Gin lạnh lùng quất một điếu thuốc, ánh mắt nhìn về góc phố, trước một con hẻm có tên đầu đường xó chợ đang đứng.
Thu hồi hắn ánh mắt, liền quay sáng ra lệnh.
"Đi tìm một tên phiên dịch có chút kiến thức tại địa phương tới đây, hai giờ tập hợp tại nhà kho ban đầu"
"Biết rồi đại ca, cứ yên tâm giao cho ta"
Vodka nghe lệnh đi ngay, Gin không đáp lời, vẫn ẩn núp tại một góc lạnh lùng rít điếu thuốc, cứ như ác lang lặng lẽ quan sát bên đường.
Hắn thấy rồi.
Một tên đầu đường xó chợ, đang đứng tựa vào bức tường gạch xám xịt.
Đối phương mặc áo ba lỗ màu trắng, quần áo cũ có hơi bẩn thỉu, tay đeo nhẫn bạc đang không ngừng cầm bao thuốc rỗng lắc qua lắc lại, một tay khác lại đút túi, nhìn lấc ca lấc cấc.
...
Ắt xì!
"Ai chửi bố đấy?!"Poeu đứng trước con hẻm bỗng dưng hắt xì một cái, khó chịu xoa mũi, trong lòng lập tức mắng to.
Nhưng ngay sau đấy liền thấy một con ả ăn mặt mát mẻ đi tới hắn ngay tức khắc đổi mặt.
Rất bực bội, nhưng ngay lập tức, hắn nở nụ cười nham nhở khi thấy một con ả ăn mặc hở hang đang tiến lại gần.
Poeu nhanh chóng đổi mặt, hắn cười hề hề bước lên chào đón, thuận tiện mời đối phương vào hẻm.
"Buổi sáng tốt lành chị Kara, hôm nay cần bao nhiêu đây"
Kara là một trong những gái đứng đường có máu mặt ở đây, liếc hắn một cái, nhả khói thuốc, giọng lười biếng.
"Như cũ đi"
"Okay"
Poeu gật đầu cái rụp, nhanh chóng rút ra mấy gói nhỏ màu trắng trông như bột mì.
Không cần nhiều lời, hai người nhanh chóng bắt nhịp giao dịch, một tay giao tiền, một tay giao hàng, vô cùng nhanh gọn.
1,2,3...đủ rồi
Poeu đếm kỹ, sau đó nhét xấp tiền vào túi quần vui vẻ huýt sáo tiễn khách mở hàng rời đi.
Ở một góc xa, Gin vẫn lặng lẽ quan sát.
Hắn trầm mặc h·út t·huốc, nhìn Poeu tiếp đón từng vị khách một, hết đợt này đến đợt khác.
Hắn chờ, kiên nhẫn sau từng lần giao dịch, vẻ mặt không thay đổi như đang suy tính đều gì.
Sau hơn ba mươi cuộc trao đổi, cuối cùng Poeu vươn vai một cái, lắc lắc người rồi quay đầu rời đi, Gin thấy vậy tiện tay ném điếu thuốc xuống đất, dẫm tắt lửa.
Kế đó yên lặng bám theo sau.
Poeu không biết sau lưng mình có kẻ mang ác ý đi theo, mà vô cùng vui mừng giữ chặt túi túi trong quần, đi một mạch ba phút, cuối cùng bước vào một đoạn đường đầy vũng nước dơ bẩn.
Hai bên đường là những căn nhà, lều vải xập xệ, từng con người cùng khổ đang làm đủ loại công việc tay chân với khuôn mặt lấm lem.
Qua một đoạn, lại thấy gái đứng đường bận váy ngắn hé môi đỏ hồng mời gọi, trong khi đám đàn ông say rượu, hoặc thậm chí là có kẻ dám cả gan móc ống chích ngay bên vệ đường.
Âm thanh ồn ào rối bời, cùng với mùi h·ôi t·hối tanh tưởi từ những bãi phân, bãi ói, nước thải dưới chân...đủ sức khiến bất kỳ người xa lạ nào khó chịu, nhưng với một kẻ sinh ra ở đây như Poeu thì chỉ là chuyện thường ngày mà thôi.
Đây là khu ổ chuột Charkaor, nơi hỗn loạn bậc nhất thành phố sát biên giới với hơn mười ngàn cư dân sống dưới mức nghèo khó, thu nhập một ngày không quá hai đô, thường còn thấp hơn nữa.
Ở khu Charkaor chủ yếu là dân lao động cực nhọc, t·ội p·hạm, gái đứng đường, cùng thành viên bang phái địa phương,...nhân khẩu hỗn tap, thậm chí có thể xưng "tam giáo cửu lưu".
Ngoài ra, vì là thành phố giáp biên giới nên chỗ này còn nơi thích cho những tên t·ội p·hạm vượt biên tránh né truy nã của chính quyền sở tại tróc nã.
Nhân khẩu phức tạp thì đương nhiên cái tệ nạn đi kèm theo đó là m·ại d·âm, hàng trắng, buôn người,...càng là nhiều không tả xiết.
Cộc, cộc...
Lần theo từng ngõ hẻm, Poeu bước vào giữa khu ổ chuột, đi qua những con đường tối tăm chất đầy rác rưởi, bay vào mũi là mùi h·ôi t·hối của cống rãnh.
Cuối cùng, hắn quẹo vào một con hẻm hẹp, nơi hai bức tường cao ba mét bao bọc, không có bóng dáng nhà dân, chỉ có ánh sáng mờ mờ le lói từ phía trong.
Chỉ thấy ở tận cùng con hẻm, một cánh cửa sắt đóng chặt hiện ra, phía trên treo lủng lẳng một chiếc đèn nê-ông nhấp nháy, ánh sáng xanh nhạt phản chiếu trên mặt đất loang lổ vết bẩn.
Đến!
Poeu sinh ra ở khu ổ chuột, dĩ không thể sạch sẽ, mấy ai thực hiện nổi câu "sinh ra trong bùn mà không nhiễm mùi bùn" cơ chứ, hơn nữa hắn không hề theo đạo phật.
Hắn là đàn em, cũng như một tay bán lẻ hàng trắng cho đại tẩu Kram Tea, đối phương là tình nhân của tay trùm bột mì lớn mạnh nhất Charkaor.
Hôm nay, hàng bán nhanh hơn thường lệ, nên Poeu quyết định đến tìm đại tẩu lấy thêm một mẻ, tranh thủ kiếm chút đỉnh, nhưng hắn không biết mình sắp mang họa hại c·hết cả cái đường dây này.
Poeu gõ cửa vài cái, một khe nhỏ trên cửa trượt ra, ánh mắt dò xét bên trong nhìn hắn một thoáng, sau đó cửa mở hé.
"Poeu? Về làm gì, còn tưởng mày phải bán hàng hoặc đi lắc lắc lư lư trong vũ trường rồi chứ?"
Cửa mở, lộ ra một tên xăm trổ với dáng vẻ đầy hung tợn phía sau, trên bàn gần đó đặt một thanh gậy sắt, hông hắn còn hơi phình ra rõ ràng là đang giắt súng.
Poeu chỉ nhìn cái liền lập tức thu hồi ánh mắt cười cười đáp lời:
"Anh Chaye, hôm nay bán hàng hết hơi sớm, nên em đến lấy thêm một ít"
Chaye nhếch mép:
"Hắc, có chí tiến thủ đấy, tối nay bán xong thì bao anh mày vài em gái dễ thương chứ hả?"
"Ách, chỉ rượu thì được..."
"Keo kiệt, cút vào đi!"
Chaye nhếch mép bỏ cho tên này vào trong, thấy Poeu vào sâu rồi hắn liền muốn quay lại chốt cửa, ban nãy đón người chỉ kịp kéo sát thôi.
Nào ngờ hắn vừa lại gần...một họng súng đen ngòm chui qua khe hở ở cửa.
Chaye trợn trừng mắt, nhưng chưa kịp phản ứng...
Phanh —
Phịch!
Một t·iếng n·ổ trầm đục vang lên, theo sau là máu bắn tung tóe.
Nhìn lại, giữa trán Chaye là một cái lỗ máu sâu hoắm, cả người hắn ngã gục ra đất, nhưng cũng vì thế tạo nên chút động tĩnh, lập tức có hai người bước ra từ phòng lân cận rõ ràng là ra xem xét tình hình.
Cả hai vừa lộ chân, ngay lúc này cửa sắt được đẩy vào trong, tức thì lộ diện một thân ảnh tóc bạc, quần áo toàn thân đen kịt với đôi mắt lãnh đạm, trong tay là một khẩu Beretta 92FS với ống giảm thanh.
"Mày là ai?"
"Chị Tea nguy hiểm!"
Phanh, phanh —
Chỉ kịp kinh hô một tiếng, sau hai phát súng hai tên lôm côm đầu xanh liền biến thành hai cỗ t·hi t·hể biết giữ im lặng.
Người nam nhân tóc bạc bước qua vũng máu, nghe rõ âm thanh hỗn loạn vọng tới từ phía trước, cả tiếng chân dồn dập tiến lại gần, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên nở một nụ cười đáng sợ.
Phanh,...
Phanh, phanh, phanh...
Qua một lát trong căn phòng ở cuối nhà.
Nam nhân tóc bạc hơi cúi người, đặt nòng súng vẫn còn nóng rực do vừa mở gần chục phát đạn lên đầu một nữ nhân khá xinh đẹp.
Dáng dấp không tồi, mỗi tội trên cô ta có khá nhiều mực, nhất là ở chỗ hai ngọn núi phập phồng hở hang do ăn mặc mát mẻ, ngay chỗ lềnh bềnh đó xăm hình một con hồ điệp đang đập cánh.
"Cô biết tiếng Anh không?"
Cạch
"A"
Kram Tea kêu đau, dùng một tay che vai trái, nơi đó thấm đẫm máu đỏ tươi, chợt nghe kẻ áo đen đáng sợ trước mắt mở miệng bằng tiếng Anh.
Không quá năm phút sau, tên nam tóc bạc lại xuất hiện ở cửa ra vào, trên tay còn cầm một cái túi đen phình to, không biết chứa cái gì bên trong.