Bị Bán Sang Cao Miên, Ta Triệu Hồi Tổ Chức Áo Đen!

Chương 34: Treo thưởng mạng mười triệu đô



Chương 34: Treo thưởng mạng mười triệu đô

Nam nhân khôi ngô thu mắt lại nhìn về trái, ngồi cạnh hắn là một nữ nhân trưởng thành đang liên tục bấm điện thoại, trên màn hình hiện rõ dãy số dường như gọi ai đó mà đối phương mãi không bắt máy.

"Tiểu Ninh, nãy giờ ngươi vẫn chưa liên lạc được với Tần Thiên?"

Nữ nhân rõ ràng là cảnh sát tới từ đại lục Ninh Vũ, Lúc này, sắc mặt nàng cực kỳ sốt ruột, vô thức siết chặt điện thoại.

"Thật không thể liên hệ được, đều đánh mười mấy lần, làm sao bây giờ Hảo ca"

"Nói rõ đầu đuôi xem?" Nam nhân khôi ngô cau mày hỏi.

"Là như vầy" Ninh Vũ khẽ cắn môi, nhanh chóng giải thích:

"Tối hôm qua Tần thúc hay tin có người cung cấp manh mối từng nhìn thấy Cô Lang, nên hắn gấp rút một mình tới đó xác nhận, hình như là ngoại thành hướng về phía rừng Pathay, đến giờ vẫn không liên lạc được"

Càng nói, lòng Ninh Vũ càng bất an. "Hảo ca, có khi nào Tần thúc đụng độ với Cô Lang rồi không?"

"Cái này thì khó mà nói rồi, để ta thử liên hệ với cảnh sát khu vực đó xem thế nào"

"Tiểu Ninh ngươi không cần lo lắng, theo ta thấy Tần Thiên có máu liều hơn nữa cũng sẽ không đi tìm kiếm một mình, nhất định sẽ nhờ tới hiệp trợ từ cảnh lực bản địa"

Nam tử khôi ngô được xưng là Hảo ca, khuyên nhủ rồi liền lấy điện thoại, vừa tính gọi hỏi thăm đồng sự ở khu vực khác thì máy của Ninh Vũ bất chợt sáng lên.

"A! Là Tần thúc gọi"

"Mau nghe điện thoại đi" Hảo ca nhắc nhở.

Bắt máy, rất nhanh có âm thanh quen thuộc.

[ Tiểu Ninh, bên đó sao rồi? ]

Cả hai đều có nghe ra giọng Tần Thiên mang theo sự mệt mỏi, Ninh Vũ không gấp trả lời mà hỏi ngược lại.

"Tần thúc! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao mấy tiếng qua không thể liên lạc được với ngươi?"



[ Đừng hỏi nữa, tên cẩu tặc tuyến nhân, cút mẹ nó đi manh mối, suýt nữa khiến ta bỏ mạng lại đó rồi, chuyện có chút dài đợi ta về rồi nói rõ đầu đuôi, giờ đang ngồi taxi vào nội thành ]

Đầu bên kia, giọng Tần Thiên khàn khàn vang lên, cảm xúc táo bạo đến cùng cực, đều văng tục trước mặt đồ đệ mình.

Sau đó lại xoay chuyển.

[ Mà Lưu Hảo có đó không? Hai người các ngươi tìm kiếm thế nào rồi? ]

Biết Tần thúc không sao, Ninh Vũ thở phào một hơi liền báo tin tức tốt cho đối phương.

"Tần thúc mọi chuyện rất thuận lợi, chúng ta truy tìm dần xuống hạ lưu dòng sông, cuối cùng tìm thấy đối phương, thật đúng là tên nhỏ nhất ba anh em Lang gia, chính là Lang Thiện"

[ Quá tốt rồi! Đã ép được hắn khai ra vị trí của Cô Lang chưa? ]

Nghe vậy, đầu dây bên kia Tần Thiên cực kỳ mừng rỡ, không ngờ bản thân gặp trắc trở suýt m·ất m·ạng, còn tiểu Ninh lại có tiến triển lớn.

Nhưng gặp lời này, Ninh Vũ ngồi trên ghế chờ lại cứng cả khuôn mặt nhỏ lại.

Nhìn qua Hảo ca, đối phương chỉ nhún vai, ra hiệu cho nàng cứ nói thẳng luôn đi.

"Ách...Tần thúc, tình huống có chút phiền phức, ta e là trong thời gian ngắn Lang Thiện khó mà mở miệng khai báo được"

[ Hả? Sao lại thế ]

Hảo ca thấy hai người này giằng co mãi không xong liền giật điện thoại qua nói một tràng.

"Là do cái xe bồn nổ tung làm tên đó bị bỏng hơn sáu mươi phần trăm, sóng xung kích lại khiến cả người rơi thẳng vào sông gây tổn thương nội tạng nặng nề"

"Đợi lúc bọn ta tìm tới may mà có ngư dân dưới hạ lưu kịp thời vớt người lên đưa vào trạm xá, bằng không thì bây giờ chắc chỉ có mỗi bộ t·hi t·hể sưng húp rồi"

"Về tình hình Lang Thiện hiện tại, sau khi được c·ấp c·ứu thì nhặt cái mạng nhỏ trở về, nhưng bác sĩ đã nhận định trong vòng một đến hai tháng có thể tỉnh hay không đều khó mà nói rõ"

Ác liệt nghiêm trọng như vậy?



"..." Tần Thiên ngồi trên taxi lập tức phiền muộn vô cùng.

Một trận mừng hụt!

...

Phòng VIP tại tầng cao bệnh viên, nghe Lauren báo cáo, Trần Diện thoáng kinh ngạc.

"Phòng hồi sức sao?"

"Bên trong là hạng đại nhân vật tai to mặt lớn nào đó, hay t·ội p·hạm đặc biệt nguy hiểm mà cần nhiều cảnh sát canh giữ vậy?"

Lauren khẽ lắc đầu, sắc mặt nghiêm túc.

"Không thể xác định, nhưng mấy tên cảnh sát rất cảnh giác, phần lớn chúng tuyệt đối không phải hạng giá áo túi cơm tầm thường, mà nghiệp vụ đều tương đối mạnh"

Có thể nghe ra Lauren khá kiêng kỵ, Trần Diện khẽ lắc đầu.

"Thôi, chỉ cần không phải tìm ta là được, chờ cái người trong phòng hồi sức chuyển đi thì cảnh sát cũng sẽ rút theo"

"Vâng boss" Lauren nhu thuận đáp lại.

Ý nghĩ của Trần Diện không có vấn đề, nhưng hắn vẫn rất thiếu thốn tình báo, tình hình phía sau nhất định không có khả năng đơn giản như vậy.

Tại trước phòng hồi sức, Ninh Vũ cùng Hảo ca chờ tầm hai mươi phút rốt cuộc thấy bóng dáng của Tần Thiên xuất hiện.

Sư phụ lúc này tay trái bó bột, trên đầu quấn một cái băng gạt, suýt nữa khiến Ninh Vũ không nhận ra đối phương.

Đây thật là sư phụ của ta ấy hả?

Rốt cuộc Tần thúc vào tối qua đi làm cái gì? Xông vào băng nhóm địa phương rồi bị người ta cầm gậy bóng chày đánh sứt đầu mẻ trán?

Xem đồ đệ trợn mắt há hốc mồm, Tần Thiên dù người già thì mặt dày nhưng vẫn cảm thấy xẩu hổ không thôi, mất mặt trước tiểu bối rồi!



"Tần thúc ngươi —"

"Đừng nhìn chằm chằm, lần này bị người cung cấp tin tức gài bẫy"

Liều mạng tránh né cái ánh mắt dị dạng của nữ độ đệ, Tần Thiên đi thẳng đến chỗ tên nam nhân khôi ngô.

"A Hảo, ngươi đây là muốn dùng Lang Thiện làm mồi nhử để dẫn dụ Cô Lang? Ta thấy bên ngoài có dấu hiệu rất giống của đội đặc công"

"Đúng là như vậy, tại sao cứ phải đuổi theo ngửi mông hắn? Còn không bằng dùng thân nhân làm mồi, ta còn không tin tên đó không dám xuất hiện" Lưu Hảo không phản bác, mà một mặt hung ác đáp.

Tần Thiên cau mày:

"Nhưng còn bệnh nhân cùng y tá bác sĩ trong viện thì sao?"

"Ngươi hẳn phải biết Cô Lang là kẻ rất nguy hiểm, hắn trực tiếp mang súng Barret tới tập kích bệnh viện ta đều không thấy kinh ngạc"

"Họ Tần ngươi không cần lo lắng, lão tử tự có an bài, cứ an tâm, người trong bệnh viện sẽ không gặp t·hương v·ong"

"Vậy thì được"

Mặc dù không tin lời cam đoan phía trên lắm, nhưng Tần Thiên cũng chẳng buồn phản đối tiếp.

Lưu Hảo là đội trưởng đội t·rọng á·n thành phố còn không quan tâm đến mạng của người vô tội trong bệnh viện thì người ngoài như hắn lo làm quái gì cho mệt thân, v·ết t·hương trên đầu đã đủ đau rồi.

Tần Thiên nghĩ lại cũng thấy may mắn, hôm kia cùng với Tiểu Ninh đi hiện trường dưới chân cầu đúng lúc gặp được Lưu Hảo, là người hoa kiều, còn giữ chức vị quan trọng ở cục cảnh sát thành phố.

Lưu Hảo là tên theo đại lục, còn tên ở Cao Miên của đối phương là Hao Punkai.

Mặc kệ thế nào, đều là kiều bào, Lưu Hảo nghe Tần Thiên nói rõ vấn đề liền bắt nhịp, đồng ý toàn lực giúp đỡ.

Nguyên nhân thứ nhất là thuận tiện phá vụ án tập kích trên cầu, thứ hai là giúp đỡ kiều bào, thứ ba thì tất nhiên là giải quyết tên Cô Lang kia.

Lưu Hảo thấy Tần Thiên không phản đối kịch liệt thì cũng nở nụ cười, vui vẻ trò chuyện cùng đối phương.

Chỉ là ánh mắt sắc bén vẫn luôn ngó chừng xung quanh, trong con ngươi lóe lên vài tia tham lam.

"Cô Lang phải không? Ngươi dám đến sao?"

"Nếu dám đến ta không ngại thất thủ b·ắn c·hết t·ội p·hạm truy nã xuyên quốc gia, sau đó ôm trọn tiền treo thưởng mười triệu đô từ tập đoàn Đường thị"

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.