Chung Cực Truyền Kỳ

Chương 2: KHAI MỆNH NGHỊCH THIÊN



“Ta không phải ác hồn, hai vị hành động khó coi vậy?”

Lê Vĩ bất mãn nói.

Hắn bị hai con hàng Ngưu Đầu và Mà Diện kẹp giữa, chủ yếu là bọn đầu trâu mặt ngựa này trên người hôi mùi trâu ngựa làm hắn chịu không nổi a.

“Các hạ thông cảm, chúng ta phải che mắt người bên ngoài, ngươi chịu khó phối hợp chút đi. ” Mã Diện nói.

Lê Vĩ đưa mắt nhìn, quả nhiên thấy xung quanh có rất nhiều quỷ sai, âm binh đi qua đi lại áp giải hồn phách của người chết.

Nếu hắn không bị áp giải, ngược lại quá mức tự do, chắc chắn sẽ bị chú ý.

Nghĩ đến đây, hắn cũng phối hợp, đồng thời nhỏ giọng hỏi:

“Định cho ta lên chỗ nào?”

“Chỗ cũ là chắc chắn không thể lên rồi, khó khăn lắm Diêm Vương mới xoá vết được. ” Ngưu Đầu không mở miệng, nhưng âm thanh lại truyền vào đầu Lê Vĩ:

“Nể tình ngươi hợp tác, có yêu cầu gì với kiếp sống mới không?”

“Gái đẹp vây quanh, tiền tài danh vọng có đủ. ” Lê Vĩ thẳng thắng nói ra.

Nhớ lại 30 năm cuộc đời, hắn xém chút khóc ra nước mắt. ..

Hắn cũng là một đàn ông bình thường, cũng có nhu cầu sinh lý a.

Vài chục năm cuộc đời làm bạn với “ngũ cô nương”, học thuộc lòng quy tắc bàn tay phải. .. cố gắng nỗ lực, tập trung, cần cù, khắc khổ tu luyện đến Trúc Cơ, đến khi đó có quyền có thế, mỹ nhân trong đất trời chẳng phải mặc cho hắn tuyển chọn?

Kết quả chưa kịp tận hưởng một chút nào đã xuống âm phủ. ..

Nghĩ lại mà hận nghiến răng.

“Đừng tức giận nữa, không phải ai cũng được xuống đây rồi lên lại đâu, những vị kia đều là đại năng thông thiên triệt địa, tu vi Trúc Cơ như ngươi là trường hợp đầu tiên, nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng. ” Mã Diện khuyên, lật sổ sách trong tay kiểm tra, nói rằng:

“Đang có chỗ thích hợp với yêu cầu của ngươi, một hoàng đế có hậu cung đông đảo, phi tần ba nghìn, quyền cao chức trọng, vinh hoa phú quý hưởng không hết. ”

“Trúng mánh!” Lê Vĩ nhịp tim đập thình thịch:

“Được đó, làm hoàng đế thì còn gì bằng?”

“Nhưng lão sắp băng hà rồi, hao hết tuổi thọ, ngươi lên sẽ hưởng thụ được khoảng 3 ngày. ”

“Cút!” Lê Vĩ xém chút nhào lên cắn chết con hàng này, nghiến răng nghiến lợi:

“Cho ta làm con ruột của hoàng đế đó được không?”

“Con hắn còn khoẻ mạnh, ngươi không thế vào được. ” Mã Diện lắc đầu:

“Các hạ đừng làm khó chúng ta, phải tìm người linh hồn yếu ớt, như đèn dầu sắp tắt mới cho ngươi thế chỗ được. ”

“Tìm chỗ khác giúp đi!” Lê Vĩ nâng lên ngón tay giữa.

“Quao có rồi đây, có một tên được gái đẹp thành đàn vây quanh, toàn là mỹ nhân biết tu luyện. ” Ngưu Đầu ở bên cạnh cũng dò danh sách, lớn tiếng nói.

“Ngon, quá ngon rồi!” Lê Vĩ hưng phấn sắp điên, chợt thận trọng hỏi:

“Đừng nói là một ông già nữa chứ hả?”

“Không, tên này vừa tròn 18 tuổi. ” Ngưu Đầu nghiêm túc đáp.

“Chọn hắn, ta tuyển kẻ này chắc rồi!” Lê Vĩ lập tức hạ quyết định.

Khà khà khà, tuổi mới 18 lại có một đám mỹ nhân biết tu luyện vây quanh, ngoại trừ thiên chi kiêu tử của các đại thế lực kiểu trong mấy thể loại truyện tiên hiệp tự sướng, thử hỏi ai có diễm phúc như thế hả?

Đầu thai làm thiên chi kiêu tử, vừa có thân phận, vừa có địa vị, vừa có mỹ nhân vây quanh, Lê Vĩ chắc chắn phải chọn.

Bất quá để cẩn thận, Lê Vĩ vẫn hỏi thêm: “Kẻ này có địa vị gì?”

“Trước mắt đang là Thánh Tử của một thế lực. ” Ngưu Đầu thuận miệng đáp.

“Chọn hắn, không được làm kẻ này ta sẽ ăn vạ. ” Lê Vĩ nhảy dựng lên.

Moá nó, Thánh Tử a. .. còn gì sướng hơn?

“Nếu đã quyết định, mời ngươi vào Nhân Môn trong Luân Hồi. ” Mã Diện ánh mắt cổ quái nói.

“Tốt, làm nhân loại càng tốt, không cần làm yêu ma quỷ quái. ” Lê Vĩ cười rộ lên, cảm giác bị Hắc Bạch Vô Thường giết lầm cũng không tệ lắm.

“À đúng rồi, bảo bối của Diêm Vương cho ta đâu?” Hắn hỏi.

“Yên tâm, trong lúc ngươi lên sẽ được cấy thẳng vào ý thức, ai cũng không thăm dò hay cướp được. ” Ngưu Đầu nói:

“Trước đó hai ta còn phải mua chuộc Mạnh Bà, để ngươi khỏi uống canh than. ”

“Hảo, nhờ hai vị thu xếp. ”

Lê Vĩ sảng khoái gật đầu, trong lòng tràn ngập mong chờ đối với tương lai.

. ..

Không biết qua bao lâu, sau khi nhảy vào Nhân Môn bên trong Luân Hồi tại Chuyển Luân Điện nơi địa phủ, Lê Vĩ mơ mơ màng màng lấy lại cảm giác.

Đau, suy yếu. ..

Hắn nhăn mặt, những cảm giác tra tấn khủng bố nhất lan tràn khắp toàn thân.

Hắn đau từ tế bào, xương cốt, da thịt, linh hồn. .. cả người vô lực như một cái xác khô.

“Chuyện này là sao?” Ý thức của Lê Vĩ dần dần trở nên khôi phục.

Cảm giác đau đớn từ linh hồn chắc hẳn là do quá trình cấy ghép món đồ mà Diêm Vương cho hắn, điều này hắn có thể lý giải.

Nhưng vì sao toàn thân đau đớn, cơ thể suy yếu đến mức không thể động đậy dù chỉ là một đầu ngón tay?

Cố gắng mở ra ánh mắt quan sát xung quanh, Lê Vĩ toàn thân co rúm lại.

Nơi này là một mật thất đang đóng chặt, xung quanh hắn có rất nhiều nữ nhân xinh đẹp đang ngồi tu luyện, các nàng không một mảnh vải che thân. ..

“Trúng số rồi. ” Lê Vĩ mừng rỡ như điên, chẳng lẽ đây gọi là cái mỹ nhân thành đàn?

Bất quá tại sao trước các mỹ nhân vờn quanh như thế này, ta lại suy yếu mà đau đớn như thế?

Cảm giác như vừa bị tai nạn cực kỳ nghiêm trọng, không còn một tia khí lực. ..

Không để hắn thắc mắc, một cổ trí nhớ lập tức truyền thẳng vào trong đầu.

Chính là trí nhớ còn sót lại của chủ nhân thân thể này. ..

“PHỐC!”

Sau khi tiếp nhận ký ức, Lê Vĩ tức giận đến mức phun máu, trong lòng đem mười tám đời liệt tổ liệt tông của Ngưu Đầu Mã Diện mắng một lần.

Thân phận hiện tại của hắn là Thánh Tử của Bổ Âm Tông.

Nghe hai từ Thánh Tử tưởng chừng vô cùng ghê gớm, nhưng đây lại chính là ác mộng của các đời nam nhân xui xẻo đảm nhiệm chức vụ này.

Bổ Âm Tông tên như ý nghĩa, đây là môn phái quyền lực nằm trong tay nữ nhân, chuyên song tu theo cách tà ác, Thái Dương Bổ Âm trong truyền thuyết.

Đệ tử của Bổ Âm Tông đều là ác nữ lòng lang dạ sói, xem nam nhân như công cụ để tu luyện mà thôi.

Các đời Thánh Tử của Bổ Âm Tông như vật chứa, được nhồi nhét tài nguyên tu luyện để có được tu vi. .. rồi lại trở thành lô đỉnh cho các nữ đệ tử của tông phái này hấp thụ, cho đến khi cạn kiệt sinh mệnh mà chết.

Chỉ trong mười năm, Bổ Âm Tông đã hại chết hơn 100 Thánh Tử. .. tuyển chọn Thánh Tử liên tục, dùng mỹ nhân kế dụ dỗ rất nhiều nam nhân ngây thơ vào tròng.

Rõ ràng cái tên Thánh Tử của Bổ Âm Tông này đã bị hút khô, linh hồn sắp tiêu tán nên Lê Vĩ mới nhập vào xác hắn, sống lại một kiếp này.

Cái gì gọi là mỹ nhân vây quanh? Đây chính là mỹ nhân vây quanh.

Cái gì là vừa tròn 18 tuổi? Đây chính là 18 tuổi.

Ngưu Đầu Mã Diện đã đáp ứng yêu cầu của hắn, nhưng hiện thực nó lạ lắm. .. khác xa với tưởng tượng khiến Lê Vĩ xém khóc.

Với trạng thái suy yếu, cạn kiệt, cùng cực như hiện nay. .. vị Thánh Tử này vừa mới bị hàng trăm nữ nhân của Bổ Âm Tông luân phiên hút lấy dương khí, hấp thụ sinh mệnh một cách điên cuồng.

Đây đều là ác nữ, không phải nữ nhân bình thường. ..

Chờ các ả luyện hoá xong dương khí vừa hấp thụ được, lại một lần nữa tìm đến mình song tu, Lê Vĩ chỉ có con đường chết a.

“Biết thế làm lão già hoàng đế sắp băng hà kia, ít nhất còn được hưởng thụ thêm 3 ngày. ” Lê Vĩ sắp khóc rồi.

Chợt hắn tỉnh táo trở lại, hiện thực nếu đã phũ phàng rồi, có khóc lóc than vãn cũng chẳng được lợi ích gì, chi bằng tìm đường sống trong chỗ chết.

“Đồ vật, ta còn cái món đó. ” Lê Vĩ thầm nghĩ.

Hắn tập trung tinh thần, nhân lúc các ác nữ kia vẫn đang tu luyện, bắt đầu quan sát trạng thái bên trong cơ thể mình.

Lê Vĩ chợt giật mình, chỉ thấy bên trong ý thức của bản thân có tầng tầng lớp lớp ánh sáng đang che đậy một thứ từ thấp đến cao như một cầu thang vô tận.

Vì sao có ánh sáng che đậy nhưng hắn nhận ra đây là một cầu thang?

Đơn giản, bởi vì bậc thang đầu tiên không bị ánh sáng che mất, bên trên bậc thang thậm chí hiện ra dòng chữ:

“Muốn bước trên con đường này. .. trước tiên phế bỏ tu vi, chỉ lưu lại cảnh giới Luyện Khí Sơ Kỳ. ”

Đáy lòng Lê Vĩ phát lạnh, lại âm thầm đem toàn bộ gia phả Diêm Vương, tất cả thành viên âm phủ mắng cho máu chó đầy đầu.

Muốn sử dụng phải trở về Luyện Khí Sơ Kỳ?

Nhìn khắp toàn địa phủ, tất cả thành viên đều là yêu ma quỷ quái có thực lực cao cường, tu vi hùng hậu. .. thử hỏi ai ngu đến mức đi phế bỏ tu vi của mình để dùng một cái đồ vật chưa rõ lai lịch?

Nên biết rằng Hắc Bạch Vô Thường chỉ là thuộc hạ nhưng đã dễ dàng kết liễu Lê Vĩ khi hắn đột phá Trúc Cơ mà hắn không hề hay biết, chứng tỏ tu vi của thuộc hạ như hai kẻ này cũng rất khủng khiếp.

Tu vi càng cao, càng không muốn phế bỏ. ..

Chẳng may cầu thang là món cùi bắp chẳng phải mất hết đạo hạnh? Ngay cả cái rắm cũng không còn sao?

Rõ ràng Diêm Vương đã hố hắn một vố lớn, thấy thế nào cũng không giống hàng Cấm Kỵ.

“Cũng may cái xác này cũng chẳng còn gì để mất. ” Lê Vĩ hít sâu một hơi, kiểm tra lại tình huống.

Dù sao thì cổ thân xác này đã sắp chết rồi, tu vi không còn được bao nhiêu, đang ở mức Luyện Khí Hậu Kỳ.

Hạ quyết tâm, hắn trực tiếp dùng một chút lực lượng còn sót lại phá đi tu vi của mình.

PHỐC!

Cơn đau khiến Lê Vĩ phun ra một ngụm máu, cả người càng thêm suy yếu, hấp hối như có thể lìa đời bất cứ lúc nào, từ Luyện Khí Hậu Kỳ tuột xuống Sơ Kỳ, mất hai tiểu cảnh giới.

Nhưng ngay sau đó, Lê Vĩ cảm giác như mình và cầu thang thần bí đang dung hợp thành một.

Dường như cầu thang chính là Lê Vĩ, mà Lê Vĩ chính là cầu thang, trạng thái vô cùng vi diệu.

Ánh sáng nơi cầu thang nhẹ nhàng dao động rút lên trên, bậc thang thứ hai đã hiện ra, bên trên bậc thang có viết một dòng:

“Mỗi Sinh Linh đều có Mệnh Cách của riêng mình, Mệnh Cách quyết định số phận, quyết định vận mệnh, quyết định tương lai, quyết định thành tựu, quyết định điểm đến cuối cùng. ”

“Mệnh Cách? Đó là thứ gì hả?” Lê Vĩ ngơ ngác không hiểu, kiến thức của hắn quá ít để lý giải về thế giới này, vế cái thứ cao siêu được gọi là Mệnh Cách.

Trong đầu hắn chỉ muốn tìm cách sống sót rời khỏi Bổ Âm Tông, tìm được đường sống, cải biến vận mệnh của bản thân mà thôi.

Mà theo ý nghĩa của Lê Vĩ, những dòng chữ trên bậc thang thứ hai lại xảy ra biến hoá. ..

“Thành công thức tỉnh Mệnh Cách – Tiểu Âm Dương. ”

Sau đó, toàn bộ chữ ở trên bậc thang thứ hai bỗng nhiên biến mất, chỉ còn lại ba chữ Tiểu Âm Dương như khắc sâu vào trong đó.

Một luồng thông tin tương ứng truyền thẳng vào trong đầu Lê Vĩ.

“Mệnh Cách - Tiểu Âm Dương giúp người sở hữu ngưng tụ Âm Dương Đồ, trở thành thiên tài Âm Dương, sở hữu hai loại linh căn quý hiếm hỗ trợ song tu là Âm Linh Căn và Dương Linh Căn, thái âm bổ dương, thái dương bổ âm hay âm dương hoà hợp tất cả nằm trong một ý niệm. ”

“Ngon lành rồi!” Lê Vĩ nhịp tim đập thình thịch.

Cơ thể của hắn lặng lẽ biến hoá, ở giữa đan điền có một vòng tròn âm dương hiện ra như bức hoạ đồ, nó đang chậm rãi xoay tròn.

Lê Vĩ không phải kẻ ngu, ngược lại hắn là nhân vật ở thời mạt pháp tiêu hao 20 năm tu luyện đến cảnh giới Trúc Cơ.

Mệnh cách Tiểu Âm Dương vừa thức tỉnh, hắn đã biết đây chắc chắn là cơ hội chuyển mình của bản thân.

“Cầu thang tốt, đúng lúc lắm. ” Lê Vĩ ánh mắt loé lên, hạ quyết tâm:

“Nếu ngươi đã có thể giúp ta thức tỉnh cái gọi là Mệnh Cách, giúp ta cải biến vận mệnh thê thảm, vậy ta sẽ đặt cho ngươi một cái tên cực kỳ khí phách. ”

“Khai Mệnh Nghịch Thiên!”

Khai mở mệnh cách, bắt đầu nghịch thiên.

Khi ý nghĩa của Lê Vĩ vừa dứt, thì những dòng chữ yêu cầu phế bỏ tu vi ở bậc thang thứ nhất cũng đột ngột biến mất.

Thay vào đó, bốn chữ “Khai Mệnh Nghịch Thiên” đã như rồng bay phượng múa sừng sững hiện lên.

Hai bậc thang đầu tiên đã lộ diện trong cầu thang vô tận đầy huyền bí.

Bậc thang đầu tiên – Khai Mệnh Nghịch Thiên.

Bậc thang thứ hai – Tiểu Âm Dương.

Mà đúng lúc này, các ác nữ của Bổ Âm Tông cũng dần dần thức tỉnh sau một đợt tu luyện.

Chứng kiến Lê Vĩ vẫn nằm im bất động, cả người vô lực, một ác nữ liếm liếm môi, sóng mắt đầy ma mị:

“Xem ra Thánh Tử này của chúng ta lại sắp toi rồi. .. ”

“Thật đáng tiếc a. ” Một ác nữ khác chép miệng:

“Kẻ này năm đó được tuyển chọn kỹ càng, đồ vật kia của hắn thuộc loại dị bẩm, dùng qua một lần là nhớ mãi không quên. ”

“Khanh khách, tận hưởng lần cuối cùng đi, ta thấy hắn sắp trụ không nổi. ”

“Tiếc thật, từ trước đến nay chưa có Thánh Tử nào bằng hắn a. .. ”

“Nhiều lời quá, để ta lên trước. ” Một ác nữ dường như có địa vị khá cao bước lên.

Chỉ thấy ả từ trong túi lấy ra một viên đan dược nhét vào trong miệng Lê Vĩ, dược lực nhanh chóng hoà tan, tiến vào cơ thể hắn.

Ngay lập tức, cái thứ đã yếu ớt kia lập tức ngạo thị quần hùng.

“Hàng của tên này phải gấp đôi ta kiếp trước. ” Lê Vĩ nhìn mà cũng phải khiếp.

Trong lòng hắn không có chút dục niệm, chỉ có ghê tởm.

Xem ra thứ đan dược kia là công cụ mà những ác nữ này dùng để thuận tiện hút khô lô đỉnh.

Quả nhiên đúng như dự đoán của hắn, ác nữ không nói lời nào, trực tiếp tiến lên, cùng hắn hợp nhất.

Ánh mắt của ả tràn ngập khoái ý, nào đâu biết rằng. .. Lê Vĩ đang khinh miệt.

Ngay khi ác nữ dự định hấp thụ dương khí và sinh mệnh còn sót lại của hắn, Âm Dương Đồ giữa đan điền của hắn điên cuồng xoay tròn.

Thiên phú của một thiên tài Âm Dương kích hoạt.

Lê Vĩ muốn gậy ông đập lưng ông.

Thái Âm Bổ Dương!

...


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.