Bị Bán Sang Cao Miên, Ta Triệu Hồi Tổ Chức Áo Đen!

Chương 5: Thêm người bị giam



Chương 5: Thêm người bị giam

Tư cách mua sắm là chuyện, mà muốn mua lại là một vấn đề khác, đó là cần điểm năng lượng.

Có thể mua?

Trong đầu Trần Diện không nhịn được bất giác xuất hiện hình ảnh Gin lái trực thăng vũ trang, một loạt đạn súng máy bắn phá, lại một phát t·ên l·ửa san bằng cả khu casino.

Thật mẹ nó kích thích!

Mặc dù tạm thời không làm được vì Gin cùng Vodka chỉ có một khẩu súng lục cùng mấy quả lựu đạn, nhưng đó là hiện tại, tương lai thì chưa biết được rồi rồi...

"Hệ thống, nếu lựa chọn triệu tập hai người bọn hắn sẽ xuất hiện ở đâu?"

Trần Diện nhìn thấy cái nút "Triệu tập" rồi, nhưng trong lòng vẫn còn do dự, trực tiếp gọi Gin và Vodka đến cạnh mình chưa hẳn là ý hay.

Nói gì thì nói chỗ này cũng là hang ổ t·ội p·hạm, trời mới biết có bao nhiêu kẻ được vũ trang ở đây, hay có v·ũ k·hí hạng nặng gì không.

Dựa vào hai cái chân què của mình thì cần phải ai đó cõng rồi, cho dù có Gin cùng Vodka mở đường phá vây vẫn rất nguy hiểm.

Một phát đạn là ngỏm, Trần Diện thấy vẫn là cẩn thận trên hết, mạng nhỏ quan trọng.

[Ting, chủ nhân có thể lựa chọn một trong hai cách triệu tập dưới đây.

Một là dưới trạng thái hộ vệ sẽ xuất hiện trong phạm vi mười mét quanh chủ nhân.

Hai là triệu tập ngẫu nhiên, sẽ xuất hiện tùy cơ trong phạm vi năm cây số xung quanh chủ nhân ]

"Đúng ý ta"

Không chút do dự, Trần Diện quyết đoán lựa chọn triệu tập ngẫu nhiên, đưa cả hai đến cùng một chỗ.

Ngay lập tức, hai tấm chân dung trên bảng hệ thống tối lại, biểu thị rằng Gin và Vodka đã được đưa đến thế giới thực.

Đặc biệt cần chú ý một điểm khác, đó là một khi đã triệu tập, không thể hoàn tác hay thu hồi về hệ thống.

Ngoài ra, Trần Diện còn nhận thấy dưới bức chân dung tối màu của cả hai hiện lên biểu tượng chiếc loa tí hon.

Đọc ô ghi chú được dán cạnh đó thì hóa ra có thể sử dụng loa để ra lệnh cho thuộc hạ, dù cho có đang ở bất kỳ đâu, trên hành tinh khác đều có thể ra lệnh, không hề giới hạn khoảng cách.

Tuy nhiên, mỗi bảy ngày chỉ được dùng một lần với một thành viên, mỗi lần tối đa mười chữ.



"Oải thật, hệ thống còn chơi giới hạn ký tự nữa à?"

Trần Diện một mặt đau bi bất đắc dĩ thở dài nhưng không còn cách nào, có kêu rên hơn nữa hệ thống vẫn không đáp lời, xem ra cái giới hạn này thật sự không thể sửa được.

Tạm chấp nhận, hắn liền dùng ngay, biên tập một tin nhắn vừa đủ số chữ cho Vodka, gửi một người là đủ, cả hai cùng hưởng tin là được rồi không phải sao.

Về phần cái loa của Gin dành cho lúc khẩn cấp đi, bảy ngày mới làm lạnh cũng quá lâu rồi.

Xong việc này không còn gì để mò nữa...

Trần Diện: Ngủ ngon!

...

...

Lúc này đã là nửa đêm, tứ phía tĩnh lặng dọa người, chỉ có vào con chó hoang bỗng dưng sủa loạn.

Hú!

Gâu gâu...gâu!

Cách tòa nhà casino Brozen Planet hai cây số về phía bắc là một khu xưởng bỏ hoang nằm ở vùng ngoại ô vắng vẻ.

Trong bóng tối lạnh tanh yên tĩnh, bỗng xuất hiện hai bóng người khoác trên mình bộ đồ đen từ đầu đến chân.

Người đi đầu là một nam nhân tóc bạc dài đến eo, ánh mắt sắc lạnh như dao, trên đầu đội mũ đen quấn băng đô xám, áo choàng đen dài chạm gần tới gót chân, phối hợp với quần tây cùng giày da, cả người toát ra hơi lạnh nồng nặc khuyên người lạ chớ gần.

Bên cạnh hắn là một tên đô con, cũng khoác trang phục đen từ đầu đến chân, trên đầu đội mũ phớt có sọc đỏ chạy quanh, lại đeo kính đen che kín cả đôi mắt, có thể nói đen thìu lùi đến cực hạn.

Chỉ thấy một đôi mắt không chút tình cảm hay nhiệt độ lướt qua không gian hoang phế xung quanh.

Xoẹt!

Ánh lửa lóe lên trong màn đêm, người đàn ông tóc bạc chậm rãi châm một điếu thuốc, ánh hỏa quang phản chiếu lên khuôn mặt, càng làm cho thân ảnh của hắn thêm phần quỷ quyệt.

Hắn là Gin.

Tên đô con đi phía sau bỗng khựng lại.



Tít…Tít…

Hắn đưa tay vào túi, móc ra chiếc điện thoại đang rung lên trong lòng bàn tay.

Nhìn lướt qua màn hình, giọng nói trầm thấp vang lên:

"Đại ca, boss gửi tin"

"Đọc đi Vodka"

Gin vẫn ngậm điếu thuốc, bàn tay thon dài ngốn vô số máu tanh nhẹ nhàng kẹp lấy điếu thuốc đang cháy dở, ánh mắt hắn hơi trầm xuống, chờ Vodka đọc rõ nội dung.

"Tin nhắn là..."

Vẻn vẹn mười chữ, nhưng nhiêu đó là quá đủ.

Nghe hắn đọc xong, Gin không phát biểu ý kiến mà phả ra một hơi khói thuốc, bàn tay buông lòng, điếu thuốc cháy dở liền rơi xuống nền xi măng lạnh lẽo.

Bộp —

Gin đưa chân giẫm mạnh lên tàn thuốc, lập tức dập tắt đốm lửa nhỏ cuối cùng, làm xong hắn liền quay lưng, sải bước ra khỏi khu nhà kho bỏ hoang.

"Đại ca, chúng ta đi đâu?"

"Tìm tài chính"

Ai cũng biết, ở đâu cũng thế, không có tiền thì nửa bước khó đi.

...

Quay về tòa nhà Casio Brozen Planet, thời điểm này trời sáng, thật ra không sáng lắm, chỉ mới năm giờ.

Cạch—

Trần Diện b·ị đ·ánh thức bởi động tĩnh từ ngoài, mí mắt giật giật, cẩn thận về cửa.

Liền thấy tên mập lại xuất hiện, nhưng lần này hắn không đến một mình.

Theo sau gã là bốn tên người Cao Miên, trên tay cầm gậy sắt, phía trước áp giải, đẩy ba người khác vào phòng.



"Cút vào!"

Rầm!

Một trong ba người bị đẩy mạnh, cả người ngã sấp xuống nền đất lạnh lẽo, khuỷu tay cạ vào sàn bật cả máu thịt

Trần Diện cau mày, thấy khó chịu nhưng hắn không thể làm gì, người dưới mai hiên không thể không cúi đầu.

Nhưng bất ngờ thay, thông qua lỗ hổng giữa mấy người, Trần Diện đột ngột thấy hai kẻ ôm súng lẳng lặng ngồi ở góc tường như đang bảo vệ lối đi.

Là súng trường!

Rõ ràng mấy ngày hôm trước không có canh phong nghiêm ngặt thế này, sao hôm nay lại...

Mặc dù không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng hắn biết chắc mọi thứ không đơn giản, chỉ có thể âm thầm cảnh giác, hi vọng hai tên thuộc hạ ở bên ngoài nhanh chóng chuẩn bị cứu đại ca bọn hắn.

Đối với thực lực của Gin cùng Vodka Trần Diện vẫn có đủ lòng tin, hai người đó phối hợp, có chuẩn bị mà đến thậm chí đủ sức quét sạch cả cái casino này.

Nhưng...một khi tình thế trở nên hỗn loạn, chính hắn có thể sẽ gặp nguy hiểm.

Nên Trần Diện mới không dám để Gin mạo hiểm t·ấn c·ông trực diện, dù sao mạng nhỏ quan trọng.

Hắn rất rõ ràng bản thân cần kiên nhẫn đợi, chỉ cần cho hai tên kia chút thời gian, lập nên kế hoạch tỉ mỉ, cứu mình dễ như trở bàn tay.

Ở góc phòng, đầu trọc cũng b·ị đ·ánh thức, nhưng gã không động đậy, chỉ co người lại lẳng lặng quan sát.

Thấy vậy, Trần Diện cũng học theo, giữ im lặng.

Ba người mới bị ném vào phòng gồm hai nam một nữ.

Lúc này tên mập xi xao xô xị bằng tiếng đại lục một hồi, rồi lại trừng mắt phun một bãi nước bọt về phía đầu trọc mới chịu rời đi.

"Đồ chó hoang, chờ đó cho tao!"

Đầu trọc suýt chút nổ tung, nổi điên mắng to một tiếng, ghét bỏ tránh xa cái vũng nước bọt h·ôi t·hối màu vàng dưới chân mình.

Trong lòng âm thầm ghi hận, đợi thoát ra được khỏi phải dẫn anh em chém c·hết mẹ thằng chó này.

Đầu Trọc đang cực kỳ táo bạo, mặt đều vặn vẹo, có điều Trần Diện không rảnh quan tâm, mà bận chú ý tới ba người vừa vào.

"Ư a..."

"Ô..."

Hai tên nam, một cao một thấp, đều chừng hai mấy tầm ba mươi tuổi, điểm chung là mặt mũi sưng vù, bầm tím như vừa bị đ·ánh đ·ập d·ã m·an, nhìn là biết vừa trải qua một trận ăn đòn sống dở c·hết dở.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.