Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại

Chương 122: Trưởng thành



Tần Ngộ quay về làm việc thế là Liễu chủ sự cười cười nói: “Chúc mừng Tần chủ sự. Đáng tiếc là Liễu mỗ không có cái phúc được tới góp mặt.”

Vào lễ tắm ba ngày Tần Ngộ không đưa thiếp mời cho ông ta. Đã xé rách mặt còn gửi thiếp mời thì quá mức dối trá.

Tần Ngộ thờ ơ nói: “Liễu chủ sự bận rộn, ta nào dám trì hoãn.”

Liễu chủ sự hừ một tiếng và đột nhiên nói với Hà chủ sự: “Hà chủ sự cũng rất bận đúng không?”

Hà chủ sự xì một tiếng: “Ngươi quản việc của mình cho tốt vào.”

Liễu chủ sự bị đốp một câu thì nghẹn đen cả mặt và không nói nữa, chỉ vùi đầu làm việc.

Liễu chủ sự không biết Tần Ngộ có gửi thiệp cho Hà chủ sự. Tạm thời thì giữa Tần Ngộ với Hà chủ sự cũng không có tranh chấp lớn, chỉ là tính cách không hợp. Họ lại là đồng nghiệp nên việc gửi thư mời là bình thường.

Tần Ngộ lễ nghĩa đầy đủ, còn tới hay không là do Hà chủ sự. Gây thù chuốc oán khắp nơi không phải phong cách của Tần Ngộ. Nếu Liễu chủ sự là địch và thêm một viên ngoại lang trốn ở chỗ tối thì hắn đương nhiên muốn cố gắng giữ mối quan hệ với Hà chủ sự.

Nhưng Hà chủ sự cũng không tới mà lấy cớ bận. Có điều ông ấy vẫn cho người gửi quà. Thế nên hôm nay Liễu chủ sự gây hấn mới bị Hà chủ sự bật lại.

 

Tâm tình của Tần Ngộ không tệ nên hiệu quả làm việc cũng cao hơn. Chẳng những hắn làm xong việc hôm nay mà còn làm thêm chút việc ngày mai. Hắn muốn tích cóp thời gian để nghỉ một ngày.

***

Thời gian qua đi, Liễu Liễu và Không Không ngày càng nảy nở và trở nên trắng nõn mềm mại, đôi mắt vừa tròn vừa sáng khiến Tần Ngộ yêu thương sao cũng không đủ.

Lúc ở nhà, Tần Ngộ cũng ôm luôn việc dỗ con và thay tã. Dù sao thì Ngôn Thư đang ở cữ, Trương thị lại đã có tuổi còn hắn thì trẻ trung, tay có sức. Thật ra người hầu có thể làm việc này nhưng Tần Ngộ nghĩ về sau có lẽ mình sẽ bận thế nên có thể ở bên con bao lâu thì tốt bấy lâu. Vì thế hắn không để người hầu nhúng tay.

Kết quả không biết có phải được hắn bế nhiều hay do liên hệ về huyết thống mà hai đứa nhỏ cực kỳ dính hắn.

Có đôi khi không được Tần Ngộ ôm là cả hai lập tức gào lên khóc. Ngôn Thư và Trương thị cùng nhau dỗ cũng không ăn thua. Trương thị cảm thán với con dâu: “Từ nhỏ Ngộ Nhi đã được trẻ con thích, không ngờ qua bao nhiêu năm, nó cũng có con rồi mà vẫn được bọn nhỏ mê mệt.”

Nếu cháu trai cháu gái đặc biệt dính Ngôn Thư thì có lẽ Trương thị sẽ hơi ghen tị, nhưng hai đứa nhãi con dính Tần Ngộ khiến bà dở khóc dở cười.

Lúc này Tần Ngộ vừa vội vàng về nhà thì hai đứa nhỏ đang chơi trong nôi đã bắt đầu rầm rì.

Thật ra nói là chơi nhưng chỉ là người lớn cầm đồ chơi lắc lắc còn hai đứa thì nhìn theo, ngẫu nhiên sẽ nắm chặt tay nhỏ.

Trương thị vui vẻ chọc chọc khuôn mặt Không Không, “Cha vừa về là không cần bà nữa phải không?”

“Ê a ~~”

Tần Ngộ dùng nước ấm lau mặt rồi đổi một bộ quần áo mềm mại mới tới ôm con. Không Không và Liễu Liễu còn chưa đươc ba tháng nên không thể bế vác.

Tần Ngộ ôm chị gái rồi lại ôm em trai.

 

Hắn vừa bế con vừa nhìn vợ và hỏi: “Hôm nay trời lạnh, nàng có ổn không?”

Ngôn Thư đang ở cữ, thời tiết lại đúng lúc vào đông rét lạnh nên Tần Ngộ luôn sợ nàng bị cảm và để lại mầm bệnh.

Ngôn Thư lắc đầu: “Trong phòng đốt than hừng hực nên ta nóng đến toát mồ hôi đây này. Hơn nữa, mẹ nấu canh cá cho ta, lại hầm canh gà bồi bổ nên ta thấy thân thể cũng không yếu như trước nữa.”

“Thế cũng cần chú ý.” Trương thị nói: “Lúc ấy con sinh hai đứa nhỏ quá là nguy hiểm.”

Ngôn Thư gật đầu đáp vâng.

Sau đó Trương thị nói với con trai: “Ta nấu canh nấm tuyết và để trong bếp. Để ta đi lấy cho hai đứa.”

“Mẫu thân, để A Châu đi lấy.” Ngôn Thư còn chưa dứt lời đã thấy Trương thị đi ra ngoài. A Châu vội vã đuổi theo sau.

Trong phòng quả thực ấm nên chỉ một lát Tần Ngộ đã đổ mồ hôi vì thế hắn cẩn thận đặt con vào trong nôi: “Ta cởi áo choàng ra đã.”

“Nha a —— nha ——” “A a ——”

Hai đứa nhỏ cùng làm ầm lên. Đây không phải lần đầu tiên Ngôn Thư thấy cảnh này nhưng vẫn ngạc nhiên. Nàng cầm món đồ chơi nhỏ trêu chọc với ý đồ dời sự chú ý của đám nhỏ nhưng hiệu quả không tốt lắm.

Tần Ngộ nhanh nhẹn cởi áo ngoài, chỉ để lại áo trong và ôm lấy Không Không.

“Nha nha ~”

Không Không vừa yên thì Liễu Liễu cũng yên tĩnh nằm trong nôi mở đôi mắt như hai quả nho đen nhìn bọn họ.

Tần Ngộ duỗi một ngón tay qua thế là Liễu Liễu lập tức túm lấy cười tươi rói.

 

Lúc này A Châu bưng canh nấm tuyết vào và nói lão phu nhân đã về phòng. Đây là bà chủ động để cơ hội cho hai vợ chồng son trò chuyện.

Ngôn Thư thấy trong lòng ấm áp. Nàng rõ ràng có thể cảm giác được từ khi nàng sinh Không Không, mẹ chồng đối xử với nàng càng tốt hơn.

“Chàng đưa Không Không cho ta rồi uống canh đi.” Ngôn Thư khuyên.

Tần Ngộ cúi đầu nhìn thoáng qua thằng nhóc con thế là Không Không lập tức hưng phấn toét miệng cười.

Tần Ngộ luyến tiếc không muốn buông con xuống, “Ta ôm thằng bé một tay rồi cầm bát canh bằng tay còn lại.”

Ngôn Thư rũ mắt che ý cười và cảm thấy không ngạc nhiên tí nào.

Một lát sau hai đứa nhỏ đều ngủ thế là Tần Ngộ mới khoác thêm áo ngoài và tới thư phòng.

Hoắc Anh nói gần đây thằng bé phải cố gắng lắm mới theo nổi chương trình học và đuối lắm rồi. Tần Ngộ không thể dành 1-2 canh giờ tới nhà họ Hoắc phụ đạo cho thằng bé như trước nên sau khi cân nhắc hắn biên soạn một cuốn sổ chú thích theo chương trình học của Hoắc Anh.

Tần Ngộ bận việc tới khi trời tối sau đó mới nhéo mũi và thả lỏng rồi sửa sang lại đồ trên bàn.

Qua hai ngày, Hoắc Anh tới chơi và lập tức đi tìm Liễu Liễu với Không Không. Sau đó cậu nhóc chạy đi gặp Màn Thầu rồi mới nói với Tần Ngộ về việc học tập của mình.

Hoắc Anh cảm thấy mình đã lớn mà còn để tiên sinh bế thì rất ngượng nhưng lúc nhìn thấy tiên sinh ôm em bé thì lòng cậu vẫn thấy hâm mộ.

Tần Ngộ cũng nhận ra nên đợi tới khi hai người vào thư phòng hắn ngồi xuống và vẫy Hoắc Anh. Mắt đứa nhỏ sáng lên và nhào vào lòng hắn rồi ôm tay hắn mà nghịch.

“Tiên sinh, bọn họ nói đàn ông không ôm trẻ con bởi đó là việc của phụ nữ.”

Tần Ngộ xoa khuôn mặt nhỏ của thằng bé và cười đáp: “Ý nghĩ của mỗi người khác nhau, có người hào phóng, có người kín đáo. Nhưng tình cảm là thứ có thể cảm nhận được.”

 

Vẻ mặt Hoắc Anh nghiêm túc sau đó cậu rũ mắt: “Về sau trong mắt tiên sinh chỉ có Liễu Liễu và Không Không phải không?”

Tần Ngộ ôm mặt đứa nhỏ và nói, “Con xem hiện tại trong mắt ta là ai?”

Hoắc Anh ngây người. Trong ánh mắt màu đen nhánh của Tần Ngộ là hình ảnh phản chiếu khiến cậu mờ mịt, kinh ngạc lẩm bẩm: “… Là… Là con.”

Tần Ngộ xoa đầu thằng bé, “Hai chúng ta tuy không có duyên làm người thân nhưng trong lòng ta thì Anh ca nhi không giống người khác. Giống như ở trong lòng con, ta cũng khác với người nhà con ấy. Quả táo và quả cam đều thơm ngọt đúng không?”

Hoắc Anh khẽ nhếch miệng nghĩ nghĩ và phát hiện hình như là thế. Những bất an trong lòng cậu lập tức tan biến thế là cậu lại vui vẻ và quyết định lùi lại.

Cậu đã lớn rồi, phải kiên cường.

Tần Ngộ cũng không giữ đứa nhỏ bởi đây là quá trình đứa trẻ nào cũng cần trải qua để trưởng thành vì thế cứ để tự nhiên là được.

Tần Ngộ đưa cuốn sổ chú thích cho Hoắc Anh khiến đứa nhỏ ngây ra, “Tiên sinh, đây là…”

Cậu đọc một chút rồi im lặng và vội lật tiếp. Tần Ngộ cũng cầm một quyển sách để đọc. Qua 30 phút, Hoắc Anh cất giọng đầy kích động: “Cảm ơn tiên sinh.”

“Ừ.” Tần Ngộ cười và gật gật đầu.

Hai người lại nói chuyện một lúc rồi Hoắc Anh rời đi. Tần Ngộ nhìn bóng dáng thiếu niên nho nhỏ và thở dài.

“Con than cái gì thế?” Trương thị cười hỏi.

Tần Ngộ nói: “Con chỉ cảm thấy mới mấy tháng mà Anh ca nhi đột nhiên lớn lên nhiều quá, thật không quen.”

Thằng nhãi con mềm mại thích làm nũng vụt một cái đã biến thành một thiếu niên nho nhỏ.

 

Trương thị bừng tỉnh: “Bảo sao ta cũng cảm thấy kỳ quái, hóa ra Anh ca nhi đã trưởng thành.”

Trên người Hoắc Anh chảy dòng máu của người nhà họ Hoắc nên nghiêng về võ nhưng thế không có nghĩa là cậu ghét văn. Trước kia Tần Ngộ còn phải dỗ cậu học nhưng sau khi làm thư đồng cho hoàng trưởng tôn và tiếp xúc với thầy giáo khác cậu mới biết Tần tiên sinh tốt thế nào.

Lý thiếu sư luôn cảm thấy võ tướng đều là thứ thô lỗ nên rất coi thường Hoắc Anh. Trong lòng cậu cũng nghẹn cục tức nhưng quả thực Lý thiếu sư giảng quá khó hiểu, cậu không thể theo kịp.

Lúc trước cậu vẫn cố gồng lên không chịu thua nhưng mọi thứ thay đổi khi cậu thấy sư nương sinh em bé vất vả thế nào. Đó là một quá trình cực kỳ nguy hiểm.

Có phải khi mẹ sinh cậu ra cũng đã phải liều mạng như thế không?

Có vài thứ không thể nhận ra lực ảnh hưởng ngay lập tức nhưng nó lại lặng lẽ thay đổi Hoắc Anh. Giống như cuốn sách chú thích mà Tần Ngộ đưa cho Hoắc Anh hôm nay. Nếu là trước kia thì cậu sẽ cảm thấy như bị thêm bài và phải học nhiều quá. Nhưng hôm nay cậu chỉ thấy vui vẻ vì có chú thích này rồi cậu sẽ học văn dễ dàng hơn.

***

Tuyết kinh thành bay tán loạn, giá cửi lửa và than tăng chóng mặt so với năm ngoái.

Vài bông tuyết rơi trên mặt Tần Ngộ thế là Tần Tiểu Sơn lập tức mở ô và lấy khăn tay cho hắn lau. Tần Ngộ tránh đi và nhíu mày nói: “Năm nay lạnh hơn năm vừa rồi nhiều quá.”

“Đúng rồi.” Tần Tiểu Sơn run lập cập, “Nhưng cũng may, có quan binh và người giàu dựng lều phát cháo cứu tế ăn mày trong thành nên đến giờ cũng chưa có người nào chết ví lạnh và đói.”

Tần Ngộ nghe thấy thế cũng không vui hơn tẹo nào bởi kinh thành còn như thế thì những nơi khác sẽ thế nào đây. Nhưng dù tình huống có thế nào thì cũng không tới lượt một chủ sự nho nhỏ như hắn đứng ra nói chuyện. Dù hắn có lòng cũng không có lực.

 

Vì thế hắn dứt bỏ mọi suy nghĩ lung tung và tiến vào Lại Bộ.

Vào tháng chạp, Thái Tử Phi mang theo con trai tiến cung thỉnh an Thiên Tử và Hoàng Hậu. Hai người được giữ lại ăn cơm trưa, sau đó Thiên Tử phái người gọi hoàng trưởng tôn đến kiểm tra bài vở, đêm đó còn giữ hắn ngủ lại.

Sang ngày hôm sau hai thư đồng của hoàng trưởng tôn cũng được gọi tới. Khuôn mặt nhỏ của Hoắc Anh cực kỳ nghiêm túc, đầu hơi cúi.

Tưởng Danh lớn hơn Hoắc Anh vài tuổi nên cũng cao hơn. Đầu cậu cũng cúi xuống nhưng khí thế thì thua Hoắc Anh một khoảng xa.

Người dẫn đường chính là Hải công công. Ông ấy lặng lẽ quan sát hai vị tiểu công tử và nghĩ con cháu nhà họ Hoắc đúng là không tầm thường.

Hoắc Anh còn tưởng họ sẽ được đưa tới cung vua, ai ngờ bọn họ lại rẽ ngang rẽ dọc và tới Diễn Võ Trường.

Nơi này rải cát trắng, hoàng trưởng tôn mặc một bộ quần áo tập võ và đang luyện một bộ quyền. Cách đó không xa có người đang quan sát, chính là Thiên Tử.

Hoắc Anh và Tưởng Danh tiến lên hành lễ: “Tiểu dân Hoắc Anh, bái kiến Hoàng Thượng.”

“Tiểu dân Tưởng Danh bái kiến Hoàng Thượng.”

Hai giọng nói cùng vang lên, giọng Hoắc Anh vang dội khiến giọng Tưởng Danh hơi mềm mại hơn một chút.

“Miễn lễ.”

Thiên Tử mặc thường phục, khuôn mặt ôn hòa, thoạt nhìn cũng không khiến người ta sợ hãi.

Hoắc Anh và Tưởng Danh đứng ngay ngắn phía sau ông ấy. Qua một lát Thiên Tử nói: “Anh ca nhi hẳn rất khá về quyền cước đúng không?”

“Bẩm Hoàng Thượng, tiểu dân luôn khổ luyện quyền cước, mưa gió cũng không ngừng nghỉ.”

Thiên Tử kinh ngạc: “Chăm chỉ thế sao? Thật không ngờ! Thế ngươi và hoàng trưởng tôn thì ai hơn?”

 

Hoắc Anh nghĩ thật nhanh rồi đáp, “Bẩm Hoàng Thượng, hoàng trưởng tôn có thân phận cao quý, tiểu dân không dám so tài nên không biết.”

Tưởng Danh suýt thì không nhịn được ngẩng phắt đầu dậy. Cái người đối đáp trôi chảy trước mặt Thiên Tử bây giờ đúng là Hoắc Anh hả?

 

 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.