Bị Bán Sang Cao Miên, Ta Triệu Hồi Tổ Chức Áo Đen!

Chương 6: Đồng hương, Lê Ánh Trúc



Chương 6: Đồng hương, Lê Ánh Trúc

Tên thấp bé hơn có lẽ là thê thảm nhất, cả hai mắt đều sưng húp, nhất là con bên trái đều đầy tơ máu, chỉ có trời mới biết có ổn hay không.

Ngoài ra cơn đau khiến cả hai rên rỉ mãi không thôi.

Về phần cô gái kia thì đỡ hơn một chút, nhưng da thịt trên hai cánh tay đều có những vết sẹo bầm đỏ, thậm chí trên chân cũng có.

Nhìn thấy dấu vết này, ánh mắt Trần Diện chợt lóe lên.

Là do chích điện.

Hắn không xa lạ gì với loại thương tích này, chính hắn cũng từng bị như vậy, vết sẹo vẫn dính trên da thịt đến giờ.

Không ai nói gì thêm, đầu trọc dựa lưng vào tường muốn chợp mắt thêm một chút lấy sức, nhưng hai tên kia rên rỉ bên tai cứ như có ba ngàn sáu trăm con ruồi kêu ầm ỉ.

Tổ cha! Phiền c·hết đi được!

"Ô..."

"A"

"Cmn! Câm mõm hết lại!"

Trần Diện kinh ngạc nhìn đầu trọc gầm to, sau đó nhảy bật lên, một phát nộ long cước đá thẳng vào bụng tên lùn ở gần nhất.

Tên kia ăn một đá vào bụng cả người cong lại như con tôm luộc, thậm chí còn nôn cả dịch dạ dày ra ngoài, mùi tanh hôi khiến Trần Diện theo bàn năng xích mông lùi ra xa.

Vì trong bụng chẳng có chất béo gì, nên tên lùn nôn ra toàn dịch, đợi một hồi mới thở dốc không nôn nữa, sau đó cố gắng mở miệng...

"@-@&@-@&"

Trần Diện: ???

Nói cái gì? Ngôn ngữ gì?

"หุบปาก" (Khép mõm vào)

Đầu trọc cũng mắng lại một câu, và tất nhiên là Trần Diện cũng chẳng hiểu, hắn nghe mà mơ hồ, vô ý thức nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Cái quái gì thế?"



Hắn thông thạo tiếng mẹ đẻ, tiếng Anh, cùng một chút tí ti tiếng Cao Miên với tiếng đại lục, còn cái ngôn ngữ là lạ kia thì thua rồi.

Đâu trọc bị làm cho mất cả ngủ, nghe giọng quay sang thấy đồng hương đang ngó thì thuận miệng giải thích:

"Thằng đó nói ngôn ngữ Vạn Tượng"

"Ra vậy"

Nghe vậy, Trần Diện chợt nhớ đến hôm qua đối phương có nói nơi này sát biên giới Vạn Tượng, nên có người bị lừa bán từ bên đó qua cũng không lạ.

Ăn một cước, hai tên kia thật im rồi, có đau cũng cố mà nhịn, mặc dù đau đến mức mặt mày méo xệch, nhưng không ai dám phát ra tiếng rên nào nữa.

Phải biết chỉ nhìn từ bề ngoài ông anh đầu trọc vẫn rất có lực uy h·iếp, cái đầu bóng loáng không nói, hai mắt còn trừng to suốt, cạnh mắt có một vết sẹo như rết cực kỳ dữ tợn.

Dù sao…

Từ bề ngoài ông anh đầu trọc trông thật sự đáng sợ, tương đối có lực uy h·iếp.

Cái đầu bóng loáng kết hợp ánh mắt trừng to như muốn ăn thịt người, bên cạnh mắt còn có một vết sẹo dài như con rết, nhìn dữ tợn không khác gì giang hồ thứ thiệt.

Nhiêu đó còn chưa xong, gã mặc cái áo ngắn tay lộ ra cơ bắp chắc nịt, ở tay còn có hình xăm sói xám vô vùng bá khí.

Cả người không tính cao, chưa tới một mét bảy, nhưng vai u thịt bắp đủ lực lưỡng, dù kém chút nếu so với tên mập người đại lục, nhưng vãn dư sức đánh hai tên đằng kia phải ngoan ngoãn.

Thấy đầu trọc bò về cái ổ của mình, Trần Diện chợt nhớ lại mình chưa biết tên đối phương, cứ tự gọi đầu trọc đầu trọc mãi cũng hơi kỳ.

"Mà ông anh, hình như vẫn chưa biết tên?"

Đầu trọc mở mắt ngóc đầu lên liếc hắn một cái, chậm rãi đáp: "Gọi Sáu Trọc là được, hồi còn ở ngoài bắc ai cũng gọi thế"

"Còn chú em mày?"

"Trần Diện, tới từ nam"

Sáu Trọc cũng có hứng trò chuyện, nhìn Trần Diện từ trên xuống dưới, bĩu môi. "Nhìn non chẹt thế này...học sinh hả?"

Trần Diện nhún vai:

"Không, đi làm rồi, chỉ là…hơi tham một chút nên bị lừa sang đây"



"Thằng nào chả bảo một chút, rồi lại đưa mạng mình vào"

So với hôm qua cả hai đều rất đuối, hôm nay được ngủ hồi lại chút sức có có tâm trạng trò chuyện.

Thấy cả hai nói chuyện phiếm hăng say, thì một bóng người chậm rãi tiến lại gần, là cô gái nãy giờ vẫn co mình ở góc phòng như sợ người lạ.

Cô nàng hơi do dự rồi mới lên tiếng, giọng nhí nhí:

"Cái này...hai anh cũng bị lừa sang?"

"Ồ?"

"Nha?"

Cả Trần Diện và Sáu Trọc đều quay sang nhìn, một người hơi kinh ngạc, một người lại có chút ngoài ý muốn.

"Lại gặp đồng hương rồi?" Sáu Trọc thoáng kinh ngạc.

Dù sao nơi đây gần biên giới Vạn Tượng, chứ không phải vùng cửa khẩu phía đông sát Đại Nam, nên lí ra tỷ lệ gặp đồng hương không cao lắm mới phải.

Sáu Trọc ở vùng này cũng được nửa năm rồi, chủ yếu gặp người Miến cùng Vạn Tượng là nhiều, người Đại Nam ngược lại rất ít.

Nên khi gặp một đồng hương nữ ở đây, Sáu Trọc cảm thấy hơi ngoài ý muốn.

"Cô em tên gì, đến từ chỗ nào?" Trần Diện thuận miệng hỏi.

Khi này mới nhìn kỹ đối phương, không thể nói xinh đẹp cỡ nào, nhưng trông thanh tú tương đối thuận mắt.

Ngũ quan nhu hòa, Trần Diện còn thấy một cỗ quật cường ẩn trong đó.

Đặc biệt là nữ, nhưng lại để một đầu tóc ngắn, trông có vẻ giống tomboy, nhưng khí chất hiền dịu lại không hẳn thế.

Thấy một anh chàng chạc hai mươi hỏi, cô nàng bất chợt bị thu hút bởi hai chân đối phương, chỗ đó thả lỏng, thậm chí bị quẹo ngược một cách bất thường.

"Đừng ngó, hai chân bị bọn nó đánh gãy mà thôi"

"A? Em xin lỗi" Nhận ra ánh mắt của bản thân có chút mất lịch sự, cô nàng lộ vẻ áy náy vội trả lời câu hỏi ban đầu.

"Em tên là Lê Ánh Trúc, quê ở vùng Cửu Long, năm nay mười bảy, nhà có ông bà nội, ông bà năm nay...ngoài ra hai đứa em họ đang sống cùng nhà, em gái lớn đang học tại..."



Trần Diện: ???

Chi tiết thế?

"Được rồi, được rồi, em đang giới thiệu cho phỏng vấn xin việc đó hả? Kỹ càng thế làm gì"

"..." Lê Ánh Trúc lập tức lúng túng xẹp miệng, có hơi đỏ mặt, đều do lòng bất an quấy phá mới vậy

Trần Diện buồn cười, có chút không biết nên nói gì.

Cứ có ảm giác...đần đần?

Mà cũng đúng, đần mới bị lừa bán qua đây...

Chờ đã hình như mình cũng thế?

"..." Trần Diện lập tức loại bỏ suy nghĩ trong đầu.

Giỏi lắm, tự mình chửi mình!

Lê Ánh Trúc cũng bị hắn làm cho ngơ ngác, chỉ thấy anh này là lạ, mới mấy giây mà biểu cảm trên mặt đã biến đổi ra mười loại cảm xúc.

Giờ Trần Diện đang bận giao lưu với cô nàng mới, nhưng không biết là phía Gin cùng Vodka cũng gặp chút phiền toái giống mình.

Và đương nhiên vẫn là vấn đề kỹ năng...nhầm, là ngôn ngữ giao tiếp.

...

Mặc kệ là Gin hay Vodka đều thông thạo tiếng Anh, thậm chí mấy ngôn ngữ phổ biến như tiếng Đức, Tây Ban Nha, Đại Nam đều hiểu sơ, ít nhất để giao tiếp cơ bản thì không hề khó.

Nhưng tình huống bây giờ là cần tiếng Cao Miên, đó ngôn ngữ nhỏ gì? Ai nghe qua đâu.

Cái này cũng phải quy cho hai người bọn họ hơi thiếu nhân thủ, đổi lại tổ chức vẫn còn thì dễ làm nhiều, trực tiếp điều động thành viên vòng ngoài là người bản địa tới lại dễ dàng quá.

"Khốn kiếp, cái địa phương này bị gì? Tìm một tên biết anh ngữ cũng không có"

Vodka càng nghĩ càng bực, đứng khoanh tay một góc chửi mắng, bên cạnh tất nhiên là Gin vẫn giữ khuôn mặt lạnh sau lớp tóc bạc.

Vừa rồi Vodka bị ném ra đi tìm người hỏi chút chuyện, nhưng loay hoay một hồi, tìm vài người đều là ông nói gà bà nói vịt, ai cũng không hiểu đối phương nói cái quái gì.

Vòng vòng chốc lại phải tay không chạy về.

Nhưng có một điều mà hắn không biết, ở vị trí sát biên giới, người bản địa thay vì học ngôn ngữ khác lại càng thích tiếng Vạn Tượng hơn, thuận lợi cho làm ăn với bên kia cửa khẩu.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.