tùy tiện mượn một cuốn du ký. Không biết nghĩ gì mà hắn không về ngay, ngược lại cứ lẽo đẽo theo Tần Ngộ về ký túc xá của cậu.

Tuy Tần Ngộ hơi ngạc nhiên nhưng thấy Kỷ Lễ không gây phiền phức nên cậu cũng mặc kệ.

Sau đó Kỷ Lễ nhìn Tần Ngộ ngồi vài canh giờ sao chép sách.

Trong lúc ấy cậu có dừng lại và đi quanh sân luyện một bộ quyền pháp. Kỷ Lễ tò mò hỏi và cậu cũng không giấu gì. Không phải cậu không cảnh giác và có gì nói đó. Chẳng qua cậu cảm thấy Kỷ Lễ không tệ. Tuy thái độ của người này cũng không phải quá tốt nhưng trong lúc hai người tiếp xúc cậu thấy Kỷ Lễ không phải kẻ ác độc, mưu mô.

Hơn nữa, một vị công tử nhà giàu có thể luyện cưỡi ngựa bắn cung tới trình độ ấy thì chắc chắn phải khổ công chứ không phải cứ có tiền là được.

Kỷ Lễ nghe cậu nói thì tiếp tục trầm mặc. Hắn không biết phải nói gì.

Tần Ngộ không hề giống những người đọc sách mà hắn biết. Rất ít người đã đọc sách còn thích luyện võ, tất nhiên là trừ con cháu thế gia.

Tần Ngộ cũng không có việc gì nên cùng hắn trò chuyện hai câu, “Ta cũng không muốn luyện thành tài hay gì, mục đích chính của ta là rèn luyện sức khỏe để sau này thi hội sẽ không vì thân thể không đủ tốt mà ảnh hưởng tới kết quả thôi.”

“Ngươi đúng là kẻ nhìn xa.” Kỷ Lễ hừ hừ.

Hắn miễn cưỡng lắm mới qua thi viện, còn thi hương thì không biết tới bao giờ, càng đừng nói tới thi hội.

Lòng Kỷ Lễ cảm thấy hơi chua, nhưng ánh mắt nhìn đống giấy thật dày mà Tần Ngộ vừa chép được thì chút chua kia lại tan đi.

“Ấy, chiêu thức này của ngươi không đúng, không chuẩn.” Kỷ Lễ ồn ào lên tiếng sửa chỗ sai cho Tần Ngộ.

 

Cậu hơi ngây ra nhưng được Kỷ Lễ sửa cho thì hình như tốt hơn thật. Vì thế cậu cười cười: “Đa tạ Kỷ huynh đã chỉ bảo.”

Tần Ngộ là người mang diện mạo ôn hòa nên khi bật cười sẽ mang lại cảm giác mát lành như ánh trăng.

Lúc trời sắp tối Kỷ Lễ mới rời đi. Hắn nhíu mày và không biết mình bị chập mạch chỗ nào mà lại coi thường Tần Ngộ.

Chuyện hôm nay Tần Ngộ nhanh chóng vứt ra sau đầu.

Lúc thầy giáo giảng bài cậu tập trung nghe. Nếu may mắn mà thầy giáo nán lại sau giờ học thì cậu nhất định sẽ chạy lên hỏi bài.

Thật ra không chỉ học sinh mà các thầy giáo cũng nhận ra Tần Ngộ đang nỗ lực thế nào. Vì thế bọn họ cũng chú ý tới cậu nhiều hơn và phát hiện đứa nhỏ này quả thực không tồi. Cậu thông minh, hiếu học, chăm chỉ, tính tình lại tốt, không khác gì ngọc thạch trong suốt, mát lạnh.

Nói một cách công bằng thì Tần Ngộ không phải thiên tài nhưng nỗ lực và phẩm chất của cậu lại đủ để đền bù tất thảy.

Hôm nay sơn trưởng đánh cờ với Hoàn tiên sinh. Ông ấy hạ một quân cờ và nói: “Gần đây Từ phu tử khen Tần Ngộ lắm. Tử Khuê có biết nguyên nhân không?”

Hoàn tiên sinh cầm quân cờ đen, ánh mắt nhìn khắp bàn cờ sau đó cân nhắc thật lâu mới hạ cờ, miệng tùy tiện đáp: “Có lẽ vì đứa nhỏ kia đủ nỗ lực.”

Sơn trưởng cười cười: “Trong thư viện của chúng ta còn thiếu người nỗ lực hả?”

Hai người lại đánh một lúc Hoàn tiên sinh mới nhíu mày nói: “Thế nên Tần Ngộ nhất định phải nỗ lực vượt xa người thường mới có thể trổ hết tài năng.” Một quân cờ đen lại rơi xuống.

Học sinh có thể vào thư viện Thanh Khê vốn đã trải qua sàng lọc và được coi là hơn người. Ngoài hạng thần động có tài năng vượt xa người khác thì phần còn lại đều dựa vào nỗ lực.

Sơn trưởng hạ cờ: “Tử Khuê cảm thấy Tần Ngộ có cơ hội tranh được phần thưởng trong kỳ thi đại khảo năm nay không?”

 

“Khó mà nói.” Hoàn tiên sinh nhàn nhạt đáp.

Sơn trưởng quét mắt nhìn ông ấy và đáp chậm rãi: “Lão phu nghe nói trong kỳ thi trung khảo, Tần Ngộ xếp thứ chín.”

“Lạch cạch” Hoàn tiên sinh ngẩng đầu và hoàn toàn không khách sáo nói: “Sơn trưởng thua.”

Sơn trưởng nhìn ván cờ và ngẩn ra một lát mới bật cười: “Già rồi, già rồi, không theo kịp người trẻ tuổi các ngươi nữa.”

Hoàn tiên sinh nhặt quân cờ và liếc nhìn ông ấy, giọng vẫn nhàn nhạt: “Ngài có chơi ván nữa không?”

“Được.”

***

Mây trên trời tan lại cuộn, mặt trời cũng treo cao.

Hơi nóng bốc lên khiến mồ hôi ướt đẫm nhưng mọi người vẫn phải làm việc. Mãi tới khi mặt trời ngả về tây bọn họ mới kéo lê thân thể mệt mỏi về nhà.

Lúc Tần Ngộ trở lại ký túc xá thì phát hiện Trương tú tài cũng đang ở đó. Đối phương đang yêu thương v.uố.t ve một túi tiền nhưng vừa nghe tiếng bước chân hắn đã vội vã cất túi tiền vào ngực áo.

Tần Ngộ cảm thấy buồn cười và thấy Trương tú tài hơi ngây thơ. Vốn dĩ cậu không suy nghĩ nhiều nhưng Trương tú tài làm thế chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này.

“Tần… Tần huynh.”

Tần Ngộ gật gật đầu sau đó về phòng thế là Trương tú tài trộm nhẹ nhàng thở ra.

Qua ba ngày, lúc Tần Ngộ về ký túc lại vừa khéo đụng phải Trương tú tài đang v.uố.t ve một cây trâm.

Không biết Văn Mặc đã đi đâu vì thế hai người đụng phải nhau thì đột nhiên không biết phải nói gì. Trương tú tài hoang mang cất cây trâm vào lòng còn Tần Ngộ thấy thế thì giật mình, “Trương huynh, xin dừng tay.”

 

Trương tú tài lập tức dừng lại còn Tần Ngộ thì bật cười bất đắc dĩ: “Trương huynh cẩn thận đừng để bản thân bị thương.”

Tần Ngộ nghĩ nghĩ rồi lại nói: “Tình yêu nam nữ cũng không phải chuyện gì đáng xấu hổ. Hơn nữa tại hạ cũng sẽ không lắm miệng nói láo nên Trương huynh không cần lo lắng như thế.”

Trương tú tài ho khan một tiếng và mơ hồ đáp sau đó cất cây trâm vào tay áo.

Có lẽ cả hai đã ngửa bài nên Trương tú tài cũng không che lấp nữa mà lôi kéo Tần Ngộ nói chuyện: “Tần huynh có ngưỡng mộ cô nương nào không?”

Tần Ngộ lắc đầu.

Trương tú tài nhíu mày: “Sao có thể? Tần huynh đang lừa ta ư?” “Là thật.” Tần Ngộ nghiêm túc trả lời.

Trương tú tài nửa tin nửa ngờ: “Ở tuổi của huynh thì người trong nhà phải làm mai rồi chứ?”

Tần Ngộ vẫn lắc đầu: “Ta còn chưa yên ổn nên không nghĩ tới việc đó.”

Trương tú tài không quá đồng tình: “Đại trượng phu phải thành gia mới lập nghiệp. Thành gia ở phía trước còn lập nghiệp ở phía sau.”

Tần Ngộ cười cười nhưng không đáp.

Trương tú tài thấy thế cũng không hỏi mà nói tới chuyện của chính mình, “Nàng là con nhà thương nhân.”

“Trước kia ta cảm thấy thương nhân đều……” Trương tú tài đỏ mặt và cực kỳ ngượng ngùng, “Nhưng nàng không giống người khác. Người nhà ta cũng rất thích nàng.”

Tần Ngộ hùa theo hai câu thế là Trương tú tài như bị k.ích th.ích và lôi kéo cậu tâm sự non nửa canh giờ.

Tần Ngộ đã cười tới độ sắp méo mặt, mãi mới thoát được. Cậu vội vã lùa hai miếng cơm sau đó vội vàng làm bài hôm nay.

Sau đó Tần Tú Sinh rút kinh nghiệm và chuyên môn đi trước liếc mắt vào trong sân để bảo đảm Tần Ngộ không vừa khéo nhìn thấy chuyện

 

tình cảm của người khác.

Nhưng dạo này Trương tú tài rất thích giao lưu với Tần Ngộ về việc học, đương nhiên còn nhân tiện kể về cô nương hắn ngưỡng mộ.

Mỗi lần Tần Ngộ tỏ vẻ ủng hộ là hắn sẽ cực kỳ vui vẻ lôi kéo cậu nói nhiều hơn.

Tần Ngộ thấy hơi đau đầu nhưng chẳng thể làm gì, chỉ có thể bóp mũi nhịn.

Vào một buổi chiều nọ, cả hai đang đi trên con đường đá cuội thì Trương tú tài bị trượt chân vì giẫm phải một cục đá trơn. Cả người hắn cứ thế chúi về phía trước.

Tần Ngộ vội đỡ lấy hắn, nhưng ngay lúc đó có tiếng vỡ vụn vang lên phía sau.

Mặt hai người lập tức trắng bệch và quay đầu lại thì thấy chỗ Trương tú tài vừa mới đi qua có một cái chậu hoa nát nhừ. Nếu không phải Trương tú tài đột nhiên trượt chân thì chỉ sợ chậu cây kia sẽ đập lên đầu hắn.

Tần Tú Sinh lập tức bảo vệ Tần Ngộ và ngẩng đầu nhìn quanh thì thấy một bóng người lóe lên ở tầng hai một tòa nhà. Nhưng đối phương chạy quá nhanh nên hắn không nhìn rõ.

Đây không phải việc ngoài ý muốn mà là mưu sát.

Tần Ngộ để Tần Tú Sinh đi gọi người nhưng hắn không đi: “Ta muốn bảo vệ đệ, chúng ta cùng đi tìm phu tử.”

Cuối cùng bốn người họ nhanh chóng đi tới chỗ nhiều người và nói ra việc này.

Nếu không bắt được kẻ chủ mưu đứng sau thì tất cả đều sẽ gặp nguy hiểm. Tần Ngộ cũng muốn cảnh tỉnh mọi người để họ chú ý hơn.

Mọi người nghe xong thì lòng đầy căm phẫn và sôi nổi trách móc kẻ kia ra tay tàn nhẫn. Với đa số học sinh của thư viện Thanh Khê thì việc được vào đây học là cơ hội khó có được. Họ phải vượt 5 ải, chém 6 tướng, chịu bao nhiêu khổ mà lại chết trong tay kẻ khác thì oan này ai thấu.

Nhưng lúc cả đám người cuồn cuộn chạy tới con đường lát sỏi kia thì mặt đường đã sạch sẽ, chẳng có chậu hoa nào bị vỡ.

 

Trương tú tài nóng nảy, “Là thật mà, thật sự! Ta không biết vì sao chậu hoa lại biến mất.”

Văn Mặc liên tục phụ họa: “Các vị nhất định phải tin tưởng công tử nhà chúng ta. Ngài ấy sẽ không mang tính mạng mình ra để đùa.”

Trương tú tài và Văn Mặc còn đang mải giải thích với những người khác còn Tần Ngộ thì nhìn quanh sau đó phát hiện cái gì và ngồi xổm xuống dúm chút đất lên đưa cho mọi người xem.

Mọi người chẳng hiểu gì.

Nghiêm Hoài bỗng nhiên lên tiếng: “Hai dúm đất có màu sắc khác nhau. Bên này là đất ở bụi cỏ, còn đây hẳn là đất từ chậu hoa b.ắn ra. Tần huynh và Trương huynh không nói dối đâu.”

Mọi người hiểu ra nhưng sau đó lòng họ càng lo lắng hơn. Bởi thế này nghĩa là kẻ đứng sau một màn kia đã quay lại thu dọn chứng cứ.

Rốt cuộc kẻ đó can đảm hay không sợ trời không sợ đất đây?

 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.