Thiên Tử cười nói: “Vậy hiện tại so một trận đi.” “Vâng.” Hoắc Anh lưu loát đáp.
Hoàng trưởng tôn thu tay lại và đứng ở đó. Hoắc Anh đi đến trước mặt hắn và chắp tay nói: “Điện hạ, đắc tội.”
Hoàng trưởng tôn mím môi, lập tức bày sẵn tư thế, mắt nhìn chằm chằm Hoắc Anh.
Bỗng nhiên Hoắc Anh ra tay, nắm đấm nho nhỏ mang theo gió đánh vào mặt hoàng trưởng tôn.
Vương Khoan đứng phái sau Thiên Tử thấy thế thì tim nhảy lên: Đánh thật à?
Ông ấy cẩn thận nhìn sắc mặt Thiên Tử nhưng không thấy có thay đổi nào, hoàn toàn không biết trong lòng hoàng đế đang nghĩ gì.
Hoàng trưởng tôn tránh được một đấm và nhanh chóng phản kích. Hai người có chiều cao tương đương nên Hoắc Anh không dùng cách thức tương tự như khi đối phó với Thái Tử thiếu phó.
Hai người đánh mười mấy hiệp và lúc này hoàng trưởng tôn ra đòn giả. Tay hắn đấm thẳng về phía đối phương sau đó chân cũng đá về phía này.
Theo lý thì đối phương sẽ tránh một đá kia hoặc dùng tay đỡ đòn nhưng Hoắc Anh lại trực tiếp nhấc chân đá lại.
Hoàng trưởng tôn lui về phía sau vài bước còn Hoắc Anh vẫn đứng thẳng bằng một chân, còn chân kia thì từ từ hạ xuống. Cậu gật đầu nói: “Điện hạ, đa tạ.”
Ánh mắt hoàng trưởng tôn nhìn chằm chằm Hoắc Anh, còn thằng nhãi kia thì rũ mắt không nhìn.
Không khí trong sân có vẻ giằng co, đúng lúc ấy có tiếng cười sang sảng vang lên. Thiên Tử chắp tay sau lưng và đi tới thế là hoàng trưởng tôn và Hoắc Anh đồng thời chắp tay hành lễ.
Thiên Tử nhìn Hoắc Anh, trong mắt toàn là vừa lòng: “Xem ra Anh ca nhi không nói dối.”
Phần th.ân dư.ới của Hoắc Anh rất vững, cái này là kết quả của việc khổ luyện, không có con đường tắt nào giúp được.
Thiên Tử cảm thấy nhận thức của mình với đứa nhỏ này quá phiến diện. Ông ấy tưởng Hoắc Anh là một đứa nhỏ ngây thơ bướng bỉnh nhưng hiện tại xem ra không phải. Thằng nhãi con này biết cái gì cần nói, cái gì không, đúng là con của Hoắc Nhị.
“Sí Nhi, cháu có phục không?”
Hoàng trưởng tôn gật đầu: “Bẩm hoàng tổ phụ, tôn nhi không có kỹ năng bằng người ta nên nguyện tâm phục khẩu phục.”
Thiên Tử duỗi tay vỗ vỗ vai cháu mình và an ủi hai câu sau đó lại kiểm tra kinh nghĩa và văn chương.
Dù sao cũng là đứa cháu ông ấy yêu thương nhất nên Thiên Tử vẫn muốn giúp cháu mình tìm lại chút mặt mũi, khụ khụ.
Đúng như dự đoán, ở phương diện này Hoắc Anh thua xa hoàng trưởng tôn. Thiên Tử thấy Hoắc Anh trầm mặc không nói thì lại nghĩ một người lớn như mình có phải làm hơi quá hay không? Vì thế ông ấy cũng trấn an: “So với bạn cùng lứa thì kiến thức của Anh ca nhi cũng không tồi.”
Ai ngờ Hoắc Anh lại tươi cười và nói: “Hoàng Thượng có ý an ủi, Hoắc Anh xin nhận. Nhưng Hoắc Anh biết rõ ở việc học tập văn chương thì
Hoắc Anh không những không theo kịp hoàng trưởng tôn mà cũng chẳng bằng được Tưởng Danh.”
Cậu nhóc nói lời này khiến Thiên Tử cũng phải kinh ngạc. Theo lẽ thường thì trẻ con ở tuổi của Hoắc Anh cực kỳ mẫn cảm, một khi bị người ta vượt qua sẽ cảm thấy không phục. Không ngờ Hoắc Anh lại thoải mái và hào phóng thừa nhận bản thân mình còn thiếu sót.
Hoàng trưởng tôn và Tưởng Danh cũng kinh ngạc nhìn cậu.
Bị mọi người nhìn thế là Hoắc Anh hơi ngượng ngùng, nhưng rồi cậu nhanh chóng khôi phục như thường và nói: “Tài năng của mỗi người có hạn, ông trời đốt sáng tài năng cung mã, võ nghệ của ta thì sẽ thu lại ở những mặt khác. Ta thừa nhận mình không hoàn hảo nhưng thế không có nghĩa là ta có thể tự sa ngã. Nếu không có tài năng thì dùng cần cù để bù đắp là được.”
Nói xong, Hoắc Anh mới phát hiện mình tự xưng không đúng thế là vội chắp tay nói: “Hoắc Anh thất lễ, mong Hoàng Thượng thứ tội.”
Thiên Tử hoảng hốt và nâng cậu dậy sau đó nhìn chằm chằm đứa nhỏ và hỏi: “Là ai dạy ngươi cái này thế?”
Thiên Tử không cảm thấy một đứa nhỏ như Hoắc Anh có thể hiểu được điều này.
Quả nhiên, Hoắc Anh đáp: “Bẩm Hoàng Thượng, là tiểu dân…… là tiên sinh trước kia dạy tiểu dân.”
Thiên Tử cười nói: “Sao tự nhiên tiên sinh trước kia của ngươi lại nói tới cái này?”
Nói đến đây mặt Hoắc Anh đỏ lên, ánh mắt cũng hơi mơ hồ. Vẻ mặt khác thường ấy khiến mọi người đều tò mò.
Hoắc Anh nhỏ giọng nói: “Bởi vì trước kia tiểu dân ham chơi, học cái gì cũng không nhớ lâu nên từng nói với tiên sinh là tiểu dân không có tài năng học tập. Sau đó tiên sinh mới nói với tiểu dân những lời này.”
“Tiên sinh nói con người ta dù có nỗ lực thế nào cũng không thể bay trên không trung như diều hâu. Nhưng con người có thể nỗ lực chạy, cố gắng nhảy, qua thời gian là chúng ta sẽ có thể nhìn được những phong cảnh trước đây không thể thấy.”
Cậu dừng một chút mới càng cao giọng nói: “Tiên sinh còn khuyên tiểu dân tự đặt mục tiêu sau đó nỗ lực thực hiện. Chỉ cần nỗ lực hết sức là được. Đời người ngắn ngủi, không cần quá khắt khe với chính mình.”
Nói trắng ra thì hiện tại Hoắc Anh có thể nỗ lực đọc sách, nhưng không thể nỗ lực giống như khi luyện võ. Cậu cũng không thể yêu thích học văn như học võ được.
Ánh mắt Thiên Tử lập lòe, một lúc lâu không nói gì.
Gió lạnh thấu xương phả vào người nhưng vẫn không thổi tắt được ngọn lửa nhiệt huyết trên người thiếu niên.
Thiên Tử nói lời từ đáy lòng: “Tiên sinh trước kia của ngươi đúng là một người kỳ diệu.” Bỗng nhiên Thiên Tử dừng một chút mới nghiêng đầu hỏi Vương Khoan: “Trẫm nhớ mang máng tiên sinh của Anh ca nhi là Thám Hoa lang phải không?”
Vương Khoan cười nói: “Bẩm Hoàng Thượng, đúng là Tần Thám Hoa.”
Thiên Tử bừng tỉnh. Ông ấy nhớ lúc trước Hoắc Đại tới tìm mình và cố ý giải thích tình huống rằng nhà họ muốn mời Thám Hoa lang tới dạy thêm cho Hoắc Anh.
Không bao lâu sau Thiên Tử rời đi. Hoàng trưởng tôn và hai thư đồng được đưa về Đông Cung. Trên đường đi, hoàng trưởng tôn nhìn Hoắc Anh đi ở bên cạnh và muốn nói lại thôi.
Hoắc Anh cảm giác được thế là ngước mắt: “Điện hạ có gì dặn dò ư?”
Hoàng trưởng tôn vẫn giữ giọng bình thản như dĩ vãng nhưng trong lời nói lại thể hiện chút nỗi lòng: “Tiên sinh trước kia của ngươi đối xử với ngươi thật tốt, bảo sao ngươi lại thích hắn như thế.”
Lý thiếu sư là người bác học đa tài, cũng nghiêm túc dạy dỗ bọn họ nhưng rõ ràng Lý thiếu sư nghiêng về phía cha cậu hơn. Dù sao ông ấy cũng là Thái Tử thiếu sư, Thái Tử…… thiếu sư……
Còn cậu chỉ là hoàng trưởng tôn, cũng chỉ chiếm một chữ “trưởng” mà thôi.
Ngoài mẹ đẻ, không có ai thật lòng đối xử tốt với cậu. Tiên sinh của Hoắc Anh có thể nói những lời này chứng tỏ hắn thực lòng yêu thương Hoắc Anh.
Hoắc Anh nhớ tới Tần Ngộ thế là khuôn mặt lập tức tươi cười, “Ta đã nói rồi mà, tiên sinh là tốt nhất. Ngay cả về học vấn thì tiên sinh cũng không kém Lý thiếu sư.”
Lời này quá to gan thế nên Tưởng Danh vội cúi đầu không dám hé răng.
Hoàng trưởng tôn không bỏ qua đề tài này như trước kia mà tiếp tục hỏi: “Bổn điện tin vị tiên sinh kia của ngươi có tài nhưng nếu nói không thua kém gì Lý thiếu sư thì ta phải hoài nghi. Dù sao ta cũng chưa từng được đọc văn chương của người đó.”
Hoắc Anh lập tức nhíu mày, “Hơi khó để tìm thấy văn chương của tiên sinh, nhưng ta có bản thảo, đợi lát nữa trở về ta sẽ cho hai người xem.”
Lỗ tai Tưởng Danh giật giật. Cậu cũng rất tò mò. Vì thế lúc trở về Đông Cung, Hoắc Anh lôi cuốn sách chú thích Tần Ngộ soạn cho mình từ rương đựng sách và đưa cho hai người kia.
Hoàng trưởng tôn lật vài tờ và phát hiện cuốn sách chú thích này bám sát nội dung học của bọn họ. Ngoài giải thích kinh nghĩa thì người soạn ra nó còn liên hệ với kinh điển và rồi như sợ người đọc nhàm chán mà thêm cả những câu chuyện xưa nho nhỏ. Và rồi nếu đọc kỹ sẽ thấy những câu chuyện xưa này có một chút kiến thức và đặc thù địa lý, phong thổ, thậm chí luật pháp, hiện tượng thiên văn và toán học. Bao nhiêu đó đủ để thấy người biên soạn đã tận tình thế nào.
Mà khoảng cách giữa các chữ thẳng tắp, có quy luật lại tinh tế, cực kỳ đẹp mắt.
Hoàng trưởng tôn thầm cảm thán. Cậu không biết tài hoa của người này thế nào, nhưng từ những gì nhìn thấy hiện tại thì vị tiên sinh này chắc chắn dạy học tốt hơn Lý thiếu sư. Cậu trộm nghĩ thế và chợt thấy chột dạ.
Về sau hoàng trưởng tôn nghĩ về tâm tình hôm nay của mình thì không nhịn được bật cười vì bản thân tự lừa mình dối người. Một người biết giảng về địa lý, phong tục, luật pháp và các kinh điển khác nhau sao có thể không có tài được?
Nhưng lúc này hoàng trưởng tôn vẫn không dám khẳng định suy nghĩ của mình.
Nếu Tần Ngộ biết suy nghĩ của cậu thì ắt sẽ hiểu đây là điển hình của việc bị ý kiến của người khác thuyết phục nhưng vẫn mang tâm lý phản nghịch. Sau đó vì nhìn thấy bản thảo tốt đẹp trước mặt nên cậu nhóc mới miễn cưỡng khen ngợi một chút.
Chuyện hôm đó cứ thế qua đi, mọi người đều bận việc của chính mình.
Và đúng như Tần Ngộ phỏng đoán. Mùa đông năm nay quá lạnh, có vài nơi bị tuyết tai, nhà cửa bị sụp và chết người. Khu vực phía bắc có nhiều dê bò đông chết, các bộ lạc thảo nguyên không có đủ thức ăn nên cướp bóc ở biên quan.
Trong khoảng thời gian ngắn, có rất nhiều lưu dân tràn vào kinh thành. Hộ Bộ và Binh Bộ cùng với quân đội tuần tra bận như chong chóng.
Triều đình cũng cãi nhau um tỏi về chuyện cứu tế cho dân.
Sau khi xác định được số tiền dành cho cứu tế thì lại tới vấn đề ai sẽ là người đứng đầu đoàn cứu tế. Cuối cùng không biết là ai đề cử để Thái Tử điện hạ tự mình ra trận an ủi dân chúng.
Triều đình lập tức yên lặng, mọi người đều nhất trí nhìn lên Thiên Tử. Với Thái Tử của một nước thì việc tự minh ra trận giúp đỡ bá tánh khi họ gặp tai họa sẽ giúp củng cố lòng dân và lấy được lòng tin của người dân.
Ba vị các lão liếc nhau rồi lần lượt bước ra khỏi hàng: “Hoàng Thượng, thần cho rằng Thái Tử tự mình đi cứu tế sẽ là việc có lợi cho quốc gia.”
“Hoàng Thượng, Từ các lão nói chí phải.” “Hoàng Thượng……”
Quan lại các kiểu cũng lên tiếng: “Hoàng Thượng, vi thần tán thành.”
Lúc trước Thiên Tử lướt qua Thái Tử và chọn thư đồng cho hoàng trưởng tôn khiến bọn họ bất an. Lúc này dân chúng gặp tai họa là cơ hội tốt để Thái Tử ra mặt tạo uy tín.
Thiên Tử nhìn mọi người bên dưới thềm ngọc đang cúi đầu với vẻ mặt nghiêm túc thì trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng: “Nếu đã thế thì cứ làm theo ý kiến của các khanh.”
Thái Tử toàn quyền phụ trách công việc cứu tế. Ngoài Thái Tử còn có không bá quan văn võ, trong đó có Lý Phi và Trương Hòa.
Lúc Trương Hòa nhận được tin này thì cả người tê rần. Sắp tết đến nơi rồi mà hắn còn phải theo Thái Tử ra ngoài làm việc là sao? Một vị quan tép riu như hắn có thể làm được gì?
Hắn chạy về nhà hỏi ông ngoại thì đại học sĩ cười khanh khách nói: “Hoàng Thượng nói cháu và Tư Vi nhanh trí, ở lúc quan trọng có thể giúp Thái Tử bày mưu tính kế.”
Nói trắng ra là hỗ trợ công việc. Trương Hòa:………
Đại học sĩ trấn an cháu mình: “Nếu cháu làm tốt thì khi hồi kinh ắt sẽ được ban thưởng.”
Vẻ mặt Trương Hòa thay đổi. Hắn cực kỳ muốn chắp tay nhường cơ hội này cho người khác. Nhưng đương nhiên hắn chỉ dám nghĩ trong lòng.
Cũng không phải hắn không thương người dân gặp nạn. Lòng hắn cũng khó chịu vì thế bảo hắn quyên góp tiền bạc thì hắn sẽ chẳng nề hà gì.
Nhưng triều đình nhiều người tài ba như thế, vớ đại người nào cũng tốt hơn hắn cơ mà! Hắn chỉ biết viết văn thì có thể giúp được việc gì?
Trương Hòa lưu luyến không rời mà từ biệt vợ con rồi khăn gói lên đường đuổi theo đại đội của Thái Tử.
Sự tình xảy ra quá nhanh nên Trương Hòa cũng không kịp nói với Tần Ngộ mà chỉ để lại một lá thư.
Tần Ngộ đang ở trong nhà đọc thư thì thấy Tần Tiểu Sơn đột nhiên chạy vào và kích động báo: “Ngộ ca, có người trong cung tới truyền chỉ.”
“Cái gì?” Tần Ngộ buông thư và vội ra ngoài gọi người nhà tới phòng khách tiếp chỉ.
Lần này là một vị công công xa lạ tới tuyên chỉ. Bỏ qua một đống văn vở thì đại ý của thánh chỉ là Tần Ngộ làm việc chăm chỉ, không sợ gian khổ nên đặc biệt thăng chức hầu đọc học sĩ, ngay trong ngày tới Hàn Lâm Viện đảm nhận biên soạn một bộ sách.
“Tần đại nhân, lĩnh chỉ đi.”
Tần Ngộ bàng hoàng giơ tay qua đầu để đón lấy thánh chỉ: “Thần Tần Ngộ, tạ chủ long ân.”