Bông Hoa Nhỏ Trên Đầu Biểu Ca

Chương 23: Chật vật xin làm hòa



“Ngươi là ai? Nói ra cho bọn ta biết với.” Có tiếng côn đồ phát ra từ trong đám đông.

Chu Du Hinh hất cằm, cao ngạo nói: “Ta chính là con gái nhà họ Chu, một người họ hàng của nhà ta làm quan nhỏ ở nha môn, rất lợi hại.”

“Nhà họ Chu? Chưa nghe bao giờ.” Chung Tịch chậm rãi nói.

“Ngươi… Hừ, ta không nói chuyện với người không có kiến thức như ngươi. Ngươi!” Chu Du Hinh bị câu trả lời của Chung Tịch làm nghẹn họng, nàng ta chỉ vào Vân Lạc: “Giờ ngươi quỳ xuống xin lỗi cho ta, để ta tát lại mười cái, ta sẽ bỏ qua cho ngươi, thế nào?”

Vân Lạc nhếch mí mắt, nói: “Sao hả? Làm việc ở nha môn trên huyện thì có thể không nói đạo lý, có thể tùy ý ức hiếp dân chúng bọn ta à? Vậy dân chúng bọn ta còn có đường sống không? Đây không phải là muốn ép chết những người dân không có quyền không có thế như bọn ta sao.”

“Sợ rồi hả? Vì thế tốt nhất ngươi nên thức thời một chút rồi xin lỗi ta.” Chu Du Hinh đắc chí, nàng ta chờ Vân Lạc xin lỗi, còn cảm xúc của những người dân đang đứng xem, nàng ta hoàn toàn không chú ý tới.

“Họ hàng của ngươi là ai? Có quan lại như vậy à? Ta phải đi báo cho tri huyện.”

“Đúng vậy đúng vậy, không thèm coi dân chúng ra gì hết.”

“Muốn ức hiếp thì ức hiếp, vậy dân chúng bọn ta còn đường sống không?”

Dân chúng vây xem bàn tán sôi nổi, thì thầm to nhỏ. Đa số người dân sống phụ thuộc vào nghề nông, bán mặt cho đất bán lưng cho trời, lấy đâu ra họ hàng làm quan. Bọn họ nghĩ nếu mình gặp phải chuyện như vậy thì không khỏi phẫn nộ.

“Họ hàng của ngươi tên là gì? Làm chức vụ gì? Nói ra cho bọn ta nghe thử xem.” Chung Tịch không nhanh không chậm nói.

“Họ hàng nhà ta tên là Chu Trụ Sinh, ông ấy là bác cả của ta, đang làm sư gia ở nha môn.” Chu Du Hinh tưởng hắn sợ nên cao giọng nói.

Vân Lạc và Chung Tịch liếc nhau, hai người không cần bàn bạc cũng đạt được sự thống nhất trong suy nghĩ, đó là kéo bác cả của nàng ta xuống ngựa.

“Thế à? Đi thôi mọi người, chúng ta đến nha môn nhìn cho rõ vị sư gia này, có lẽ bọn họ đã làm không ít chuyện xấu như thế này để chèn ép dân chúng. Đương kim Thánh Thượng của chúng ta đã nói, làm quan phải công bằng chính trực, không được lạm dụng chức quyền, tham ô hủ bại, phải lo nghĩ cho dân chúng.” Vân Lạc nói to, đi thẳng về phía nha môn.

Mọi người vây xem đi theo Vân Lạc với tâm trạng khác nhau, có rất nhiều người chỉ đi xem náo nhiệt, có người ghét cái ác như kẻ thù muốn vạch trần bộ mặt giả dối của người xấu, cũng có những người chỉ đơn giản là muốn ngắm trai xinh gái đẹp.

Chu Du Hinh nhìn nhiều người muốn đến nha môn như vậy, hoàn toàn trái ngược với tình hình như trong dự đoán của nàng ta là sau khi Vân Lạc nghe được sẽ sợ đến mức phải xin lỗi. Điều này đã vượt xa dự đoán của nàng ta, nàng ta không khỏi hoảng sợ, muốn bỏ đi, nhưng bị Vân Lạc túm chặt hoàn toàn không đi được.

Đoàn người kéo nhau đi tới nha môn.

“Người nào đến đây gây chuyện?”

“Nha dịch đại ca, trong nha môn có vị sư gia tên là Chu Trụ Sinh đúng không?” Vân Lạc nói.

“Không sai, đám các ngươi tụ tập ở đây làm gì? Nha môn là nơi quan trọng, không phải chỗ làm xằng làm bậy.” Nha dịch nghiêm túc nói.

“Tiểu nữ Vân Lạc, muốn gặp tri huyện đại nhân, muốn hỏi tri huyện đại nhân xem có phải người làm việc ở nha môn là có thể ức hiếp dân chúng thế nào cũng được đúng không? Tri huyện đại nhân gương sáng treo cao, chắc chắn sẽ cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng. Phiền nha dịch đại ca thông báo giúp một tiếng.” Vân Lạc thoải mái tự nhiên, không sợ nhìn nha dịch.

Nha dịch nghe giọng điệu của cô gái này giống như tới gây chuyện, sắc mặt thay đổi. Hắn ta liếc một nha dịch khác, sau đó một người ở lại, còn người kia thì đi vào thông báo.

Chỉ chốc lát sau, một người đàn ông trung niên gầy gò, sống lưng thẳng tắp, đầu đội mũ cánh chuồn, chắp tay sau lưng đi ra: “Người nào muốn gặp bản quan?”

“Bẩm tri huyện đại nhân, là dân nữ Vân Lạc.” Sau khi Vân Lạc hành lễ đúng tiêu chuẩn, nàng lôi Chu Du Hinh đang đứng sau lưng ra: “Dân nữ và vị cô nương này xảy ra tranh chấp, nàng ta nói mình có một người họ hàng là sư gia, bắt dân nữ phải xin lỗi, nếu không sẽ không bỏ qua cho dân nữ. Dân nữ lo lắng người nhà sẽ chịu tai bay vạ gió vì chuyện này nên muốn hỏi cho rõ ràng, có phải người làm việc ở nha môn đều có thể tùy tiện ức hiếp và làm nhục dân chúng như vậy không? Các cô dì chú bác quanh đây đều là nhân chứng.”

Tri huyện nghe xong thì nhíu mày, ông nhìn Chu Du Hinh: “Lời nàng ta nói có phải sự thật không? Họ hàng của ngươi là ai?”

Bình thường Chu Du Hinh toàn nói suông, người khác vừa nghe một cái đã bị dọa sợ. Hôm nay là lần đầu tiên nàng ta bị kéo tới gặp tri huyện, lúc đứng ở nha môn, nàng ta mới nhận ra dường như mình đã gây ra họa lớn.

Nàng ta sợ tới mức mặt tái nhợt, môi run rẩy, trả lời ngắc ngứ: “Không… Không phải, ta… Ta chỉ muốn nàng ta xin lỗi, nàng ta tát ta ba cái, mặt ta… Giờ đã sưng vù rồi.”

Tri huyện liếc mắt nhìn gương mặt giống như đầu heo của nàng ta, nói: “Ông nói ông có lý bà nói bà có lý, ai đứng ra nói xem đã xảy ra chuyện gì?”

Mọi người cúi đầu, sợ mình bị gọi lên, tri huyện đấy, có người cả đời chưa từng gặp, chỉ nhìn thôi đã thấy sợ.

Chung Tịch tiến lên một bước, hành lễ với tri huyện rồi nói: “Thảo dân Chung Tịch, là biểu ca của Vân Lạc, đã chứng kiến toàn bộ sự việc, sẵn sàng kể lại những gì mắt thấy tai nghe.”

“Chuẩn.” Tri huyện nói.

“Hôm nay, biểu muội dẫn thảo dân đi dạo trên đường, lúc đang chơi vui vẻ thì cô nương này chặn đường đi của chúng ta, nàng ta hỏi quan hệ của biểu muội và Trương Thanh Lực…” Chung Tịch không nhanh không chậm, nói từ đầu tới cuối câu chuyện, kể lại rất khách quan.

Dân chúng nghe xong liên tục gật đầu, bày tỏ đúng như những gì Chung Tịch nói, còn chỉ trỏ Chu Du Hinh.

Sau khi tri huyện nghe xong thì nhìn xung quanh một vòng, thu hết phản ứng của mọi người vào mắt. Một người tự nhiên thoải mái đúng mực, một người mặt mày tái nhợt, trong mắt còn mang theo sự sợ hãi, không hề phản bác, phản ứng của dân chúng cũng chứng minh tính chân thực của chuyện này.

Vốn chỉ là hai cô nương cãi nhau, nếu liên quan đến việc Chu Trụ Sinh sử dụng quyền lực để đạt được lợi ích cá nhân thì phải điều tra rõ ràng. Khẩu dụ của đương kim Thánh Thượng là: Công bằng chính trực, không lạm dụng chức quyền và tham ô hủ bại, phải lo nghĩ cho dân chúng.

Nếu Chu Trụ Sinh thật sự mượn danh sư gia của nha môn để tùy ý ức hiếp dân chúng, vậy phải nhổ chiếc răng sâu này đi.

“Đi gọi Chu sư gia ra đây.” Tri huyện nói.

Chu Du Hinh toát mồ hôi lạnh. Nếu gọi bác cả ra, vậy nàng ta có làm ảnh hưởng đến bác cả không? Sớm biết vậy đã…

“Hai đương sự tiến lên một bước.” Tri huyện nói.

“Dân nữ Vân Lạc.” Vân Lạc đứng dậy trước, hành lễ.

Vị tri huyện này là quan thanh liêm, một lòng vì dân chúng, công chính liêm minh, chưa bao giờ nhận đồ của dân, cho dù là rau dưa không đáng tiền, ông cũng không lấy, là vị quan tốt trên thị trấn. Cũng vì như thế, nàng mới có thể đưa Chu Du Hinh đến nha môn.

“Dân nữ… Chu Du Hinh.” Chu Du Hinh chưa thấy cảnh tượng này bao giờ, nàng ta sợ hết hồn hết vía, học dáng vẻ của Vân Lạc để hành lễ.

Tri huyện vuốt râu, nhìn Vân Lạc, trong mắt mang theo chút tán thưởng. Cô gái này không tệ, đúng mực, tự nhiên hào phóng. Còn người kia thì thua kém hơn nhiều, cả người run rẩy, cũng không biết sao nàng ta dám nói xằng nói bậy.

“Tri huyện đại nhân.” Một người đàn ông có vẻ ngoài tròn trịa đi tới, nói.

Ông ta thản nhiên quan sát mọi người xung quanh, lúc nhìn thấy cháu gái Chu Du Hinh của mình, ánh mắt ông ta tối sầm lại, có linh cảm xấu.

Tri huyện nói: “Ngươi làm sư gia bao nhiêu năm rồi?”

“Bẩm đại nhân, thuộc hạ làm sư gia được 5 năm rồi ạ.” Chu Trụ Sinh khom lưng, cung kính nói.

“Năm năm à, còn nhớ lúc ngươi mới vào nha môn, gầy đến mức quần áo rộng thùng thình, bây giờ đã mượt mà tròn trịa hơn rất nhiều.” Tri huyện nhìn ông ta chằm chằm, như cười như không nói.

“Bẩm đại nhân, thuộc hạ… Thuộc hạ dễ béo, còn… còn bị béo giả.” Chu Trụ Sinh toát mồ hôi, lưng càng cúi gục xuống, giọng điệu cũng càng thêm cung kính.

“Ngươi có biết vị này không?” Tri huyện chỉ Chu Du Hinh rồi nói với Chu Trụ Sinh.

“Bẩm đại nhân, hạ quan biết ạ, cô gái này là… cháu gái của hạ quan. Không biết con bé đã phạm lỗi gì?” Chu Trụ Sinh ngẩng đầu nhìn lướt qua, thử hỏi.

“Nàng ta phạm lỗi gì thì người làm bác cả như ngươi cũng sẽ giải quyết giúp nàng ta đúng không?”

“Sao có thể thế được? Thuộc hạ làm việc theo lý lẽ chứ không thiên vị người thân họ hàng, chuyện nên thế nào thì sẽ làm thế ấy.” Chu Trụ Sinh xoay chuyển đầu óc nhanh chóng, trả lời rất khôn khéo.

“Vậy ngươi nói xem bôi nhọ thanh danh của nữ tử phải bị tội gì?” Tri huyện liếc nhìn Chu Du Hinh, chậm rãi nói.

“Theo điều 231 của luật pháp đương triều, người bôi nhọ thanh danh của phụ nữ sẽ bị đánh hai mươi đại bản, nếu phạm tội nghiêm trọng sẽ bị đánh năm mươi đại bản, phải đăng thông báo làm rõ sự việc và bị phạt hai năm tù.” Chu Trụ Sinh vừa trả lời, vừa nhìn cháu gái ông ta, nhìn gương mặt hoảng loạn và tái nhợt của cháu gái, trong lòng ông ta thắt lại.

“Được, xem ra ngươi vẫn nhớ rõ luật pháp đương triều, vậy ngươi còn nhớ khẩu dụ của đương kim Thánh Thượng không?”

“Tất nhiên ạ. Thánh Thượng đã có khẩu dụ: Công bằng chính trực, không lạm dụng chức quyền và tham ô hủ bại, phải lo nghĩ cho dân chúng.” Chu Trụ Sinh trả lời, liên tưởng đến cuộc nói chuyện lúc trước, trong lòng ông ta mơ hồ có một suy đoán không tốt.

Chu Du Hinh nghe cuộc nói chuyện của hai người họ thì ngu người. Nàng ta không ngờ rằng mình chỉ nói mấy câu đã sắp bị đánh hai mươi đại bản.

Bị đánh đã đành, nếu bác cả bị mất chức sư gia vì nàng ta, nàng ta không dám tưởng tượng người trong nhà sẽ đối xử với nàng ta như thế nào. Nàng ta đã đến tuổi cưới xin, nếu xảy ra chuyện này, sau này nàng ta…

“Được rồi.” Tri huyện nói, ông nhìn về phía Chu Du Hinh và Vân Lạc: “Đây vốn là chuyện cãi vã của hai cô gái các ngươi, vẫn chưa lên công đường. Giờ các ngươi muốn giải quyết riêng hay là lên công đường?”

“Giải quyết riêng ạ.” Chu Du Hinh nói không chút do dự. Nàng ta không muốn bị ăn đánh, càng không thể liên lụy đến bác cả, thế nên không thể lên công đường, tuyệt đối không thể lên công đường.

“Lên công đường.” Ánh mắt Vân Lạc kiên định, nàng tuyệt đối không để cho bọn họ có cơ hội làm tổn thương cha mẹ.

“Ta không so đo việc ngươi tát ta ba cái, ngươi khỏi phải lên công đường.” Chu Du Hinh kéo tay áo Vân Lạc. Giờ phút này nàng ta vô cùng hối hận tại sao lúc trước phải chặn đường Vân Lạc, tại sao lại nói chuyện mà không suy nghĩ cơ chứ.

Vân Lạc rút ống tay áo từ trong tay nàng ta ra, nói: “Tốt nhất là lên công đường, lỡ may ngày nào đó nhà ta bị người ta hãm hại thì đã quá muộn. Không bằng bây giờ cứ nói cho rõ ràng.”

Ánh mắt nàng như có như không liếc về phía Chu Trụ Sinh.

“Tri huyện đại nhân, cứ lên công đường đi, theo luật pháp đương triều chúng ta...” Vân Lạc hô.

“Không!” Chu Du Hinh lớn tiếng cắt ngang, giọng điệu vô cùng bén nhọn. Nàng ta tiến lên, hốt hoảng nói: “Tri huyện đại nhân, chúng ta không lên công đường, giải quyết riêng, giải quyết riêng. Có thể để bọn ta thương lượng một chút không?”

Tri huyện không có biểu cảm gì, vẻ mặt nghiêm túc: “Vậy các ngươi nhanh lên, bản quan còn có việc phải làm.”

Chu Du Hinh vội vàng kéo Vân Lạc đến một góc, trên mặt nàng ta đã sớm mất đi vẻ kiêu căng ngạo mạn lúc trước, nàng ta hoang mang rối loạn, trong ánh mắt mang theo sự cầu xin: “Giải quyết riêng đi, là lỗi của ta, ta không nên nói xằng nói bậy, ngươi muốn làm thế nào cũng được. Ta xin lỗi ngươi, rất xin lỗi ngươi.”

Thấy Vân Lạc không nói lời nào, mặt cũng lạnh tanh, nàng ta nói tiếp: “Giải quyết riêng được không? Ta không bắt ngươi xin lỗi, cũng không truy cứu việc ngươi tát ta ba cái, sau này cũng sẽ không tìm ngươi gây chuyện, càng không bảo bác cả ta gây rắc rối cho ngươi. Ta chỉ dọa ngươi thôi, ai biết ngươi lại coi là thật, hu hu.”

Chu Du Hinh càng nói càng thấy oan ức, rõ ràng người bị đánh là nàng ta, bây giờ người chật vật xin làm hòa cũng là nàng ta. Nàng ta mới nói được mấy câu đã không nhịn được phải bật khóc.

Vân Lạc nhìn dáng vẻ xấu xí của nàng ta, như thể trước mắt có cái đầu heo đang khóc lóc với mình, nàng im lặng một lát rồi do dự nói: “Muốn giải quyết riêng cũng được, trừ khi…”


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.