Bị Bán Sang Cao Miên, Ta Triệu Hồi Tổ Chức Áo Đen!

Chương 8: Vanna, người phiên dịch địa phương



Chương 8: Vanna, người phiên dịch địa phương

Tầm giữa trưa, ở một góc khác của thành phố, trong một căn trọ cũ ở vùng ngoại ô.

Nhìn độ nứt nẻ cùng hàng tấn rông rêu bám trên tường là biết căn trọ này chắc đều già bằng nửa đời người.

Một tên thanh niên ăn mặt chỉnh tề bước xuống cầu thang với hai đường lan can rỉ sét ở hai phía, cảm giác chỉ cần một bước đạp hụt là mấy thanh sắt rỉ này khó lòng đỡ được thể trọng của một đứa nhóc chứ đừng nói người lớn.

Ken két ~

Rắc —

Cầu thang kêu lên một tiếng, chỉ có trời mới biết thanh sắt nào vừa gãy, chỉ là cái người đang đi trên đó không có cảm giác gì.

Người thanh niên này tên Vanna, hắn cảm thấy hôm nay là một ngày may mắn hiếm hoi trong đời.

Với một sinh viên vừa ra trường như Vanna, trong tình huống gia cảnh nghèo khó, lại chẳng có nổi một chút nhân mạch thì muốn tìm một công việc đúng chuyên ngành phù hợp với bằng cấp tuyệt đối là độ khó cấp địa ngục.

Hắn đã nộp hàng chục bộ hồ sơ, tham gia cả chục cuộc phỏng vấn, nhưng thứ nhận về chỉ là những cái lắc đầu thờ ơ.

Lý do rất đơn giản, bằng cấp từ một ngôi trường hạng xoàng, lại không có điểm gì nổi bật, bởi lẽ suốt những năm đại học, Vanna vừa phải học, vừa còng lưng làm việc để nuôi hai đứa em.

Tốn bao năm đèn sách, tiêu sạch tiền tích góp của cả gia đình để có được tấm bằng, cuối cùng lại chẳng dùng được vào đâu, đều nói học tập là con đường ngắn nhất để thành công, nhưng không phải ai cũng làm nổi, ít nhất Vanna tự nhận không làm được.

Không còn cách nào khác, Vanna đành xin vào làm công nhân trong một xưởng đóng gói của ông chủ người hoa.

Một ngày làm mười sáu tiếng, công việc cực khổ là vậy, luôn phải đứng không được ngồi đều muốn gãy cái lưng, nhưng lương bèo bọt chẳng được mấy đồng, nuôi hai đứa em đến trường còn còn hụt trước hụt sau chứng đừng bảo dư dả.

Vanna đã rất cố gắng, tưởng chừng như quen thuộc từng ngày nhàm chán lập đi lập lại giống người máy rồi, nhưng ông trời luôn thích ép người nghèo khó.

Đứa em gái nhỏ nhất bị t·ai n·ạn, tên khốn lái xe bỏ trốn, cảnh sát địa phương lại chẳng buồn truy tra khi không có phong bì.

Không có bồi thường, chỉ riêng tiền viện phí đã suýt đè c·hết hắn, ứng lương hai tháng, lại thêm vay nợ...có thể làm đều làm, nhưng vẫn còn thiếu hai ngàn đô mới đủ tiền phẫu thuật.

Bệnh viện báo hạn bốn ngày, trong bốn ngày không giao viện phi thì đành phải lùi lại cầu cách khác với giá rẻ hơn, mà rẻ hơn thì chỉ có cắt cụt chi.



Chẳng còn mấy ngày nữa là đến hạn, Vanna rất mờ mịt, không biết nên làm thế nào cho phải.

Em gái thì nằm viện chưa khỏi, cần bù viện phí phẫu thuật, chủ nợ ban đầu thì hai ngày trước đã gọi điện cảnh cáo, dám trễ hẹn thì chào tạm biệt với hai ngón tay đi là vừa.

Vanna sắp tuyệt vọng rồi, nhưng may mà trời không ép ai vào ngõ cụt không lối thoát.

Ai biết được hôm nay hắn vừa mang vẻ mặt u ám ra cửa thì nhận được cuộc gọi của người bạn cùng thời đại học liên hệ, muốn giới thiệu cho mình một công việc phiên dịch toàn thời gian.

Dĩ nhiên, cái đáng để mừng như điên nhất là phía thuê đồng ý trả một ngàn đô một tháng.

Một ngàn đô!

Đây tuyệt đối là mức lương trên trời với một thành phố nhỏ cạnh biên giới.

Theo như Vanna biết, ở địa phương mình dù là người có kinh nghiệm phiên dịch thì kiếm được năm sáu trăm đô một tháng đã là cao lắm rồi.

Với người mới không có bao nhiêu kinh nghiệm như mình lại một ngàn đô?

Vanna k·hông k·ích động mừng như điên không được, thầm nhủ nhất định phải làm cho bằng được phần công gác này.

Tiền nợ có thể trả, viện phí có hi vọng!

Mặc dù nghe một ngàn đô rất khả nghi, nhưng có bạn thân bảo đảm nên Vanna quyết định liền làm liều một lần.

Tuy vậy, bảo đảm thì bảo đảm, nhưng Vanna sống cơ cực từ nhỏ, lăn lộn tại xóm nghèo, nhìn nhiều biết nhiều nên tất nhiên không phải người ngu, hắn rất rõ ràng phía ông chủ thuê mình không phải dạng bình thường.

Có mờ ám là rõ!

"Mờ ám thì thế nào, không liều cũng c·hết, thế thì làm liều đi Vanna!"

Vậy là sau khi bạn học liên hệ, Vanna quay về căn nhà xập xệ, bỏ đồ công nhân, thay bằng bộ quần áo tươm tất gọn gàng nhất có thể liền theo địa chỉ tới một nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô thành phố.



Vanna nhìn xe taxi đi xa, lại quan sát nhà kho bỏ hoang mà trong lòng chợt lạnh đi một nửa.

Dù có đoán trước, nhưng khi thấy cái nhà kho bỏ hoang trước mắt, xung quanh vắng người vẫn khiến Vanna phải nuốt một ngụm nước bọt lo ngại.

Có một chút ý nghĩ lùi bước lóe lên trong óc nhưng nhanh chóng bị chính hắn bóp tắt.

Không vì cái gì, chỉ vì đối phương ứng trước lương cho nửa năm là sáu ngàn đô, một nửa số tiền vừa nộp vào bệnh viện yêu cầu phẫu thuật ngay cho em gái.

Đã dùng tiền, thế nên hắn muốn đến thì đến, không muốn đến cũng phải đến.

"Chỉ cần không phải bắt ta đi mổ nội tạng, chuyện gì cũng có thể bàn"

Mỗi bước chân như nặng trăm ngàn cân, có điều Vanna lựa chọn để lại tia phòng bị cuối cùng, đó là điện mời đối phương đến cổng nhà kho gặp mặt.

Ít nhất chỗ này còn có xe qua lại không phải sao?

Sau đó Vanna liền thấy một người áo đen với thân hình cao to, đeo một cặp kính đen đi về phía mình.

Vanna nhanh chóng lên đón, hai tay hắn chắp trước ngực để cai gần cằm, cúi thấp đầu xuống đung cách thức chào hỏi của người Cao Miên.

"Chum reap suor"

Giao lưu mười phút, nhìn người áo đen quay về nhà kho, Vanna lặng lẽ lau mồ hôi trên trán.

Vừa rồi áp lực quá lớn, đối phương cho hắn một cảm giác tràn đầy lực uy h·iếp, ánh nhìn phía sau cặp kính đen khiến mình phải cẩn thận lời nói hết mức có thể.

May mà kết quả rất tốt, đối phương không tính khó trò chuyện.

"Là người Đông Doanh? Mà mà chưa quên tiếng Anh từ thời đại học, ít nhất giao lưu dư xài"

Vanna thở phào một hơi, lại nhùn về phía tay.

Đó là một cái cặp đen, hắn vừa được xem qua, bên trong là mấy xấp đô la thật dày, ít cũng có hai chục ngàn đô!

Vanna quay đi móc điện thoại gọi một chiếc taxi.



Ông chủ vừa giao công việc, bảo hắn đi thuê một căn hộ vắng vẻ nhưng phải đủ tiện nghi, ngoài ra phải dùng giấy tờ của mình đứng tên.

"Thuê một căn hộ vắng vẻ thì dễ dàng, nhưng Brozen Planet? Nghe quen quen, hình như đã gặp qua ở đâu?"

Trong lúc hắn còn suy tư, xe taxi đã tới.

"Bác tài, tới đường Creampus"

"Được"

Brozen Planet?

Nghe không giống tên công ty...

Vanna có chút bất đắc dĩ, ông chủ bảo tìm hiểu về nơi đó, hắn hỏi thêm chi tiết thì đối phương nói chỉ biết vậy.

Ngẫm nghĩ một hồi, Vanna lại móc điện thoại.

Hắn lật dãy số, nhanh chóng kéo xuống tìm tới một cái tên quen thuộc..."Ritha"

Nếu hắn nhớ không lầm người bạn thời thơ ấu trong xóm nghèo này bỏ học từ sớm, mấy năm nay thường xuyên lăn lộn ở phố làng chơi, làm bảo kê cho gái đứng đường tại đó.

Chắc hẳn sẽ biết một số chuyện, ít nhất hiểu biết hơn bản thân nhiều, ngoài ra xem ông chủ bề ngoài không giống người tốt, khả năng cao nơi hắn tìm kiếm cũng không tốt đẹp đi nơi nào.

Reng reng —

Chuông reo một hồi, Ritha mới bắt điện thoại.

Hai người trò chuyện thăm hỏi một hồi, Vanna mới vào ý đồ chính.

"Ritha, mày có biết nơi nào tên Brozen Planet không?"

"Ừm? Casino?"

"Được, hiểu rồi, cảm ơn nhiều, hôm nào rảnh hội họp mới tí"

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.