Bông Hoa Nhỏ Trên Đầu Biểu Ca

Chương 24: Nghe nói



“Trừ khi cái gì?” Chu Du Hinh hỏi đến cùng. Chỉ cần có thể giải quyết riêng, không ảnh hưởng đến bác cả của nàng ta là được.

“Trừ khi ngươi viết thư nhận lỗi với thái độ thành khẩn và viết rõ chuyện xảy ra ngày hôm nay. Đồng thời cũng phải viết giấy cam đoan, bảo đảm ngươi và bác cả của ngươi, người nhà ngươi sẽ không ra tay hoặc là âm thầm ngáng chân nhà ta. Một khi nhà ta xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ta sẽ cầm thư nhận lỗi đi báo quan huyện ngay lập tức.”

Chu Du Hinh nhíu mày, viết thư nhận lỗi, vậy chẳng phải có nghĩa là nhược điểm rơi vào tay Vân Lạc sao? Nhà Vân Lạc xảy ra chuyện gì cũng sẽ tính lên đầu nàng ta, chẳng phải rất ngột ngạt khó chịu sao? Cứ như vậy, nàng ta không chỉ không thể ức hiếp Vân Lạc, mà còn phải bảo vệ nàng và cả người nhà nàng.

“Không muốn? Vậy thì lên công đường.” Vân Lạc nhìn vẻ mặt cau có của nàng ta thì không do dự mà xoay người muốn đi luôn.

“Chờ một chút,” Chu Du Hinh hô: “Ta đồng ý, nhưng ngươi phải đi nói với tri huyện là chúng ta đã thống nhất được với nhau và quyết định giải quyết riêng, với lại ngươi cũng không được đi tố cáo bác cả ta.”

“Không thành vấn đề.” Vân Lạc sảng khoái đồng ý. Chỉ cần không ảnh hưởng đến người nhà nàng, nàng không thèm để ý những cái khác.

Hai người đi đến trước mặt tri huyện, Vân Lạc mở miệng: “Tri huyện đại nhân, sau khi hai người bọn ta thương lượng đã quyết định giải quyết riêng. Nàng ta phải viết một lá thư nhận lỗi và giấy cam đoan cho ta, hi vọng tri huyện đại nhân có thể làm nhân chứng giúp. Một khi nhà ta xảy ra chuyện gì, nhất định là nàng ta đứng giữa gây khó dễ.”

“Được. Người đâu, đi chuẩn bị giấy và bút mực.” Tri huyện vẫy tay, sắp xếp người đi lấy giấy bút.

Giải quyết riêng cũng được, cho dù lên công đường, ông cũng không có cách nào tìm ra nhược điểm của Chu Trụ Sinh trong một chốc một lát, sau này nhất định phải để ý ông ta kỹ càng rồi nhổ chiếc răng sâu này đi.

Chỉ chốc lát sau, thư nhận lỗi và giấy cam đoan đã được viết xong, Vân Lạc nhận lấy, nhìn kỹ rồi đưa cho biểu ca, sau khi thấy biểu ca gật đầu, nàng mới yên tâm.

Mỗi thứ làm ba bản, nàng nhận một bản, Chu Du Hinh giữ một bản, còn một bản để ở chỗ tri huyện.

Sau khi giải quyết tranh chấp xong, tri huyện rời đi.

Giằng co một trận, Vân Lạc và Chung Tịch đều mệt, hai người tùy tiện ăn thứ gì đó lấp bụng rồi về nhà.

“Sao thế này? Sao trông hai đứa mệt mỏi vậy? Đã xảy ra chuyện gì à?” Tô thị nhìn biểu cảm của hai người không tốt lắm thì hỏi.

“Ôi, nói ra thì dài dòng lắm. Hôm nay bọn con đang đi trên đường thì bị người ta chặn lại…” Vân Lạc nói ngắn gọn, kể sơ lược câu chuyện cho Tô thị rồi dặn dò: “Mẹ ơi, lát nữa mẹ cũng nói chuyện này với cha, tuy đã viết thư nhận lỗi, nhưng con vẫn không quá yên tâm về mọi người, không thể không có lòng đề phòng người khác, bình thường mọi người phải chú ý nhiều hơn.”

Chung Tịch cụp mắt, ngón tay nhẹ nhàng cọ xát, đây là thói quen khi hắn đang suy nghĩ.

Sắc mặt Tô thị khó coi: “Sao một cô nương chưa chồng có thể làm ra chuyện như vậy? Nói chuyện khó nghe thế. Còn cả thằng nhóc nhà họ Trương nữa, vô duyên vô cớ làm liên lụy đến con, sau này vẫn nên ít tiếp xúc với nó thì hơn, đỡ phải gặp mấy cô Chu có tâm hay Chu vô tâm tiếp theo.”

“Vâng. Không nói mấy chuyện không vui này nữa. Chúng ta nói mấy thứ vui vẻ đi.” Sau khi Vân Lạc nhắc nhở Tô thị thì chuyển chủ đề.

Thời gian trôi nhanh, trong mấy ngày, vết thương của Chung Tịch đã khỏi hẳn, ngày nào hắn cũng đi sớm về muộn, không biết đang bận việc gì.

Nhà Vân Lạc có mấy căn nhà ở trên thị trấn, ngoài căn nhà mà nhà nàng đang ở thì còn ba căn khác. Ông Vân không có thành tựu gì, mỗi tháng thu tiền thuê nhà cũng đủ cho cả nhà sinh hoạt. Thỉnh thoảng ông sẽ đi ra ngoài tìm mấy công việc tạm thời, còn phần lớn thời gian đều đào đất trồng rau ở trong vườn.

Vân Lạc quý trọng từng ngày ở bên cha mẹ, nàng bầu bạn bên cạnh hai người, ngày nào cũng trò chuyện với bọn họ, hoặc là đi dạo phố, mua quần áo mua đặc sản với Tô thị, hoặc là nhổ cỏ trồng rau với ông Vân.

“Ăn cơm thôi, hai cha con mau rửa tay ăn cơm.” Tô thị bưng thức ăn ra, gọi hai người đang trồng rau.

“Tới ngay ạ.” Vân Lạc không ngẩng đầu mà trả lời.

Trên bàn cơm, người một nhà nói cười vui vẻ, bầu không khí rất ấm áp, Vân Lạc thích cảm giác ở nhà.

Những lúc rảnh rỗi, thỉnh thoảng nàng cũng sẽ hoang mang. Thời gian này cuộc sống ở nhà quá tốt đẹp, tốt đẹp đến mức làm nàng hơi nghi ngờ là mình đang ở hiện thực hay vẫn đang trong giấc mơ.

Mà sự xuất hiện của một người đã phá vỡ sự yên tĩnh của nàng suốt những ngày qua.

“Ta đã viết thư nhận lỗi, ngươi cũng đồng ý rồi, tại sao lại lật lọng?” Trên mặt Chu Du Hinh tràn đầy vẻ mệt mỏi, trong mắt mang theo sự phẫn hận và bất lực vì bị lừa.

Vân Lạc không hiểu ra sao, nói: “Ngươi đang nói gì vậy? Sao ta lại lật lọng?”

“Bác cả ta đã bị cách chức, không được làm sư gia nữa, ngươi hài lòng chưa? Đồ lật lọng.” Chu Du Hinh hét to.

“Bác cả ngươi bị cách chức là vấn đề của ông ta chứ liên quan gì đến ta?” Vân Lạc nghe xong hơi ngạc nhiên.

“Chẳng lẽ tất cả những thứ này không phải do ngươi giở trò quỷ sao? Bao năm nay đều bình an vô sự, sau khi cãi nhau với ngươi, chưa đến mấy ngày đã xảy ra chuyện. Ngươi dám nói không phải ngươi làm không?” Giọng Chu Du Hinh chói tai, chất vấn.

Vân Lạc lắc đầu, bình tĩnh nói: “Thật sự không phải ta làm, ngươi đã viết thư nhận lỗi, ta cần gì phải làm việc tốn công vô ích. Với lại nếu ta thật sự muốn kéo bác cả của ngươi xuống ngựa thì hôm đó đã không đồng ý giải quyết riêng, mà sẽ lên thẳng công đường.”

Tuy lúc trước nàng thật sự tồn tại ý muốn kéo người xuống ngựa, nhưng sau đó không phải đã thay đổi kế hoạch sao?

“Thật sự không phải ngươi?” Chu Du Hinh nửa tin nửa ngờ hỏi. Nàng ta suy xét những lời Vân Lạc nói, đúng là hơi có lý. Nếu Vân Lạc muốn làm to chuyện thì ngày đó đã lên thẳng công đường chứ không cần phải lăn qua lăn lại như vậy.

“Thật mà. Với lại ta chỉ là một cô gái, trong nhà không quyền không thế, sao có thể kéo bác cả của ngươi xuống ngựa.” Vân Lạc giải thích.

Sau khi Chu Du Hinh nghe xong thì bỏ đi như người mất hồn, nàng ta không nghĩ ra là ai làm, hiện giờ bác cả bị kéo xuống ngựa, cả nhà đều trách nàng ta, hận nàng ta, còn Thanh Lực ca ca, nàng ta không có mặt mũi đi tìm hắn nữa.

Rõ ràng lúc trước rất tốt, sao lại đột nhiên biến thành như vậy? Nàng ta không nghĩ ra.

Bên kia, Vân Lạc nhìn bóng dáng nàng ta rời đi thì dứt khoát đóng cửa lại.

Nàng thật sự không ngờ Chu Trụ Sinh bị kéo xuống ngựa nhanh như vậy. Nàng có một vài tâm tư nhỏ, lúc trước đến nha môn nói những lời đó, chính là cố ý tiết lộ cho tri huyện, để ông ấy biết chuyện Chu Trụ Sinh và người nhà của ông ta mượn danh sư gia để tùy ý ức hiếp dân chúng. Tri huyện công chính liêm minh, lo nghĩ cho dân chúng, nhất định sẽ điều tra Chu Trụ Sinh. Ngã ngựa là chuyện sớm hay muộn, nhưng nhanh hơn một chút so với dự đoán của nàng, không ngờ tri huyện lại có năng lực như vậy.

Nghĩ đến mối tai họa ngầm đã được giải quyết, trong lòng nàng thoải mái hơn rất nhiều, giống như cục đá được chuyển khỏi dòng suối nhỏ làm suối nước trở nên thông thoáng, vui vẻ chảy nhanh.

Chạng vạng tối, lúc ăn cơm chiều, Chung Tịch bất ngờ xuất hiện trên bàn ăn. Dù sao mấy hôm trước hắn đều bận đến mức đi sớm về muộn, những lúc ăn cơm, hoàn toàn không thấy bóng dáng đâu.

“Biểu ca, huynh xong việc rồi à?” Vân Lạc vừa gắp thức ăn vừa nói chuyện. Nàng nhìn bông hoa đỏ trên đầu biểu ca, nghĩ chắc vết thương trên người biểu ca đã khỏi hẳn.

“Ừ, xong việc rồi.” Chung Tịch đáp lại.

“Hôm nay Chu Du Hinh tới đây.” Vân Lạc chậm rãi mở miệng, ánh mắt nàng rơi trên người Chung Tịch.

“Cái gì?” Tô thị lo lắng nhìn Vân Lạc: “Con có sao không Lạc Lạc? Có phải nàng ta lại đến ức hiếp con không?”

“Nàng ta tới làm gì? Sớm biết là nàng ta, lúc ấy ta đã lao ra đuổi nàng ta đi rồi.” Ông Vân bỏ đũa xuống, vừa vỗ đùi vừa nói.

“Không ạ, cha mẹ đừng kích động, nghe con nói đã.” Vân Lạc an ủi ông Vân và Tô thị, chờ sau khi bọn họ bình tĩnh, nàng mới nói tiếp: “Bác cả của nàng ta bị kéo xuống ngựa, nàng ta nghi ngờ con giở trò. Sau khi nói rõ ràng, nàng ta đã bỏ đi.”

Ông Vân cười ha ha, thẳng thắn nói: “Đúng là hả lòng hả dạ, ai bảo bọn họ không làm việc tốt nên giờ mới gặp báo ứng, còn muốn ức hiếp con gái ta, bị kéo xuống ngựa cũng đáng đời.”

“Được rồi được rồi, cười nhỏ thôi, hàng xóm ở bên cạnh cũng nghe thấy tiếng cười của ông.” Tô thị cười vỗ nhẹ cánh tay ông Vân.

“Được được được, ta cười nhỏ hơn.” Ông Vân liên tục đáp lại rồi tiếp tục cười to. Ông thật sự rất vui, đã đến lúc ác giả ác báo.

Khóe miệng Chung Tịch cong lên, trong mắt tràn đầy ý cười.

“Biểu ca, huynh có biết việc này không?” Vân Lạc nói.

“Có biết một chút.” Chung Tịch nói, dẫu sao hắn đã phái người tìm ra không ít chứng cứ.

Vân Lạc hỏi thẳng: “Biểu ca, việc này là huynh làm sao?”

“Không tính.” Hắn không đích thân đi điều tra, cũng không cung cấp lá thư.

Vân Lạc gật đầu như có điều suy nghĩ, tuy biểu ca không nói rõ ràng, nhưng có lẽ có chút quan hệ với biểu ca.

Chuyện này cứ thế trôi qua, Chu Du Hinh cũng không đến tìm Vân Lạc nữa.

Vài ngày sau, Chung Tịch đề nghị đi về nhà họ Chung.

“Ngày mai về nhà họ Chung.”

“Vâng.” Vân Lạc đáp, nghe thấy tin tức này, trong lòng nàng hơi trống trải. Nghĩ đến những nguy hiểm lúc đi, Vân Lạc lo lắng nói: “Biểu ca, đã sắp xếp ổn thỏa chưa? Có thể bảo đảm an toàn không?”

“Xong rồi. Lần này đã bỏ ra một khoản tiền lớn để thuê cao thủ.” Chung Tịch nói.

“Vậy là tốt rồi, nhất định phải an toàn trở về, không biết cô họ và mọi người thế nào?” Vân Lạc lẩm bẩm nói. Chung Hoài bận bày mưu tính kế, chắc vẫn chưa hành động.

Tô thị đi từ ngoài vào, vẻ mặt bà phức tạp, nói: “Mọi người còn nhớ Chu Du Hinh không?”

“Sao thế ạ?” Vân Lạc lại nghe thấy cái tên Chu Du Hinh lần nữa, nhất thời không phản ứng kịp, sau đó mới nhớ ra.

“Không phải bác cả nàng ta đã xảy ra chuyện sao? Nghe nói mọi người trong nhà nàng ta đổ lỗi lên đầu nàng ta, hết chửi mắng rồi đánh đập, cuộc sống thật sự không tốt. Mấy ngày nay, bác dâu cả của nàng ta dẫn nàng ta đi xem mắt, nghe nói không phải người goá vợ thì là ông già, đoán là muốn dùng nàng ta để đổi lấy sính lễ cao. Bác dâu cả của nàng ta thật là nhẫn tâm, một cô gái xinh đẹp như vậy mà lại gả cho người goá vợ hoặc ông già, không phải chôn vùi hạnh phúc cả đời của người ta sao? Cha mẹ nàng ta lại không nói câu nào, để mặc bác dâu cả của nàng ta làm như vậy. Ôi!” Tô thị kể những gì mình nghe được cho hai người nghe, không khỏi thở dài thương tiếc.

“Không phải nhà nàng ta rất có điều kiện sao? Còn phải dùng nàng ta để đổi lấy sính lễ cao ạ? Thế chẳng khác nào bán nàng ta.” Vân Lạc nhíu mày, ánh mắt tối đi.

“Đó là lúc bác cả nàng ta còn làm sư gia, hiện giờ bác cả của nàng ta đã bị kéo xuống ngựa, vì thế mà bác dâu cả của nàng ta hận nàng ta và cha mẹ nàng ta đến chết, ra sức chèn ép bọn họ. Không chỉ thế, bọn họ còn chưa hết giận, còn muốn bán nàng ta để lấy sính lễ cao rồi lại mua một chức quan cho bác cả nàng ta.” Tô thị thở dài nói.

“Nàng ta không phản kháng sao?”

“Từ xưa đến nay, cưới hỏi đều chú trọng lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, bác dâu cả của Chu Du Hinh tìm đối tượng cho nàng ta, mẹ nàng ta không dám có ý kiến, nàng ta không được phép có ý kiến, cũng không dám nói gì. Ôi, nếu cha mẹ nàng ta bảo vệ nàng ta hơn một chút thì đã không đến nông nỗi này.” Tô thị vừa nói vừa lắc đầu liên tục.

Vân Lạc nhíu mày, là vì nàng nên mới làm thay đổi vận mệnh của người khác sao?


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.