Bị Bán Sang Cao Miên, Ta Triệu Hồi Tổ Chức Áo Đen!

Chương 35: Từng cơn sóng ngầm, không thể e ngại



Chương 35: Từng cơn sóng ngầm, không thể e ngại

"Cái này...đại ca, đây là loại tình huống gì?"

Vodka giữ chặt tay lái, cả người cứng đờ, ánh mắt không ngừng quét qua kính chiếu hậu để quan sát tình hình xung quanh.

Từ nãy đến giờ, chiếc SUV màu đen của bọn họ đã chạy lòng vòng quanh khu vực ngoài bệnh viện ít nhất ba lần.

Mỗi lần chạy qua một đoạn, Gin lại lặng lẽ đánh dấu một điểm nhỏ trên bản đồ khu vực, một hành động vô cùng khác thường.

Ban đầu, Vodka còn không hiểu đại ca đang làm gì.

Nhưng sau khi được Gin nhắc nhở, hắn lập tức dùng ý tính thử xâm nhập vào hệ thống camera của một bãi đỗ xe tòa nhà cao tầng đối diện bệnh viện.

Sau đó...thất bại rồi.

Không, không phải hắn xâm nhập thất bại, mà là bên trong vốn dĩ không có trang bị camera.

"Hoặc tất cả camera giá·m s·át đều bị ai đó phá hủy hay vô hiệu hóa"

Gin lạnh lùng góp một câu, rồi rít một hơi thuốc sau đó hất nhẹ tay, búng điếu thuốc đã cháy một nửa ra khỏi khe cửa sổ xe.

Mới hạ lệnh:

"Đi thôi Vodka, tạm thời nên tránh tiếp cận nơi này"

Giọng Gin bình tĩnh nhưng lạnh băng, mang theo một sự cảnh giác rõ rệt.

Vodka lại giật mình:

"Nhưng đại ca, boss vẫn còn bên trong"

Gin chưa kịp lên tiếng, điện thoại đặt trước người bất ngờ sáng màn hình, hắn liếc nhìn nội dung tin nhắn, vẻ mặt không chút thay đổi, sau đó lập tức xóa đi ngay.

"Không cần quản, boss đã có dự tính tiếp theo, giờ cứ làm tốt chuyện của chúng ta được giao là đủ"

"Hiểu rồi đại ca"

Vodka nghe vậy lập tức gật đầu, không dám thêm gì nữa.

Hắn khẽ xoay vô lăng, đạp ga nhẹ nhàng, để chiếc SUV lặng lẽ rời khỏi khu vực bệnh viện mà không gây ra chút chú ý nào.



Gin với khuôn mặt vô cảm nhìn qua kính chiếu hậu, cái bãi đổ xe đấy xuất hiện trong con ngươi, không biết suy tính điều gì lại lật điện thoại lên.

Tìm đến số điện thoại có ghi chú "Chianti".

Rồi gửi một đoạn tin nhắn.

...

Đến giữa trưa, Trần Diện chính thức từ khu bệnh viện đằng trước chuyển sang dãy nhà phía sau.

Tòa nhà này thuộc cùng khuôn viên với bệnh viện chính, nhưng lại nằm hoàn toàn tách biệt.

Nói cách khác…

Mặc cho cảnh sát muốn làm gì, dù dãy bệnh viện phía trước có nổ tung, thì cũng không ảnh hưởng gì đến hắn đang nằm ở khu phía sau.

Đây có lẽ là phương an tối ưu nhất bây giờ, an toàn cơ bản được đảm bảo.

Thật ra Trần Diện từng có ý nghĩ chuyển viện tránh sóng gió, nhưng như vậy lại cần tìm một người đủ thân phận đứng ra bảo đảm, bác sĩ Charl·es ở đây còn có trọng lượng, nhưng đi bệnh viện khác thì chưa chắc đã đủ dùng.

"Boss, ngài cứ từ từ"

Lauren dùng sức giúp Trần Diện xuống giường, xe lăng đã được đặt ở sát bên kia, chỉ cần ngồi lên là xong.

Nhưng lần này, có một điều khác biệt, nếu như những lần trước, Lauren chỉ nhẹ nhàng đỡ Trần Diện, thì lần này…

Cô nàng thư ký trực tiếp ôm hắn vào ngực!

Cảm giác mềm mại truyền đến rất rõ ràng.

Hương thơm thoang thoảng từ cơ thể càng khiến tâm trí Trần Diện hơi dao động.

Tốt lắm, vừa thơm vừa mềm mại...khục!

Cố nén ho khan, Trần Diện cảm thấy bản thân chiếm tiện nghi của người ta hơi nhiều rồi.

Đợi yên vị trên ghế, Lauren nhanh chóng giúp hắn chỉnh sửa lại quần áo xộc xệch.

"Boss, có cần để hai người bên ngoài theo sau bảo vệ không?"



Trần Diện nghe lời của nàng, liền liên tưởng tới bản thân được nữ thư ký đẩy xe lăn, sau lưng lại có hai gã áo đen theo sát từng bước.

Không ổn, quá mức bắt mắt gây chú ý rồi!

Hắn dám cá chỉ cần bản rời khỏi thang máy trăm phần trăm sẽ thu hút vô số ánh mắt, mười người thì ít cũng phải có chín cái nhìn qua.

Càng không cần phải nói đến cảnh sát, tuyệt đối sẽ điều tra đến mười tám đời tổ tông nhà hắn.

Liền nói:

"Bảo hai người bọn họ cởi quần áo đen ra, thay đồ trông bình thường vào"

"Sau đó đi xa xa một chút, theo từ xa là được"

Trần Diện cần từ lầu sáu xuống sảnh, rồi mới có thể đi qua tòa nhà bệnh viện phía sau, mặc dù không nhất nhất thiết đi ngang khu vực phòng c·ấp c·ứu, nhưng ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra.

Nhỡ gặp cảnh sát thì sao?

Cẩn thận vẫn trên hết!

Thế là sau năm bảy phút, do cẩn trọng suy tính trước, quá trình di chuyển rất thuận lợi, không có khúc chiết gì.

Tòa nhà trước hay sau gì thì vẫn là phòng VIP, rất đắt, nhưng đầy đủ tiện nghi, chưa chắc chắc thua khách sạn năm sao.

Bệnh viện tư nhân mà, không như bệnh viện công, nhất định có đủ thực lực để kinh doanh lĩnh vực y tế sai cho hấp dẫn nhất.

Có điều, phòng mới hơi khác phòng cũ một chút.

Phòng cũ tốt hơn nữa cũng chỉ có một phòng, từ giường nhìn cửa chính đều được.

Chủ yếu là vì chỗ đó dành cho bệnh nhân sở hữu nguy cơ phát tác bệnh bất ngờ, mà ngay sát cạnh liền có một phòng c·ấp c·ứu, chỉ cần xuất hiện vấn đề, đẩy giường ra cửa là c·ấp c·ứu được ngay lập tức.

Phòng mới thì không như vậy, có phòng bệnh ở trong, phòng khách ở ngoài, kết cấu chẳng khác gì một căn hộ chư cư mini.

Nghỉ ngơi được vài phút, bác sĩ Charl·es liền ghé qua kiểm tra tình trạng sức khỏe của Trần Diện.

Cũng chính hắn là người đã đề nghị Trần Diện chuyển sang khu phía sau bệnh viện chứ không ai khác.

Tuy nhiên…



Nếu không phải sau khi kiểm tra và xác nhận rằng sức khỏe của Trần Diện đủ ổn định, thì Charl·es cũng không dám dễ dàng đưa ra đề nghị này.

Hai người trò chuyện dăm ba câu sau đó Charl·es liền đi trước vì còn rất nhiều việc phải làm.

Cứ thế, khoảng thời gian nhàm chán xuất hiện, nhanh chóng trôi qua hai ngày.

Trong khoảng thời gian này, Trần Diện cho người quan sát chặt chẽ tình hình bên trong bệnh viện, luôn ngó chừng khu vực c·ấp c·ứu.

Nhưng Không có thêm bất kỳ động tĩnh gì.

Cảnh sát thường phục vẫn đóng giữ các nơi tuần tra như bình thường, không có hành động đáng ngờ nào, khiến Trần Diện tạm thời yên tâm hơn một chút.

Tuy nhiên, chỉ có thể là tạm thời!

Hôm qua Gin có gửi mấy bức ảnh chụp từ xa

Trong ảnh là một chiếc xe bọc thép, bên trên có một đám đặc công trang bị súng ống đầy đủ, tất cả đều chơi bịt mặt, chỉ cần nhìn qua thôi là biết không hạng lương thiện dễ động vào.

Trưa hôm kia, tối hôm kia, sáng hôm qua, liên tục ba tấm ảnh từ ba vị trí hoàn toàn khác nhau, đều là các nhóm vũ trang trông như đặc công của cảnh sát.

Và vấn đề lớn nhất, vị trí của ba bức ảnh đều nằm rất gần bệnh viện, nếu phóng xe nhanh thì không cần mấy giây liền tới cổng chính.

Có thể thấy, nội bộ bệnh viện còn ổn, nhưng ngoại giới lại xuất hiện từng cơn sóng ngầm, cảm giác như chỉ cần rút một cái chốt là sẽ nổ tung, nuốt chửng toàn bộ người có mặt ở đây.

"Rốt cuộc đây là nhân vật bực nào? Trận thế này thật đúng là đáng sợ à nha"

Trần Diện nhếch miệng nhìn qua cửa sổ, trầm tư nghĩ mãi không thông, truyền hình hay báo đài càng không có tin tức gì.

Dĩ nhiên, nếu nói hắn sợ thì không thể nào.

Thuộc hạ của hắn, đến cả FBI, CIA hay MI6...các tổ chức tình báo cấp quốc gia của đại quốc đều dám đối chọi kịch liệt.

Bản thân mà muốn làm boss cuối thì tuyệt đối không e ngại chút tình thế nhỏ này được.

Những ngày gần đây Trần Diện luôn điều chỉnh tâm lý của bản thân sao cho phù hợp với thân phận hiện tại.

Chỉ là...phải chi ta có người trong nội bộ cảnh sát thì tốt rồi.

Chẳng hạn như có thể chiêu mộ raBourbon "Tooru Amuro"...

Hình như cũng không được.

Suy nghĩ vừa lóe lên liền bị Trần Diện bác bỏ ngay.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.