“Kỷ huynh, sao rồi?”
Trong căn phòng bên ngoài thì lịch sự tao nhã, bên trong lại xa hoa lộng lẫy có vài vị công tử trẻ tuổi đang ngồi.
Bọn họ cởi bỏ áo đồng phục của thư viện Thanh Khê và khoác quần áo là lượt, ngọc bội leng keng. Giờ phút này cả đám tha thiết nhìn kẻ đang ngồi trên sập.
Kỷ Lễ nghĩ đến đoạn đối thoại với Tần Ngộ thì cáu, “Sao là sao?”
“Kỷ huynh nói gì thế? Không phải huynh đi thử Tần Ngộ hả? Chúng ta đương nhiên đang hỏi kết quả.”
“Hắn thấy huynh ép mình một đầu thì có phải rất căm phẫn giống đám thư sinh khốn nạn trước kia không?” Kẻ đang nói chuyện xòe cái quạt ra và khinh thường xì một tiếng: “Đám mọt sách đó rõ ràng rất thích tiền, thích châu báu nhưng kẻ nào cũng giỏi giả vờ.”
“Cái thứ mua danh chuộc tiếng.”
Kỷ Lễ nhíu mày: “Không hề.” Hắn cảm thấy đồng bạn nói Tần Ngộ như thế thật không hay.
“Cái gì?”
Kỷ Lễ khó chịu nói: “Tần Ngộ, Tần Ngộ khác hẳn đám học sinh kiêu ngạo lúc trước.”
“Xì, khác chỗ nào?”
Kỷ Lễ cũng không biết phải nói với bọn họ thế nào nên đành dứt khoát kể lại những gì hắn và Tần Ngộ đã nói.
“Có vài chỗ không chi tiết lắm nhưng đại khái là như thế.”
Những người khác nhìn nhau và có kẻ ướm hỏi: “Chẳng lẽ Tần Ngộ đang nịnh hót hả? Hắn muốn lấy lòng huynh và được chỗ tốt gì đó hả?”
Trước kia cũng từng có tình huống như thế xảy ra. Kẻ kia nịnh hót trước mặt họ nhưng sau lưng lại nói bậy.
Kỷ Lễ đen hết cả mặt: “Bản công tử cần hắn nịnh hả? Ta vốn có thực lực cơ mà! Nhìn thấy các ngươi là ta đã cáu rồi, cút ngay, đừng có đứng trước mặt khiến ta ngứa mắt nữa!”
Sau đó cả đám bị Kỷ Lễ đuổi ra ngoài. Bọn họ nhìn cánh cửa đóng chặt và trầm mặc một lát mới nổi đóa lên.
“Tên khốn Kỷ Lễ kia!”
Lời đồng bọn nói vẫn vang lên bên tai Kỷ Lễ. Hắn nằm trên giường lăn lộn mãi không ngủ được và nghĩ thầm không biết có phải Tần Ngộ đang lấy lòng hắn thật hay không. Nếu quả thực đối phương muốn lấy lòng và đòi hỏi cái gì đó thì hắn phải làm sao đây? Nên châm chọc hay coi như không biết và để xem Tần Ngộ có thể làm ra trò gì?
Nếu hắn lại châm chọc đối phương thì có là tượng đất cũng phải cáu mất. Và vừa nghĩ tới việc xé rách mặt với Tần Ngộ là hắn đã cảm thấy không thoải mái.
Cuối cùng hắn quyết định tạm thời giả vờ không biết để xem tiếp theo sẽ thế nào. Lúc này hắn mới thoải mái và đi vào giấc ngủ.
Nhưng lúc sau việc học bận rộn nên Tần Ngộ căn bản không tới tìm hắn.
Kỷ Lễ nhịn mãi, cuối cùng không nhịn được đành phải tự ra mặt. Hắn lợi dụng thời gian tự học để đi tìm Tần Ngộ. Sau đó hắn phát hiện cậu đang bị mọi người vây quanh và đang giảng cái gì đó.
Hắn đến gần mới nghe rõ cậu đang nói về một đề kinh nghĩa. Sau khi cậu nói xong lập tức có người phát biểu ý kiến. Bọn họ cùng nhau giao lưu, mà từ đầu tới cuối Tần Ngộ luôn ôn hòa, dù ý kiến của mọi người chung quanh có khác thì cậu cũng không cố gắng thuyết phục họ làm gì.
Kỷ Lễ cảm thấy Tần Ngộ thật biết cách làm người.
Đột nhiên có kẻ nhận ra Kỷ Lễ nên lộ vẻ hoảng sợ giống như hắn là hồng thủy hay mãnh thú vậy.
Kỷ Lễ không vui vẻ xụ mặt còn Tần Ngộ thì nghiêng đầu nhìn sau đó ngạc nhiên gọi: “Kỷ huynh? Sao huynh lại tới đây?”
Kỷ Lễ lời ít mà ý nhiều: “Tìm người.”
Tần Ngộ cười hỏi: “Vậy huynh tìm được người chưa?”
“Không thấy nên ta đi đây.” Kỷ Lễ xoay người đi nhanh ra ngoài. Hắn còn nghe được tiếng nói chuyện khe khẽ phía sau. Chết tiệt, chắc chắn bọn họ đang nói xấu hắn.
“Tần huynh tốt tính thật đó.” Có người nói: “Đối với cái loại ăn chơi trác táng như Kỷ Lễ thì chẳng cần đối xử tử tế làm gì.”
Tần Ngộ không đồng ý cũng không phủ nhận mà chỉ nói: “Người ta cũng không trêu chọc gì nên đâu cần phải khó chịu.”
Những người khác cảm thấy Tần Ngộ ngốc. Lần trước cậu bị Kỷ Lễ ra oai ở trại nuôi ngựa mà cậu đã quên rồi ư?
Tần Ngộ lười không thèm quản người khác nghĩ gì. Có thời gian thì cậu thà đọc thêm một cuốn sách còn hơn.
Có vài chuyện ngoài lề đã xảy ra trong thời gian qua. Không biết Tần Tú Sinh đã nói gì với sư phụ ở trại nuôi ngựa mà cứ hễ rảnh hắn lại tới đó giúp người ta làm việc. Sau đó sư phụ thấy hắn chịu khó thì cũng vui vẻ dạy hắn vài miếng võ phòng thân.
Lúc ăn cơm, Tần Ngộ cười hỏi: “Sao huynh lại nghĩ tới việc học võ?”
Tần Tú Sinh ngượng ngùng nói: “Ta cảm thấy sư phụ thật uy phong, hơn nữa có chút võ thì ta càng bảo vệ đệ tốt hơn.”
Tần Ngộ cũng đồng tình sau đó hai người không nói gì nữa. Nhưng sau khi Tần Tú Sinh học xong sẽ về nhà dạy cho Tần Ngộ.
Chương trình học quá nặng, thời gian lại ít nên Tần Ngộ chỉ có thể tranh thủ lúc rảnh rỗi để luyện ở ký túc xá. Nếu bảo cậu chạy tới trại nuôi ngựa để học trực tiếp với sư phụ thì sẽ mất quá nhiều thời gian, đó là còn chưa kể các bất tiện khác.
Ở quê nhà, Trương thị rốt cuộc cũng nhận được thư con trai gửi về và nhờ Tần Hoài Minh đọc hộ.
Trong thư kể rõ ràng tỉ mỉ chuyện sinh hoạt hàng ngày của Tần Ngộ. Cậu còn kể ngày đầu tiên tới thư viện Thanh Khê đã phải trải qua kiểm tra thế nào, sau đó thành công vượt qua và được nhập học miễn phí ra sao.
Tần Ngộ hiểu mẹ mình nên cậu không chỉ kể chuyện tốt mà còn kể chuyện không vui. Điều đó sẽ tránh cho bà nghĩ miên man. Có điều kể chuyện gì và kể bao nhiêu lại do cậu khống chế.
Lúc kết thư cậu còn oán giận đồ ở Kim Lăng đắt, lại không ngon, cũng may cậu có thể mua cơm ở nhà ăn.
Trương thị nghe thế thì vừa khóc vừa cười và v.uố.t ve bức thư, trong lòng quý trọng vô cùng.
Bà vươn tay lau nước mắt rồi nói với Tần Hoài Minh: “Phu tử của thư viện Thanh Khê kia cũng thật biết cách làm khó người khác. Sao có thể chưa nói gì đã bắt người ta chép sách nhỉ?”
Tần Hoài Minh trấn an bà: “Ngộ đệ đã nói rồi, đó là kiểm tra thôi. Ngộ đệ là người ôn hòa, khoan dung nên cuối cùng đã thông qua và được học miễn phí. Như thế tiền họ mang đi sẽ đủ dùng, lúc nghỉ tắm gội cũng có thể mua chút đồ ngon khao bản thân.”
Trương thị biết thế nhưng vẫn thương con. May mà kết quả tốt. “Thẩm yên tâm đi, Ngộ đệ coi như đã ổn định rồi.”
Trương thị gật gật đầu sau đó lại nói: “Vừa rồi Ngộ Nhi nói là đồ ở Kim Lăng rất đắt đúng không? Đã thế lại còn không tốt. Nó ra ngoài đi học nên tốn nhất là quần áo với giày tất. Mà đồ bên ngoài làm sao tốt bằng nhà mình làm. Không được, ta phải may thêm cho nó mấy bộ quần áo với giày tất mới được.”
Trương thị mới vừa vào nhà đã lại chạy ra than: “Ấy, ta quên mất trong nhà chẳng có vải tốt. A Minh, chúng ta tới nhà cháu đi. Ta phải nhờ mẹ cháu tư vấn xem mua vải nào thì tốt.”
Con trai ở nơi phồn hoa như Kim Lăng thì không thể mặc quá keo kiệt được, nếu không những người khác sẽ xem thường cậu.
Lúc Tần Ngộ thì trung khảo thì nhận được thư và đồ gửi từ quê nhà.
Bên trong có 6 bộ quần áo, giày tất, còn có thịt khô. Tần Ngộ nhìn thư thì biết mẹ mình còn muốn gửi thêm nhưng đường xa, sợ tới nơi hỏng mất nên bà mới từ bỏ.
Sáu bộ trang phục thì bốn là của Tần Ngộ, hai là của Tần Tú Sinh. Trong đó một bộ là người nhà Tần Tú Sinh may cho, một bộ khác là Trương thị làm. Nguyên liệu kém của Tần Ngộ nhưng cũng tốt hơn đại đa số người thường.
Trương thị chỉ hy vọng mình quan tâm đến Tần Tú Sinh thì hắn cũng sẽ chăm sóc Tần Ngộ tốt hơn.
Tần Tú Sinh nhận được đồ thì mặt đỏ lên. Đi kèm là thư người nhà gửi cho hắn. Lúc trước ở nhà sẽ không thấy gì, nay ra ngoài hắn cũng nhớ người thân.
Tần Ngộ không quấy rầy hắn mà cầm quần áo tới chỗ khác. Ngón tay cậu v.uố.t ve đường may chặt chẽ. Cậu biết mỗi đường kim mũi chỉ đều là nhớ nhung mẹ gửi cho mình. Cổ của cậu nghẹn lại, lòng nặng trĩu. Sau đó cậu thở ra một hơi và nén cảm xúc này xuống đáy lòng.
Cậu phải nỗ lực hơn nữa, phải sớm ngày giải quyết xong mọi việc mới có năng lực đón mẹ tới sống cùng mình để hai người không phải chia lìa nữa.
Vì thế cậu tuyệt đối không thể ở lại lớp.
Lúc này kết quả thi trung khảo cũng được thông báo và Tần Ngộ xếp thứ chín.
Sau đó mọi người phát hiện Tần Ngộ càng liều mạng hơn trước kia. Cứ tới giờ tự học cậu sẽ chạy tới tàng thư. Lúc mọi người thấy cậu thì một là cậu học thuộc sách, hai là đọc sách, ba là chép sách.
Ngay cả lúc lướt qua nhau ở trên đường họ cũng thấy cậu đang thấp giọng ngâm nga thơ.
Những người khác tự hỏi thư viện yêu cầu khắc khổ thế sao? Không có chút thời gian nào để thả lỏng ư?
Còn tìm Tần Ngộ để tham gia văn hội ư? Cậu cũng đi, nhưng lại thật sự chăm chú vào giao lưu văn chương. Cái gì mà nghe khúc, chơi thuyền cậu đều không tham gia. Nếu tới hỏi chuyện cậu cũng trả lời, không nói gì cậu cũng cứ ngồi đó chịu cô đơn.
Sau vài lần như thế mọi người cũng thấy ngượng ngùng. Sau đó bọn họ cần thì gặp cậu nói chuyện ở trong thư viện là được, chẳng ai có ý mời cậu ra ngoài tham gia văn hội nữa.
Tần Ngộ quả thực nhẹ nhàng thở ra. Cậu không có hứng thú với những văn hội kia nhưng con người không thể co mình lại một chỗ, như thế lâu dần sẽ chẳng ai để ý tới ngươi nữa.
Có đôi khi Tần Ngộ sẽ có vấn đề mà cậu không hiểu và vẫn hy vọng có thể trao đổi với mọi người trong thư viện để tham khảo ý kiến của họ.
Nhưng duy trì sự cân bằng này cần sự tính toán tỉ mỉ. Hiện tại xem ra kết quả cũng hợp ý cậu.
Có điều Tần Ngộ thì vừa lòng còn kẻ lại không vui.
“Kỷ Lễ, gần đây Tần Ngộ có tới tìm ngươi không?” Một tên đồng bọn tò mò hỏi Kỷ Lễ.
Kỷ Lễ dùng đôi mắt cá chết nhìn đối phương: “Ngươi nói xem?”
“Chắc chắn không.” Một cậu ấm cười ha ha: “Các ngươi không biết đâu. Cái tên Tần Ngộ kia đúng là quá đáng sợ. Hắn liều mạng giống hệt sách nói, cái gì mà buộc búi tóc trên xà nhà, dùng dao kề cổ ấy.”
“Thật hay giả vậy?”
Có một kẻ không nhịn được hừ một tiếng: “Đừng bịa đặt. Tần Ngộ không làm chuyện ấy đâu. Người ta khắc khổ thôi chứ có gì sai đâu.”
Đám cậu ấm này cũng không phải không biết tốt xấu gì. Tuy ngày thường bọn họ chỉ hận không thể để mắt trên đỉnh đầu nhưng thật ra nếu gặp phải người học vấn cao, nhân phẩm tốt thì bọn họ vẫn bị thuyết phục.
Người như đám Nghiêm Hoài và Chu Mịch bọn họ sẽ chẳng bao giờ dám trêu chọc. Một là vì bọn họ không muốn gây thù chuốc oán cho gia đình, hai là vì bọn họ kém người ta đủ đường nên phải thành thật.
Ngược lại, cái loại chỉ giỏi hơn người thường một chút nhưng lại cậy tài khinh người thì bọn họ sẽ không khách sáo.
Cái loại quá keo kiệt bọn họ cũng ngứa mắt.
Ai bảo bọn họ chính là đám ăn chơi trác táng chứ! Tần Ngộ là ngoại lệ.
Ban đầu cả đám coi thường cậu, nhưng tới giờ lại hơi bội phục. Có trời mới biết trong khoảng thời gian đó họ đã trải qua cái gì mới tạo ra biến chuyển ấy.
Kỷ Lễ quyết định lại theo dõi Tần Ngộ bởi hắn chưa từng thấy ai như Tần Ngộ.
Lúc này hắn vừa tới đã thấy cậu vội vàng đi ra ngoài thế là Kỷ Lễ vội mở miệng: “Này, chờ một chút, này. Tần Ngộ, Tần Ngộ, gọi ngươi đó.”
Rốt cuộc Tần Ngộ cũng dừng bước và quay đầu ngạc nhiên hỏi, “Kỷ huynh gọi ta à?”
“Đúng vậy, ngươi đi nhanh như vậy làm gì?” Tần Ngộ: “Ta có chút việc.”
“Chuyện gì?”
Tần Ngộ nghẹn họng bởi trong thư viện này ít có ai hỏi tận cùng như Kỷ Lễ. Cuối cùng cậu đành thở dài: “Ta muốn tới tàng thư mượn một cuốn sách.”
“Ta đi với ngươi.”
Tần Ngộ còn tưởng tai mình hỏng rồi.
“Mặt kiểu gì thế? Ta cũng đi mượn sách không được hả?”