“Hahaha, đại công cáo thành, từ giờ thế giới này mặc Lê Vĩ ta tung hoành ngang dọc. ”
Một tên nam tử cất tiếng cười to, tiếng cười tràn ngập thỏa mãn, tràn ngập đắc ý, tràn ngập ngông nghênh và hy vọng đối với tương lai phía trước.
Hắn tên là Lê Vĩ, vốn là một kẻ lập dị, một tên điên, một gã tự kỷ trong mắt mọi người xung quanh.
Khác với phần lớn người trong xã hội, nỗ lực học tập, tìm kiếm việc làm, có người yêu, gầy dựng sự nghiệp, lập gia đình, tận hưởng cuộc sống…thì Lê Vĩ lại hoàn toàn trái ngược.
Hắn như kẻ tự kỷ, cả ngày lầm lì không giao du với bất cứ ai, bỏ học giữa chừng dù thành tích không quá tệ, thường hay đóng cửa trốn trong phòng kín, thời gian rảnh rỗi thì chạy vào núi rừng, những nơi hoang vắng, cố gắng tách biệt bản thân khỏi nền văn minh nhân loại hiện đại.
Có người nói đây là do phụ thân và mẫu thân của Lê Vĩ mất sớm đã ảnh hưởng đến trạng thái tâm lý của hắn, tuy hai người đã để lại cho Lê Vĩ một khối gia tài đủ để hắn sống sung túc suốt đời, nhưng chẳng biết bằng cách thần kỳ nào đó, Lê Vĩ lại phá hư tất cả tài sản, cuối cùng rơi vào kết quả húp mì tôm, ở phòng trọ.
Dựa theo lời họ hàng, những người hàng xóm đánh giá về Lê Vĩ…chỉ có hai từ “hết cứu” là đủ để hình dung.
Bởi vì diện mạo khá đẹp trai, vốn cũng có một vài nữ nhân muốn tiếp cận làm quen, kết quả đều bị bản tính khác thường của kẻ này dọa cho chạy mất dép.
Hắn là điển hình của hình mẫu ăn tàn phá hoại, phó mặc cho số phận, có chết cũng chẳng ai tiếc thương.
Đương nhiên đó chỉ là đánh giá của những người xung quanh đối với hắn, Lê Vĩ căn bản không hề quan tâm, bởi chỉ có chính hắn mới biết được bản thân mình muốn làm gì và đang làm gì.
Hắn là một kẻ Tu Chân, còn có thể nói là một tu sĩ.
Không hề lầm, Lê Vĩ là một tu sĩ, hơn nữa còn là tu sĩ vừa có thành tựu…
Phụ mẫu của hắn là hai nhà khảo cổ có tiếng tăm, chu du khắp nơi trên thế giới, khai thác, tìm tòi những di tích cổ xưa, từ nhỏ Lê Vĩ được vú em nuôi lớn.
Trong trí nhớ của Lê Vĩ, số lần hắn được tiếp xúc với phụ mẫu của mình chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Năm Lê Vĩ tròn 10 tuổi, hắn được thông báo phụ mẫu của mình đã gặp tai nạn thương tâm khi cố gắng khai quật một di tích cổ, để lại khối tài sản thừa kế không nhỏ.
Từ trong các di vật mà phụ mẫu để lại sau khi mất, Lê Vĩ tìm thấy một quyển sách cũ kỹ, bụi bặm…
Nói là sách thì không chuẩn, mà thứ này chính là công pháp tu chân…phân biệt rõ ràng từ Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan. .. .
Đối với một kẻ đam mê các thể loại truyện huyền huyễn, tiên hiệp hư cấu từ nhỏ như Lê Vĩ…thứ này chẳng khác nào một đại cơ duyên do phụ mẫu của mình liều mạng mới có thể đạt được.
Có thể đối với người khác thì việc tu chân giữa thế giới hiện đại là hành vi điên khùng không thực tế, ảo tưởng…
Nhưng đối với Lê Vĩ, không thử thì làm sao biết được?
Thế là kể từ đó, cuộc sống của một kẻ tự kỷ bắt đầu.
Hắn đắm chìm vào việc nghiên cứu quyển công pháp đó, cố gắng tu luyện theo hướng dẫn bên trong, hy vọng biến ảo tưởng thành hiện thực.
Tuy nhiên ở thế giới hiện đại ô nhiễm này, dù đã nhiều lần thực hiện các động tác theo như công pháp hướng dẫn, việc câu thông, hấp thụ cái gọi là Linh Khí thật sự bất khả thi, môi trường xung quanh không tồn tại Linh Khí, thay vào đó là không khí độc hại, ô nhiễm nặng nề, khói bụi hóa chất.
Không có Linh Khí làm sao tu chân?
Lê Vĩ lại điên cuồng nỗ lực tìm tòi, may mắn tìm ra những đồ vật cổ xưa, có niên đại lâu năm thường lưu tồn một ít Linh Khí mỏng manh, đủ để bản thân hắn hấp thu và tu luyện theo công pháp.
Thế là toàn bộ gia tài do phụ mẫu để lại, Lê Vĩ đốt sạch vào việc mua đồ cổ.
Mà giá của đồ cổ thì không cần phải nói, tất cả đều có giá trên trời…khối tài sản thừa kế của hắn nhanh chóng bóc hơi.
Lê Vĩ không quan tâm tài sản, không quan tâm ánh mắt của xung quanh, toàn bộ tinh thần, của cải đều dồn vào việc tu luyện.
Ở phòng trọ húp mì tôm cũng phải tu luyện, vào rừng núi hoang vắng cũng phải tu luyện…
Bởi hắn biết rằng, một khi hắn trở thành tu sĩ cao cấp, tất cả công danh, tiền tài sẽ tự động tìm đến.
Hai mươi năm, Lê Vĩ ẩn nhẫn, chịu nhục, nỗ lực…rốt cuộc cũng có thành tựu.
Năm 30 tuổi, hắn chính thức đột phá Trúc Cơ Sơ Kỳ, không cần ăn uống.
Dựa theo Lê Vĩ thử nghiệm, Trúc Cơ có chiến lực đủ sức chống lại bom, đạn…vũ khí hạng nặng.
“Hahaha, 20 năm khổ luyện, từ giờ phút này trở đi, mỹ nhân, tiền tài, danh vọng…tất cả sẽ đến với ta!” Lê Vĩ tiếp tục cười dài, chậm rãi mở ra đôi mắt đang nhắm chặt khi tập trung tu luyện trước đó, tưởng tượng về một tương lai huy hoàng.
Bất quá ngay khi vừa mở mắt, hắn cảm giác không đúng.
“Ảo giác sao? chẳng lẽ đây là hiện tượng mà công pháp ghi rằng tâm cảnh phát sinh vấn đề?” Lê Vĩ dụi dụi hai mắt.
Quang cảnh của ngọn Thái Sơn mà hắn thường ngồi tu luyện đã biến mất, thay vào đó là một chỗ hoàn toàn xa lạ.
Đây là một kiến trúc cổ xưa, u ám rộng lớn vô ngần…có cảm giác như lạc vào một cung đình của vua chúa ngày xưa nhưng lại khiến toàn thân lạnh lẽo.
Trước mặt Lê Vĩ, một nam tử trung niên hình thể hơi béo nhưng ngũ quan lại đầy uy nghi, râu ria rậm rạp, mặc đồng phục như bao công trong phim cổ trang, làn da đỏ ngầu vô cùng dữ tợn.
Nam tử này đang ngồi giữa đại đường, hai bên là bốn tên quái nhân như phim kinh dị.
Trong đó hai tên như u hồn dạ quỷ, một tên khoác áo choàng đen kịch, làn da đen kịch, một tên khoác áo choàng trắng, làn da trắng bệch.
Hai tên còn lại một tên có cái đầu ngựa, một tên có cái đầu trâu.
“Móa nó, Halloween qua lâu rồi. ” Lê Vĩ thầm nghĩ.
Tuy rằng vốn kiến thức của hắn khá ít, nhưng hắn cũng đủ nhận ra mấy tên này giống với Diêm Vương, Hắc Bạch Vô Thường, Ngưu Đầu Mã Diện trong truyền thuyết nhân gian đây mà.
“Chẳng lẽ đây là ảo cảnh của ta khi đột phá Trúc Cơ, khiến ta gặp ảo giác lạc vào địa phủ?” Lê Vĩ nhíu mày, tập trung cố gắng thoát khỏi ảo giác.
“Đây không phải ảo giác, ngươi xác thực đã chết. ” Diêm Vương bỗng nhiên trầm giọng nói, thanh âm như chuông đồng khiến Lê Vĩ chấn động toàn thân.
“Chết cái rắm, lão tử vừa đột phá Trúc Cơ…tuổi thọ tăng lên vài trăm là ít, sao lại chết?” Lê Vĩ bất mãn quát:
“Ảo cảnh mau tán!”
“Còn không mau quỳ xuống nhận tội!” Diêm Vương bỗng nhiên gầm thét.
Lê Vĩ rùng mình, cắn răng không quỳ.
Kẻ tu luyện, không quỳ trời, không quỳ đất…chỉ quỳ phụ mẫu, ân sư.
BỤP.
Bỗng nhiên hắn thấy Hắc Bạch Vô Thường quỳ.
“Cái quỷ gì thế? thì ra không phải kêu ta quỳ. ” Lê Vĩ khoé miệng co giật.
“Chuyện hai ngươi làm, hai ngươi tự mà giải thích với nạn nhân. ” Diêm Vương gầm lên.
Hắc Bạch Vô Thường toàn thân run rẩy lẩy bẩy, dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Lê Vĩ.
“Hai vị có gì từ từ nói. ” Lê Vĩ đồng tình.
“Chúng ta lỡ tay giết ngươi. ” Hắc Bạch Vô Thường đáp.
“Tử hình hai tên này!” Lê Vĩ tuyên bố.
“Phốc!” Hắc Bạch Vô Thường xém chút ngã nhào, run như cầy sấy.
“Các hạ bình tĩnh. ” Ngưu Đầu lên tiếng trấn an.
“Lão tử nỗ lực 20 năm đột phá Trúc Cơ, chưa kịp tận hưởng một ngày, các ngươi cớ gì giết ta?” Lê Vĩ gào rống.
Rốt cuộc hắn nhận ra đây không phải ảo cảnh hay ảo giác, đây là âm phủ thật sự…
Mình vừa bị giết khi mới đột phá Trúc Cơ? Chuyện này quá mức hoang đường.
“Các hạ xin hãy thứ tội. ” Hắc Bạch Vô Thường vội vàng giải thích:
“Hai chúng ta vốn phụng mệnh Diêm Vương đại nhân đi bắt một Ác Hồn đang hoành hành tại dương gian về địa phủ nhận tội, ra tay không hề lưu tình. ”
“Nào ngờ Ác Hồn kia bản lĩnh cao cường, lại có thể hóa trang, biến thành hình dạng của ngươi…thế nên. ”
“Vô trách nhiệm. ” Lê Vĩ nộ hống:
“Các ngươi chưa xác định rõ ràng, chưa phân thật giả đã vội vàng ra tay giết người? có thiên lý hay không?”
Chết cũng đã chết rồi, Lê Vĩ chỉ hận không thể chửi ba ngày ba đêm cho hả giận, căn bản không sợ nơi này là địa phủ hay địa ngục.
Móa nó, hắn vất vả khổ cực 20 năm chưa được tận hưởng một ngày đã trở thành oan hồn chết oan chết uổng.
Đổi lại người khác đã sớm liều mạng, hắn chỉ mới mắng chửi đã là còn nhẫn nhịn rất tốt.
“Khụ, thật ra việc này các hạ cũng không thể trách bọn hắn. ” Mã Diện ho khan một tiếng, tán thán nói:
“Dương gian trái đất đã sớm rơi vào thời kỳ mạt pháp hàng vạn năm, thế gian căn bản không còn tồn tại tu sĩ, đừng nói là Trúc Cơ như ngươi, ngay cả một Luyện Khí Sơ Kỳ cũng không có. ”
“Thế nên khi thấy ngươi có tu vi Trúc Cơ, Hắc Bạch Vô Thường lập tức cho rằng ngươi là Ác Hồn hóa hình, vì vậy quyết đoán ra tay, kết quả…”
Lê Vĩ trầm mặc, quả thật bản thân mình có thể là tu sĩ duy nhất…Hắc Bạch Vô Thường lầm lẫn cũng là bình thường.
“Thôi được rồi, làm phiền các vị đưa ta trở về!” Lê Vĩ đề nghị.
Hắn cũng không phải người khó tính, trong công tác bắt quỷ thỉnh thoảng xảy ra sơ suất nghề nghiệp là bình thường, sau khi lửa giận lắng xuống, hắn cũng không trách cứ Hắc Bạch Vô Thường nữa.
“Thật tiếc phải nói với ngươi, trở về đã không được. ” Diêm Vương bất đắc dĩ nói ra:
“Nếu đã xuống tận đây, đồng nghĩa tên của ngươi trong Sổ Sinh Tử đã bị gạch rồi. ”
“Móa!” Lê Vĩ nhảy dựng lên, lao vọt đến cướp hung khí trong tay Mã Diện dự định liều mạng với Hắc Bạch Vô Thường.
“Nhưng có thể tìm cách cho ngươi lên nơi khác. ” Diêm Vương nói thêm.
Lê Vĩ lập tức hạ hỏa, cười hề hề: “Làm phiền Diêm Vương đại nhân xem xét. ”
“Ngươi muốn đến nơi nào?” Diêm Vương vuốt cằm hỏi.
Hắc Bạch Vô Thường là thuộc hạ trung thành và được việc của ông ta, nếu bao che được thì bao che, bằng không một khi Lê Vĩ quậy tung, làm lớn chuyện, các điện khác lại có cớ bắt tội, kiện tụng tùm lum thì nguy to.
Dù sao thì ở địa ngục có tận Thập Điện Diêm Vương, nơi này của ông ta chỉ là một điện trong thập điện mà thôi…
Thập điện ngấm ngầm tranh đấu, luôn chờ các điện khác sơ suất mà ra tay chiếm đoạt phúc lợi…
Bởi lẽ Diêm Vương Điện được giao nhiệm vụ dẫn hồn người chết về âm phủ mà không phải giết người, đây chính là sai lầm lớn, phải tìm cách dàn xếp cho ổn thỏa a.
“Nếu không thể về trái đất, thì đưa ta đến chỗ nào giống trái đất là được. ” Lê Vĩ dương dương tự đắc:
“Ta muốn một mình thống trị tất cả. ”
Mình là tu sĩ duy nhất ở chốn phàm nhân, nghĩ đến quyền lực thôi đã sướng rung người rồi.
Diêm Vương ra lệnh cho thuộc hạ tra xét sổ sách một phen, cuối cùng thở dài kết luận:
“Trái đất đã là nơi mạt pháp duy nhất, những vị diện khác đều có nền văn minh tu luyện. ”
“Thế phải làm sao?” Lê Vĩ nằm lăn xuống đất ăn vạ, khóc rống lên:
“Ta chỉ là một Trúc Cơ nho nhỏ, tiến vào mấy thế giới tàn khốc kia khác nào tự sát?”
“Trở mặt thật nhanh, con hàng này quá vô sỉ. ” Ngưu Đầu Mã Diện thầm nghĩ, xì xào bàn tán:
“Hình như trăm năm trước cũng có một thằng ưa quậy phá xuống đây ăn vạ, tên Chí Phèo thì phải, nhưng thằng đó không bị giết lầm, quỷ sai cắt lưỡi là hết ăn vạ. ”
Diêm Vương cũng đau hết cả đầu, chỉ có thể buồn bực nói:
“Đừng khóc lóc nữa, chỉ cần ngươi chịu lên…bổn điện sẽ cho ngươi chỗ tốt. ”
“Chỗ tốt gì?” Nghe thấy chỗ tốt, hai mắt Lê Vĩ sáng rực hẳn lên.
“Bổn điện đã xem qua, biết công pháp của ngươi tu luyện chỉ là hàng hạ đẳng, tu đến tận cùng miễn cưỡng đột phá Kim Đan mà thôi. ” Diêm Vương vuốt cằm:
“Vậy nên có thể cân nhắc cho ngươi một môn công pháp. ”
“Được lắm, ta muốn Thiên Cương Tam Thập Lục Biến của Trư Bát Giới. ” Lê Vĩ đề nghị.
“Cái rắm a, công pháp Đạo Giáo chí cao của Thiên Bồng Nguyên Soái, ngươi nghĩ bổn điện có?” Diêm Vương nâng lên ngón tay giữa.
“Thế thì Địa Sát Thất Thập Nhị Biến cũng tạm. ” Lê Vĩ vuốt cằm.
“Mẹ kiếp, bổn điện không phải cha ruột của Tôn Ngộ Không. ” Diêm Vương xém chút đem thằng này đi lăng trì.
“Thế có Cấm Kỵ Công Pháp không?” Lê Vĩ hỏi.
“Cấm Kỵ Công Pháp là cái quỷ gì?” Diêm Vương đám người ngơ ngác.
“Là công pháp cực khủng bố không thể tiết lộ đẳng cấp, có quyền năng kinh thiên động địa, ta thường thấy trong tiểu thuyết có viết như vậy. ” Lê Vĩ sùng bái nói.
“Ngươi đi mà tìm thằng tác giả, chuyện hư cấu như vậy cũng tin được? thật là tinh trùng thượng não. ” Diêm Vương chỉ biết câm nín, sau đó thẳng thắng nói:
“Ở âm phủ chúng ta có Ngự Quỷ Quyết, Thập Bát Đại Hình Công, Xích Hồn Pháp, U Minh Kinh. .. tuỳ ngươi lựa chọn. ”
“Không thèm mấy thứ này!” Lê Vĩ sắp phát điên.
Mấy thể loại công pháp cùi bắp hắn không thèm luyện đâu, ở trái đất chỉ cần làm Trúc Cơ là xưng hùng xưng bá đủ rồi.
Tuy tuổi thọ Trúc Cơ chỉ được vài trăm năm, nhưng từng ấy đủ để sung sướng hưởng thụ.
Còn mấy thứ công pháp tại âm phủ này dù tu đến cực hạn e rằng cũng chỉ sánh ngang Diêm Vương mà thôi, không đáng a. ..
“Bẩm đại nhân, thuộc hạ nhớ có một thứ đồ vật không rõ lai lịch trong bảo khố, nói không chừng đó sẽ là hàng Cấm Kỵ theo lời hắn nói. ” Một vị quan coi sổ sách ở bên cạnh kính cẩn bẩm báo, nhỏ giọng thì thào:
“Chính là cái thứ năm xưa. .. ”
Lê Vĩ nghe vậy vội vàng vểnh tai.
“Ồ…” Diêm Vương hai mắt lóe lên một tia gian xảo, vuốt râu dài nói:
“Bổn điện ở đây có một đồ vật thần bí, ngươi có thể coi nó như công pháp hay pháp bảo gì cũng được. .. ”
“Thật sao?” Lê Vĩ hô hấp dồn dập lên:
“Nó là thứ gì? đạt đến cấp độ nào?”
“Không có tên, cũng không có đẳng cấp cố định. ” Diêm Vương đứng lên nói rằng:
“Đồ vật này mạnh hay yếu, thu được gì từ nó, tất cả tùy thuộc vào bản lĩnh của người sử dụng…”
“Nếu ngươi là thiên tài, nó sẽ khiến ngươi nhất phi trùng thiên, ngược lại nếu ngươi là phế vật, nó cũng chỉ là hàng phế thải. ”
Ánh mắt Lê Vĩ lóe lên, mấy thứ đồ chơi kiểu bí ẩn như này nghe qua rất hợp với nhân vật chính a.
“Sẽ không phải là Hệ Thống trong truyền thuyết chứ?” Ánh mắt Lê Vĩ sáng rực như đèn pha, nhưng sau đó lại thầm lo lắng:
“Nhưng chẳng may ta là phế vật thì sao?”
“Có thể ở thời đại mạt pháp tu đến Trúc Cơ, ngươi chắc chắn là thiên tài trong thiên tài. ” Diêm Vương nghiêm túc đánh giá.
“Thật sao?” Lê Vĩ nở phồng lỗ mũi.
“Tốt lắm, cứ quyết định như vậy…ngươi sẽ được sống lại tại thế giới khác, đồng thời được tặng kèm đồ vật lợi hại kia. ” Diêm Vương phất óng tay áo, tuyên bố bãi đường:
“Hắc Bạch Vô Thường bị cắt 300 năm lương thưởng. ”
…